Đại Hào Môn

Chương 226: Thiên diện quan âm thiên biến thủ




Một tiếng “ đinh” giòn tan.

Côn kiếm giao nhau.

Thân hình mềm mại của Uyển Thiên Thiên giống như thuyền lá nhỏ trong sóng dữ, bị mạnh mẽ thổi đi, lượn mèo nhẹ nhàng và khéo léo trong không trung, sau đó đứng ở cách đó mấy thước, động tác rất tự nhiên phóng khoáng.

- Được! Yên Chi kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.

Trì Bân tán thưởng một tiếng.

Tuy rằng một chiêu này chỉ giúp ả đàn bà kia giải vây, nhưng trong chiến lược giải vây còn mang vài phần thử ý, không đánh hết toàn lực. Uyển Thiên Thiên khinh địch vậy mà vẫn hóa giải được, quả có chút ngoài dự liệu của Trì Bân.

- Chú Trì, đây không phải côn pháp, hay đúng ra là gậy mà? Lang Nha Bổng!

Uyển Thiên Thiên cười hì hì nói, mang theo ý châm chọc rõ ràng, nghe giọng điệu cực kì thoải mái, nhưng lại ngầm cắn chặt răng.

Trì Bân xuất lực vào côn không hề nhỏ, vừa rồi giao thủ, cánh tay phải cầm kiếm của Uyển Thiên Thiên thiếu chút nữa chết lặng, ngực mơ hồ đau.

Cũng do Uyển Thiên Thiên đã bị thương từ trước, côn pháp của Trì Bân quả thật cũng khó có thể ngăn cản.

- Để cháu chê cười rồi. Chú Trì vốn không phải cao nhân nhã sĩ, sẽ không rườm rà gì đó đâu. Chú nói thật, Thiên Thiên, chú không chiếm tiện nghi của cháu, vừa rồi coi như là chiêu thứ nhất đi. Chú ý, đây là chiêu thứ hai.

Trì Bân chậm rãi nói, Tề Mi Đoản côn lại dương lên, một tiếng “ha” vang lên, hướng thẳng tới đầu của Uyển Thiên Thiên.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây không phải côn pháp mà là bổng pháp!

Lang Nha Bổng!

Bình thường, côn pháp rất nhẹ nhàng phóng khoáng, rất ít khi uy mãnh bá đạo như này. Đấu pháp hiện tại của Trì Bân, chính là cứng đối cứng, không muốn cho Uyển Thiên Thiên con đường sống.

Nói về công phu tiểu xảo, Trì Bân làm sao có thể sánh với tiểu linh lung Uyển Thiên Thiên được?

- Chú Trì, coi như chú lợi hại!

Uyển Thiên Thiên hừ lạnh, đoản kiếm đáp trả Tề Mi Côn, cả người lại mượn lực nhẹ nhàng ra ngoài.

Từ đầu đến cuối không dám chấp nhận sự thực.

Trì Bân lực lớn chiêu nặng, cứng đối cứng, việc Uyển Thiên Thiên không bị thương cũng khó có thể cản lại được.

- Chiêu thứ ba!

Trì Bân buồn bực rống lên, lại một côn đập tới.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một côn ảnh thật mạnh dưới ánh trăng. Cuồng phong gào thét, Uyển Thiên Thiên lả lướt xinh đẹp ,thân hình nhỏ nhắn yểu điệu trong sóng dữ quay cuồng, tận lực trốn tránh.

Ngay lúc này, có hai ngọn đèn sáng như tuyết từ xa tiến lại, có xe tới!

Nhưng lại không ai để ý.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, bình thường những người lái xe tới chốn hoang vu này phát hiện điều gì khác thường nào dám dừng xe lại xía vào việc người khác? Cho dù dám dừng xe, dám chõ mõm vào, dù muốn quản cũng chẳng quản nổi.

- Được! chiêu thứ 10!

Trong giây lát, Trì Bân lại rống to một tiếng.

- Hừ!

Côn ảnh đầy trời không còn nữa, mà là trăm cành cây gậy gộc lập tức hợp thành một, mạnh mẽ quét qua.

- Hoành Tảo Thiên Quân Như Quyển Tịch!

Sắc mặt Uyển Thiên Thiên rốt cuộc thay đổi, đôi mắt to ngập nước bắt đầu nhắm lại.

Chiêu này của Trì Bân tưởng đơn giản mà lại phức tạp, mấy chiêu phía trước nhịp nhàng ăn khớp, liên kết chặt chẽ. Tuy chỉ là nhất côn, nhưng có thể che hết đường lui của Uyển Thiên Thiên.

Ngoại trừ cứng đối cứng, không cho đối phương bất kì né tránh nào để mưu lợi đường sống.

Mười chiêu làm hạn định!

Trì Bân sớm đã đoán chắc rồi!

