Đại Hào Môn

Chương 227: Lực cắn nuốt




Đáy lòng Trì Bân trầm xuống.

Chuyện trở nên phiền toái rồi.

Lão thật không ngờ Cơ Khinh Sa lại xuất hiện ở nơi này. Lão ta cũng mơ hồ nghe nói Uyển Thiên Thiên và “ Đại tỷ” Kinh Yến Ngọc Quan Âm qua lại không phải là ít.

Công phu mới thể hiện vừa rồi Không Thủ Nhập Bạch Dao của Cơ Khinh Sa so với truyền thuyết cao hơn rất nhiều.

Phân quang bắt ảnh, một tay thiên biến!

Đúng là dấu hiệu của Ngọc Quan Âm.

Cái khác có thể giả mạo, nhưng thứ này không thể bắt chước được, võ công thất tỷ không kém, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, cùng Cơ Khinh Sa tay không mà đánh, nhưng lực ngăn cản nửa phần thậm chí cũng không có.

Tiêu Phàm không nói lời nào, ôm thân hình mềm mại của Uyển Thiên Thiên hướng tới xe lớn.

- Tiêu tiên sinh…

Trì Bân gọi một tiếng.

- Người, có thể mang đi. Còn đồ xin hãy để lại cho tôi.

Trì Bân chậm rãi nói, Tề Mi Côn trong tay đặt ngang ngực chuẩn bị cho một trận chiến mới. Đối phương có bốn người, đã xuất thủ qua chỉ có Cơ Khinh Sa, nhưng Trì Bân biết rõ võ công của Tiêu Phàm tuyệt đối không hề kém. Còn hai người kia, Phạm Nhạc và Tân Lâm từ đầu tới cuối không nói câu nào, nhưng có thể cùng Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm đi tới nơi này hẳn sẽ không phải loại tầm thường.

Bốn chọi bốn, Trì Bân quả thật không nắm chắc được.

Nhưng nếu cứ để Tiêu Phàm “ôm” cả người lẫn vật đi thì thật không cam lòng. Trì Bân vốn không phải thiện nam tín nữ gì.

Cơ Khinh Sa cười, nhẹ giọng nói:
- Trì chưởng môn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như thế nào lại không có chừng mực như vậy?

Giọng điệu mềm nhẹ nhưng mang ý khinh thường và châm chọc rất rõ ràng.

- Cơ tổng, ý cô là gì?

Sắc mặt Trì Bân trầm xuống, thanh âm trở nên cứng ngắc lạnh như băng.

- Uyển Thiên Thiên là bằng hữu của chúng tôi, ông làm cô ấy bị thương thành cái dạng này, Tiêu nhất thiếu không truy cứu đã là rất đại độ rồi. Ông nhất định buộc chúng tôi ra tay hay sao?

Cơ Khinh Sa thản nhiên nói.

Kì thực, nghiêm chỉnh mà nói, trước mắt Uyển Thiên Thiên chỉ có thể coi là bằng hữu của Cơ Khinh Sa, không thể xem như là bằng hữu của Tiêu Phàm được.

Lần này, Tiêu Phàm từ thủ đô chạy ngàn dặm tới Tần Quan, có hơn nửa nguyên nhân là do lời nói của Uyển Thiên Thiên- mộ của Mạn Thiến tiên sinh. Nếu cổ mộ này và Đông Phương Sóc thực sự có liên quan, như vậy vật lấy ra được từ cổ mộ, Tiêu Phàm nhất định phải có được.

Chính bởi Uyển Thiên Thiên không được coi là bằng hữu của Tiêu Phàm, nên Tiêu Phàm và Tân Lâm cho tới giờ mới đều không ra tay.

Cơ Khinh Sa thì ngược lại, cố ý kéo dài cân lượng đại danh của Ngọc Quan Âm trên giang hồ, tuy nhiên xem Tiêu Phàm vội vã cứu người, không suy nghĩ phức tạp, nên Cơ Khinh Sa đành phải cưỡng ép, kiềm chế lại.

Nếu Tiêu Phàm và Tân Lâm không ra tay, hai đấu bốn, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc không có thể nắm chắc được toàn bộ phần thắng.

Khuôn mặt mập mạp của Trì Bân trở nên xanh mét.

Những lời này của Cơ Khinh Sa rất khó nghe, nhưng kì thực lại rất đúng.

Nhưng điều khiến Trì Bân mất mặt thật sự đó là Tiêu Phàm giống như không nghe thấy lời lão, vẫn ôm Uyển Thiên Thiên đi.

Lập tức dời đi, hoàn toàn biến Trì đại chưởng môn lão ta thành không khí.

Trong lúc này, Tiêu Phàm không có tâm tình cùng Trì Bân mà làm trễ nải thời gian.

- Trì chưởng môn, sau này gặp lại.

Cơ Khinh Sa cười nhẹ, phất phất tay về phía Trì Bân.

Trì Bân xanh mặt nhìn bọn họ lên xe, nhìn đuôi xe phun ra một làn khói đen nghênh ngang rời đi, nhưng cuối cùng cũng không dám cản trở. Từ thái độ bên trong của Tiêu Phàm đối với lão, Trì Bân đã cảm thấy được một nguy cơ nghiêm trọng.

