Đại Hào Môn

Chương 240: Phản ứng kỳ lạ của Huyền Giáp




- Miếu Đông Hoa đế quân?

Nhìn thấy tấm biển ở giữa căn nhà đổ nát, Tiêu Phàm bỗng sững sờ.

Nếu không có tấm biển kia, thì không ai biết “Miếu Thần” với căn nhà đổ nát này là một. Tấm biển nền đen chữ vàng, nhưng qua thời gian dài, nước sơn vàng kim và đen đều đã bong ra từng mảng, rách nát, điêu khắc trên tấm biển này vẫn còn là chữ tiểu triện. Có mấy người nhận ra hoa văn nguệch ngoạc này, đó là năm chữ “Miếu Đông Hoa đế quân”?

Về việc đào mộ, Tiêu Phàm chưa quen lắm, nhưng cũng không xa lạ gì.

Nói chưa quen lắm là vì Tiêu Nhất thiếu chưa bao giờ đào mộ, nói không xa lạ gì là vì có không ít sổ ghi chép về trộm mộ trong “Thập Di Thiên” và “Dật Văn Thiên” của “Vô Cực Thuật Tàng”.

Mặc dù trộm mộ là việc không tốt, nhưng lại là công việc từ xưa nay, các triều đại nào cũng có. Trong lịch sử, một số nhân vật nổi tiếng đều trộm mộ.

Miếu Đông Hoa đế quân cách Dương Tây trấn khoảng năm đến sáu mươi dặm.

Trong đó, bốn mươi dặm có thể đón xe, hai mươi dặm còn lại chỉ có thể đi bộ. Thậm chí năm dặm đường núi cuối cùngsớm đã bao phủ bởi các loại bụi cây, không tìm kỹ, sẽ không tìm thấy đường dẫn.

Đi trên con đường núi như thế này, Cơ Khinh Sa nhiều lần cau mày lại.

Nói thật thì Cơ tổng vẫn chưa từng đi qua con đường như thế này.

Nếu như đây cũng được gọi là đường.

Đám người Uyển Thiên Thiên thông thạo, Cơ Kinh Sa chỉ có thể âm thầm lắc đầu, thật là không trong nghề không biết tình hình nghề. Uyển Thiên Thiên có vẻ e sợ, là cô gái thành thị được chiều chuộng điển hình, đi trên đường núi như thế này như giẫm trên đất bằng. Chỉ có điều lúc này, Uyển Thiên Thiên không thể dùng nội lực chân khí, một hơi đi hai mươi dặm đường núi, sớm đã thở hổn hển, mệt mỏi không chịu nổi.

Đường Huyên và Tống Hoàn mỗi người một bên đỡ cô ta.

Trước khi đến miếu Đông Hoa đế quân, Uyển Thiên Thiên không kìm nổi giật mình, biến sắc vô cùng khó coi. Lực ẩn vốn vẫn yên tĩnh trong cơ thể cô ta, lúc tiếp cận miếu Đông Hoa đế quân, lập tức “sinh động” hẳn lên. Đấu đá lung tung trong cơ thể cô ta, muốn phá bỏ tầng cấm chế kia, vọt vào đan điền của cô ta, thôn tính sạch gọn mạng của Uyển Thiên Thiên.

Đường Huyên và Tống Hoàn thật ra không có phản ứng đặc biệt nào. Mấy ngày trước, họ và Uyển Thiên Thiên cùng tiến cung, không bị thương quá nặng.

Lực cắn nuốt này dường như chỉ nắm vào một mình Uyển Thiên Thiên.

- Lực che đậy thật là mạnh.

Cơ Khinh Sa khẽ thở ra khí lạnh, khuôn mặt xinh đẹp thay đổi, ánh mắt nhìn vào nơi đổ nát này, trở nên vô cùng ngưng trọng. Trên thực tế, lúc cô ta cách ngôi miếu đổ nát này không xa lắm, cũng đã cảm thấy lực che đậy hùng mạnh. Với tư cách là thuật sư, trình độ càng cao thì lực che đậy sẽ càng mạnh.

- Thiên Thiên, mọi người ở đây bao lâu rồi?

Cơ Khinh Sa không kìm nổi hỏi

- Hơn nửa tháng rồi, đừng thấy nơi này hoang vắng, ít ai tới, nhưng thật ra sau miếu khá phức tạp, chúng tôi tốn rất nhiều sức mới có thể vào trong được.

- Thảo nào.

Cơ Khinh Sa gật đầu.

Khó trách cả Tiêu Phàm cũng không đoán ra hành tung của Uyển Thiên Thiên, hơn nửa tháng nay, cô ta trốn ở đây, bị lực che đậy che chặt chẽ, bảo sao suy đoán không ra.

- Cơ tổng, thế nào?

Tiêu Phàm quan sát miếu Đông Hoa đế quân, thuận miệng hỏi.

- Thật không đơn giản.

Cơ Khinh Sa lập lức đáp.

