Đại Hào Môn

Chương 217: Ông vua không ngai




- Giám đốc ngân hàng Từ, đại kiếp nạn của ông đã bắt đầu. Vốn là phá kiếp nạn phải phá trước khi kiếp nạn bắt đầu thì mới có hiệu quả nhất. Hiện tại tình huống này, muốn sửa vận mệnh, chỉ cần ông thay đổi phong thủy văn phòng, làm việc thiện tích đức vẫn chưa đủ… Như vậy đi, tôi nghĩ cách mượn vận may của quý nhân cho ông. Hy vọng mượn dùng hồng phúc quý nhân, có thể giúp ông bình an vượt qua đại nạn này.

Từ Chấn hoàn toàn choáng váng.

“Nhận lời nói tốt lành của ngài, mượn hồng phúc của ngài”, nói lời như vậy, đây chỉ là một lời nói khách khí, chẳng những hắn, rất nhiều người có thể nói câu như vậy, nhưng nghe ý tứ này của Tiêu Phàm, có thể thực sự “mượn” hồng phúc của quý nhân sao?

Cái này, quá mơ hồ rồi.

- Tiêu trưởng phòng...

Từ Chấn không biết nên nói cái gì cho phải.

- Giám đốc ngân hàng Từ, việc bố trí lại bố cục văn phòng, ông giao cho những người khác đi làm, nhất định sửa theo đúng bản vẽ tôi đưa cho, không được làm khác.

- A, vâng, vâng… Tinh Tinh, chuyện này do cô phụ trách.

Tinh Tinh, cũng chính là cô thư ký là của ông ta, vội vàng kính cẩn đáp lại. Người ngoài có thể đoán ra, mối quan hệ giữa Tinh Tinh và Từ Chân quả thật không tầm thường, điều này cũng không có gì kỳ quái, vẫn là lệ thường. Tuy nhiên Từ Chấn rất lợi hại, tinh thông thuật chế ngự người khác, cô thư ký tuy rằng trên thực tế là tình nhân của ông ta, cũng không dám ỷ vào việc được sủng ái mà kiêu ngạo.

- Giám đốc ngân hàng Từ, đi thôi, chúng ta lập tức đi phía nam một chuyến, tôi dẫn ông đi gặp vị quý nhân kia.

- Ai, cảm ơn, cảm ơn Tiêu trưởng phòng.

Đến thời điểm này, bất cứ phân phó nào của Tiêu Phàm, Từ Chấn đều cẩn thận phụng mệnh, không dám làm trái dù chỉ một chút.

Tiêu Phàm không nói thêm lời nào, liền đứng dậy đi ra ngoài, Từ Chấn lập tức đi theo, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, vội vàng nhường cho Tân Lâm đi trước. Tân Lâm lắc đầu, ra hiệu cho ông ta đi ở phía trước.

Từ Chấn không dám cưỡng lại, chỉ đành làm theo.

Từ Chấn vốn không phải kẻ ngu, nhanh chóng hiểu được tình hình của Tân Lâm và Tiêu Phàm, đoán được hai người bọn họ dường như không phải quan hệ nam nữ như lúc trước mình đoán, Tân Lâm nhìn qua, giống một vệ sĩ đi theo hơn.

Nghĩ lại cũng không có gì quá kỳ quái.

Tiêu Phàm chính là trưởng tôn của Tiêu lão gia, là con cháu thuộc dòng chính của Tiêu gia, bên người đem theo một vị đại nội cao thủ làm vệ sĩ là chuyện rất bình thường. Trước kia ông ta đã thấy ở bên cạnh Uông Thuật có rất nhiều cao thủ, chỉ có điều không thường xuyên xuất hiện thôi. Nhưng Từ Chấn tin tưởng, chỉ cần Uông Thuật vừa xuất hiện nguy hiểm, những cao thủ này liền sẽ lập tức xuất hiện và tiêu trừ nhân tố nguy hiểm.

Xem ra địa vị của Tiêu Phàm ở Tiêu gia không phải bên ngoài có thể nhìn thấy, mà cũng giống như Uông Thuật Đô đều nhận được sự chiếu cố đặc biệt của gia tộc.

