Đại Hào Môn

Chương 213: Ý không ở trong lời




Phòng bên cạnh còn đang trong khiếp sợ, Nhiêu Ngọc Sinh lại chạy vào rồi.

Nhiêu Ngọc Sinh khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, là em trai của Nhiêu Vũ Đình, kế thừa đại bộ phận sản nghiệp của Nhiêu gia, trong giới thương gia trong nước cũng là nhân sĩ nổi danh. Nhiêu Ngọc Sinh gật đầu trước với anh rể, sau đó vội vã nói với Nhiêu Vũ Đình:
- Chị, Từ Chấn Nam gọi điện thoại đến cầu cứu rồi…..

Thần sắc thật là lo âu.

Đối với sự lo âu của em trai, Nhiêu Vũ Đình rất hiểu, Nhiêu Ngọc Sinh là một trong những đại cổ đông lớn của ngân hàng Đại Sinh. Nếu như Từ Chấn Nam và ngân hàng Đại Sinh sụp đổ, tổn thất của Nhiêu Ngọc Sinh sẽ rất thê thảm. Mặc dù nói không đến mức liên lụy đến cả tập đoàn Nhiêu Thị sụp đổ, ít nhất cũng sẽ làm tổn hại đến nguyên khí.

Một ngân hàng sụp đổ, tuyệt đối không dừng lại ở một mắt xích tiền bạc đơn giản như thế.

Bên trong có rất nhiều gút mắc rắc rối.

Độ tín nhiệm của công chúng cũng là cực kỳ quan trọng.

- Cậu có thể cứu nổi ông ta sao?

Không đợi Nhiêu Vũ Đình trả lời, Phương Lê mở miệng trước, nhẹ giọng hỏi.

Với tình huống bình thường, ông và Nhiêu Vũ Đình đang ở thư phòng, Nhiêu Ngọc Sinh sẽ không tùy tiện chạy vào, lần này nhìn bộ dạng là vị ép gấp gáp rồi, không quan tâm đến lễ tiết lễ độ gì đó nữa.

Nhiêu Ngọc Sinh lập tức quay mặt về phía anh rể, lo âu nói:
- Anh, chuyện này à, vẫn thật sự phải nghĩ cách. Nếu không, chúng ta quá bị động rồi.

Ngày Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình còn yêu nhau, Nhiêu Ngọc Sinh còn tương đối nhỏ, trước giờ luôn gọi Phương Lê là anh, nhiều năm như vậy, đều gọi quen rồi, sau đó Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình kết hôn, Nhiêu Ngọc Sinh cũng chưa từng sửa lại cách gọi.

Cái khác không nói đến, số tiền liên lụy đến quả thực quá lớn, cho dù lấy thực lực tài chính của tập đoàn Nhiêu Thị, cũng cầm cự không nổi.

Phương Lê “hừ” một tiếng, có chút không hài lòng nói:
- Lúc đầu tôi đã nhắc nhở cậu, lá gan của Từ Chấn Nam quá lớn, quá ư bốc đồng, hợp tác với ông ta phải cẩn thận. Cậu là nhìn thấy đầu tư dễ làm, não bị làm cho váng vất. Hiện tại ngân hàng trung ương thu gấp gáp như vậy, dưới Từ Chấn Nam là cái lỗ thủng to như thế, lấy cái gì đi đắp? Đầu tư vốn quá khó khăn rồi?

Phương Lê tuy rằng luôn luôn tại hệ thống chính trị pháp luật làm việc, đối với con đường tài chính, tuyệt đối không xa lạ gì.

Khuôn mặt Nhiêu Ngọc Sinh lập tức khổ não.

Đừng xem những lời vừa rồi là y nói với Nhiêu Vũ Đình, thực ra là muốn nói cho Phương Lê nghe thấy. Chuyện lớn như vậy, chung quy vẫn cần Phương Lê làm chủ, y mới có thể yên tâm. Nhiêu Ngọc Sinh trước giờ luôn rất kính phục Phương Lê, cũng rất sợ người anh rể này.

Nhiêu Vũ Đình liền nhìn về phía Phương Lê, trên mặt cũng lộ ra thần sắc lo âu.

Phương Lê trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nói:
- Ngọc Sinh, bảo Từ Chấn Nam đi tìm Tiêu Phàm.

- Hả?

Nhiêu Ngọc Sinh nhất thời trong chốc lát thẫn thờ.

