Đại Hào Môn

Chương 218: Tiêu Nhị thiếu gia xuống ruộng cấy mạ




Hai chiếc Mercedes Benz đi thẳng đến sân bay.

Từ Chấn tranh đi mua vé.

- Tiêu trưởng phòng, đi thành phố nào?

- Tam Giang.

Tam Giang là thủ phủ của tỉnh Giang Hán.

- Ồ, vâng, vâng…

Tự mình đến chỗ bán vé của sân bay mua vé, đối với Từ Chấn mà nói, đã là chuyện cực kỳ lâu trước kia rồi, bình thường muốn đi đâu, đều là thư ký đã sớm đặt xong vé máy bay, đem hết thảy mọi việc đều xử lý thỏa đáng, Từ Chấn chỉ cần đúng giờ ra sân bay là được.

May mà bây giờ không phải là mùa đắt khách, vé máy bay tới Tam Giang còn nhiều, Từ Chấn mua được ba cái vé khoang máy bay thương vụ.

Một giờ sau, chiếc máy bay phản lực lớn chở khách xuyên thẳng trời xanh.

Đến sân bay Tam Giang, đã có trước một chiếc xe Mercedes Benz xa hoa ở phi trường chờ đón. Mạng lưới quan hệ của Từ Chấn vốn rất rộng, tạm thời ở Tam Giang ngân hàng Đại Sinh chưa mở chi nhánh, nhưng cũng không khó cho Từ Chân mượn xe.

Lái chiếc Mercedes Benz xa hoa đến sân bay đón tiếp là một nam thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bất ngờ chính là, đúng là một trong bạn hữu của Tiêu Thiên, công tử Dương Thạch của Phó bí thư Dương, tỉnh Giang Nam.

Dương Thạch thường chạy tới thủ đô gặp bằng hữu, Từ Chấn ở trong hội, cũng có chút danh tiếng, Dương Thạch và ông ta quen biết. Giám đốc ngân hàng Từ đến Tam Giang, mượn Dương thiếu gia xe để sử dụng, Dương Thạch hiển nhiên sẽ không đắn đo.

- Giám đốc ngân hàng Từ, xin chào.

Ba người Tiêu Phàm vừa bước xuống, Dương Thạch lập tức cười tiếp đón, vẻ mặt tươi cười, trong mắt cực kỳ nhanh hiện lên một chút vẻ kinh ngạc.

Từ Chấn đi ở phía sau Tiêu Phàm.

Cha của Dương Thạch làm quan ở Tỉnh ủy, đối với một số quy tắc quan trường và giữa các gia đình quyền quý, Dương Thạch hiểu rất rõ ràng. Hành động này của Từ Chấn, tuyệt đối chỉ có một ý nghĩa, đó là thân phận địa vị của Tiêu Phàm ở bên trên Từ Chấn.

Tiêu Phàm lại là trẻ tuổi như vậy, không thể nào là lãnh đạo lớn trong quan trường, chỉ có thể là con nhà quyền quý ở kinh thành.

Thật ra Dương Thạch đã gặp qua Tiêu Phàm, tuy nhiên lần đó Dương Thạch thấy chính là lúc giả dạng thành Hình đại sư và Lâm thư ký xinh đẹp, chứ không phải Tiêu lão đại phong lưu phóng khoáng hơn người và Tân Lâm thuần khiết xinh đẹp tuyệt trần, thâm sơn cùng cốc.

- Dương thiếu gia, xin chào, xin chào… Tiêu trưởng phòng, vị này là chính là Dương Thiếu gia Dương Thạch, cha cậu ta là Bí thư Dương tỉnh Giang Hán… Dương thiếu gia, vị này chính là…

Không đợi Từ Chấn Nam giới thiệu xong, Tiêu Phàm liền hướng Dương Thạch đưa tay ra cười, nhẹ giọng nói:
- Xin chào Dương thiếu gia, tôi là Tiêu Phàm, thường xuyên nghe đệ của tôi nói tới việc các ngươi là bạn tốt.

- Tiêu Phàm? Tiêu lão đại?

Dương Thạch kinh ngạc, không ngừng cầm tay Tiêu Phàm, liên tục bắt tay, vẻ mặt không tin.

