Đại Hào Môn

Chương 219: Mượn hồng phúc (Thượng)




Trước đó, Từ Chấn còn không biết Tiêu Thiên đến thôn Hồng Sơn đảm đương Bí thư chi bộ thôn. Dù sao bây giờ ông ta chỉ chú ý đặt lực ở giới tài chính, Tiêu Thiên tuy là con cháu của Tiêu gia, nhưng ông ta cũng sẽ không từng giây từng phút đi chú ý.

Dáng dấp lão nông dân này của Tiêu Bí thư chi bộ, nhìn xem Giám đốc ngân hàng Từ sửng sốt đến thế nào.

- Nhị ca, cảm giác cấy mạ như thế nào vậy?

Dương Thạch cười trêu ghẹo. Trong đầu âm thầm cảm thán, con cháu của lão Tiêu gia, chính là không tầm thường. Một người ham chơi như Tiêu nhị, nói rằng xuống cơ sở là xuống cơ sở, nói rằng làm ruộng là đi xuống ruộng, một chút cũng đều nghiêm túc. Thế gia nhà quyền quý, trường thịnh không suy, đều có đạo lý riêng của nó. Trong lòng Dương Thạch tự hỏi, bản thân mình sợ là không hạ được quyết tâm như vậy.

- Cũng được, chỉ là xương sống, thắt lưng, chân đều đau, hai ngày xuống dưới, buổi tối thậm chí đi ngủ đều không ngủ được.

Tiêu Thiên cười ha hả nói.

Thời gian đến thôn Hồng Sơn tuy rằng không dài, Tiêu Thiên đã gầy một phần, màu da ngăm đen, y hệt như cán bộ cơ sở. Nhưng thần khí so với trước kia tốt hơn nhiều. Lúc ở kinh đô, so sánh với các anh em trong hội ăn chơi trác táng, Tiêu Thiên cũng được coi là sinh khí uy vũ, là tướng quân trong đám người bình thường, toàn bộ khí thế con ông cháu cha đều thể hiện ra trên người cậu ta.

Tiêu Phàm nói:
- Rèn luyện càng nhiều càng tốt, không xuống cơ sở, không biết dân gian khó khăn.

- Đúng vậy, trước kia không xuống cơ sở, thật không biết cuộc sống của người dân vất vả như vậy. Hồng Sơn thôn có thể coi là rất tốt, thu nhập của nông dân trong thôn tương đối cao, những địa phương khác, điều kiện gian khổ hơn. . . Đúng rồi, anh, mọi người hôm nay lại đây, là đặc biệt đến thăm tôi, hay là đi ngang qua?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Đúng là đặc biệt đến thăm em đấy.

- Thật tốt quá, đi, đi chi bộ.

Tiêu Thiên cười, đem hai chân dính đầy bùn giẫm vào một đôi dép hình “chữ nhân”, đôi dép hình “chữ nhân” kia vừa thấy chính là chế phẩm của cao su, hàng vỉa hè cấp thấp nhất. Tiêu Thiên đi vào hết sức lưu loát tự nhiên. Có thể thấy được cái đồ chơi này, cậu ta đã đi thành thói quen.

Tòa nhà Ban quản lý và Đảng bộ thôn Hồng Sơn cũng xem là không tệ, tòa nhà nhỏ ba tầng mới xây hai năm trước, có đầy đủ các phòng ban, ví dụ như phòng tổ chức hoạt động cho nhân dân trong thôn, phòng họp.

Đương nhiên, đây là ngân sách bên trên cấp cho. Thôn Hồng Sơn là quê hương của Tiêu lão gia, thỉnh thoảng có lãnh đạo lớn đến thăm, không gian văn phòng thôn quá tồi tàn, thể hiện ở thành phố quan tâm thôn Hồng Sơn chưa đủ.

Đó là điều đáng bị phê bình.

Hiện tại Ban quản lý thôn khá yên tĩnh, không có người nào. Tiêu Thiên giải thích, trong khoảng thời gian này là sản xuất vụ xuân, tất cả mọi người khá bận bịu. Đảng bộ và Ban quản lý thôn tổ chức hội nghị bàn bạc, đều là vào buổi tối. Ban ngày cả đoàn người đều ở ngoài đồng, Bí thư chi bộ hay Trưởng thôn đều không ngoại lệ.