Ông Vua không ngai!

Trong đầu Từ Chấn bỗng nhiên liền toát ra một định nghĩa như vậy.

Nếu Tiêu Phàm quả thật có trình độ xem phong thủy cực kỳ cao như vậy, thì địa vị tương lai của hắn ở Tiêu Gia, toàn bộ địa vị của các gia đình danh gia vọng tộc ở kinh thành này, ngay cả Uông Thuật Đô đều dưới. Không có nghi ngờ, Uông Thuật Đôsẽ tỏa sáng sự nghiệp, trở thành trụ cột tương lai của Uông Gia. Nhưng không có nghĩa là, thành tựu của Tiêu Phàm sẽ ở dưới Uông Thuật Đô.

Tiêu Phàm là đang đi một con đường khác.

Hắn đang đi theo con đường củalãnh tụ tinh thần hào môn thế gia!

Tiêu Phàm có lẽ không giống Uông Thuật Đô như vậy, đứng ở trước đài uy phong hiển hách, nhận sự cổ vũ của công chúng, người người sùng bái. Nhưng lực ảnh hưởng hắn có thể phát huy lại là người ngoài khó có thể tưởng tượng được.

Ví dụ như lần này, nếu Tiêu Phàm thực giúp ông ta sửa vận thành công, như vậy từ nay về sau ông ta - Từ Chấn chính là một người tùy tùng một mực trung thành dưới trướng của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chỉ đến đâu ông ta liền đánh tới đó, tuyệt không có nửa điểm cẩu thả.

Đây là sự tình không có lựa chọn khác.

Tiêu Phàm có khả năng giúp ông ta phá vận xấu, cũng có nghĩa là, nếu ông ta dám nổi loạn, Tiêu Phàm cũng có thể khiến số mệnh của ông ta không tốt. Đến lúc đó, khóc cũng không tìm thấy mộ phần của chính mình!

Dĩ nhiên Từ Chấn không hiểu thuật pháp, không biết sửa vận là hành động của vị cao minh thuật sư nào, cũng không phải nói sửa có thể sửa. Muốn nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà, còn phải xem vận mệnh của mình sửa được hay không.

Tiêu Phàm vừa rồi đã nói qua, số mệnh Từ Chấn vốn không tệ, là vì mấy năm nay ông ta làm nhiều “Chuyện xấu”, mới tự sinh nghiệp chướng. Nói cách khác, đại kiếp nạn này của Từ Chấn, thuộc loại phạm trù có thể sửa được.

Nếu thật là số trời như thế, Từ Chấn nên có kiếp nạn lớn như vậy, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không mạo hiểm giúp ông ta sửa vận nữa.

Việc trái lại ý trời, chỉ có thể là lần này thôi.

Còn Uông Thuật Đô, ít nhất là trong mấy năm gần đây, là không đạt được trình độ này đấy. Bởi quan hệ với lão Uông gia, Từ Chấn sẽ đối với Uông Thuật Đô khách khí, cố gắng mọi khả năng không đắc tội với anh ta, cũng có thể coi là đầu tư lâu dài, hy vọng ở tương lai, sau khi Uông Thuật Đô thực sự trưởng thành, Từ Chấn Nam có thể đạt được một số chiếu cố của anh ta.

Nhưng để nói bây giờ, Từ Chấn đối với Uông Thuật Đô nói gì nghe nấy, đó là không thực tế.

Nếu thật sự Uông Thuật Đô gây tổn hại lợi ích của ông ta, Từ Chấn sẽ không do dự trở mặt với Uông Thuật Đô, cố gắng mạnh hơn.

Từ điểm này mà nói, Tiêu Phàm và Uông Thuật Đô đều là cao thấp phân biệt rõ ràng.