Quãng thời gian gần đây, tiếng tăm Tiêu lão đại trong hội con cháu nhà quyền quý ở thủ đô chấn động, Diệp đại, Uông nhị, Uông tam đều là đại ca trong đám con ông cháu cha liên tiếp bị kinh hãi trong tay Tiêu lão đại, mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi.

Một vị “Lão đại” con ông cháu cha mới xuất hiện ở thành tứ cửu.

Dương Thạch và Tiêu Thiên là bạn thân, hâm mộ tiếng tăm của Tiêu Phàm đã lâu, chỉ có điều chưa từng gặp mặt. Hiện giờ Tiêu lão đại trong truyền thuyết chợt giáng lâm ở trước mắt cậu ta, Dương Thạch tự nhiên vừa thấy là niềm vui bất ngờ, lại cũng cảm thấy thân thiết.

Cậu ta là người của Tiêu gia đấy!

Bố cậu ta Phó Bí thư Dương, là người phát ngôn của Tiêu Gia ở Giang Hán, lão Tiêu gia là người tài giỏi dám nghĩ dám làm.

Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai của Dương Thạch.

- Nhất ca, chuyện này quá vui mừng, Giám đốc ngân hàng Từ không nói là anh đến cùng ông ấy. Thật là, anh xem, anh xem, em một chút cũng không có sự chuẩn bị, thất lễ quá. Thật sự là quá thất lễ…

Dương Thạch rất kích động nói.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Dương Thạch, người một nhà mà, cậu tự mình đến sân bay đón, còn muốn chuẩn bị cái gì nữa đây?

Tiêu Phàm và Dương Thạch quen biết khiến Từ Chấn an tâm, ông ta chỉ sợ Tiêu Phàm không muốn để cho người khác biết được hành tung của mình.

- Tiêu lão đại, vị này chính là...

Dương Thạch và Tiêu Phàm hàn huyên một hồi, lại hướng về phía Tân Lâm, khách khí hỏi han.

Tân Lâm thản nhiên đáp:
- Tôi tên Tân Lâm.

Cứ như vậy bốn chữ vô cùng đơn giản, bất luận một chữ cũng không dư thừa.

Trong lòng Dương Thạch thấy nghi hoặc, lại cũng không dám chậm trễ, vội vàng lại cùng Tân Lâm bắt tay, nhất thanh chào hỏi. Cô bé này thật xinh đẹp, lại ở bên cạnh Tiêu Phàm, đương nhiên cũng là nhân vật đặc biệt quan trọng.

Nói không chừng chính là “Phu nhân tương lai” của Tiêu Gia.

- Lão đại, Tân tiểu thư, Giám đốc ngân hàng Từ, qua đây, trước tiên chúng ta cùng ăn một bữa cơm, mời mấy vị dùng cơm tẩy trần. Sau đó tất thảy nghe theo sự sắp đặt của Lão đại.

Dương Thạch nhiệt tình như nước sôi, hơn nữa trước Lão đại và Tân tiểu thư, ở phía sau Giám đốc ngân hàng Từ, xưng hô sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ. Con cháu gia đình quan lại, ở những phương diện này phải đặc biệt chú ý.

Tiêu Phàm cũng không cự tuyệt.

Hiện tại cũng tới giờ ăn cơm rồi.

Mặc dù không biết Tiêu Phàm và Từ Chấn cùng đi, Dương Thạch vẫn nhất định sắp xếp chu đáo.

Dù cho là Từ Chấn, cũng là nhân vật cần đối đãi tốt, nếu tới Tam Giang, cậu ta là chủ nhà, tự phải long trọng tiếp đãi.

Lập tức một hàng bốn người lần lượt đi lên Mercedes Benz được Dương Thạch mở cửa, đi thẳng đến khách sạn xa hoa nhất của Tam Giang. Cơm trưa với thực đơn phong phú, biểu hiện thịnh tình không hề nhỏ.

Sau khi ăn xong, Dương Thạch rất khách khí hỏi:
- Lão đại, Tân tiểu thư, Giám đốc ngân hàng Từ, đại giá quang lâm Tam Giang, có gì cần tôi cống hiến sức lực không?

Trong giọng nói, hơi có chút tò mò.

