Đại Hào Môn

Chương 24: Thảo nguyên đáng sợ




Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Chương 24: Thảo Nguyên Đáng Sợ

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen.org

- Ngươi có ý gì chứ?

Gia Cát Ánh Huy nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm một lúc rồi lên tiếng hỏi, giọng nói vô cùng lạnh lùng mà trước đây chưa từng nghe.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Ba tháng sau, nếu như không có Trường Xuân Hương thì ta sẽ đi tìm Đan Tăng Đa Cát, dùng kinh văn để đổi lấy đầu của ngươi. Gia Cát tiên sinh à! Chẳng phải chính ngươi cũng nói là ngươi cũng không tốt lành gì sao, mà ta cứu ngươi đương nhiên là có mục đích, ta cũng không phải là người tốt hao tổn tinh thần cứu người mà không cần đền đáp.

Gia Cát Ánh Huy nhất thời nghẹn họng, tức giận, hét lên:

- Vì sao nhất định là Trường Xuân Hương? Ngươi đổi thứ khác không được sao? Ta cho ngươi biết, ta chắc chắn không đi cao nguyên, ta không muốn chạm trán với người điên Bột Nhi Thiếp Xích Na! Con dã lang đó sẽ đem ta phân thành tám khúc... Không, kẻ phân ta thành tám khúc không phải Bạch Lang mà là Đông Bắc Hổ Vương kia!... Mà Bột Nhi Thiếp Xích Na sẽ đem ta đi ngũ mã phân thây! Ta không đi!

Gia Cát Ánh Huy chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vô cùng sợ hãi, nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống như là giả bộ, lúc hắn nói tới con dã lang kia thì vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

(Bột Nhi Thiếp Xích Na là theo ngôn ngữ Mông Cổ, tiếng hán chính là Thương Lang)

- Ngươi có quyền lựa chọn sao?

Tân Lâm bỗng nhiên ngắt lời, hỏi.

- Vừa rồi, nếu như lão tử không thể tránh khỏi thì cùng lắm chỉ rửa tay không làm, ta trốn vào rừng sâu xem Lạt Ma đó đi nơi nào tìm được ta!

Gia Cát Ánh Huy kêu lên, kiên quyết không chịu đi trộm Trường Xuân Hương, dường như Bột Nhi Thiếp Xích Mông Cổ so với Tuyết Vực Đao Vương càng khiến hắn sợ hãi hơn nhiều.

Tiêu Phàm khẽ cười nói:

- Thâu Vương Chi Vương, ngươi không tránh được đâu, nếu như ta đã tìm được ngươi thì về sau, cho dù ngươi có trốn đến nơi nào, ta đều có thể tìm được. Vẫn là câu nói kia, ba tháng sau đem Trường Xuân Hương đến đổi thì ta sẽ trả lại kinh văn cho ngươi, nếu không ta sẽ lập tức nói cho Đan Tăng Đa Cát biết chỗ ẩn náo của ngươi, để cho hắn đem đầu ngươi đến đổi kinh văn, mà ngươi hẳn biết vị đệ nhất cao thủ Mật Tông này không tìm được kinh văn sẽ không trở về.

- Ngươi khoát lát!

Gia Cát Ánh huy cười mỉa. Hắn thực sự không tin.

Thân là Thâu Vương Chi Vương, bản lĩnh tìm đồ vật là hạng nhất, đồng thời bản lĩnh ẩn núp cũng không ai bằng. Có rất nhiều người nói, hắn hoàn toàn có thể đem một món bảo vật quốc gia có giá trị liên thành đi giấu.

Tiêu Phàm mỉm cười, tay phải khẽ nhúc nhích, giở một quẻ:

- Gia Cát tiên sinh, điểm dừng chân của ngươi ở thủ đô này nằm về hướng đông bắc năm cây số, con số cuối cùng trong số nhà của ngươi là số bảy đúng không? Ba ngày trước, ngươi ở Thiết Môn; bảy ngày trước, ngươi ở Minh Châu. Còn cần ta nêu lên thêm nữa không?