Nếu Uyển Thiên Thiên trước đó không bị thương, thì cũng không phải là không có cách nào hóa giải. Cứ coi như là cứng đối cứng, nhưng cũng không thể thua được. Nhưng lúc này…

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không phải do Uyển Thiên Thiên chần chừ, mà là Tề Mi Côn đã quét tới trước mặt, Uyển Thiên Thiên khẽ quát một tiếng, hai tay cầm kiếm, toàn lực đỡ lấy.

- Đinh!

Hồng mang kinh thiên, màu đỏ của Yên Chi kiếm bỗng hóa thành một đạo sao băng, như ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng cắt qua, bay về phía xa.

Thân hình xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên cũng bay lên, giống như con diều đứt dây, cùng Yên Chi kiếm giống nhau ở trong không trung xẹt thành một đường cong tuyệt đẹp, phun ra một trận mưa máu.

Ngay lúc ấy, đèn xe đột nhiên ngừng lại, một bóng người cao ngất nhảy ra, vươn một tay ôm thân hình non mềm của Uyển Thiên Thiên vững vàng trong ngưc, chân dưới vững vàng không có nửa phần lay động.

Con ngươi Trì Bân bỗng dưng co rút.

Chỉ có lão mới rõ, vừa rồi là chiêu thứ mười, mang theo kình lực kinh khủng. Biết Uyển Thiên Thiên rất khó đối phó, nên Trì Bân không dám khinh thường, vừa ra tay liền xuất toàn lực.

Người trong xe này trước khi Uyển Thiên Thiên rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bắt được Uyển Thiên Thiên, dù sao thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, mặc dù rất khó đoán nhưng cũng không làm Trì Bân kinh ngạc nhiều lắm. Nhưng thoải mái mà đón được Uyển Thiên Thiên mà không có chút lay động nào, thì thật sự đã trấn áp Trì Bân.

Đây là công phu thật sự, không có nửa điểm giả dối.

Nội công người này rất cao, quả làm người ta khó có thể tưởng tượng.

Tuy Trì Bân rất không vui thừa nhận, nhưng lý trí nói cho lão biết rằng, người có thể thoải mái đón được Uyển Thiên Thiên, lại có thể dễ dàng hóa giải kình lực của lão, nội công của người này rất có thể hơn cả lão ta.

Tuy nhiên Trì Bân vẫn chưa khiếp sợ đến mức đứng im một chỗ, lúc đèn xe sáng như tuyết kia quét tới, lão đã lắc mình né sang một bên, trong thời gian ngắn nhất trốn ra ngoài phạm vi đèn chiếu.

Trong đêm tối, bị ngọn đèn sáng chói mắt kia chiếu trực tiếp vào, bất kể là ai cũng đều là mục Tiêu sống!

Trì Bân là người từng trải, làm sao có thể không cảnh giác cho được?

Cũng may đèn xe rất nhanh tắt đi, đối phương không có ý công kích, thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng không. Một người ôm Uyển Thiên Thiên, một người nhặt chiếc hộp đen lên, còn một người khác thì nhặt Yên Chi kiếm của Uyển Thiên Thiên, xoay người đi về xe.

- Đứng lại!

Trì Bân gào to một tiếng!

Mấy người này cũng thực quá trâu bò đấy chứ? Trưc tiếp đem Trì Bân thành trong suốt. Ở ngay trước mắt lão cứu người chưa tính, ngay cả chiếc hộp đen cũng muốn mang đi, có phải là muốn Trì Bân đẹp mặt không hửm?

- Tại hạ là Trì Bân! Các vị từ đâu tới? Xưng hô thế nào bây giờ?

Trì Bân trầm giọng.

Sớm đã nhìn thấu chiếc xe trên đường chính là một chiếc xa Jeep lớn Cherokee. Từ cao tới thấp là hai nam hai nữ. Mặc dù trong bóng tối mờ mịt, nhưng với nhãn thần “ âm dương nhãn” , lão thấy rõ ràng, 4 người này đều rất trẻ tuổi.

- Trì tiên sinh, xin chào. Tôi họ Tiêu, Tiêu nhất hành.

Người ôm Uyển Thiên Thiên đúng là Tiêu Phàm, nghe vậy liền dừng bước, nhẹ giọng đáp lại một câu.

Trì Bân ngây ra một lúc.

Nghe qua, Tiêu Phàm trả lời rất có quy củ, không có bất kì chỗ nào không thích đáng. Nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút vấn đề. Trong giây lát, Trì Bân phục hồi tinh thần. Tiêu Phàm thực sự rất bình thản, không có chút sợ hãi nào. Trong hoàn cảnh lộn xộn này, một chút cũng không ăn nhập.

Đêm hôm khuya khoắt, ở nơi hoang vu lạnh lẽo này, một đám người liều mạng ở đây động đao động thương, Tiêu Phàm mạc danh kì hiệu mà xông vào, mạc danh kì hiệu ở giữa không trung đón được Uyển Thiên Thiên, cũng không hỏi nguyên nhân, không hỏi đúng sai, không nói lấy một tiếng liền xoay người bỏ đi.

