Đại Hào Môn

Chương 241: Pháp khí bổn mạng




- Ra là thế…

Thật lâu sau, Tiêu Phàm thì thào tự nói.

Ánh mắt của mọi người nhìn qua.

Cơ Khinh Sa đặc biệt để ý tới. Lúc Tiêu Phàm thăm dò tình hình ở đây, cô cũng không nhàn rỗi. Phong Thủy của phái Hà Lạc cũng là truyền thừa chính cống, nếu tình hình ở đây khác thường, Cơ Khinh Sa tự nhiên cũng phải thăm dò.

Không có kết quả gì.

Lực che đậy ở đây rất lớn, khiến Cơ Khinh Sa rất khó thi triển pháp thuật. Nói một cách nghiêm chỉnh, thì cô có thi triển pháp thuật, nhưng không có kết quả.

Theo lời nói của Tiêu Phàm, đã rất rõ ràng rồi, Tiêu Phàm đã tìm được nguyên nhân.

Cơ Khinh Sa liếc nhìn Huyền Vũ Giáp trắng tuyết trên tay Tiêu Phàm.

Trong mắt người ngoài, Huyền Vũ Giáp ngoài vẻ đẹp tinh xảo ra, thì không giống với những mai rùa khác. Cơ Khinh Sa cũng chỉ là cảm thấy linh khí của Huyền Vũ Giáp khác thường, không cảm giác được những điều khác.

Tiêu Phàm thôi động Huyền Vũ Giáp, dùng thần niệm khai thông Huyền Giáp, cô ở bên cạnh nhìn, làm sao có thể nhìn thấy gì chứ?

- Nơi này không phải là một cổ mộ bình thường, có lẽ căn bản nơi này không phải là một cổ mộ, mà là một địa cung cất giấu đồ. Nhưng người tu sửa mê cung dưới đất này, rất rõ ràng là người cùng ngành như chúng ta, hơn nữa trình độ rất cao thâm. Y bày ra sát trận này chính là vì muốn bảo vệ địa cung. Có điều là trải qua thời gian lâu, âm sát khí trầm tích ở trong này dần dần biến thành một lực cắn nuốt cực kỳ cổ quái. Phải trấn áp lực cắn nuốt này quả là một việc rất khó.

Tiêu Phàm chậm rãi nói.

Những người khác nghe được cái hiểu cái không, Cơ Khinh Sa lại khẽ gật đầu. Trấn áp lực cắn nuốt này kỳ thật chính là Tiêu Phàm phải đọ sức cách thời gian với người đã bày ra lúc trước.

Địa cung này không biết đã tồn tại bao lâu rồi, không biết có liên quan gì tới Đông Phương Sóc, đối với Cơ Khinh Sa mà nói, đều là ẩn số.

Cô chưa quen với việc đào mộ.

Nhưng bất kể như thế nào, giao đấu cách thời với một vị tiên hiền cổ đại, siêu sao pháp thuật đều không phải là chủ ý hay. Thắng rồi cũng không có gì đáng để khoe, cũng không biết là ai sẽ thắng. Nếu thua chính là một đại họa.

Việc như vậy ai sẽ làm chứ?

- Vậy chẳng phải chúng ta không vào được sao?

Uyển Thiên Thiên hỏi.

Cô càng biết rõ hơn ai hết sự lợi hại của lực cắn nuốt này. Mặc dù hiện tại đi bên cạnh Tiêu Phàm, không có trở ngại nào. Nhưng đây là bên ngoài địa cung, một khi đi vào trong địa cung, lực cắn nuốt càng mạnh hơn.

Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Trấn áp không phải là cách giải quyết duy nhất, vẫn còn nhiều cách khác.

Uyển Thiên Thiên cười, giơ ngón cái về phía Tiêu Phàm, làm vẻ mặt đáng yêu. Bản tính không thay đổi, vừa mới khỏe lại lập tức hồi phục thói quen cũ “giả bộ bé nhỏ” .

Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mặt lạnh lùng của Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên nhăn mặt.

- Cơ tổng, tôi muốn mượn đồ của cô.

Tiêu Phàm nhìn qua Cơ Khinh Sa nói.

- Đồ gì?

- Lạc Giáp.

Hai hàng lông mày xinh đẹp của Cơ Khinh Sa khẽ dương lên.

Cái gọi là “Lạc Giáp” chính là hình đồ cửu cung Lạc Thư.

Lạc Thư lại còn quy thư, tương truyền có rùa thần xuất hiện trên sông Lạc Thủy, trên mai rùa có thư, nên gọi là Lạc Thư. Tất cả có chín ngôi, đầu đội chín, đuôi đạp một; Sườn trái ba, sương phải bảy; Vai trái bốn, vai phải hai; Chân trái tám, chân phải sáu; Số năm ở giữa lưng, không có số mười.

Truyền nhân phái Hà Lạc chính tông, bên mình đều mang theo mai rùa, phía trên có khắc hình đồ.

Trong thuật số, bao gồm kỳ môn độn giáp đều dùng cửu cung làm nền tảng.

