Đại Hào Môn

Chương 233: Diệp Vương đích thân ra tay




Đưa mắt nhìn theo thân hình cao gầy của Gauss, mang theo vali màu đen xách tay, dần dần biến mất trong bóng đêm dày đặc, Abbas trầm ngâm một chút, lấy điện thoại cầm tay ra, ấn vào một số điện thoại.

- Tam sư huynh!

Điện thoại trong phút chốc liền có người bắt máy, Abbas rất kính cẩn chào hỏi người ở phía đầu dây bên kia.

- Tứ sư đệ.

Đầu dây bên kia, truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm, thế nhưng đối với Abbas vô cùng khách khí, là một giọng Bắc Kinh vô cùng chuẩn. Tục ngữ nói không sợ xem hàng chỉ sợ so sánh hàng. Người ngoài nghe thấy, giọng Bắc Kinh của Abbas đã rất chuẩn rồi, thế nhưng so với “Tam sư huynh”, còn kém xa lắm.

- Tam sư huynh, bọn đệ bên này đã chuẩn bị động thủ rồi, đệ muốn xác nhận một chút, Văn Thiên và mấy tên đệ tử của ông ta ở Bắc Kinh chưa có hành động chứ?

Abbas cực kì dứt khoát nói.

Gã nhất định phải đảm bảo, tất cả thực lực lần này của Tiêu Phàm đều nằm trong sự hiểu biết của gã, không hề có thực lực ẩn giấu. Đối phó với một đại thuật sư đứng đầu như Tiêu Phàm, bất kỳ một chút sai lầm nào đều có thể là nhát trí mạng. Nếu bên cạnh Tiêu Phàm còn có thực lực cất giấu chưa từng bộc lộ ra, thế thì hành động đêm nay có khả năng sẽ thất bại.

Văn Thiên cùng với Lục Đại Kim Cương, bất kì vị nào xuất hiện bây giờ bên cạnh Tiêu Phàm, đều có thể là một biến số cực kì lớn.

- Không hề. Bọn họ hành động không nổi, người của Cục thành phố, đang mời bọn họ uống trà đó! Ta đảm bảo Văn Tiên và sáu đại đệ tử của ông ta đều đang lưu lại Bắc Kinh, không có ai đi Tần Quan.

Tam sư huynh đáp không chút do dự.

- Vậy thì tốt, đệ yên tâm rồi.

Abbas nhẹ nhàng thở phào một cái. Mặc dù đại sư huynh thường xuyên nói “không cùng dân tộc với ta tâm chắc chắn khác biệt”, Abbas đối với Tam sư huynh vẫn là rất tin tưởng. Cái khác không nói, ít nhất giai đoạn hiện nay mọi người đều có cùng chung mục tiêu và cùng chung lợi ích. Giống như đại sư huynh không hề có lí do gì lại hoài nghi Tam sư huynh như thế, Abbas cảm thấy rất khó thực hiện.

Đại sư huynh có lúc quả thật quá cố chấp rồi, thật không hiểu sư phụ vì sao lại nhất định đem giáo vụ cho huynh ta đi xử lí, nếu là ở phương Đông, ở quốc gia thần bí lâu đời này, thế thì những việc đó giao cho Tam sư huynh đi xử lí là thích hợp nhất. Dù sao gia tộc của Tam sư huynh, mới là hào môn ở đẳng cấp bậc một của quốc gia phương Đông lâu đời này, mới có thể điều động lực lượng thế tục, lớn đến mức độ không thể tin nổi.

Ví như lần này, vì ngăn trở Văn Thiên và sáu đại đệ tử của ông ta, Tam sư huynh chỉ cần một cú điện thoại, người của Cục thành phố Bắc Kinh liền lập tức ra trận rồi. Mặc dù sẽ không dùng biện pháp cưỡng chế thật sự nào đối với Văn Thiên, thế nhưng giữ chân bọn họ một ngày rưỡi khẳng định không thành vấn đề.

- Tứ sư đệ, Tiêu Phàm không dễ đối phó. Đệ nhất định phải chú ý cẩn thận. Tóm lại an toàn của đệ là cấp bách nhất. Nếu chẳng may lần này chưa hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta còn có thể tìm cơ hội sau.