Dường như tất cả đều trong dự đoán của hắn.

Quá mức quỷ dị!

- Tiêu tiên sinh, xin hỏi các vị là bằng hữu bên nào? Tôi là Việt Trung Trì Bân.

Trì Bân chỉ ra thân phận của lão.

Lão tuyệt đối không tin đám người Tiêu Phàm tình cờ gặp dịp, đúng dịp đi ngang qua đây. Nếu một đòn chặn ngang tiến tới đây, vậy làm sao có thể trả cho Trì Bân ta một cái công đạo?

- Trì tiên sinh, tôi đã nghe qua. Tuy nhiên hiện tại tôi phải cứu người trước. Xin lỗi, không tiếp đãi được rồi.

Tiêu Phàm hướng Trì Bân gật gật đầu thản nhiên nói.

Trì Bân thoáng bực mình.

Đây là cái loại thái độ gì?

Nếu như nói Tiêu Phàm chưa nghe qua đại danh của lão ta thì cũng thôi. Một người trộm mộ, không phải ai cũng biết. nói cho cùng, trộm mộ không phải là nghề có thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nếu càng có danh tiếng, càng phải hành động khiêm tốn.

Mấu chốt lại là Tiêu Phàm rõ ràng nói cho lão ta biết “ đã nghe qua” nhưng lại tỏ thái độ không mặn không nhạt, Trì Bân đại chưởng môn lập tức cảm thấy trong lòng không thuận ý.

Xem thường Trì Bân ta, có thể. Vậy thì ngươi cũng phải xuất ra chút bản lãnh khiến ta tâm phục khẩu phục mới được.

- Bỏ thứ đó xuống!

Không đợi Trì Bân mở miệng, ả gọi là Thất tỷ không nhịn được gào lên, cổ tay vừa lật liền có một thanh dao găm sáng như tuyết bay ra, đoạt bước tiến lên hướng thẳng đến Cơ Khinh Sa.

Tâm huyết đổ vào lớn như vậy, lại còn phải mai phục đánh lén, thật vất vả mới thu thập được “ Yên Chi kiếm” tàn nhẫn vô tình, thịt béo tới tay, làm sao có thể để người khác đoạt đi được.

Hơn nữa lại còn mạc danh kì hiệu như vậy chứ!

Nửa đêm chạy xe tới rồi nghênh ngang ôm Uyển Thiên Thiên đi.

- Lão Thất, cẩn thận.

Trì Bân kêu lên.

Tiếng xương cốt nổ nhẹ kêu lên liên tiếp, giống như pháo vang trong rừng rậm. Như nước dưới ánh trăng, bàn tay trắng nõn của Cơ Khinh Sa bỗng trở nên tươi đẹp ướt át, năm ngón tay càng trở nên thanh tú bén nhọn.

- Xoẹt!

Tiếng xé gió mờ mờ ảo ảo, trong nháy mắt, năm ngón tay tươi đẹp của Cơ Khinh Sa bắt lấy mặt trước của Thất tỷ.

- Cái gì vậy…

Thất tỷ chấn động, thét lên chói tai, đoản đao trong tay sáng như tuyết cắt về phía cổ tay Cơ Khinh Sa.

Phản thủ đao!

Thất tỷ không hổ là người giỏi kinh nghiệm chiến trận, ứng biến thần tốc, lập tức phản công, đoản đao trong tay huy vũ, ánh đao như tuyết, ồ ồ ra tiếng.

Cơ Khinh Sa không lùi lại là tiến tới, trong ánh đao chằng chịt, bỗng nhiên có trảo ảnh máu tươi phun ra không ngừng.

- AAAAAA…

Thất tỷ lại hét lên một tiếng, ánh đao đột nhiên ngừng lại, hai mắt ả trợn thật lớn, vẻ mặt không thể tin nổi. Năm ngón tay đỏ tươi thon dài của chu khinh sa đã tóm lấy cái cổ trắng nõn của ả, hơi dùng sức, Thất tỷ liền phải há miệng, ồ ồ thở dốc, khuôn mặt trướng tới đỏ bừng. Thanh đao trong tay ả sớm đã bay tới nơi nào không hay.

- Thiên Diện Quan Âm Thiên Biến Thủ!

Trì Bân lập tức hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng kinh hô, hai mắt không nhịn được híp lại.

- Cô là Ngọc Quan Âm Cơ Khinh Sa sao?

- Trì đại chưởng môn, hạnh ngộ!

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài chậm rãi thu về, cũng không tiếp tục bóp cổ Thất tỷ.

Điều này không phải điều cần thiết!

Cơ Khinh Sa từ trước đến nay khinh thường loại “cưỡng ép con tin” để cò kè công việc.

Ngọc Quan Âm vô cùng có thân phận!