- Ngươi, ngươi, ngươi theo dõi ta sao? Còn dám nói ngươi không phải là người của Quốc An!

Gia Cát Ánh Huy ngẩn ra, lập tức la to lên, vẻ mặt dường như rất tức giận.

Tiêu Phàm lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Gia Cát tiên sinh phải biết rằng để biết rõ hành tung của ngươi không nhất thiết phải theo dõi, giống như ngươi trộm đồ của người khác không nhất định phải đối mặt với gia chủ. Ở lĩnh vực của ngươi, ngươi là hạng nhất nhưng cái này cũng không chứng tỏ ngươi cũng rất giỏi ở những lĩnh vực khác. Trên thế giới này có rất nhiều hiện tượng không thể giải thích được.

- Ta không phải là đệ nhất, hạng nhất là Thượng Đế Chi Thủ, ta chỉ đứng thứ hai!

Gia Cát Ánh Huy lập tức lên tiếng đính chính, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tân Lâm hơi nhíu mày, nói:

- Ngươi nói nhiều quá!Đồng ý thì nói là đồng ý, không đồng ý thì cứ nói không đồng ý, nam tử hán đại trượng phu phải quyết đoán một lời chứ, cứ thoái thát mãi, ngươi cho rằng bổn cô nương ta không dám làm gì ngươi sao?

Gia Cát Ánh Huy có chút do dự, dường như đối với lời nói của Tiêu Phàm có chút bán tín bán nghi. Người thanh niên này luôn luôn cho hắn một cảm giác bí hiểm, hay là hắn ta thật sự có phương pháp cổ quái có thể điều tra được hành tung của hắn.

Gia Cát Ánh Huy vừa nghĩ đến điểm này thì cả người chợt ớn lạnh.

Thử nghĩ một vị Thâu Vương Chi Vương mà để cho người khác "Theo dõi" thời thời khắc khắc thì đó là chuyện kinh khủng đến bực nào chứ?

Gia Cát Ánh Huy cảm thấy người này nói được làm được, thật sự có thể khiến Đan Tăng Đa Cát lần thứ hai tìm được hắn. Nếu như Tuyết Vực Đao Vương lại lần nữa có được vận khí tốt để đoạt lại quyển kinh văn như ngày hôm nay thì kẻ đó sẽ tuyệt đối không chần chờ mà cắt đầu của hắn.

- Được rồi, ta có hai vấn đề.

Gia Cát Ánh Huy lại ngồi xuống, nói.

Tiêu Phàm khẽ gật đầu.

- Thứ nhất, tại sao ngươi muốn Trường Xuân Hương? Theo ta biết được thì thứ đồ chơi kia đối với Tu chân đạo gia không có lợi ích gì.

Gia Cát Ánh Huy nghi ngờ hỏi.

Cái gọi là "Trường Xuân Hương" thực ra vô cùng danh tiếng.

Nghe nói năm đó, Trường Xuân Chân Nhân sống ở Phương Tây, Thành Cát Tư Hãn cũng rất kính nể đại đức nên đã căn cứ theo toa thuốc mà sai người luyện chế ra An Thần Hương. Trường Xuân Chân Nhân được trưởng giáo giáo chủ của Toàn Chân Giáo - Tống Kim Mạt đứng đầu thiên hạ đạo giáo, tổ sư của Long Môn Phái ra lệnh phong làm Trường Xuân Đạo Giáo Chủ Chân Nhân.

Lúc đó, kỵ binh của Mông Cổ tung hoành thiên hạ, Thành Cát Tư Hãn có của cải khắp nơi, vì biểu hiện thành ý của mình với Trường Xuân Chân Nhân mà luyện chế An Thần Hương, nguyên liệu dùng đều là thượng đẳng dược liệu. Dưới sự chỉ điểm của Thông Huyền đại sư - đệ tử chân truyền của Trường Xuân Chân Nhân kế nhiệm chức vị chưởng giáo của Toàn Chân Giáo, tiêu hao bốn mươi chín ngày mới chế thành.

Lấy tên gọi là Trường Xuân Hương.