Thôn Hồng Sơn cũng thực thi trách nhiệm nhận khoán. Trưởng thôn chịu trách nhiệm phải phụ trách việc trồng trọt. Tiêu Thiên là cán bộ quốc gia, sẽ phụ trách giúp một số hộ dân trong thôn tương đối thiếu nhân lực cấy mạ. Dù sao toàn bộ thôn Hồng Sơn thôn tuyệt đại bộ phận nhân dân đều họ Tiêu, đều là người trong nhà.

Dựa theo bậc thứ trong gia phả, vai vế của Tiêu Thiên trong thôn cũng có thể coi là tương đối cao.

Tiêu Thiên ở vòi nước của Ban quản lý thôn rửa sạch sẽ bùn trên chân, lấy chìa khóa mở cửa phòng làm việc bên trái ra, mời đoàn người đi vào trong.

Đây là một gian văn phòng hết sức bình thường, bên trong đặt hai bàn làm việc, còn có một chiếc ghế.

Từ Chấn và Dương Thạch đều có chút tò mò đánh giá gian phòng đơn giản này, không cần nói đến Dương Thạch, cho dù là Từ Chấn, cũng đã rất lâu chưa đến phòng làm việc như vậy rồi. Chủ nhân gian phòng nàylại là cháu ruột nhà quyền quý như Tiêu Gia, quả nhiên làm người ta cảm thán.

Tiêu Thiên hiển nhiên đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống ở nơi này, nhanh chóng mời những người khách ngồi, lại bắt đầu đun nước chuẩn bị pha trà.

Tiêu Phàm liền quan tâm nói:
- Tiêu Thiên, em lau sạch sẽ chân, đeo vớ, đigiày vào, không cảm lạnh đấy.

Thời tiết đầu hạ, không phải là rất nóng bức.

Tiêu Thiên cười nói:
- Không sao, thân thể của em rất tốt, chuyện này không coi vào đâu.

- Anh, khí công màanh truyền cho em rất hiệu nghiệm, em đã luyện một tháng này rồi, thân thể càng ngày càng tốt hơn.

Mặc dù nói, Tiêu Thiên hơn hai mươi tuổi mới bắt đầu luyện khí công, thời gian đầu là chậm chút, khó có thể đạt đến giới hạn của nó. Tuy nhiên Tiêu Phàm truyền cho cậu ta phương pháp đạo khí cơ bản kia, bắt đầu vốn cũng không chỉ là nhìncậu ta ở phương diện võ thuật có thành tựu cao bao nhiêu, mà chính là cường thân kiện thể. Cái hắn truyền đương nhiên cũng không thể nào là pháp môn tu luyện của Hạo Nhiên Chính Khí.

Là được thần công hộ thể của chưởng giáo chân nhânVô Cực Môn , pháp tu luyện của Hạo Nhiên Chính Khí hết sức phức tạp, cũng không phải bất cứ kẻ nào đều có thể luyện tập được. Dù là như thế, chỉ cần Tiêu Thiên kiên trì luyện tập khí công mà Tiêu Phàm truyền thụ cho, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ cũng khẳng định là có thể làm được.

Nghe xong lời này, Từ Chấn và Dương Thạch tự nhiên lại là được một phen ngạc nhiên nữa.

Thì ra Tiêu lão đại còn có thể truyền khí công, là một người giỏi võ?

Chỉ có điều là nhìn bề ngoài, Tiêu Phàm như thế nào cũng đều có điểm không giống là một cao thủ võ thuật lắm.

Tuy nhiên đây là việc nhà của hai anh em họ, Từ Chấn và Dương Thạch có kinh ngạc nữa, cũng sẽ không mở miệng hỏi. Kết giao bằng hữu giữa cácthế gia nhà quyền quýdù sao cũng không phải là bạn bè qua lại bình thường, mà có rất nhiều kiêng kị.