Tam sư huynh ở điện thoại bên kia dặn dò một câu.

Abbas vội vàng nói:
- Cảm tạ sư huynh quan tâm, đệ biết.

Ở đất nước này, vẫn là phải tận lực làm tốt quan hệ với Tam sư huynh. Cái khác không nói, ít nhất làm tốt quan hệ với Tam sư huynh có thể hưởng thụ được đãi ngộ nào đó mà giai cấp đặc quyền mới có thể hưởng thụ.

Các loại đãi ngộ mà giai cấp đặc quyền có thể hưởng thụ ở quốc gia này, là người ngoại quốc nằm mơ cũng không nghĩ đến. Abbas trước khi đến phương Đông, cũng hoàn toàn không ngờ, ở quốc gia lâu đời này, cuộc sống của giai cấp đặc quyền lại có thể dễ chịu đến vậy.

Cúp điện thoại, Abbas đi ra khỏi hầm, đến trước cửa của một chiếc hầm khác, khom người nói:
- Abbas cầu kiến Diệp vương!

- Đại Tế Ti khách khí rồi . Mời vào!"

Theo giọng đàn ông hùng hồn kiên nghị này vang lên, cửa gỗ lớn của hầm trú ấn “két” một tiếng mở ra, hai nữ tử mặc áo trắng xuất hiện trong tầm mắt của Abbas.

- Đại Tế Ti mời vào!"

Hai nữ tử cung kính nói. Dùng tiếng Ả Rập.

Thái độ đối đãi của Diệp Cô Vũ khác xa thái độ đối đãi với Tát Bỉ Nhĩ.

Abbas hơi cúi người tỏ ý, lúc này mới chậm rãi tiến vào căn hầm bên cạnh. Dưới ánh đèn êm dịu, Diệp Cô Vũ hai tay chắp sau lưng, dường như đang thưởng thức một bức tranh tết treo trên tường. Abbas vừa vào của, Diệp Cô Vũ liền xoay người lại, mỉm cười nói:
- Chào Đại tế ti.

Ngũ Đại Vu Thánh Tây Ly giáo, Abbas nằm ở vị trí thứ tư, được xưng là “Huyết Thiên đại tế ti”, trừ Vu vương Dung Thiên thì đây là năm người đệ tử bên ngoài hùng mạnh nhất của Tây Ly giáo, Diệp Cô Vũ đối với Ngũ Đại Vu Thánh rất quen thuộc.

Cho tới nay, Diệp Cô Vũ đối với Abbas đều rất khách khí, đứng ở bên ngoài nhìn vào, quan hệ cá nhân của hai người cũng rất tốt.

Abbas ở bên trong giáo phụ trách hành động cụ thể, thường xuyên cùng nhau hợp tác với Diệp Cô Vũ của “Thiên Ưng giáo”, quan hệ cá nhân giữa đôi bên tốt đẹp cũng là điều hợp tình hợp lý.

Ít nhất theo Diệp Cô Vũ đánh giá, Abbas làm việc so với Tát Bỉ Nhĩ đáng tin cậy hơn nhiều.

Lần này Abbas đích thân ra mặt đối phó với Tiêu Phàm, mời Diệp Cô Vũ trợ giúp một tay, Diệp Cô Vũ vui vẻ nhận lời.

- Kính chào Diệp vương.

Diệp Cô Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
- Đại tế ti thật nhàn nhã.

Abbas cũng cười rộ lên, nói:
- Như Diệp vương đã biết, ta đây là cố gắng trấn định. Tiêu chưởng giáo là cao nhân tuyệt đỉnh, ta quả thật không có nửa phần tính toán được nhất định sẽ thắng. Vẫn cần mời Diệp vương tương trợ nhiều hơn.

Diệp Cô Vũ cười ngạo nghễ, nói:
- Tiêu Phàm cố nhiên rất khó đối phó, thế nhưng tuyệt đỉnh cao nhân vẫn là chưa đến.

