Đại Hào Môn

Chương 252: Nữ tiến sĩ tuổi trẻ tài cao




- Vâng, sư phụ.

Trần Dương bĩu môi, bỡn cợt trả lời.

Tiêu Phàm lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Trần Dương, tôi đã nói với cô rồi, tôi không phải là sư phụ của cô, tôi cũng không thể làm sư phụ của cô.

- Vậy ai mới có thể làm sư phụ tôi?

- Vấn đề này cô đừng rối rắm, đến lúc cô nên biết, tự nhiên sẽ biết.

Tiêu Phàm thuận miệng đáp, dường như coi vấn đề này không phải chuyện quan trọng.

Trần Dương giận tới mức nghiến chặt răng, bộ ngực dồn dập phập phồng vài cái. Như vậy không phải cố ý trêu đùa mình sao? Trần Dương thực sự không chịu nổi điều này, quả thực có thể khiến người ta kìm nén đến phát bệnh. Tuy nhiên Trần Dương cũng biết, nếu Tiêu Phàm đã nói như vậy, thì là “ câu trả lời” của Tiêu Phàm rồi, hơn nữa có hỏi cũng không làm nên chuyện gì.

- Anh đã không thể làm sư phụ của tôi, sư phụ của tôi là một người khác hoàn toàn, người như anh không đáng làm như vậy?

Trong giọng Trần Dương càng thêm rõ ý bỡn cợt.

Anh không chịu nói rõ “Chân tướng” cho tôi, tôi cũng không tranh cãi với anh!

- Cũng không tính bao biện làm gì.

Câu trả lời của Tiêu Phàm vẫn bình thản như vậy, không hề thú vị.

- Tố Tố, hôm nay tôi đặc biệt tới tìm cô, có một việc, muốn xin cô hỗ trợ.

Không đợi Trần Dương tiếp tục đặt câu hỏi, Tiêu Phàm liền nói.

- Chuyện gì? Anh nói đi!

Trần Dương lập tức trấn tĩnh tinh thần, liên thanh hỏi, vẻ mặt tương đối hưng phấn. Cô thật sự không ngờ, lại có lúc Tiêu Phàm phải nhờ cô giúp đỡ, còn tưởng hôm nay hắn đặc biệt đến tra khảo mình.

- Cô xem cái này trước đi…

Tiêu Phàm tiện tay đưa cho Trần Dương một tập văn kiện.

- Cái gì vậy …

Trần Dương thì thầm trong miệng, vội vàng mở cặp văn kiện ra. Hiện ra trước mặt một bản sao văn kiện màu đen. Trần Dương ngơ ngác một chút, mới nhận ra, dường như là một đồ án hoa văn cổ quái, một loại hơi thở từ thời xưa, đập vào mặt.

Cặp văn kiện không dày, chỉ có tầm mười trang giấy, mỗi một trang đều là bản sao hoa văn đồ án sao từ thời xưa.

- Đây là cái gì?

Trần Dương lật đến bản sao cuối cùng của văn kiện, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, rất kinh ngạc hỏi.

Không ngờ Tiêu Phàm lại trả lời:
- Đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi cô.

- Anh muốn hỏi tôi sao? Nhưng ít nhất anh nói cho tôi biết. Những thứ này là đồ án gì, ở đâu ra? Bằng không tôi tìm đâu ra manh mối?

Trần Dương cũng hơi choáng.

Tiêu Phàm nói:
- Cô nhìn kỹ một chút đi.

Trần Dương mang theo đầy nghi hoặc, lại nhìn kỹ một chút, đôi mi thanh tú hơi dương lên nói:
- Cái này… hình như là một đồ án mê cung …

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi mỉm cười.