Nhiêu Vũ Đình hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, nói:
- Đúng, Ngọc Sinh, anh của cậu nói đúng, cậu bảo Từ Chấn Nam đi tìm Tiêu Phàm. Bây giờ có lẽ chỉ có Tiêu Phàm mới có thể có cách cứu ông ta rồi.

- Cái này, chị, cái này có tin được không?

Mặc dù vừa rồi Tiêu Phàm “tiên đoán” thần kỳ, Nhiêu Ngọc Sinh là tận mắt nhìn thấy, cũng vô cùng khiếp sợ. Thế nhưng tiên đoán là tiên đoán, với “cứu người” là hai chuyện khác nhau. Đó lại là lấy trăm triệu làm đơn vị tính toán số tiền khổng lồ kia. Tiêu Phàm cho dù là thầy tướng lớn, cũng không thể biến ra nhiều tiền như vậy chứ?

Nhiêu Vũ Đình trầm giọng nói:
- Ngọc Sinh, huyền học trước đây chị cũng không tin, nhưng bây giờ chị tin rồi. Em bảo Từ Chấn Nam đi tìm Tiêu Phàm….Mấu chốt phải xem Tiêu Phàm có muốn giúp chuyện này hay không thôi. Từ Chấn Nam cũng thật là, con mắt hợm hĩnh như thế, đắc tội sâu sắc với người ta rồi. Em bảo ông ta lập tức đi chịu đòn thỉnh tội, có lẽ có chút tác dụng.

Phương Lê liền mỉm cười, thản nhiên nói:
- Không sao, Ngọc Sinh, bảo Từ Chấn Nam đi tì Tiêu Phàm đi. Tiêu Phàm không phải người có bụng dạ hẹp hòi, lão Tiêu gia không có người có tầm nhìn thiển cận.
Dừng lại một chút, lại nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, nói:
- Thiên lí mã a. Không ngờ thiên lí mã của lão Tiêu gia, lại là Tiêu Phàm mà ai cũng không đánh giá cao này.

Kỳ thật lần gặp mặt đến lúc này , đã chuẩn bị kết thúc rồi.

Từ Chấn Nam vội vàng hấp tấp rời đi không lâu, liền có khách lục tục rời hội trường. Những người khách vội vàng rời đi này, nhiều ít đều có quan hệ chút gì đó với quỹ Đại Sinh hoặc là với ngân hàng Đại Sinh của Từ Chấn Nam. Mắt thấy Từ Chấn Nam bên kia xảy ra chuyện lớn, cũng liền không thể đợi được nữa.

Phương Lê Nhiêu Vũ Đình Nhiêu Ngọc Sinh từ trong thư phòng đi ra, Uông Thuật Đô, Tiết Đào đang cùng Tiêu Phàm nói lời cáo từ.

Uông Thuật Đô vẫn là nụ cười thận trọng, phong độ nhẹ nhàng.

Tiết Đào liền có chút buồn bực, khi bắt tay từ biệt Tiêu Phàm, ít nhiều có chút khen chê chưa nói.

Vị quân sư quạt mo này thật không ngờ , đêm nay xuất sắc nhất, cư nhiên không phải là Uông đại thiếu gia mà là Tiêu đại ca. Tên “giả thần giả thánh” này của lão Tiêu gia, lẽ nào còn muốn “cá ướp hồi sinh”, đội vị trí này của Uông đại thiếu.

Tiêu Phàm nếu là lúc trước bước đi con đường làm quan, Tiết Đào tuyệt đối không dám dò xét Tiêu Phàm như vậy, cháu đích tôn trưởng của lão Tiêu gia, cho dù có là một tên ngu ngốc, dựa vào tấm biển lớn của gia tộc, cũng có thể lăn lộn trên con đường làm quan kia. Chức quan đúng nghĩa không dễ nói, cấp bậc của đơn vị xí nghiệp khẳng định có thể nắm trong tay. Nhưng Tiêu Phàm căn bản lại đi ngược lại con đường làm quan kia, đều tiến vào “cửa chùa” rồi, lẽ nào còn muốn trong vòng tròn thế gia này làm mưa làm gió hay sao.

Tiêu Phàm không hề để ý chút gì đến thái độ của Tiết Đào.