Abbas sắc mặt hơi đổi, khom người, nói:
- Mong Diệp vương chỉ giáo, chưởng giáo chân nhân hiện tại của Vô Cực Môn, vì sao vẫn chưa thể xem là tuyệt đỉnh cao nhân?

Diệp Cô Vũ cười cười, nói:
- Tiêu Phàm nội công thâm hậu, võ thuật cao cường, trình độ thuật pháp cũng rất cao thâm, vốn dĩ có thể xem là cao thủ tuyệt đỉnh rồi. Thế nhưng người này gàn rỡ, tuân thủ nghiêm ngặt giáo lí vô cực môn giúp mọi người làm việc tốt, hành thiện và tích đức, không biết cách khắc phục. Biết rõ ràng kẻ địch mạnh ngụy trang, cũng phải mạo hiểm vì một người đàn bà đào trộm mộ trị bệnh chữa thương. Xem ra ta trước đây đánh giá cao hắn rồi. Người như vậy, cho dù thiên phú có cao hơn nữa, đạo hạnh có sâu tới đâu đi chăng nữa, thiếu đi một phần chí khí của bá vương, cuối cùng cũng khó có thể tu thành chính quả, xưng bá thiên hạ.

Nói xong, trên gương mặt kiên nghị lộ ra vẻ cao ngạo.

Theo Diệp Cô Vũ, một người đàn bà, cho dù là cô gái xinh đẹp như Uyển Thiên Thiên đi chăng nữa, bất kể như thế nào đều không đáng để bản thân đi mạo hiểm như vậy.

Abbas mỉm cười nói:
- Diệp vương lấy chính mình làm tham chiếu, yêu cầu này khó tránh khỏi hơi cao một chút. Thời thế hiện nay, có mấy người có thể đánh đồng được với Diệp Vương đây?

Người Hồ Tây Vực này quả nhiên tinh thông văn hóa người Hán, ngay cả nịnh nọt đều là cao thủ bậc nhất, tâng bốc vào bản chất rất sâu.

Diệp Cô Vũ cười nói:
- Đại tế ti đây là muốn thổi phồng chết ta sao?

Abbas cũng ha ha cười, không khí trong phòng vô cùng hòa hợp.

- Diệp vương, Tiêu chưởng giáo tuy rằng gàn rỡ, thế nhưng mấy vị bên cạnh hắn, quả thực là cao thủ trong các cao thủ. Chỉ có thể mời Diệp vương đích thân ra mặt rồi, bằng không ta vẫn là không nắm chắc.

Nụ cười trên mặt Diệp Cô Vũ dần dần thu lại, liếc mắt nhìn Abbas một cái, nói:
- Đại tế ti trước tiên nói một chút kế hoạch cụ thể của ông đi.

Nói đến nghề giết người này, Abbas dĩ nhiên được xem là một cao thủ, lại như thế nào đánh đồng với chủ nhân của Thiên Ưng, “lão nhân trong núi” Mộc Thứ Di? Diệp Cô Vũ hiển nhiên có đầy đủ tư cách từ cao nhìn xuống chỉ điểm cho Abbas.

Abbas gật gật đầu, nói:
- Căn cứ vào tin tức lấy được trước mắt, Tiêu Phàm gồm một nhóm tổng cộng năm người, Uyển Thiên Thiên trọng thương, Tiêu Phàm đang trị thương cho nàng. Ba vị khác, một vị là Cơ Khinh Sa, một vị khác là người hợp tác với cô ta – Phạm Nhạc, còn có một vị là người cộng tác của Tiêu Phàm – Tân Lâm. Thực lòng mà nói, người trong tay ta hiện tại, hoàn toàn không đủ để đối phó với Cơ Khinh Sa Phạm Nhạc và Tân Lâm ba vị này. Liễu Sinh Hùng Nhị có lẽ có thể giữ chân Tân Lâm một thời gian, Gauss phụ trách bắn tỉa ở cự ly xa. Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc, ta nhiều nhất chỉ có thể đối phó với một trong hai. Còn lại một vị, chỉ có thể dựa vào Diệp vương rồi.