Cơ Khinh Sa nói không sai, Tiêu Phàm không ra tay đã là rất đại độ. Lão ta không thể buộc Tiêu Phàm ra tay!

Việc này quả thực không dễ chơi.

Nhìn chiếc xe rất nhanh biến mất trong bóng đêm, Trì Bân phun ra một ngụm khí “bẩn”, sắc mặt nhăn nhó, ánh mắt trở nên cực kỳ oán hận.

Uyển Thiên Thiên giống như con mèo nhỏ co rúc trong lồng ngực Tiêu Phàm, vẫn không có nhúc nhích, không có nửa âm tiếng động.

Tiêu Phàm tay trái ôm thân thể cô, tay phải nắm chặt bàn tay non mềm của cô, lạnh băng băng, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí chậm rãi từ huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay cô đi vào cơ thể.

- A…

Cả người Uyển Thiên Thiên bỗng chấn động, cái miệng nhỏ nhắn phát ra một tiếng rên thống khổ.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm cảm thấy Hạo Nhiên Chính Khí mới nhập vào cơ thể Uyển Thiên Thiên bị lực nào đó mãnh liệt cắn trả. Loại cắn trả này tương đối kì lạ, không phải phản kích bình thường mà chính là cắn nuốt!

Đúng vậy, chính là cắn nuốt!

Tiêu Phàm cảm giác rất rõ Hạo Nhiên Chính Khí mà mình nhập vào trong cơ thể Uyển Thiên Thiên đều bị cắn nuốt hết. Hơn nữa lực cắn nuốt ấy vẫn chưa từ bỏ ý đồ, mà tiếp tục theo kinh mạch Hạo Nguyên Chính Khí trong cơ thể Uyển Thiên Thiên hướng đi, dường như muốn chui vào cơ thể Tiêu Phàm, muốn cắn nuốt hết sạch Hạo Nguyên Chính Khí của hắn.

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, trên mặt bảo quang lưu chuyển, tay nhẹ nhàng chấn động , lập tức đem ác lực cắn nuốt kia phản kích trở về.

Hai hàng lông mày của Uyển Thiên Thiên nhíu lại, lại không phát ra tiếng động nào nữa.

Biến hóa rất nhỏ này của Tiêu Phàm không thể gạt được hai vị mỹ nữ kia, Cơ Khinh Sa ngồi kế bên vị trí tài xế, ngoái đầu lại, gần như cùng lúc với Tân Lâm đồng thời mở miệng.

Tiêu nhất thiếu ôm mỹ nữ trong lòng, hai vị mỹ nữ kia miệng không nói, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu lo lắng.

Tiêu Phàm nhíu mi:
- Tình hình có chút dị thường, trong cơ thể cô ấy có một lực cắn nuốt, chân khí của tôi đi vào liền bị cắn nuốt lấy.

- Lực cắn nuốt sao?

Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi.

- Ừ .

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

Hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần của Cơ Khinh Sa nhíu chặt. Mặc dù Tiêu Phàm miêu tả sơ lược, nhưng Cơ Khinh Sa biết, loại tình hình này của Uyển Thiên Thiên có nghĩa gì. Cỗ lực cắn nuốt thần bí này tồn tại sẽ làm rắc rối cho việc trị liệu về sao. Thầy thuốc trong lòng có chỗ cố kị, cần phải tốn rất nhiều tinh lực để đối phó lực cắn nuốt, hiệu quả trị liệu sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Cơ Khinh Sa hỏi.

Phạm Nhạc đang lái xe, lông mi đang rất nặng bỗng khẽ giương lên, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Đi theo Cơ Khinh Sa lâu như vậy, Phạm Nhạc rất ít khi nghe được kiểu “ cách thức vấn đề” như này. Cơ Khinh Sa là người quyết đoán, thời điểm mở miệng đều là ra lệnh. Hiện tại đối mặt với Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa tự nhiên lại trao “ quyền quyết định” cho hắn, rồi lại còn hỏi “ làm sao bây giờ “ nữa.

Rốt cuộc là Cơ Khinh Sa cố ý nói vậy hay Tiêu Phàm quá mức mạnh mẽ, vô tình ảnh hưởng tới tâm tính của Cơ Khinh Sa.

Tiêu Phàm nói:
- Về nhà trọ trước rồi tính.

Ước chừng nửa giờ sau, xe đã tới trước cửa nhà trọ Dương Tây, đường đi không dễ xe trên đường rất xóc nảy, nhưng Uyển Thiên Thiên nằm trong ngực Tiêu Phàm rất vững vàng, không có nửa điểm bị xóc.

Tiêu Phàm lập tức ôm Uyển Thiên Thiên vào nhà trọ Dương Tây.

Đại sảnh nhà trọ tuy mờ mờ, nhưng ánh trăng rất sáng, khuôn mặt trắng nõn của Uyển Thiên Thiên dưới ánh đèn biến thành màu nâu xanh, huyết quang hiên trên ấn đường, trên trán có một luồng màu đen đậm rối rắm, tử khí lượn lờ.