Tiêu Chân nhân nếu là luôn ở cõi “bồng lai” cũng xem như thôi đi, hiện tại nếu đã nhập thế, phải lịch kiếp nạn hồng trần, thế thì Tiết Đào như vậy, vẫn thật không được đặt vào mắt của Tiêu đại thiếu gia. Tối thiểu cũng cần phải là con cháu ba đời kiệt xuất như Uông Thuật Đô, mới xứng đáng để cho Tiêu Phàm trên cao nhìn một chút, nghiêm túc đối đãi.

Tiết Đào, không đủ tư cách này!

Hàn huyên với Tiêu Phàm vài câu, lại cám ơn một chút với Phương Lê, Nhiêu Vũ Đình, Nhiêu Ngọc Sinh, Uông Thuật Đô liền phất áo chia tay. Cùng Tiết Đào rời đi.

Vừa lên xe, Tiết Đào liền vội vàng nói:
- Thuật Đô, anh cảm thấy Tiêu phàm là có tính toán gì?

Uông Thuật Đô nhẹ giọng nói ra:
- Rất lợi hại.

- Vậy sao? Lợi hại ở chỗ nào, em làm sao không nhìn ra?

Tiết Đào vừa nói vừa khởi động xe BMW. Đây là xe của Tiết Đào, xe của Uông Thuật Đô, là một chiếc Santana tương đối cũ. Uông Thuật Đô trước giờ đều chưa từng đổi xe.

Trên phương diện này, Uông Thuật Đô đều có những quy tắc nhất định của chính mình, bất kỳ ai đều khó có thể thay đổi quyết định của anh ta.

Trong mắt của anh em bang hội, Uông Thuật Đô đây chính là có trường phái.

Từ trước đến nay nhân vật lợi hại muốn thành đại sự, đều có nguyên tắc riêng của bản thân, tự mình kiên trì.

Uông Thuật Đô khe khẽ thở dài, nói:
- Đào Tử, cậu không thể nhìn vấn đề như vậy.

Tiêu Phàm là học đạo, nhưng người ta học đạo học ra thủ thuật có tiếng. Con đường nào cũng dẫn đến thành Rome. Hắn tự mình không thể đi theo thể chế, Tiêu Thiên không phải đi rồi sao? Lẽ nào cậu còn nhìn không ra, Tiêu Phàm hôm nay tuyệt đối không đấu với cậu, cũng không phải muốn đấu Từ Chấn Nam, hắn là muốn thu phục Từ Chấn Nam, sử dụng cho mình. Loại thủ đoạn này rất cao minh.

- Thu phục Từ Chấn Nam?

Tiết Đào có chút khó hiểu, chớ nhìn gã là “quân sư” trong hội, đó tuyệt đối không biểu thị não của gã so với Uông đại thiếu gia thông minh hơn, chỉ là Uông đại thiếu phải cố ý đắp nặn hình tượng cao lớn toàn cục của bản thân, rất nhiều việc không tiện ra mặt, cần “quân sư” như gã đi sắp xếp.

So với những anh em khác, Tiết Đào có không ít khôn vặt, đầu óc chuyển biến mau.

Thế nhưng khôn vặt không phải trí tuệ lớn, khác biệt ở giữa hai cái này, quá rõ ràng.

- Đúng, cậu liền đợi xem đi, Từ Chấn Nam từ nay về sau, đối với Tiêu Phàm cúi đầu phục sát đất.

Tiết Đào bĩu môi, khinh thường nói:
- Cho dù hắn có thu phục được Từ Chấn Nam, vậy thì thế nào? Từ Chấn Nam bây giờ, có thể vượt qua kiếp nạn này hay không còn rất khó nói. Em đã sớm biết tên này là một tên gan to ngu ngốc, vì đi ra đầu gió, chuyện gì cũng dám làm. Lần này à, không chết cũng phải lột một lớp da. Một người sa cơ thất thế như vậy, Tiêu Phàm hắn muốn, vậy thì để hắn cầm đi được rồi, chúng ta không thèm.

Uông thuật đều hai hàng lông mày nhíu lại, lắc lắc đầu, hạ giọng nói nói:
- Đào Tử, mục tiêu của Tiêu Phàm không phải Từ Chấn Nam.

Tiết Đào lập tức cảnh giác lên, đạp mạnh chân phanh xuống , đem xe BMW dừng lại ở bên vệ đường, nhìn về phía Uông Thuật Đô, giật mình nói:
- Anh là nói đến Phương Lê?