An Thần Hương này số lượng có hạn, khi đó trường Xuân Chân Nhân đã dùng một ít, mang đi một ít, còn một ít lưu giữ tại Tát Mã Nhĩ Hãn - hành cung của Thành Cát Tư Hãn.

Gần nghìn năm qua, Trường Xuân Hương đã sớm trở thành truyền thuyết, cũng không ai biết được có đúng là còn lưu lại một ít cho hậu thế không. Nhưng mà giang hồ đồn đại, ở trong tay của Bột Nhi Thiếp Xích Na còn có một lượng rất ít "Hàng tồn".

Bột Nhi Thiếp Xích Na, tên tiếng hán là Bạch Lang, nghe nói chính là hậu nhân của người thống lĩnh thị vệ cho Thành Cát Tư Hãn, là thị vệ mà các triều đại hoàng đế Mông Cổ rất trọng dụng. Bột Nhi Thiếp Xích Na tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên hai mươi năm, được tôn là đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ, uy danh vang dội.

Tiêu Phàm muốn Gia Cát Ánh Huy lấy trộm Trường Xuân Hương ở trong tay của đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ, khó trách Thâu Vương Chi Vương vô cùng sợ hãi.

Tuyết Vực Đao Vương tuy vô cùng dũng mãnh gan dạ nhưng dù sao hắn đi theo thủ lĩnh Lạt Ma sinh sống ở nước ngoài, uy danh không vang dội, chỉ có nhân vật đứng đầu trên giang hồ như Gia Cát Ánh Huy mới từng nghe nói qua. Hơn nữa, Đan Tăng Đa Cát hành động ở trong nước cũng không có trợ thủ, tương đối mà nói, Gia Cát Ánh Huy cũng không phải là không có biện pháp đối phó hắn.

Nhưng Bạch Lang và Đan Tăng Đa Cát không cùng một cấp độ.

Uy danh của Bột Nhi Thiếp Xích Na ở thảo nguyên Mông Cổ như mặt trời ban trưa, thủ hạ trong tay thì nhiều vô số kể. Nếu như Gia Cát Ánh Huy muốn lấy trộm Trường Xuân Hương tất nhiên phải thâm nhập vào thảo nguyên, xâm nhập vào sào huyệt của Bạch Lang. Nơi đó không khác nào là hang sói, khắp nơi đều lóe lên ánh sáng màu lục của mắt sói, nếu như có một chút lơ đãng thì sẽ hoàn toàn thất bại, chỉ cần Gia Cát Ánh Huy bị bại lộ hành tung thì nhất định chỉ có một con đường chết.

Không chừng với tính khí nóng nảy của Lang Vương, hắn sẽ đem Gia Cát Ánh Huy đi ngũ mã phanh thây.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Gia Cát tiên sinh, việc này ngươi không cần phải biết, nói tóm lại là ta dùng được. Ngươi hãy nhớ kỹ ngươi chỉ có ba tháng, ba tháng sau, ta nhất định phải lấy được Trường Xuân Hương, một ngày cũng không thể trễ hạn.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang khẩu khí ra lệnh không thể nghi ngờ.

- Được, vấn đề thứ hai: tại sao ngươi tìm được ta? Tại sao lại muốn mượn tay Đan Tăng Đa Cát? Ta không muốn đi trộm Trường Xuân Hương thì ngươi cứ trực tiếp tìm ta gây sự không được sao? Cần gì phải đem kinh văn giao cho Đan Tăng Đa Cát? Kinh văn kia ngươi có thể đọc được, biết đâu đối với ngươi sẽ có ích?

Gia Cát Ánh Huy mơ hồ cho rằng có lẽ Tiêu Phàm cùng với Tông Ba Đại Sư là cùng một loại người.

Tiêu Phàm mỉm cười, nâng chung trà lên uống một hớp rồi chậm rãi buông xuống, nói:

- Gia Cát tiên sinh, ta không thích giết người, giết người có kiền thiên hòa sẽ tổn hại đến công đức.

- Ha ha, giả nhân giả nghĩa!

Gia Cát Ánh Huy không khách khí nói.

