Đại Hào Môn

Chương 250: Phiền não của Trần Dương




Dẫu có một đôi bồng đào cực lớn, nắm giữ một bộ ngực cao vút. Dường như là mơ ước của một nữ sinh bình thường, ít nhất cũng là một trong số đó. Nếu không thì quảng cáo thẩm mỹ viện ngực cao cũng không khiến cho người ta tò mò như vậy.

Tuy nhiên, mỗi việc đều có ngoại lệ.

Nói thí dụ như Trần Dương.

Cảnh sát Trần bắt đầu từ mười mấy tuổi, đã buồn rầu vì đôi vú to của mình.

Sau khi cô nàng vào trung học cơ sở, cô vẫn là một cô gái bình thường, bộ ngực mới bắt đầu chậm rãi dậy thì. Quá trình này biến hóa giống như các loại hoa quả mê người – anh đào, đào lông, táo xanh, đỏ Fuji, dưa hồng. Rất ít có thể đạt tới cấp bậc dưa hấu.

Cảnh sát Trần cơ bản cũng như vậy. Cũng không đổ vào cái gì. Sự khác biệt của cô với những cô gái khác ở chỗlà quá trình dậy thì của cảnh sát Trần thật sự là nhanh hơn một chút.

Từ cây anh đào biến thành cây dưa hồng, người khác phải mất hai ba năm, Trần Dương chỉ cần mấy tháng.

Bắt đầu từ khi lên cấp hai, Trần Dương cũng rất ít dùng áo nịt ngực. Bình thường áo nịt ngực cô dùng, nói trắng ra là một túi vải cực kì đàn hồi, dùng sức trói chặt hai quả dưa hồng ở trước ngực.

Trần Dương thật sự sợ chúng nó tiếp tục lớn.

Nhưng không như mong muốn, Trần Dương cứ việc dùng sức trói chặt ngực của mình. Mấy tháng sau, hai quả dưa hồng vẫn không chùn bước mà biến thành quả dưa hồng lớn. Đã hơn một năm trôi qua, giờ lại lớn thành dưa hấu!

Phải nói thành dưa hấu cũng không phải là chuyện xấu, rất nhiều cô gái tha thiết mơ ước.

Chỉ có điều bản thân Trần Dương lại không thích vậy.

Tính cách của cô hiếu động.

Từ nhỏ chẳng những thông minh hiếu học, thích những cái như thể dục. Mới trước đây đặc biệt thần tượng các nữ cảnh sát, nữ anh hùng chiến đấu. Lên sân vận động, Trần Dương khiến cho rất nhiều tiểu tử phát điên.

Một – tiểu tử thích vận động, hết lần này đến lần khác phô trương đôi vú to, sao một "Bực bội" rất cao?

Mỗi khi vì thế mà Trần Dương bực bội không ngừng. Bố mẹ và các bạn luôn an ủi cô, nói sau khi lớn lên, tham gia công tác tốt rồi. Đến lúc đó, còn không biết bao nhiêu đàn ông chết mê chết mệt, bao nhiêu phụ nữ hâm mộ chết đi được.

Ai ngờ sau khi tham gia công tác sự phiền não về cặp hồng đào của Trần Dương tạo ra lại tăng lên không giảm.

Làm cán bộ phụ trách của tiểu tổ hành động của Cục hai bộ an ninh, Trần Dương thường xuyên phải mặc y phục làm nhiệm vụ. Mặc trang phục cảnh sát nghênh ngang đi bắt người, đó là chuyện nhân viên an ninh rất ít khi làm. Đối tượng mà bọn họ phải bắt so với phần tử tội phạm bình thường cũng có chỗ bất đồng.

Gián điệp thông thường luôn khá tỉnh táo đấy.

Mặc kệ trong trường hợp nào, bộ ngực lớn của Trần Dương, luôn làm cho cô trở thành mục tiêu chú ý của cánh đàn ông, thậm chí là cả phụ nữ.

Như vậy sẽ rất dễ bị lộ thân phận, bất lợi đối với hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ.

Cho nên những lúc cần phải mặc thường phục làm nhiệm vụ, Trần Dương bình thường chọn một áo khoác tương đối rộng rãi. Che đi đôi hào nhũ ngạo nghễ của mình.

Bởi vì đặc điểm sinh lý này của Trần Dương, ban lãnh đạo thậm chí từng có ý kiến, phải điều cô về tổ hành động điều tra, bồi dưỡng trở thành “Gái lầu xanh”. Ở rất nhiều lĩnh vực trang điểm xinh đẹp như gái lầu xanh, thường có thể phụ trách làm nhiệm vụ bí mật.

Điều kiện của Trần Dương quả thật ưu việt vô cùng. Học rộng đa tài, thân thủ mạnh mẽ, có tố chất huấn luyện, mấu chốt nhất chính là rất xinh đẹp, dáng người rất chuẩn. Bộ phận an ninh không ít nữ sĩ quan cảnh sát đạt được ba điều kiện trước, nhưng hai điều kiện sau, cũng là trời sinh đấy, ngày một ngày hai bồi dưỡng cũng không được.