Ngay sau đó Tiêu Phàm liền hỏi thăm tình hình Tiêu Thiên trong khoảng thời gian công tác ở thôn Hồng Sơn, Tiêu Thiên kể lại vô cùng tỉ mỉ. Tiêu Thiên báo cáo lại từng việc, nói người trong thôn đối với cậu ta rất nhiệt tình, cũng không ai bởi vì cậu ta tuổi trẻ mà có tâm không phục, trong công tác của cậu ta được lãnh đạo vô cùng ủng hộ.

Đây cũng là nằm trong dự liệu của Tiêu Phàm.

Tiêu Thiên là cháu ruột lão gia, không ngờ trở về sơn thôn đảm đương Bí thư chi bộ thôn, các thôn dân sẽ có người nào không phục chứ? Rõ ràng Tiêu Thiên sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Non nửa buổi chiều, cơ bản cũng là hai anh em Tiêu Phàm đối đáp, Từ Chấn, Dương Thạch, Tân Lâm ngồi nghe. Tiêu Phàm chỉ không đề cập mục đích thực sự lần này đến, Từ Chấn trong lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể cố nén. Ông ta nghĩ rằng Tiêu Phàm không đến mức để cho ông ta ngàn dặm xa xôi một chuyến đi về tay không. Với tình cảnh của ông ta hiện giờ, đó là nhất định phải gặp quý nhân mượn hồng phúc, bất luận bọn bịp bợm giang hồ nào đều không có biện pháp lừa dối ông ta.

Đã bị lừa một lần rồi, không thể có lần hai.

Trái lại, Dương Thạch lại rất kiên nhẫn, vẫn mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên chen vào nói, trêu ghẹo Tiêu Thiên đôi câu.

Tiêu Phàm âm thầm gật đầu, vị đại thiếu này của lão Dương gia cũng là một nhân vật, có lẽ tương lai trên con đường làm quan đạt thành tựu không cao, nhưng ở phương diện khác thành tựu khẳng định rất tốt.

Người trẻ tuổi, có thể biết cách bình tĩnh, kiên trì chịu đựng được “Yên lặng”, bản thân chính là thật bản lĩnh.

Lúc ăn cơm tối, Trưởng thôn và mấy vị tai to mặt lớn khác trong thôn cũng chạy tới. Nghe nói Tiêu Phàm là anh ruột Tiêu Thiên, ngạc nhiên vui mừng, một đám tiến lên chào hỏi Tiêu Phàm, tự phân vai vế, rất thân thiết.

Cơm chiều ăn ngay tại nhà trưởng thôn, về đồ ăn, mấy vị cán bộ khác đều tự mang thức ăn đến đây, cùng nhau tiếp khách.

Cuộc họp hội nghị chi bộ sớm đã định trước vào buổi tối bởi vì “tình huống đột phát”, nên cũng được chuyển sang tối ngày mai họp. Cơm nước xong, Tiêu Thiên mời Từ Chấn, Dương Thạch đến nhà cậu ta làm khách.

Là nhà riêng, không phải nhà tập thể.

Tiêu Thiên tiến vào nhà tổ của Tiêu Gia.

Nhà tổ này về quyền tài sản, kỳ thật đã không thuộc về Tiêu gia, mà thuộc sở hửu của Ban quản lý và toàn thể thôn dân thông Hồng Sơn. Bởi vì trong thôn có dự định trong tương lai sẽ kiến tạo, nên từ nhiều năm trước nhà tổ cũng đã không người ở, luôn luôn bảo dưỡng rất tốt.

Tuy nhiên bản thân Tiêu Thiên kiên trì đòi vào ở trong nhà tổ. Bởi vì cậu ta là cháu ruột Tiêu lãogia, nên người trong thôn cũng liền đồng ý. Thôn dân Hồng Sơn rất rõ, thời gian công tác của Tiêu Thiên ở Hồng Sơn sẽ không quá dài, rõ ràng chính là xuống dưới đánh bóng. Hy vọng thời điểm cậu ta ở thôn Hồng Sơn công tác, có thể đem đến nhiều một chút lợi ích thực tế, vậy thì thật tốt quá.

Nếu Tiêu Thiên đã ở trong nhà tổ, Tiêu Phàm khó khăn lắm mới về Hồng Sơn một chuyến, khẳng định cũng sẽ muốn ở lại nhà tổ một đêm.

