Đại Hào Môn

Chương 212: Nói đều trúng




- Tiêu Phàm, cậu đối với điển cố lịch sử vẫn là rất hiểu rõ đấy.

Phương Lê nhàn nhạt nói.

Tôi mời cậu tới, không phải muốn đàm luận điển cố lịch sử với cậu, cậu không phải nói tướng thuật sao?

Tiêu Phàm cười cười, ánh mắt thoáng nhìn ở đỉnh đầu thưa thớt của Phương Lê, nói:
- Chú Phương, tóc của chú đen mướt sáng bóng, thiên đình rộng lớn nở nang, góc nhật nguyệt phong long, sơn căn no đủ, hai tai dày, hai mắt có thần, đây rõ ràng là tướng của bậc Thượng Thư. Thế nhưng khóe mắt có vân ác, chủ nhân thời kì tới dễ bị xâm hại. Loại tướng này, hợp động không hợp tĩnh. Ở lại Bắc Kinh, chưa hẳn đã là lựa chọn tốt nhất.

Nhiêu Vũ Đình giật mình kinh hãi, không kìm nổi hỏi:
- Cháu nói là, đi ra ngoài tương đối tốt.

Phương Lê liền trừng mắt nhìn vợ một cái.

Như thế nào vừa mới một chút đã bị người ta kéo vào rồi?

Tiêu Phàm không đi để ý ánh mắt của Phương Lê, nghiêm túc nói:
- Chú Phương, tình hình ở tầng cao, chú so với cháu rõ ràng hơn nhiều, cháu không dám múa rìu qua mắt thợ. Thuần túy chiếu theo tướng lí mà nói, cháu cho rằng trong khoảng thời gian ngắn, văn phòng làm việc nội các quả thực không phải là lựa chọn tốt nhất.

- Vì sao?

Tiêu phàm nói:
- Chú Phương, có việc bàn việc, lực ảnh hưởng của Phương gia trong hệ thống chính pháp rất lớn, chú nếu như đi nội các làm việc, phải điều phối tất nhiên không chỉ là việc nội bộ trong hệ thống chính pháp rồi. Điều phối toàn diện, chủ nhiệm Minh của văn phòng nội các đó, chỉ sợ sẽ có chút không tình nguyện phải không?

Tròng mắt của Phương Lê hơi hơi co rút lại.

Chủ nhiệm Minh của văn phòng nội các đương nhiệm, chính là người được tín nhiệm bậc nhất hiện nay, mọi việc trong nội các, một lời mà quyết. Phương Lê đi nội các, hiển nhiên là làm trợ thủ của chủ nhiệm Minh.

Nhưng thân phận của Phương Lê, vượt xa so với phó chủ nhiệm bình thường. Ông xuất thân thế gia hào môn, ở Bắc Kinh có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng lớn, sức ảnh hưởng của bản thân, vĩnh viễn vượt xa chức vụ của ông. Ví dụ ở hệ thống chính pháp, ông không được tính là lãnh đạo chủ chốt, chỉ là lãnh đạo một phòng ban, thế nhưng ý kiến của ông, các lãnh đạo chủ chốt đều phải cẩn thận suy nghĩ.

Một nhân vật lợi hại như vậy tiến vào nội các, muốn không thu hút sự cảnh giác của chủ nhiệm Minh, gần như không có khả năng.

Lời của Tiêu Phàm, chỉ là điểm đến đây. Phương Lê là người ở đẳng cấp như thế nào làm sao có thể đọc không ra hàm nghĩa đích thực của hắn.

Phương Lê đi nội các, lập tức đứng trước hai sự lựa chọn: hoặc là trở thành tâm phúc của chủ nhiệm Minh, hoặc là trở thành đối thủ.

Theo tình hình bây giờ mà nói, khả năng ông trở thành đối thủ của chủ nhiệm Minh tương đối lớn. Bởi vì theo lịch sử sâu xa, Phương lão gia ở phe phái chính trị, và chủ nhiệm Minh ở phe phái chính trị, có bất đồng khá nhiều. Đôi bên trước giờ không phải rất hợp.

Phương Lê nếu cố gắng hướng về phía chủ nhiệm Minh vậy thì những nhân vật lớn từng ủng hộ ông, e rằng không thể không suy nghĩ lại có nên tiếp tục ủng hộ Phương Lê hay không rồi.

Mà nếu đối lập với chủ nhiệm Minh, tình hình giống như thế cũng không dễ làm.

Chủ nhiệm Minh dù sao cũng là người tài nhận được sự tín nhiệm nhất hiện nay.