Là chính Trần Dương kiên quyết cự tuyệt.

Trần Dương mới không muốn làm một bình hoa như vậy đâu.

Cô muốn dùng thành tích thật sự của mình để chứng minh mình xuất sắc.

Lần này Trần Dương đi làm nhiệm vụ ở quán ba.

Quán ba là nơi Trần Dương rất thích đến lúc nhàn rỗi. Nói chung, đây là một nơi thư giãn lúc nhàn rỗi của đa số khách nam, nhưng khách nữ cũng không ít.

Quán ba trong nước, rất nhiều quán cà phê nhỏ và nhà hàng Tây không khác nhau là mấy.

Gần hai ba tháng, Trần Dương là khách quen của quán ba, mà cô công khai thân phận, lại còn là một nhân viên văn phòng của công ty kỹ thuật gần đó. Không hề nghi ngờ, công khai thân phận như vậy là vì yểm hộ cho Trần Dương, làm cho cô có thể danh chính ngôn thuận thỉnh thoảng đi quán ba.

Bởi vì “Mạn Dương Dương” thường xuyên xuất hiện ở quán ba Đồng Đồng.

Mạn Dương Dương là biệt hiệu Trần Dương và các đồng nghiệp đặt cho Lý Thanh Thái. Mà Lý Thanh Thái chính là đối tượng bọn họ muốn bắt trong hành động lần này, một tên gián điệp đặc nhiệm.

Sở dĩ nảy sinh biệt hiệu “Mạn Dương Dương” cho một tên gián điệp, tự nhiên cũng có lý, không phải tùy tiện vô ích.

Tên Lý Thanh Thái này không còn trẻ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng vô cùng nhã nhặn thanh tú. Công khai thân phận là một quản lý cao cấp mang quốc tịch Bảo đảo, công tác ở thủ đô. Ngày bình thường đối nhân xử thế luôn đâu vào đấy, nho nhã lễ độ.

Trần Dương và các đồng nghiệp phụ trách giám sát gã đều là những người trẻ tuổi, làm việc nhanh gọn, dứt khoát, vô cùng lưu loát, tự nhiên Lý Thanh Thái liền có cái biệt hiệu “Mạn Dương Dương”.

Trần Dương và tiểu tổ của cô truy sát Lý Thanh Thái cũng đã một thời gian rồi. Bây giờ theo mệnh lệnh của cấp trên, chuẩn bị thu lưới. Trần Dương liền quyết định hoàn thành hành động bắt giữ ở quán ba Đồng Đồng.

Tới gần giữa trưa, quán ba Đồng Đồng náo nhiệt hắn lên. Trần Dương và một vài đồng nghiệp vừa cười vừa nói đi vào quán ba, ngồi ở vị trí trên cao nhìn xuống. Trần Dương là “Mối khác quen”, nhân viên phục vụ cũng rất quen cô, cười hì hì đi lên chào hỏi. Trần Dương dường như không có gì khác ngày thường, thích ăn cơm, và sau khi nhân viên phục vụ vừa đi, bắt đầu nâng chén trà lên, đánh giá tình hình!

Quán ba Đồng Đồng kinh doanh cũng không tệ, không ít các loại khách, trong bar người người chen chúc, khá náo nhiệt.

Năm thành viên của tiểu tổ bắt giữ đều đã ngồi đúng vị trí.

Căn cứ mấy tháng truy sát hành tung của Lý Thanh Thái, Trần Dương đối với tình huống của “Mạn Dương Dương” cơ bản cũng không khác biệt lắm. Lý Thanh Thái không tính là đặc công “kiểu bạo lực”, ngược lại có phần ẻo lả. Điều động năm người bắt giữ gã, đã rất cho gã “thể diện” rồi. Thật ra, một mình Trần Dương cũng dư sức bắt được gã.

Mấy thành viên khác trong tiểu tổ hoặc là uống rượu hoặc là đọc sách hoặc chơi điện thoại, mỗi người đều rất thoải mái.

Tâm tư của mọi người và Trần Dương đều giống nhau, cảm thấy hành động hôm nay khá thoải mái đấy, chỉ chờ Trần Dương ra lệnh một tiếng, là bắt Lý Thanh Thái ngay. Buồn cười ở chỗ cái gã kia còn giả vờ giả vịt vểnh mặt lên Lan Hoa Chỉ uống bia.

Trần Dương vừa uống trà, vừa cố gắng điều chỉnh hơi thở, khiến bộ ngực của mình không lộ ra, ánh mắt như là không có ý định đảo qua mặt Lý Thanh Thái, bỗng nhiên ngơ ngẩn ngẩn ngơ một chút.

Một bóng dáng phía sau Lý Thanh Thái, hình như hơi quen quen.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây không phải là một bóng dáng, mà là một cái ót.

Lý Thanh Thái và người kia ngồi quay lưng về nhau, cách hai lưng ghế dựa. Do vị trí hiện tại của Trần Dương nhìn sang, có thể nhìn thấy được cái ót.

Nếu không phải vì trí nhớ siêu phàm của Trần Dương, hơn nữa giác quan thứ sáu khá nhạy bén, chỉ là một cái ót, làm sao có thể toát ra cảm giác “giống như đã từng quen” như vậy?