Nói một cách đơn giản, trong đó 1, 3, 7, 9 là dương, 2, 4, 6, 8 là âm, 5 ở giữa, chính là một hình đồ cửu cung Lạc Thư tiêu chuẩn.

Rất nhiều pháp thuật của phái Hà Lạc đều dựa vào “Lạc Giáp” mang theo bên mình mà tiến hành suy diễn. Một số truyền nhân không chính thống cũng tùy tiện vẽ một bức hình đồ cửu cung và mang theo bên người. Nhưng Cơ Khinh Sa khẳng định không đến mức “đơn sơ” như vậy. Với tài lực của tập đoàn Cơ thị, có mai rùa đẹp tinh xảo nào mà không thể tìm được, không thể điêu khắc ra chứ?

Tiêu Phàm mở lời mượn “Lạc Giáp”, có thể thấy được Tiêu Phàm sớm đã biết cô là thuật sư, hơn nữa là truyền nhân phái Hà Lạc. Tiêu Phàm từng đến Thiên Nam trà trang, lại chính miệng hỏi trà trang do ai thiết kế, vì thế mới đoán được lai lịch của Cơ Khinh Sa, cũng chẳng có gì lạ.

Cơ Khinh Sa không lập tức lấy Lạc Giáp ra, trái lại hỏi:
- Tiêu Nhất thiếu mượn Lạc Giáp làm gì?

Lạc giáp này là pháp khí của Cơ Khinh Sa thi triển rất nhiều pháp thuật, mang trên người nhiều năm, lấy chân nguyên bản mạng bồi dưỡng, sớm cùng cô ấy tâm thần tương thông, cũng giống như Huyền Vũ Giáp và Tiêu Phàm. Không làm rõ Tiêu Phàm mượn Lạc Giáp làm gì, làm sao có thể dễ dàng đưa được?

Nếu Tiêu Phàm mượn mấy chục triệu thì Cơ Khinh Sa sẽ vui lòng, nửa câu cũng không hỏi nhiều.

Tiêu Phàm cười nói:
- Cơ tổng đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì đâu.

Lực cắn nuốt ở nơi này không thể trấn áp, tôi muốn bày trận, dẫn lực cắn nuốt và âm khí này đi ra ngoài. Đó là một trận đạo dẫn, không phải dùng đấu pháp. Sát trận phong thủy này do tiên hiền cổ đại bày ra quả là lợi hại, dù sao cũng đã lâu, linh tính trôi dạt không ít. Mấy ngày trước bị đám người Thiên Thiên vô tình phá hư một góc, đã không hoàn chỉnh rồi. Cưỡng ép trấn áp, không có chỗ cho sát khí của pháp trận ngưng tụ, khẳng định phải làm khốn thú chi đấu. Chúng ta bố trí một trận đạo dẫn, dẫn sát khí ra phía ngoài. Tự tiêu tan, nói không chừng an toàn hơn. Lấy Lạc Giáp làm pháp khí để đạo dẫn là thích hợp nhất.

Cơ Khinh Sa trầm ngâm nói:
- Tiêu Nhất thiếu, tôi vẫn không nghĩ rằng Lạc Giáp có thể dùng như thế.

Lần này không phải Cơ Khinh Sa hẹp hòi, dù sao Lạc Giáp có thể xem là “pháp khí bổn mạng” của cô,sự lợi hại của Lạc Giáp này người thường không thể nào lý giải được, dùng nó để làm pháp khí của pháp trận đạo dẫn, trước khi chưa làm rõ nguyên nhân hậu quả, Cơ Khinh Sa không dễ gì đưa pháp khí bổn mạng của mình cho người ngoài.

Cho dù là Tiêu Phàm cũng không được.

Dù sao tối qua trần như nhộngđược Tiêu Phàm ôm vào lòng chính là Uyển Thiên Thiên, không phải là Cơ Khinh Sa. Giả thiết tối qua là Cơ Khinh Sa và Uyển Thiên Thiên đổi chỗ cho nhau, có lẽ Cơ Khinh Sa sẽ không do dự.

Cũng giống như Uyển Thiên Thiên bây giờ, Tiêu Phàm bảo cô lấy thân xác làm pháp khí, nói không chừng cũng sẽ làm.

Đối với người đàn ông này, trong mắt Uyển Thiên Thiên chỉ là tin tưởng vô điều kiện.

Tiêu Phàm cũng không gấp gáp, mỉm cười nói:
- Cơ tổng, truyền thừa Hà Đồ Lạc Thư đã lâu, là bắt nguồn từ Bát Quái. Lạc Giáp là biểu tượng của Cửu Cung. Ở giữa Đế Tinh có thể hạ Cửu Cung, chính là Bắc Cực, dùng ở Bắc Đẩu làm đế xa. Lạc Thư Cửu Cung, số âm làm phụ, nằm ở bốn góc, thể hiện địa khí. Còn số 5 ở giữa, chính là thổ khí, dựa vào ngũ hành sinh số làm chủ, gửi vượng tứ góc. Nơi này là miếu Đông Hoa đế quân, Đông Hoa đế quân là nam tiên chi tổ, chủ lý Đông Phương âm dương chi khí. Hiện nay địa cung đã rất rõ, lấy Lạc Giáp làm trận nhãn đạo dẫn, có thể kết nối cổ kim. Đến lúc đó mời Cơ tổng cùng tôi thực hiện, có lẽ có thể có lĩnh ngộ sâu sắc với tinh túy của Hà Lạc Đồ Thư.