Dựa vào chức vụ và cấp bậc của bản thân Phương Lê mà nói, cấp phó Bộ trưởng, quả thật thực lực vẫn chưa đủ để ra mặt vật tay với chủ nhiệm Minh. Chủ nhiệm văn phòng nội các, đương nhiên không phải là cấp bậc mà cán bộ cấp Bộ ở các tỉnh có thể so sánh.

Nêu ví dụ, một chức quan lớn điều hành ở một tỉnh , điều đến đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng nội các, cho dù cấp bậc không được nâng cao, trong mắt người bên ngoài, đó cũng là sự thăng chức vượt bậc.

Nhưng trợ thủ trong một tỉnh thuyên chuyển nhậm chức phó chủ nhiệm văn phòng nội các, thế thì nhìn không ra đó là thăng chức.

Nhân vật đứng đầu và trợ thủ có sự khác biệt rất rõ ràng.

Những nội tình này, Tiêu Phàm thực chất cũng chỉ là “nghe một hiểu một nửa”, còn xa mới rõ ràng như Phương Lê. Thế nhưng hắn tinh thông tướng thuật lại là điều người khác đều không bằng. Đơn thuần từ quẻ tượng trong tướng thuật, Tiêu Phàm cho rằng Phương Lê không thích hợp đi văn phòng nội các.

Một lát sau, Phương Lê lãnh đạm nói:
- Ta đi văn phòng nội các chủ yếu vẫn là phụ trách liên hệ mảng chính pháp này.

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi ngược lại:
- Vậy thì hà tất gì phải điều động?

Chú bây giờ không phải đang làm công việc này sao?

Trong nội bộ hệ thống chính pháp, chú cái gì cũng đều rất quen thuộc, ngay cả lãnh đạo chủ chốt đều phải trưng cầu ý kiến của chú, có uy quyền còn sót lại của Phương lão gia, Phương gia vĩnh viễn đều là thế lực lớn của hệ thống chính pháp. Bây giờ nỡ từ bỏ đại bản doanh của mình, một mình đi đến nội các, thực tế vẫn là phụ trách chiến tuyến liên hệ chính pháp, quả thật có chút uổng công vô ích rồi.

Phương Lê trầm ngâm

Có những lời, ông cũng không tiện nói thấu triệt với Tiêu Phàm.

Để ông đi văn phòng nội các thực ra là một đề nghị của một vị ông trùm, ông trùm đó với Phương lão gia quan hệ rất tốt đẹp, hi vọng Phương Lê sau khi tiến vào nội các, có thể đi phân quyền với chủ nhiệm Minh.

Nhiêm khắc mà nói, đề nghị này của ông trùm đó, cũng là mang theo tư tâm.

Rõ ràng là muốn mượn lực ảnh hưởng của Phương gia, đi chống lại “sự độc quyền” của chủ nhiệm Minh ở văn phòng nội các, từ đây đem ý chí của bản thân, dần dần thâm nhập vào cơ quan nội các.

Nhưng không thể không nói, đây chính là một con đường tốt nhất mà Phương Lê lấy được sự tín nhiệm và ủng hộ của ông trùm này.

Đây là nguyên nhân thực sự mà Phương Lê muốn đi văn phòng nội các.

Tiêu lão gia dù sao cũng đã không còn tại vị, Phương Lê sau này càng phải dựa vào sự cố gắng của bản thân mình nhiều hơn. Có thể giành được sự coi trọng của một ông trùm, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Không biết có bao nhiêu nhân vật quan trường, đối với cơ hội như thế này tha thiết ước mơ.

Sự do dự trong lòng của Phương Lê, Tiêu Phàm có thể lí giải, chú ý sắc mặt của Phương Lê, chậm rãi nói:
- Chú Phương, bản thân chú chính là tướng cực phú quý, quý nhân tương trợ chỉ là dệt hoa trên gấm. Cháu mặc dù không phải rất hiểu rõ tình hình của tầng cao, nhưng cháu nghĩ, bất luận đến khi nào, đều là dựa vào thực lực nói chuyện. Chỉ cần thực lực của bản thân đầy đủ, thế thì không cần biết là ai, đều phải nghiêm túc nghe ý kiến của chú, mà không phải ngược lại. Cháu ở trong nhà, cũng bàn luận với cha cháu về những vấn đề tương tự như thế này. Rèn sắt còn yêu cầu tự bản thân phải cứng rắn.

Phương Lê giật mình kinh hãi, hơi nghi ngờ nhìn hắn, hỏi:
- Cậu và Bộ trưởng Tiêu cũng bàn luận về những chuyện này.