- Nói thật, Nhất thiếu, nếu không phải là cùng anh đến đây, thì tôi cũng không ở đây lâu. Tôi luôn có một dự cảm không tốt, mọi thứ ở đây đối với chúng ta đều có hại. Càng ở trong này lâu càng nguy hiểm.

Nói xong, hai hàng lông mày của Cơ Khinh Sa nhăn lại.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười.

Cảm giác của Cơ Khinh Sa rất chuẩn.

Phía xa hai dặm, Tiêu Phàm đã cảm thấy lực che đậy, pháp thuật nào đối với chỗ bí mật này đều bị ngăn cản không chút khách khí. Nhưng đi đến ngoàimột dặm, lực cắn nuốt lao thẳng đến, bao quanh Tiêu Phàm, muốn dốc toàn lực xâm nhập vào cơ thể hắn, nuốt chân nguyên của hắn.

Trước khi đến miếu Đông Hoa đế quân, Tiêu Phàm có thể xác định rõ ngọn nguồn của lực cắn nuốt tại miếu này, nhưng rốt cuộc là vật gì quấy phá, tạm thời vẫn chưa biết được.

Sáng nay Đường Huyên và Tống Hoàn xuất hiện ở nhà trọ Dương Tây, Tiêu Phàm không tiếng động đã kiểm tra tình hình trong cơ thể bọn họ, không cảm giác sự tồn tại của lực cắn nuốt. Mà lúc nãy đến gần miếu Đông Hoa đế quân, hắn cảm thấy lực cắn nuốt rất mạnh, những người khác, thậm chí bao gồm Uyển Thiên Thiên, dường như đều khá tốt.

Mãi cho tới khi đi đến trước miếu, Uyển Thiên Thiên mới biến sắc, Cơ Khinh Sa cũng chỉ linh cảm ở đây có nguy hiểm.

Xem ra lực cắn nuốt này luôn nhắm vào người mạnh nhất.

Trước đây không lâu, đám người Uyển Thiên Thiên đào mộ, trong Yên Chỉ xã lấyUyển Thiên Thiên làm tôn, lực cắn nuốt không chút khách khí chui vào cơ thể cô ta, hiện tại, lại nhắm tấn công vào Tiêu Phàm.

- Vào trong xem như thế nào.

Uyển Thiên Thiên nói.

- Đừng nóng vội.

Tiêu Phàm lập tức ngăn cản cô ta.

- Nơi này kỳ quái, phải trấn áp mới được. Tùy tiện đi vào sẽ xảy ra chuyện.

Uyển Thiên Thiên bĩu môi, liếc hắn một cái.

Người này luôn kiêu ngạo như vậy, không đơn giản. Tiêu Phàm lại không chút tự cho mình là “lão đại”, dường như tất cả hành động của mọi người đều phải nghe theo chỉ huy của hắn.

Dĩ nhiên như thế.

Trong lòng bàn tay phải của Tiêu Phàm xuất hiện mai rùa trắng như tuyết.

Hai tròng mắt đen nhánh của Cơ Khinh Sa liền kinh ngạc nói:
- Nhất thiếu, cái này, lẽ nào là mai rùa của rùa thần thượng cổ?

Mai rùa trắng tuyết này vừa xuất hiện, Cơ Khinh Sa lập tức cảm nhận được linh khí cực kỳ hùng mạnh, bất kỳ mai rùa nào cũng không giống, Cơ Khinh Sa chưa bao giờ thấy qua mai rùa có linh khí cực mạnh như thế này. Chỉ có một đoạn ghi chép ngắn trong Lạc Thư nói là “Huyền Vũ” rùa thần thượng cổ hấp thu linh khí trời đất, mai rùa này là khí pháp tốt nhất.

Sau khi Cơ Khinh Sa nhìn thấy đoạn ghi chép này, liền cười trừ.

“Huyền Vũ” rùa thần thượng cổ vốn là quái vật trong truyền thuyết, cho dù thực sự tồn tại, đó cũng là sự việc từ rất lâu rồi, hiện giờ đi đâu mà tìm chứ?

Không nghĩ tới Tiêu Phàm chợt lấy ra 1 mai rùa trắng thần kỳ

Tiêu Phàm cười gật đầu nói:
- Cơ tổng, đúng là có mắt nhìn, đây quả thực là Huyền Vũ Giáp, truyền thừa của sư môn.

Cơ Khinh Sa than nhẹ một tiếng nói:
- Vô Cực Môn bác đại tinh thâm, đã có từ rất lâu, quả nhiên danh bất hư truyền. Môn hạ đệ tử, mỗi người đều là tướng sĩ xuất chúng, kỳ tài.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm hơi giương lên, hỏi:
- Cơ tổng gặp qua rất nhiều truyền nhân Vô Cựcsao?

Cơ Khinh Sa rùng mình, ý thức được mình nói quá nhiều, mỉm cười nói:
- Nhiều thì chưa đến, một hai người vẫn là gặp qua rồi. Văn Nhị thái gia uy chấn Hoàng Hải, nổi tiếng thiên hạ, hẳn là đồng môn với Tiêu nhất thiếu?