Diệp Cô Vũ cười cười, hỏi:
- Đại tế ti cho rằng, cái tên Ninja Nhật Bản của phái Vụ Ẩn kia có thể giữ chân Tân Lâm trong bao lâu?

Abbas ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Liễu Sinh Hùng Nhị tuy rằng tính cách ương ngạnh, thuật ám sát của phái Vụ Ẩn vẫn là có bí mật độc đáo, muốn thắng lợi có lẽ không dễ dàng, thế nhưng chỉ cần giữ chân Tân Lâm một khoảng thời gian, vẫn là có thể làm được. Chỉ cần mười lăm phút, ta tin rằng đủ để Gauss hoàn thành nhiệm vụ bắn tỉa rồi.

- Tài bắn súng của Gauss là rất tốt, thế nhưng…. Nếu như ở quá gần, Tiêu Phàm nhất định sẽ phát hiện ra.

- Chính là như vậy, vì thế nên ta đã bảo Gauss ở cự li trên 1500m tiến hành bắn tỉa…mặc dù cự li này cũng không bảo đảm, suy xét đến Tiêu chưởng giáo đang trị thương cho Uyển Thiên Thiên, cảm giác của hắn chắc hẳn không thể nhạy bén giống như bình thường. Nếu như càng xa hơn nữa, ta lo rằng Gauss cũng chưa chắc có thể một phát bắn trúng mục tiêu. Dù sao đây là buổi tối, không phải ban ngày. 1500m đã là cực hạn để ngắm bắn rồi. Nếu lần này không thể thực hiện được, sau này muốn ngắm bắn Tiêu Phàm nữa, chỉ sợ độ khó khăn càng lớn rồi.

Abbas rất thành khẩn nói.

Ở trước mặt một người lâu năm trong nghề như Diệp Cô Vũ, bất kì một lời nói giả dối nào đều sẽ bị vạch trần, vẫn là ăn ngay nói thật tương đối tốt.

- 1500m…

Diệp Cô Vũ trầm ngâm, tinh quang trong mắt lóe ra, dường như đang đánh giá xem khả năng từ cự li này một phát bắn trúng mục tiêu của Gauss là bao nhiêu. Vũ khí làm cho người ta nghe đến đã thất điên bát đảo của “Thiên Ưng” là dao găm kịch độc, thế nhưng đây không có nghĩa là , sát thủ của Thiên Ưng không tinh thông ám sát bằng vũ khí nóng. Trên thực tế, “Thiên Ưng” có không ít cao thủ tinh thông súng ống.

- Thời tiết như vậy, tầm nhìn như vậy, 1500m quả thật đã là tầm ngắm bắn cực hạn rồi. Nếu như trước khi Tiêu Phàm bị thương, cự li này vẫn là không đảm bảo, thế nhưng hiện tại….Kế hoạch hành động này của Đại tế ti, cơ bản không có vấn đề. Về phần Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc, không cần đại tế ti phải phí tâm rồi, ta đi dụ bọn họ rời khỏi.

Abbas vội vàng nói:
- Chỉ cần Diệp vương đối phó một người trong đó là đủ rồi.

Diệp Cô Vũ cười cười, nói:
- Đại tế ti đối với tình hình của Cơ Khinh Sa vẫn là hiểu chưa đủ sâu. Cơ Kinh Sa và Phạm Nhạc có thể cho thành một người, dưới tình huống này, chỉ cần dụ một người đi, người còn lại nhất định sẽ đi cùng. Phạm Nhạc tuyệt đối không để Cơ Khinh Sa đơn độc mạo hiểm. Giống như chỉ có Tiêu Phàm ở lại trong căn phòng của nhà nghĩ Dương Tây, Tân Lâm bất luận như thế nào đều sẽ không rời khỏi nhà nghỉ quá xa.

- Hóa ra là như vậy? xem ra vẫn là Diệp vương lợi hại, ta lại không rõ tình hình này….

Abbas trên mặt lộ ra vẻ giật mình, luôn miệng nói.

Diệp Cô Vũ cười nói:
- Đại tế ti, dù sao nơi này cũng là cố quốc của ta.

- Đúng vậy đúng vậy, tất thảy đều nhờ cậy Diệp Vương rồi.