Chẳng qua giác quan thứ sáu của Trần Dương rất nhạy bén, trí nhớ siêu phàm, tạm thời dựa vào cái ót cũng có thể phán đoán rất chuẩn xác.

Mấu chốt là Lý Thanh Thái không cho Trần Dương có thời gian để tự hỏi.

Lý Thanh Thái bỗng nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Trần Dương không chút do dự nhẹ nhàng vung tay lên, hạ lệnh bắt giữ. Có lẽ Lý Thanh Thái chỉ là muốn đi nhà vệ sinh, cũng không có ý định rời khỏi quán rượu, nhưng đây là nói không chừng. Dù sao thì sớm hay muộn cũng bắt, mấu chốt là khi nào ra tay. Nếu chẳng may Lý Thanh Thái phát hiện ra có cái gì không ổn, muốn rời đi như vậy, chỉ sợ việc bắt giữ sẽ có phiền toái.

Sự thật chứng minh, cảm giác của Trần Dương rất chính xác. Đúng là Lý Thanh Thái đã nhận ra có gì không ổn, chuẩn bị rời khỏi quan rượu rồi.

Thân là gián điệp, cảm giác đó cũng không đến mức quá chậm chạp.

Nhưng ngay sau đó, Lý Thanh Thái liền phát hiện, gã đã không đi nổi. Mấy tên cấp dưới của Trần Dương, thần thái như khách hàng bình thường, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa lúc nào nhìn chăm chú vào gã. Tuy nhiên Lý Thanh Thái vẫn liếc xéo họ một cái rồi.

Mọi người vốn là cùng một loại.

Trần Dương cũng đứng dậy, đi nhanh về phía Lý Thanh Thái.

Nếu “Mạn Dương Dương” đã phát hiện có gì khác thường. Như vậy cũng không cần phải trốn tránh nữa, quang minh chính đại bắt giữ gã là được. Năm so với một, Trần Dương không tin Lý Thanh Thái có thể chạy thoát được.

Bàn về thân thủ, mấy tên thủ hạ của cô cũng không kém.

Chẳng qua trên thế giới này, vĩnh viễn đã phát sinh sự cố ngoài ý muốn. “Mạn Dương Dương” ngày bình thường nhìn qua tao nhã, tươi cười chân thành, nhưng lúc sống chết, lại có sức chiến đấu kinh người.

- Tất cả đừng động đậy!

Lý Thanh Thái bỗng nhiên gầm lên một tiếng, thủ đoạn một phen, trong tay xuất hiện khẩu súng lục đen thui sáng chóe.

- Tất cả đứng lại cho tôi, đừng tới đây. Ai dám đến đây, tôi sẽ bắn chết.

Không đợi mọi người phục hồi lại tính thần, Lý Thanh Thái đã đặt súng vào sau gáy của người kia, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

- Tất cả đừng đồng đậy!

Trần Dương lập tức giương một tay lên, ngăn đồng nghiệp của mình, đôi mi thanh tú nhíu chặt dựng lên, trong đầu trở nên buồn bực vô cùng.

Như thế nào lại thành ra như vậy?

Bắt Lý Thanh Thái, không ngờ bị gã bắt ép làm con tin!

Hình như trong khoảng thời gian này, vận khí của mình không được tốt lắm.

Quán ba vốn đang yên lặng bỗng lập tức náo nhiệt vô cùng, vô số nam nữ hét ầm lên, tùy tiện chạy loạn xạ, làm vỡ không ít chén bát, đổ rất nhiều bàn ghế, rất nhiều nam thanh nữ tú bị ngã xuống.

Ông chủ quan ba Đồng Đồng trợn mắt, há mồm, thẫn thờ nửa ngày trời.

Làm sao, làm sao có người nổ súng ở quán của tôi thể hả?

Còn không chỉ có một!

Lý Thanh Thái đồng thời rút súng, Trần Dương và các đồng nghiệp cũng rút súng ra, đồng loạt hướng về phía Lý Thanh Thái.

- Đừng bắn.

Trần Dương vừa vội vàng phân phó một tiếng, bộ ngực lớn lại không ngừng dồn dập phập phồng.

Bất kể như thế nào, bây giờ Lý Thanh Thái có con tin trong tay. Không thể làm tổn thương con tin. Mặc dù nói bộ phận phá án an ninh có chỗ bất đồng với cơ quan công an, nhưng có thể không làm hại con tin, tự nhiên vẫn không nên làm tổn thương thì tốt hơn.

Mấy tên đặc công nắm chặt súng trong tay.

- Ngươi đứng lên cho ta !

Lý Thanh Thái vẻ mặt khẩn trương, dí súng của gã vào gáy của khách hàng kia quát, lại đưa tay kéo người kia một cái.

Vị khách kia liền chậm rãi đứng dậy, vòng đi qua.

Trần Dương lập tức mở to hai mắt nhìn, đôi môi khêu gợi mọng đỏ mở ra, hình thành một hình, trong mắt lộ ra vẻ mặt không tin.

Làm sao trùng hợp như vậy?