Đây quả thật có chút vượt ra ngoài dự liệu của Phương Lê.

Vốn tưởng rằng Tiêu Phàm ở nhà, khi đối diện với Tiêu Trạm, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nghe nói hai đứa con trai gây thất vọng, là điểm dễ nổi giận nhất của Tiêu Trạm, bạn bè thân quen ở trước mặt Tiêu Trạm, đều rất tự giác không nhắc đến Tiêu Phàm Tiêu Thiên, miễn chọc cho Bộ trưởng Tiêu tức giận.

- Dạ vâng, chú Phương, thực ra tình hình của chúng ta là không giống nhau, tương đối đặc thù.

Tiêu Phàm rất hàm súc nói.

Phương Lê chú không phải xuất thân dân đen bình thường, cũng không phải “phượng hoàng nam”, chú là con cháu hào môn thế gia. Trên chính đàn của nhà hào môn thế gia trong nước, vốn dĩ chính là một cỗ thế lực độc lập. Một nhà dòng dõi hào môn không đủ để tự hình thành hệ thống, thế nhưng vài nhà hào môn liên kết lại với nhau, lại cộng với quan hệ bằng hữu thông gia, đó chính là một vòng tròn vô cùng to lớn, sức mạnh của thế lực đó bất kỳ ai cũng không thể coi thường.

Hiện tại chú muốn nhảy ra khỏi vòng của nhà quyền quý, dựa vào ông trùm nào đó, vậy thì phải tính toán kỹ một chút, có xứng đáng hay không.

Bây giờ đặt Tiêu gia ở đây, nếu như hai nhà có thể trở thành một đồng minh nào đó, Tiêu gia có thể cho chú sự ủng hộ, tuyệt đối không thua kém ông trùm kia . Ông cụ vẫn đang tại thế, đây chính là chỗ nhờ cậy lớn nhất.

Nhiêu Vũ Đình liếc chồng một cái, lập tức hỏi Tiêu Phàm:
- Tiêu Phàm, vậy ý của cháu, là ra ngoài rồi?

- Dạ đúng.

Tiêu Phàm rất chắc chắc gật đầu đáp.

- Chú Phương ở cơ quan của Thủ Đô làm việc quá lâu rồi, tương đối mà nói, kinh nghiệm nơi làm việc có chút thiếu sót. Thời kỳ Đường Tống, có một quy định bất thành văn, không ở châu huyện, đừng nghĩ đến đài tỉnh. Hiện tại tuy rằng có chỗ không giống nhau, thế nhưng trên đại thể vẫn là như vậy. Các tiền lệ do các bộ và ủy ban Trung ương mà ra đảm nhiệm chức ở đài không nhiều lắm. Vì vậy cháu kiến nghị chú Phương đi ra tỉnh ngoài làm việc một thời gian. Cuộc tổng tuyển cử tạm thời sắp bắt đầu rồi…..

Lời của Tiêu Phàm còn chưa nói hết, nhưng Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình đều hiểu ý của hắn . Ván cờ của của cuộc tổng tuyển cử tạm thời sắp bắt đầu, kì thực mức độ kịch liệt, thậm chí không thua gì tổng tuyển cử chính thức. Đến lúc đó ở trong thành Tứ Cửu này, lại không biết sẽ cuồn cuộn nhiều sóng gió như thế nào. Phương Lê vào lúc này tiến vào văn phòng nội các, chỗ dựa của bản thân không vững, lập tức liền bị cuốn vào trong ván cờ sắp xếp nhân sự kịch liệt như vậy, có thể nhìn thấy không phải là một chủ ý hay.

Chỉ cần một chút ứng đáp sai lầm, chính là đại phiền toái.

Sau khi xây dựng đất nước, đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng nội các, cuối cùng đi trên con đường làm quan cũng không được thuận lợi.

- Vậy cậu cho rằng, đi phương hướng nào thì tương đối tốt đây?

Vẫn là Nhiêu Vũ Đình mở miệng.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười.

Nhiêu Vũ Đình hiện tại đã càng ngày càng thích ứng phong cách nói chuyện của hắn. Bà hỏi là đi “phương hướng nào”, không phải là đi tỉnh thành nào. Thuật sư bình thường suy diễn tướng mệnh hoặc phân tích quẻ bói, thông thường đều chỉ nói đến phương vị mơ hồ, rất ít chỉ đến địa điểm cụ thể.

Công lực không đủ.