Tiêu Phàm nói:
- Chúng tôi không những là đồng môn, mà còn là sư huynh đệ.

Cơ Khinh Sa khẽ vuốt cằm nói:
- Cảm tạ Nhất thiếu thẳng thắn đối đãi.

Bí mật như thế này, Tiêu Phàm không giấu cô chút nào, ngược lại lại nói sự thật cho cô biết. Sự việc này, bản thân tự đoán được là một chuyện, Tiêu Phàm chính miệng thừa nhận lại là một chuyện khác. Xem ra Tiêu nhất thiếu có thể làm bạn với Cơ tổng rồi.

- Nhất thiếu, chúng tôi trước tiên ra ngoài để cho anh hành pháp nhé?

Cơ Khinh Sa lập tức nói rồi quay người đi khỏi.

Tiêu Phàm nói phải trấn áp cổ quái của này, lấy “Huyền Vũ Giáp” ra để làm pháp. Thuật sư làm pháp, điều cấm kỵ nhất là có người nhìn trộm. Cơ Khinh Sa biết quy tắc này.

Tiêu Phàm khoát tay áo nói:
- Không cần đâu, Cơ tổng, truyền thừa Vô Cực không có nhỏ mọn như thế đâu.

Các thuật sư khác khi hành pháp không muốn người cùng nghề nhìn trộm, là vì không đủ tự tin, sợ bị người khác “lẻn học nghề”. Từ trước giờ người kế thừa của Vô Cực không sợ điều này. Nếu ai ở bên cạnh nhìn lén, thì truyền thừa Vô Cực sẽ bị trộm đi, vậy thì thật lợi hai quá?

Với thiên phú và nhận thức kiệt xuất của Tiêu Phàm, là học trò của sư tổ Chỉ Thủy, hai mươi năm khổ luyện, sư phụ lúc nào cũng chỉ dạy mới có được thành tựu như ngày hôm nay, làm sao có thể dễ dàng để những người khác có ý định lẻn học nghề được chứ.

Cơ Khinh Sa sắc mặt hơi đổi, khẽ cười rồi nói:
- Nói như vậy, là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Được, tôi sẽ học hỏi một lần.

Cùng là thuật sư lớn, nhưng điệu bộ của Tiêu Phàm và cô ta lại không giống nhau.

Tiêu Phàm càng quang minh lỗi lạc, khí chất vương giả tỏa sáng.

Tiêu Phàm gật gật đầu, Hạo Nhiên Chính Khí lưu chuyển, rót vào bên trong Huyền Vũ Giáp. Huyền Vũ Giáp lập tức có phản ứng, khóe mắt Tiêu Phàm hơi giật.

Phản ứng của Huyền Vũ Giáp rất kỳ lạ.

Trước tiên là vui mừng khôn xiết, lập tức lại biến thành “như lâm đại địch”, tiếp theo lại biến thành “hoang mang”.

Từ khi sư tổ Chỉ Thủy chính thức truyền cho hắn phương pháp thôi động Huyền Vũ Giáp, Tiêu Phàm chưa bao giờ cảm thấy được phản ứng kỳ lạ của Huyền Vũ Giáp. Lần trước, ở mộ Tiêu gia, phản ứng của Huyền Vũ Giáp rất mạnh, nhưng tình hình rất “đơn thuần”, chính là phẫn nộ, muốn quyết chiến với sát khí kia.

Mà lúc này, phản ứng của Huyền Vũ Giáp lại cổ quái như thế, giống như là gặp “bạn cũ”, vui mừng không ngừng. Lập tức chuyển thành cảnh giác và đối địch, dường như đụng phải kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, sau đó trở nên mơ hồ, dường như Huyền Vũ Giáp cũng bị “không rõ ràng”.

Tuy nói Huyền Giáp linh thông, nhưng linh tính chỉ đến được mức độ này, cũng nằm ngoài dự liệu của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm tâm thần ngưng tụ, chậm rãi xuyên thấu thần niệm của mình qua Hạo Nhiên Chính Khí, truyền vào trong Huyền Vũ Giáp. Đây là “hình thức chung cực” thôi động Huyền Vũ Giáp do sư tổ Chỉ Thủy truyền thụ cho hắn, thôi thúc tâm thần con người kết nối trực tiếp với Huyền Giáp.

Trước đó, Tiêu Phàm chỉ là dùng cách này để thăm dò, chủ yếu là luyện tập. Tham gia chiến đấu, đây vẫn là lần đầu tiên.

Tất cả những thứ này, người ở ngoài nhìn vào sẽ không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, mọi người thấy Tiêu Phàm bỗng dừng bước, hai mắt khép hờ, giống như lão tăng ngồi thiền, dáng vẻ khá thần bí.

Tiêu nhất thiếu thường ngày luôn “giả thần giả quỷ” như thế, mọi người không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, từng người một bình tĩnh, ai cũng không dám quấy rầy hắn.