Dù kiến thức Tiêu Phàm rất rộng, nhưng hai hàng lông mày gắt gao cau lại.

Tình hình của Uyển Thiên Thiên rất tệ, vượt qua cả tình huống xấu nhất mà hắn dự đoán.

Là một thầy thuốc cực ưu tú, Tiêu Phàm có thể nhìn ra được, giờ phút này Uyển Thiên Thiên đã bị trọng thương, sinh tử chỉ còn là một đường mong manh, là một thuật sư tinh thông, hắn thậm chí còn thấy trên mặt của Uyển Thiên Thiên dấu hiệu câu hồn đoạt mạng.

Cơ Khinh Sa rút ra một luồng lương khí, ngón tay tựu nhiên áp vào mạch cổ tay của Uyển Thiên Thiên.

Ngọc Quan Âm cũng là một lang trung tốt.

- Cẩn thận.

Tiêu Phàm bỗng nhiên cúi đầu, nhắc nhở một tiếng.

Chỉ tiếc lời nhắc nhở này dường như hơi trễ, ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Khinh Sa đại biến, số gân xanh trên cái cổ trắng nõn bỗng nhiên tăng vọt.

Thân là lang trung, thói quen của Cơ Khinh Sa đã thành tự nhiên, vừa áp vào mạch cổ tay Uyển Thiên Thiên liền lập tức lấy nội lực nhập vào cơ thể Uyển Thiên Thiên, đi kiểm tra thương thế bệnh tình của cô, mà lại quên mất lời nói vừa rồi của Tiêu Phàm, ở trong cơ thể Uyển Thiên Thiên có một lực cắn nuốt kì lạ.

Cỗ cắn trả rất hung mãnh, không bắt được liền bị tính kế.

Mắt thấy sắc mặt của Cơ Khinh Sa thay đổi, Phạm Nhạc không cần suy nghĩ liền vươn tay tìm hiểu, bắt lấy cổ tay Cơ Khinh Sa. Ngay lúc ấy, một ngón tay thon dài tái nhợt nhắm thẳng vào huyệt cổ tay Phạm Nhạc.

Động tác cực nhanh, giống như một tia chớp.

Phạm Nhạc kinh hãi, năm ngón tay tụm lại một chỗ, phản thủ lại hướng cổ tay Tiêu Phàm chộp tới. Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không kịp nghĩ tại sao Tiêu Phàm lại ngăn cản, hoàn toàn là bản năng phản kích.

Thân là cao thủ võ thuật, loại bản năng này ắt không thế thiếu.

Tiêu Phàm tranh đoạt chỉ trong chốc lát.

Hổ trảo của Phạm Nhạc chưa cả trảo thực, ngón tay anh ta đã chạm vào mạch cổ tay Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa “hừ” một tiếng, cả người lui về sau, sắc mặt liên tiếp biến đổi mới nhẹ nhàng thở ra, hoa dung thất sắc nói:
- Thật lợi hại!

Nhưng không biết nói tới lực cắn nuốt trong người Uyển Thiên Thiên “thật lợi hại” hay là khen thân thủ Tiêu Phàm “ thật lợi hại “ nữa.

Có lẽ là cả hai đi.

Thân thủ Phạm Nhạc ra sao, Cơ Khinh Sa biết rất rõ. Tuy nhiên ở giữa chiêu thứ 1 đã bị Tiêu Phàm lấy một đầu ngón tay bức lui trong khi một tay Tiêu Phàm còn đang ôm Uyển Thiên Thiên, động tác không tiện.

Tất nhiên, trong nháy mắt Phạm Nhạc đã hiểu được Tiêu Phàm là muốn tốt cho mình.

Lực cắn nuốt trong Uyển Thiên Thiên dường như cực kì hung bạo, ngay cả Cơ Khinh Sa không cẩn thận cũng bị cắn nuốt. Phạm Nhạc không hiểu rõ, mù quáng ra tay, chỉ sợ chưa cả giúp được Cơ Khinh Sa mà bản thân mình cũng chịu phải thiệt thòi.

Thái độ Cơ Khinh Sa trước sau chuyển biến, Phạm Nhạc vẫn luôn chú ý, dù miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Hiện tại xem ra so với ánh mắt tương nhân của Cơ Khinh Sa, quả thực anh ta không thể so sánh được.

“ Két” một tiếng, một người đàn ông trung niên lưng còng từ trong nhà trọ đi ra, con mắt không chút tình cảm nhìn thẳng vào mấy người bọn hắn. Đối với tính mạng của Uyển Thiên Thiên đang nguy ngập ông ta coi như không thấy.

Dường như trên thế giới này không có bất cứ sự việc làm có thể khiến ông ta kinh ngạc và kích động.

Cơ Khinh Sa dường như cùng ông ta tương đối quen thuộc, lúc này nói:
- Lão Hậu, lập tức sắp xếp một phòng thích hợp cho tôi.

Người đàn ông lưng còng không nói tiếng nào, xoay người chậm rãi đi vào phòng, Tiêu Phàm ôm Uyển Thiên Thiên nhanh chóng đi theo.