- Giả nhân giả nghĩa? Có lẽ không phải nhưng nhân quả tuần hoàn, tự mình động thủ với mượn tay người khác vẫn có sự khác biệt.

Tiêu Phàm cũng không tức giận, thuận miệng giải thích một câu.

Gia Cát Ánh Huy bĩu môi, biểu lộ vẻ khinh thường:

- Được rồi, ta ghét nhất chính là loại người ra vẻ đạo mạo như các ngươi nhưng trong lòng thì kiểu muốn ăn heo nhưng không thể giết heo, quân tử phải tránh xa nhà bếp à... Được, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ đi trộm Trường Xuân Hương, nhưng mà ta cũng có một điều kiện.

- Mời nói.

- Sau khi Trường Xuân Hương tới tay, chúng ta một tay giao hàng một tay giao tiền, coi như thanh toán xong. Nếu như ngươi cứ bám theo ta thì đừng trách ta trở mặt.

Tròng mắt Gia Cát Ánh Huy đảo qua đảo lại, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Tân Lâm bĩu môi, không thèm lên tiếng.

Tiêu Phàm trịnh trọng gật đầu, nói:

- Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ có điều ta muốn khuyên ngươi một câu, hãy đem kinh văn trả lại cho Đan Tăng Đa Cát đi, bởi vì đối với ngươi thì kinh văn này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi dùng để ghi chép thêm thành tích huy hoàng của ngươi mà thôi, nhưng đối với bọn họ thì đây là thứ rất có giá trị. Cho dù là ngươi tránh thoát được sự truy sát của Đan Tăng Đa Cát nhưng bọn họ nhất định sẽ phái thêm người tới, đừng để cho mình vô tình bị buộc tội nặng.

Hai tròng mắt của Gia Cát Ánh Huy đảo qua đảo lại vài cái, cười hắc hắc, nói:

- Đa tạ ngươi khuyên bảo, nếu như tên Lạt Ma cao to kia đừng dùng đao kề lên cổ ta mà cùng lão tử thương lượng vài câu thì biết đâu ta sẽ trả lại cho hắn. Tám nhát đao ngày hôm nay ta đã ghi thù, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại cho hắn.

Tiêu Phàm cười cười, không thèm khuyên nữa.

Dù sao thì việc Thâu Vương Chi Vương cùng với Tuyết Vực Đao Vương đụng chạm, hắn không cần thiết phải dính vào. Mỗi người đều có tướng mệnh của mình.

- Sau khi ta lấy được Trường Xuân Hương thì làm sao ta tìm được ngươi? Ngươi hãy lưu lại một phương thức liên lạc đi chứ.

- Cái này thì không cần, chỉ cần ngươi lấy được Trường Xuân Hương thì ta tự khắc biết, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi.

Tiêu Phàm mỉm cười, rất bình tĩnh nói.

Gia Cát Ánh Huy lại quan sát Tiêu Phàm mấy lần, gật đầu một cái:

- Được, chuyện làm ăn đã bàn xong. Hai vị, xin mời!

Tiêu Phàm mỉm cười đứng dậy, Tân Lâm theo sát phía sau. Lúc đi ra ngoài cửa Tiêu Phàm vừa quay đầu lại vừa nhắc nhở một câu:

- Gia Cát tiên sinh, ta đề nghị ngươi dừng dừng chân ở đây lâu quá, lập tức rời khỏi đi, chỉ còn năm phút nữa thì khách mời sẽ tìm tới cửa thăm hỏi đấy.

- Cái gì?

Gia Cát Ánh Huy có chút không hiểu.

Tiêu Phàm cười cười, không cần phải nói nhiều lời nữa lập tức bước đi ra cửa.

Năm phút sau, Gia Cát Ánh Huy ngồi ở trong xe Phong Điền, nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy xa xa bốn vị Quốc An mặc đồng phục cảnh sát đi vào đại sảnh khách sạn. Gia Cát Ánh Huy vội vàng giơ tay lên, nhìn đồng hồ xác nhận:

- Vừa vặn năm phút đồng hồ? Con mẹ nó! Đúng là tà môn...

Thâu Vương Chi Vương không thể tin được gãi gãi đầu, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.