Điện thoại là Từ Chấn gọi cho cậu ta, Từ Chấn cũng không nói đi cùng với Tiêu Phàm, càng không muốn nói tới Giang Hán làm chuyện gì, lộ ra một ít kỳ lạ.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Dương thạch, đi thôi, chúng ta đi Hồng Sơn, tìm Tiêu Thiên.

- Tìm Nhị ca à? Tốt tốt, em cũng đã lâu rồi không gặp cậu ấy, cũng rất nhớ.

Dương Thạch lập tức vô cùng vui sướng. Giữa cậu ta và Tiêu Thiên quả thật quan hệ rất tốt, cũng coi như là bạn bè rất thân thiết.

Từ Chấn đầy bụng ngờ vực. Ông ta đương nhiên nghe nói qua về Tiêu Thiên, Tiêu nhị ca ở kinh thành cũng trong hội con ông cháu cha. Chỉ có điều, Tiêu Phàm không phải nói tìm quý nhân “Mượn hồng phúc” sao? Như thế nào đến nơi đây tìm đệ đệ của hắn?

Chẳng lẽ, quý nhân này chính là Tiêu Thiên?

Từ Chấn hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi, lại không dám đặt câu hỏi.

Nếu gì cũng đều không hiểu, vậy hết thảy đều nghe Tiêu Phàm chỉ bảo là xong.

Dương Thạch lại càng không rõ ràng lắm nguyên nhân bên trong, nhưng Tiêu lão đại tới rồi, muốn đi Hồng Sơn thăm hỏi đệ đệ, chính là đương nhiên, Dương Thạch cao hứng phấn chấn, sẽ không hai lời.

Chừng ba giờ chiều, Mercedes Benz lái vào tới thôn Hồng Sơn.

Đúng là thời tiết đầu hạ, trời cao gió mát, thời tiết thật đẹp. Thôn Hồng Sơn xanh um tươi tốt, một màu xanh ngắt đã mắt, làm người ta không tự kìm hãm được sự thích thú trong lòng. Giữa bờ ruộng, lại xuất hiện cảnh tượng bận rộn của vô số người dân trong thôn, đang khom người dưới ruộng cấy mạ.

Mặc dù có sự chiếu cố của chính phủ với tỉnh thị huyện cấp ba, thỉnh thoảng được chi cho một khoản, cho tới bây giờ, kinh tế thôn Hồng Sơn vẫn là lấy nông canh là việc chính, khách du lịch làm phụ, tạm thời không đủ quy mô phát triển công nghiệp, sợ phá hoại môi trường, ảnh hưởng tới phát triển công nghiệp du lịch trong tương lai.

Dựa theo chỉ dẫn của Tiêu Phàm, Dương Thạch không làm kinh động đến lãnh đạo huyện La Châu và thành phố La Châu.

Tiêu Phàm không muốn làm ồn ào huyên náo, huy động nhiều người.

- Lão đại, chúng ta trước tiên đi tớiBan quản lý thôn hỏi một chút đi.

Dương Thạch nói. Tiêu Thiên vừa đến thôn Hồng Sơn nhậm chức, Dương Thạch cứ tới đây là đi gặp cậu ta. Câu ta là bạn của Tiêu Thiên, lễ nghĩa này nhất định phải chú ý. Lão Tiêu gia rốt cục lại có một vị con cháu dòng chính tới Giang Hán công tác, mặc dù chỉ là một Phó bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ kiêm Bí thư chi bộ đầu tiên của thôn Hồng Sơn, nhưng vẫn chứng minh, tỉnh Giang Hán là “Hậu hoa viên” trọng yếu của lão Tiêu gia, vị trí cơ sở bồi dưỡng cán bộ hậu bị không gì phá nổi.

Dương Thạch đến thôn Hồng Sơn không chỉ một hai lần, lần trước lại cùng Tiêu Thiên ở thôn Hồng Sơn hai ngày, đối với tình hình trong thôn hết sức quen thuộc. Vừa mới gọi điện thoại di động cho Tiêu Thiên, Tiêu Thiên không nhận điện thoại, chắc đang bận lắm.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Khỏi cần, ta biết nó ở đâu.

Trên mặt Dương Thạch lại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Có thể đoán ra được à?