Trần Dương quả nhiên không hổ là trải qua huấn luyện nhân viên đặc công chuyên nghiệp, nhìn ra manh mối rất nhanh. Là Tiêu Phàm lấy từ chỗ cái hộp đen của Uyển Thiên Thiên. Nhìn qua bản sao văn kiện như là không rõ ràng lắm. Sau khi từ Tần Quan trở lại thủ đô, mấy ngày nay ngoại trừ việc mỗi ngày chữa bệnh cho Uyển Thiên Thiên một lần, Tiêu Phàm với ba cô gái Tân Lâm Uyển Thiên Thiên Đường Huyên cùng nhau nghiên cứu tìm ra phương pháp mở hộp đen.

Dựa vào đường lối tháo gỡ mê cung để mở một vật nào đó, cách này cũng không hiếm thấy. Uyển Thiên Thiên nói cô gặp tình huống này không chỉ một lần ở trong mộ cổ. Chẳng qua mê cung này đều là thật đấy, mà mê cung này lại được khắc ở trên hộp đen.

Mê cung trên hộp đen này thật không dễ phá giải.

Tiêu Phàm, Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên cũng không phải người ngốc, mấy ngày nay, sốt sắng tìm không thấy một chút manh mối nào.

Rốt cục Tiêu Phàm cũng không sốt ruột.

Hắn rất hiểu một đạo lý, đó chính là “Thuật nghiệp hữu chuyên công”. Không có người nào là vạn năng, bao gồm cả hắn Tiêu chân nhân ở bên trong, đều khó có khả năng là vạn năng. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện. Người khác làm tốt hơn hắn nhiều.

Ví dụ như chạm khắc ngọc, Tổ sư Chỉ Thủy là danh thủ quốc gia, Nhị sư huynh Văn Thiên cũng rất được, Tiêu Phàm còn kém rất xa, chỉ có thể khắc được một ít đồ.

Cái này rất bình thường.

Tiêu Phàm nghĩ tới Trần Dương.

Phá giải các loại mật mã, bộ phận an ninh hẳn là có nhân tài trong phương diện này.

Bây giờ xem ra, Trần Dương quả nhiên có thể đọc lướt qua.

Tiêu Phàm đem cái hộp đen ra.

Trần Dương lập tức hét lên một tiếng kinh hãi nói:
- Chiếc hộp tinh xảo quá.

Chiếc hộp này chạm trổ quả thật rất tinh xảo.

- Tôi hiểu rồi, anh muốn mở chiếc hộp này ra, đúng không?

Tiêu Phàm cười gật đầu.

- Cái này anh thật đúng là tìm đúng người rồi.

- Nói như vậy, cô là cao thủ giải mã sao?

Trần Dương cười lắc đầu nói:
- Tôi làm gì là cao thủ, chúng tôi chẳng qua chỉ là trải qua huấn luyện giải mã cơ bản. Chiếc hộp này, không phải chuyên gia không phá được đâu. Cũng rất may đúng dịp, tôi biết một chuyên gia.

- Vậy đi thôi.

Tiêu Phàm cũng không trì hoãn.

Vốn cho là phải là bộ phận an ninh, không ngờ Trần Dương dẫn Tiêu Phàm đi thẳng đến trường đại học thủ đô.

- Bộ phận chúng tôi kỳ thật không có nhiều chuyên gia như vậy, nhất là loại chuyên gia phá giải mật mã mê cung như thế này. Cũng không phải thường xuyên cần dùng đến. Cho nên bình thường gặp tình huống này, chúng tôi đều tìm cao thủ dân gian xin giúp đỡ.

Trần Dương thuận tiện giải thích với Tiêu Phàm vài câu.

Cái này cũng hợp lý, hơn nữa có truyền thống như vậy. Trước kia lúc ngành tình báo giải mật mã, liền triệu tập người của rất nhiều đơn vị khác nhau cùng hợp sức. Mật mã giải xong, lại ai trở về vị trí của người ấy.

Nói như vậy, chuyên gia phá giải mê cung phải là chuyên gia toán học.

Đi đại học thủ đô, là rất chính xác.

Dù là Tiêu chân nhân kiến thức rộng rãi, gặp chuyện bình tĩnh, sau khi nhìn thấy Trần Dương giới thiệu cái vị “ Chuyên gia” kia vẫn thấy kinh hãi, rất nghi ngờ hỏi Trần Dương. Có phải muốn gặp cô giáo của cô ấy hay không.