Tiêu Phàm đã bắt đầu vì Tiêu gia mở rộng mạng lưới quan hệ, tích lũy các loại tài nguyên, việc hắn làm chính là “gia tăng tài nguyên”. Mà trước mắt Uông Thuật Đô vẫn còn đang trong giai đoạn “cạn kiệt tài nguyên”, cần lão Uông gia tiêu phí lượng lớn tài nguyên chính trị và tài nguyên mạng lưới quan hệ. Để sự trưởng thành của Uông Thuật Đô được đi trên con đường bằng phẳng đã được định trước trong tương lai, ít nhất trong vòng mười năm, Uông Thuật Đô vẫn cần nguồn tài lực của gia đình hỗ trợ. Nói tới phụng dưỡng cha mẹ và gia tộc, ít nhất cần phải chờ tới sau khi anh ta trưởng thành làm cán bộ lãnh đạo thực quyền cấp tỉnh bộ, mới có khả năng đó.

Ở trong thế gia nhà quyền quý, tồn tại đủ loại mâu thuẫn khác nhau, thậm chí là đánh cờ và đấu tranh. Nhưng mà trong mắt người ngoài, thế gia nhà quyền quý là một chỉnh thể, một đặc thù giai tầng. Trên người bọn họ, đều cùng một dạng và dấu ấn như vậy.

Ví dụ như Uông Thuật Đô tương lai muốn đạt tới đỉnh cao quyền lực, tại một số thời điểm đặc thù, anh ta chẳng những phải đạt được ủng hộ toàn bộ của lão Uông gia, mặt khác còn nhất định phải đạt được ủng hộ của thế gia nhà quyền quý. Anh ta nhất định trở thành một kết quả của thỏa hiệp.

Không có thế gia nhà quyền quý nhất trí ủng hộ, muốn đi lên vị trí quyền lực Kim Tự Tháp, là việc khó có thể tưởng tượng được.

Đây vốn là lệ thường của trò chơi chính trị.

Đối mặt với phe phái chính trị khác, thế gia nhà quyền quý nhất định phải trở thành một chỉnh thể, nhất trí đối ngoại.

Đến lúc đó, nếu lão Tiêu gia còn hùng mạnh như hiện nay, ý kiến của Tiêu gia cũng rất quan trọng. Vì để đạt được ủng hộ của Tiêu Gia, Uông Thuật Đô cũng phải cùng Tiêu gia thỏa hiệp, nhượng lại một số ích lợi.

Cứ phát triển tiếp như vậy, quyền chủ động sẽ càng ngày càng nhiều được nắm giữ trong tay Tiêu Phàm.

Chỉ cần Tiêu Phàm có thể trở thành lãnh tụ tinh thần của con cháu thế gia nhà quyền quý, bên người lôi kéo càng nhiều đồng minh chính trị, nắm trong tay càng nhiều tài nguyên chính trị, bất kể là Uông Thuật Đô hay là đệ tử kiệt xuất đời thứ ba, muốn lên được tầng quyền lực cao nhất, cũng phải trưng cầu ý kiến của Tiêu Phàm.

Ông Vua không ngai, cũng không phải nói đùa.

Khác nhau về đường đi, cùng mục tiêu, xem bản lĩnh của từng người như thế nào.

Nghĩ thông suốt điều này, Từ Chấn ánh mắt nhìn bóng dáng Tiêu Phàm, bên trong kính sợ lại thêm vài phần hy vọng. Tiêu Phàm muốn trở thành Ông Vua không ngai, phải giúp Từ Chấn ông ta phá số mệnh, sửa trở lại như trước.

Bằng không, Ông Vua không ngai này sẽ làm không được.

Cái này gọi là theo như nhu cầu.

Tiêu Phàm và Từ Chấn chia ra lái xe của mình, Từ Chấn không bảo tài xế, mà là tự mình lái xe. Chuyện sửa vận này, người biết càng ít càng tốt. Tuy rằng thuyết phong thủy càng ngày càng thịnh hành, mấy chục năm nay tuyên dương mạnh mẽ ảnh hưởng “mê tín phong kiến” vẫn cực kỳ sâu sắc. Hơn nữa Từ Chấn không phải giới nhân sĩ tài chính bình thường, ông ta là con cháu quý tộc.

Nhiều người trong gia đình quyền quý giàu có, thường là người vô thần kiên định.

Hai chiếc Mercedes Benz, một trước một sau chạy nhanh ra khỏi ngân hàng Đại Sinh.