Trưởng thôn rất nhiệt tình, vội vàng tổ chức nhân sự, ở trong sửa sang lại giường chiếu cho những người khách nghỉ ngơi dùng. Chăn đơn, đệm giường đều là mới, được giặt sạch sẽ. Loại thông cảm này, đối với Từ Chấn và Dương Thạch mà nói, đều là trước nay chưa từng có. Cũng là điều mới mẻ thú vị.

Nhất là Từ Chấn, vừa vào trước cửa nhà điện thờ tổ liền quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái. Trên điện thờ nhà tổ chính, còn thờ phụng cha mẹ của Tiêu lão gia tử, cũng chính là ảnh chụp của tam thái công tam thái bà.

Đây kỳ thật chính là vị trí thần chủ.

Từ Chấn thành kính như thế, khiến Dương Thạch và Tiêu Thiên không ngờ.

Nhưng song thân của lão gia tử không cần nói trên trời có linh thiêng hay không, cho dù là hiện giờ còn khoẻ mạnh, Từ Chấn vẫn quỳ lạy.

Nhà tổ Tiêu Gia nhiều buồng. Trong phòng ngủ của Tiêu Thiên, một luồng ánh đèn nhàn nhạt xuyên từ cửa sổ bằng gỗ chiếura ngoài, bên ngoài phòng là hồ sưn, vang lên một tràng tiếng ếch nhái kêu.

Anh em Tiêu Phàm Tiêu Thiên nghiêng người dựa vào bàn học, ngồi đối diện nhau.

Tân Lâm vẫn im lặng đứng ở sau lưng Tiêu Phàm, đối mặt với Tiêu Thiên. Cô thật sự rất an tĩnh, có đôi khi Tiêu Thiên thậm chí đã phớt lờ sự hiện hữu của cô, đây thực là một loại cảm giác kỳ lạ.

- Anh, có gì chuyện quan trọng sao? Có phải liên quan đến Từ Chấn Nam?

Tiêu Thiên trực tiếp hỏi, hai mắt nhấp nháy.

Không hề nghi ngờ, Dương Thạch chính là “Phu xe”, Từ Chấn mới là “Chính chủ”. Trước đó, Từ Chấn và huynh đệ Tiêu Gia cũng không qua lại thân thiết, sơ giao thôi. Tiêu Phàm tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ dẫn theo Từ Chấn chạy đến thôn Hồng Sơn chỉ để dập đầu trước tổ tông Tiêu gia.

- Đúng, có liên quan đến Từ Chấn, nhưng cũng có liên quan đến em.

- Có liên quan tới em sao?

Tiêu Thiên rất kinh ngạc giương lông mày lên.

- Ừ.

Tiêu Phàm liền qua loa đem chuyện đã trải qua nói một lần.

- Lợi hại như vậy? Xem ra Từ Chấn lúc này gặp phải phiền toái không nhỏ…
Tiêu Thiên không khỏi chu mồm thè lưỡi, chậc chậc nói, lập tức lại rất không minh bạch hỏi han:
- Nhưng việc này, em cũng không giúp được a.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Em giúp được đấy, hơn nữa em là nhân vật rất mấu chốt. Từ Chấn lần này gặp phải là kiếp nạn, không phải tử kiếp.

- Loại kiếp nạn này có thể hóa giải. Anh đã bảo Từ Chấn sửa lại bố cục phong thuỷ trong văn phòng của ông ta, nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy vẫn chưa đủ. Căn cứ vào tướng mệnh của Từ Chấn, ông ta muốn tránh thoát một kiếp này, nhất định phải tìm người đại quý để “mượn hồng phúc”. Định mệnh đã xác định em chính là đại quý nhân của ông ta.

- Em sao?

Lúc này, Tiêu Thiên thật sự ngây ngốc, há to miệng, thật lâu sau mới cười khổ một tiếng.

- Anh, anh chớ trêu em, em là quý nhân cái gì chứ? Hiện tại cũng thành lớp người quê mùa một cục. Anh xem bàn sách này, giường này, giống nơi của một quý nhân ở sao?

- Ông ta muốn mượn hồng phúc của em, em còn không biết phải đi gặp ai để mượn hồng phúc đây!

Tiêu Thiên vừa nói vừa không ngừng lắc đầu.