- Đúng chính là cô ấy!

Tuy rằng Tiêu chân nhân không có nhiều kinh nghiệm về phụ nữ, nhưng người trước mặt này, Tiêu Phàm tự nhận tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm. Trăm phần trăm là tiểu cô nương. Mặc dù lớn hơn Phương Do Mỹ một chút, cũng tuyệt đối không lớn nhiều, khẳng định còn nhỏ hơn so với tuổi của Trần Dương.

Áo vải bông kẻ ca rô màu xanh với quần bò mài màu xanh, đi giày trắng, bím tóc đuôi ngựa, cặp mắt sắc như nước, khuôn mặt trái xoan không chút phấn son cũng vô cùng xinh đẹp, dáng người thon thả xinh đẹp tuyệt trần, mỉm cười nhạt. Không toát ra được hơi thở phong độ của người trí thức.

Phong Vãn Nương cứ như vậy đứng ở trước mặt Tiêu lão đại.

Nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần nhã nhặn như vậy trong sân trường đại học thủ đô, đó lại là bình thường. Tuy nhiên mấu chốt ở chỗ, Trần Dương nói sẽ đưa Tiêu Phàm đến gặp chuyên gia. Đến bộ môn an ninh cũng phải xin chuyên gia này giúp đỡ. Trong tưởng tượng của Tiêu Phàm, chuyên gia như vậy, hẳn là người bốn hoặc năm sáu mươi tuổi, đeo kính cận đen, vẻ mặt rất nghiêm túc kẻ thông thái rởm.

Khác hoàn toàn so với Phong Vãn Nương.

Cũng khó trách Tiêu Phàm hỏi Trần Dương. Chuyên gia cần tìm có phải là lãnh đạo của cô ấy.

- Không phải!

Trần Dương rất khẳng định nói.

- Chuyên gia chính là người ở trước mặt này, Phong tiểu muội, Phong Vãn Nương!

- Chị Tố Tố, chị đừng có lừa người ta. Em thì là chuyên gia gì chứ?

Phong Vãn Nương cười nhạt nói. Xem ra, Phong Vãn Nương cũng rất vui vẻ, chỉ có điều tính cách của cô không màng danh lợi, không thích phô trương, hơn nữa với Tiêu Phàm là người lần đầu gặp mặt, thì càng phải chú ý phong độ.

- Này, Ưu Ưu, còn phải khiêm tốn với chị sao? Tiến sĩ toán học đại học thủ đô, trợ thủ chuyên trách của giáo sư Aude Hymer, nếu vẫn không thể xưng là chuyên gia mà nói…, vậy em nói cho chị nghe, ai mới là chuyên gia?

Trần Dương khoát tay. Day day mái tóc đen bóng của Phong Vãn Nương, cõi lòng đầy yêu thương nói.

- Phong cô nương là tiến sĩ Toán học ? Là Trợ thủ chuyên trách của giáo sư Aude Hymer ?

Vẻ mặt Tiêu Phàm kinh ngạc.

Nói thật lòng, muốn để Tiêu Phàm giật mình, thật không dễ dàng. Tính cách Tiêu Phàm là như vậy. Nhưng Trần Dương giới thiệu Phong Vãn Nương, quả thật ngoài dự đoán của Tiêu Phàm.

Đầu tiên tuổi cũng không đúng, thông thường mà nói, dù thiên tài thế nào, phải được gọi là tiến sĩ, cũng phải 24~25 tuổi trở lên, người này trẻ vô cùng. Tiêu Phàm cứ việc thắc mắc về Vãn Nương, nhưng cũng có thể kết luận, tuổi của Phong Vãn Nương tuyệt đối không nhiều hơn hai mươi tuổi. Tiến sĩ không đến hai mươi tuổi, hơn nữa lại lài tiến sĩ toán học, điều này quá khác thường rồi.