Tiêu Phàm chỉ nói là đi phía nam một chuyến, cụ thể đi phía nam làm sao, chưa nói, Từ Chấn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gắt gao đuổi kịp.

Mercedes Benz vừa mới chạy ra khỏi ngân hàng không lâu, Từ Chấn liền ở trong xe nhận được điện thoại của Nhiêu Ngọc Sinh, nghe ra được, tâm tình của Nhiêu Ngọc Sinh cũng không được khá lắm.

- Chấn Nam, chuyện này hơi phiền toái... Hiện tại rất nhiều người đều chạy đến chỗ tôi hỏi tin tức, không ít người trực tiếp đưa ra yêu cầu trả lại tiền.

Từ Chấn cười khổ nói:
- Thật là tường đổ mọi người còn đẩy thêm…

Nhiêu Ngọc Sinh là đại cổ đông của ngân hàng Đại Sinh, nhưng tiền của mình, cũng không tất cả là của riêng mình, rất nhiều bạn bè và những người quen biết đều hướng về tập đoàn và thương hiệu tập đoàn, để tiền ở chỗ Nhiêu Ngọc Sinh, mời ông ta vận tác. Hiện giờ ngân hàng Đại Sinh gặp chuyện không may, các tiểu cổ đông đều tự nhiên nóng mắt lo lắng.

Mấy năm nay, các ngân hàng lớn sụp đổ cũng không phải là tin tức gì mới.

Ngân hàng Đại Sinh nếu thực suy sụp, không biết sẽ có bao nhiêu cổ đông cỡ trung và nhỏ phải “treo cổ tự sát” hoặc là đi trốn nợ.

- Chấn Nam, chuyện này không thể trách người ta, tiền không phải là gió thổi tới… Việc này, khẩn trương nghĩ biện pháp. Xem chừng mấy ngày nữa, nếu như không có tin tức nào tốt, chỉ sợ thật sự khó rồi… Buổi tối hôm qua, tôi phải đi nhờ vả Giám đốc ngân hàng Cù, tuy nhiên nghe ý tứ của lão, lão cũng thật khó khăn, hoặc không muốn giúp, hoặc là có lòng nhưng không đủ lực.

Ngữ khí của Nhiêu Ngọc Sinh rất buồn rầu.

Nếu nói tới Giám đốc ngân hàng Cù, Từ Chấn tự nhiên biết, chính là phụ trách chính của một ngân hàng nhà nước, cũng là con cháu quý tộc, quan hệ với Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn rất tốt đẹp. Nhưng mà lúc này phải giúp ngân hàng Đại Sinh, yêu cầu số tiền là quá lớn, nhưng cũng không chỉ về tiền bạc, trong đó bao gồm rất nhiều chuyện phiền toái.

Vấn đề về ngân quỹ của Đại Sinh lại là ở hải ngoại, lại càng không dễ giải quyết.

- Ngọc Sinh, tôi đang nghĩ biện pháp... Tiêu Phàm vừa rồi đã đến chỗ tôi, tôi hiện tại cùng hắn ra sân bay. Hắn nói muốn đi phía nam tìm một vị quý nhân giúp tôi sửa vận.

Từ Chấn nói.

Giao tình giữa ông ta và Nhiêu Ngọc Sinh, thực tại không phải là ít. Bản thân Nhiêu Ngọc Sinh cũng rất tin vào kham dư phong thủyvà ngũ hành sinh khắc, bằng không cũng sẽ không sửa tên của mình từ Nhiêu Vũ Sinh thành Nhiêu Ngọc Sinh.

Để Từ Chấn đi nhờ Tiêu Phàm, vốn cũng là ý của Phương Lê chuyển lời với Nhiêu Ngọc Sinh.

- Là sao? Vậy thì tốt quá. Chấn Nam, anh của tôi nói, Tiêu Phàm khó lường… Anh ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.

“Anh của tôi” chính là chỉ Phương Lê.

- Tôi đây, hận không thể gọi hắn là Tiêu đại gia, sao dám đắc tội chứ?

Từ Chấn không ngừng cười khổ, hai tay cầm chặt tay lái, sợ mất dấu Mercedes Benz phía trước.