Câu nói này nói rất rõ ràng.

Tôi biết Lạc Giáp là pháp khí bổn mạng của cô, nên mới cần dùng nó làm trận nhãn. Sát trận phong thủy nơi này đã lâu, hơn nữa giả danh Đông Hoa đế quân, có lẽ thật sự có liên quan đến Đông Phương Sóc. Trong truyền thuyết, Đông Phương Sóc là đệ tử của Đông Hoa đế quân. Nếu quả thật như vậy, lấy Lạc Giáp làm pháp khí trận nhãn, cô và tôi cùng thực hiện, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu tinh túy của pháp thuật cổ nhân, thì cần phải xem ngộ tính của cô.

Truyền nhân chính thống của phái Hà Lạc và Vô Cực rất giống nhau, chân chính lĩnh ngộ tinh túy của Hà Đồ Lạc Thư, uy lực to lớn, chỉ sợ không thua bất kỳ trường phái nào.

Đã nói là trận đạo dẫn, không phải là trận đấu pháp, về mặt nguy hiểm sẽ không quá lớn.

Trong lòng Cơ Khinh Sa bỗng nhiên dâng lên một loại cảm động.

Vị cao nhân của Vô Cực Môn đương đại quả thật là khí phách vương giả. Chưa bao giờ coi trọng tài năng của mình, càng không ghen tị chèn ép truyền nhân pháp thuật khác, mà là vô tư tương trợ.

Phong thái lãnh tụ, bừng bừng mà ra.

Có lẽ xuất thân của Tiêu Phàm cũng có quan hệ lớn. Từ nhỏ sinh sống ở Tiêu gia nhà quyền quý đại tộc, chiếm lấy quyền lực kim tự tháp, mưa dầm thấm đất, khí độ trí tuệ kia không thể so sánh tầm thường.

Có thể nói, Cơ Khinh Sa đã gặp qua không ít cái gọi là cường nhân kiêu hùng, khó tránh quá không phóng khoáng.

Cơ Khinh Sa khẽ khom người, nghiêng cổ, giơ tay nắm lấy sợi tơ màu đỏ trên cổ trắng như tuyết, chậm rãi kéo sợi tơ đỏ ra ngoài.

Đầu cuối của sợi tơ màu đỏ là một mai rùa đen cực tiểu xảo, khoảng hai tấc, đen bóng loáng, có bảo quang lưu chuyển, linh khí kinh người.

Cơ Khinh Sa đặt mai rùa đen trong lòng bàn tay trắng nõn, quan sát rồi sau đó đưa cho Tiêu Phàm.

Một mùi hương ngào ngạt xông vào mũi.

Nhưng mai rùa này Cơ Khinh Sa giấu bên mình, ngày đêm dính sát vào nhau, không thể tránh khỏi mang theo mùi hương cơ thể không gì sánh được của Cơ Khinh Sa.

Thần sắc Tiêu Phàm nghiêm túc, hai tay nhận lấy, cẩn thận đánh giá, mỉm cười tán dương:
- Lạc Giáp rất tinh tế. Cơ tổng, bảo vật như thế này truyền lại bao nhiêu năm rồi?

Giám định cổ vật là sở trường của Tiêu Phàm, chỉ là trước mặt Cơ Khinh Sa và những người khác, Tiêu Phàm không tiện kể lại tỷ mỉ việc điều tra. Cảm giác đơn thuần cũng có thể biết được đây không phải là đồ vật gần đây chế thành.

Cơ Khinh Sa cười nói:
- Nhất thiếu thật là có mắt tinh tường, không thể giấu được anh, đây là mẹ tôi truyền cho tôi, nghe nói là báu vật của ông ngoại truyền lại. Rốt cuộc lưu truyền bao nhiêu thời, tôi cũng không rõ.

Nghe Cơ Khinh Sa nói như vậy, Tiêu Phàm lập tức kích động, muốn đáp hai ngón tay cái lên mai rùa, tin rằng có thể tìm hiểu kết quả đại khái. Nhưng Tiêu Phàm không thật sự làm vậy, từ trước ngực Cơ Khinh Sa lấy ra Lạc Giáp này, Tiêu Phàm làm như vậy, cho người khác cảm giác dường như là đang vuốt ve bộ ngực trắng nõn nà của Cơ Khinh Sa.

Hơn nữa Cơ Khinh Sa chưa cho phép, liền chủ động điđiều tra niên đại của bảo vật nhà người ta, cũng quá mức vô lễ.

Tiêu chân nhân chính là quân tử khiêm tốn nhất, nhất giáo chi tôn, làm sao có thể vô lễ như vậy được? Nếu làm cũng không thể ở trước mặt làm, cũng phải lấp liếm một chút.

Tốt nhất cần phải có sự đồng ý của Cơ Khinh Sa.