- Ừm.

Tiết Đào bừng tỉnh hiểu ra, liên tục gật đầu, nói:
- Chẳng trách hắn khoa trương như vậy, đem Từ Chấn Nam làm đá kê chân. Thế nhưng, Phương Lê không phải dễ dụ như thế chứ? Những thứ đồ này, muốn làm Phương Lê tin, làm gì có dễ dàng như thế? Phương Lê là người thế nào chứ?

Uông Thuật Đô nhẹ nhàng dựa thân về phía sau, hai mắt khép hờ, không nói gì nữa.

Thấy dáng vẻ này, Tiết Đào cũng không lên tiếng , lại nhấn ga, chiếc xe BMW lại rồ lên phóng vút đi.

Uông Thuật Đô ở kí túc xá của đơn vị, một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách. Anh ta là cán bộ cấp trưởng phòng, ở các địa phương khác, thế nào cũng xứng đáng để được phân một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách. Thế nhưng ở Bắc Kinh, cán bộ cấp trưởng phòng nhiều giống như lông bò , Uông Thuật Đô lại chủ động yêu cầu phân căn hộ loại nhỏ, lí do là anh ta chưa kết hôn.

Đối với Uông trưởng phòng đức độ cao như thế này, lãnh đạo cơ quan càng thêm tán thưởng.

Con cháu đời thứ ba kiệt xuất nhất, quả nhiên không giống bình thường.

Đợi xe của Tiết Đào rời khỏi sân của ký túc xá, Uông Thuật Đô lập tức lên chiếc xe Santana cũ của mình, lái thẳng ra cửa. Nửa tiếng sau, chiếc xe Santana cũ liền đi vào một cư xá xa hoa.

Đây là nơi mà người giàu có quy tụ, cũng may Uông Thuật Đô có giấy thông hành của cư xá, bằng không quá nửa đêm rồi, một chiếc xe Santana cũ như thế trăm phần trăm sẽ bị bảo vệ của cư xá ngăn ở cửa.

Làm ơn, người anh em, cư xá của chúng ta, xe mà bảo mẫu mỗi ngày lái đi chợ mua rau, cũng xa hoa hơn so với xe này của anh không biết bao nhiêu lần. Xe này của ngài, từ viện bảo tàng lái ra sao?

Chú hai của Uông Thuật Đô, người đứng đầu của mô hình doanh nghiệp lớn nhà nước nào đó - Uông Vĩ Thành ở chỗ này.

Ngôi biệt thự xa hoa nhất.

Uông Vĩ Thành là cấp lãnh đạo phó Bộ, Tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước và lãnh đạo cấp phó Bộ của đơn vị đảng viên là rất có khác biệt, trải qua thêm một lần cải cách thể chế, đại đa số Tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước đều có lương và thưởng rất cao. Đây là chính sách cho phép.

Uông Vĩ Thành ở khu nhà cấp cao, hoàn toàn không cần để ý người ta nói ông như thế nào.

Chiếc xe Santana của Uông Thuật Đô vừa lái đến trước cổng của biệt thự, chiếc cửa sắt điều khiển liền tự từ từ mở ra, dường như chủ nhân biệt thự biết có khách đến. Uông Thuật Đô nhìn thấy nhưng không cảm thấy kỳ lạ, chậm rãi dừng xe trong sân. Vừa mới xuống xe, cửa chính biệt thự lại mở ra, một bóng người cao ngất hiện ra ở cửa lớn.

- Anh cả.

Người thanh niên tiến lên trước đón Uông Thuật Đô này, chính là Uông Phi, cười ha ha chào hỏi Uông Thuật Đô, chỉ là cỗ khí tà mị đó trên mặt, bất kể thế nào cũng đều không thể che lấp hết.

- Tiểu Phi, chú hai ở đâu?

- Đang đợi anh đấy, biết anh sẽ đến.

Uông Thuật Đô mỉm cười xoa cằm. trước khi anh ta đến, cũng không gọi điện thoại cho Uông Vĩ Thành, trực tiếp qua. Đây cũng là một loại chuyện rất kì lạ, nhưng dường như mọi người tập mãi thành thói quen.

Cha của Uông Thuật Đô – Uông Vĩ Minh ở tỉnh ngoài đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy, hàng năm thường không ở Bắc Kinh. Uông Thuật Đô và chú hai qua lại rất thân thiết.