Hoặc là giữa anh em họ có liên hệ với nhau bằng giác quan thứ sáu thần bí nào đó.

Tuy nhiên Dương Thạch và Tiêu Phàm mới giao tiếp một lúc, đối với tính nết của vị Tiêu gia nhất thiếu này vẫn còn chưa biết. Dương Thạch quyết định, hết thảy chỉ nghe lệnh Tiêu Phàm.

Đây cũng là đạo đãi khách.

Tiêu Phàm bảo Dương Thạch dừng Mercedes Benz tạimột gò đất ven đường, dẫn đầu đi xuống xe, đi về phía giữa mảnh ruộng, hai tay vận tác vài đường, làm một vài vận động thả lỏng ngực.

Nhìn ra được tâm tình của Tiêu lão đại rất tốt.

Quay lại chỗ ở cũ của tổ tiên, luôn luôn có một sự thân mật không thể diễn tả.

Đoàn người đi theo Tiêu Phàm, đi tới một gờ ruộng nước bên cạnh. Mấy vị này trong chiếc xe xa hoa lớn chạy tới, áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn là biết ngay không phải người thường, đã sớm thu hút sự chú ý của các nông dân trong thôn, thỉnh thoảng hướng bên này nhìn qua, thấp giọng bàn luận.

- Tiêu Thiên!

Tiêu Phàm đứng ở mép ruộng, cười kêu lên.

- Anh?

Đang khom người cấy mạ trong cả đám người, có một người ngẩng đầu lên, lên, kinh ngạc kêu một tiếng, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Chỉ có điều sự kinh ngạc của Tiêu Thiên không bằng sự kinh ngạc của Dương Thạch và Từ Chấn. Hai vị này nhìn Tiêu Nhị thiếu gia cả người dưới bùn lầy, ống quần kéo cao, bên trong chân trần dẫm nát bùn, sắc mặt ngăm đen đều giật mình trợn mắt há hốc mồm.

Đây, đây là vịđại ca trong tứ cửu thành, là Tiêu Nhị thiếu gia ngập trong vàng son sao?

Dương Thạch nằm mơ đều không nghĩ tới, sẽ có thể nhìn thấy thời điểm Tiêu Thiên xuống ruộng cấy mạ.

Chuyện như vậy, Tiêu Nhị thiếu gia có thể nào làm được?

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, trên mặt toát ra vẻ vui mừng khôn tả.

Tiêu Thiên là thật sự thay đổi.

Xem ra cho cậu ta đến thôn Hồng Sơn rèn luyện, là cách làm hoàn toàn chính xác. Không cần nói nữa, Dương Thạch không thể tin được, mà ngay cả Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến, Tiêu Thiên có thể thay đổi hoàn toàn như thế.

Đây là chuyện tốt!

Lão gia vẫn luôn nhấn mạnh, phải xuống cơ sở, phải đi tuyến đầu, càng xâm nhập quần chúng, lại càng phải làm việc tốt.

Không thoát ly quần chúng, không ngồi chỉ tay năm ngón, quan tâm quần chúng khó khăn, sở dĩ đó là nguyên nhân căn bản mà Đảng chúng ta có thể đạt được sự ủng hộ nhiệt liệt của nhân dân cả nước.

Nhà cách mạng giai cấp vô sản thế hệ trước, đều có được niềm tin kiên định như vậy.

Ông cụ biết Tiêu Thiên chuyển biến như vậy, khẳng định trong lòng cũng sẽ vô cùng vui sướng.

Tiêu Thiên cấy hết nắm mạ trong tay, liền rửa tay bằng nước dưới ruộng, bước thấp bước cao đi về phía bờ ruộng, cười nói:
- Anh, Tân… Tân Lâm, Dương Thạch, các người như thế nào đều đến đây? Ha ha, thảo nào mí mắt tôi nháy liên tục, hóa ra là hôm nay mọi người sẽ đến. A, vị này chính là... Ơ, là Giám đốc ngân hàng Từ. Xin chào, xin chào!

Tiêu Thiên cũng nhận ra Từ Chấn, vội vàng bắt tay với ông ta, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Như thế nào vị này cũng cùng theo một lúc đến đây?

Có vẻ như Từ Chấn và đại ca có chút không liên quan thì phải.