- Thế nào, Tiêu nhất thiếu, không ngờ hả? Trống mắt lên nhé?

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Tiêu Phàm, Trần Dương lập tức rất là đắc ý, không kìm nổi ưỡn ngực lên.

- Thật là có chút…

Tiêu Phàm cười khổ gật đầu.

Phong Vãn Nương liền rất lễ phép nhìn về phía Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, mang theo vẻ hết sức xin lỗi, dường như tại vì Trần Dương bỡn cợt nói xin lỗi với Tiêu Phàm.

- Tôi nói cho anh biết, Ưu Ưu là niềm kiêu hãnh của cả khoa toán học đại học thủ đô đấy, cô ấy là nữ tiến sĩ chưa đầy hai mươi tuổi đầu tiên từ trước đến nay của đại học thủ đô đấy. Là giáo sư Aude Hymer tự mình đề xuất chức danh tiến sĩ…

Trần Dương bắt đầu “Líu ríu” giới thiệu “thành tích rực rỡ” của Phong Vãn Nương.

Phong Vãn Nương thật đúng là trường hợp đặc biệt trong trường hợp đặc biệt.

Một năm trước, cô vẫn là một sinh viên năm thứ ba hệ chính quy khoa toán học trường đại học thủ đô. Bởi vì liên tục có những bài toán học vô cùng có phân lượng được đăng trên các tạp chí toán học trứ danh “toán học phân tích và ứng dụng” và “phương trình vi phân” tại Mỹ, làm chấn động giới toán học quốc tế, khiến giáo sư Aude Hymer chỉ mặt gọi tên muốn cô làm nghiên cứu sinh tiến sĩ do ông hướng dẫn.

Giáo sư Aude Hymer là viện sĩ viện Khoa học Quốc gia nước Mĩ, nhà toán học nổi tiếng toàn cầu. Trường đại học thủ đô mời giáo sư làm khách mời đặc biệt về nghiên cứu. Hàng năm đều bố trí thời gian đến giảng dạy nghiên cứu ở trường đại học thủ đô. Phong Vãn Nương đã là học sinh của ông ấy, cũng ở trợ thủ chuyên trách của ông ấy ở trung tâm nghiên cứu toán học đại học thủ đô.

Chuyện này cơ bản đã là quá mức ngoại lệ, suy xét đến địa vị danh tiếng của giáo sư toán học quốc tế Aude Hymer, suy xét đến những tiêu chuẩn nghiên cứu thực tế của Phong Vãn Nương, đại học thủ đô đồng ý Phong Vãn Nương là một ngoại lệ được “Thăng cấp” từ sinh viên hệ chính quy thành nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Từ nhỏ Phong Vãn Nương đã có phẩm học giỏi rất nhiều môn, lại có cái tên khác là Phong Phẩm Ưu.

Quan hệ của Trần Dương với cô cũng không tệ, liền trực tiếp gọi cô là Ưu Ưu.

- Ai, Tiêu Phàm, anh có biết không, Ưu Ưu rất lợi hại, không có vấn đề gì về toán học làm khó được cô ấy… Ngay cả giáo sư Aude Hymer cũng nói, chính mình gặp được một của quý, bây giờ có thể thu nhận Ưu Ưu làm nghiên cứu sinh. Không chừng vài năm nữa, thành tựu về toán học của Ưu Ưu còn vượt cả ông ấy. Đạt được điều đó chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó, giáo sư Aude Hymer sẽ không thể dạy cho Ưu Ưu nữa rồi…

Trần Dương cao hứng phấn chấn, nói được mặt mày hớn hở, dường như cô đã hóa thân thành Phong Vãn Nương.

Rốt cuộc có thể tìm được một người có thể đè ép cái tên này xuống, để hắn bớt kiêu ngạo.

Người đàn ông này bản lĩnh thì thật sự bản lĩnh, kiêu ngạo cũng thật sự kiêu ngạo.

Trần Dương mỗi khi nằm mơ đều mơ thấy hắn.

Loại cảm giác này thật đáng ghét!