Chỉ có thể mơ mơ hồ hồ, đưa một sự thật mà không phải là gợi ý.

- Tây nam- sáu trăm dặm.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra.

Nhiêu Vũ Đình nhướn mày, trầm giọng hỏi:
- Tây Nam – sáu trăm dặm ? Vì sao không phải đông nam?

Về phía tây nam sáu trăm dặm, thực ra là chỉ thủ phủ thành phố Thiết Môn của tỉnh Yến Bắc. Mà đông nam mà Nhiêu Vũ Đình nói đến , lại là Tiêu Trạm và Tiêu Phàm đã từng bàn luận qua, một hướng đi nhậm chức khác của Phương Lê, là thành phố Minh Châu.

Tỉnh Yến Bắc, cũng không nằm ở trong các tỉnh mà Phương Lê suy xét lúc này.

- Dì Nhiêu, thiên trung của chú Phương có khiếm khuyết, hướng đông nam hắc khí ẩn hiện. Đi đông nam, không phải là phương hướng tốt nhất. Dựa vào tướng mạo của chú Phương mà nói, trong thời gian gần đây, sáu trăm dặm về phía tây nam, mới là phúc địa của chú ấy, rất có ích lợi.

Sắc mặt của Phương Lê, trong lúc bất tri bất giác lại sa xầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, Tiêu Phàm, chúng ta nói chuyện bèn dừng ở đây đi.
Lập tức khóe miệng lại hiện ra một tia tươi cười, ngữ khí lại trở nên ôn hòa:
- Dì Nhiêu giới thiệu Trần Dương cho cậu, cậu vừa ý chứ? Ta cảm thấy cô gái đó không tệ, cậu nếu như cảm thấy vừa ý, tiếp xúc nhiều hơn một chút xem thế nào.

Trưởng bối quan tâm vãn bối, đây cũng là ý mà trong chủ đề nên có.

Tiêu Phàm liền đứng dậy, khom người về phía Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình, khách khí nói:
- Được ạ, cảm ơn sự quan tâm của chú Phương và dì Nhiêu.

- Ta tiễn cháu.

Nhiêu Vũ Đình cũng vội vàng đứng dậy theo, tiễn Tiêu Phàm ra cửa, ngay sau đó lập tức quay lại, mắt nhìn Phương Lê, trong mắt mang theo ý trưng cầu.

Phương Lê nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, dửng dưng nói:
- Nói chuyện kỳ quái.

Sắc mặt của Nhiêu Vũ Đình hơi ngưng lại, nhẹ giọng nói:
- Em thấy, anh vẫn là nên suy nghĩ kĩ một chút đi, em cảm thấy, cũng không phải không có lí, liền giống như chuyện của Từ Chấn Nam vừa nãy…

- Trùng hợp mà thôi, không thể đánh đồng.

Phương Lê khoát tay áo, nói.

Nhiêu Vũ Đình đang định khuyên tiếp, điện thoại của Phương Lê bỗng reo lên, Phương Lê cầm lấy điện thoại nhìn, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, ấn vào nút nghe.

- Xin chào, chủ nhiệm Thịnh, là tôi, ha ha, chào anh chào anh…..

Ngữ khí của Phương Lê rất khách khí, bật cười ha hả nói. Nhưng theo lời đáp lại, nụ cười trên mặt Phương Lê từ từ biến mất, hai hàng lông mày dương lên, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, dường như chủ nhiệm Thịnh trong điện thoại nói chuyện gì làm cho người ta giật mình.

- Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm Thịnh. Được, được, tạm biệt.

- Làm sao thế?

Đợi Phương Lê cúp điện thoại, Nhiêu Vũ Đình liền quan tâm hỏi.

Bà thế nhưng lại biết chủ nhiệm Thịnh trong miệng của Phương Lê là thần thánh phương nào, chính là người phụ trách văn phòng của ông trùm đó, ở Bộ và Ủy ban trung ương nào đó nhậm chức cán bộ cao cấp treo hàm phó lãnh đạo.

Trong khoảng thời gian này, Phương Lê và chủ nhiệm Thịnh liên hệ khá chặt chẽ.

Phương Lê không đáp, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía ghế sô pha Tiêu Phàm vừa mới ngồi, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ quái dị.

Lông mày của Nhiêu Vũ Đình cũng dương lên, trong lòng dường như cũng đã mơ hồ đoán ra cái gì đó.

- Lão Thịnh nói, liên quan đến vấn đề anh đi làm việc ở văn phòng nội các, chủ nhiệm Minh đưa ra ý kiến bất đồng, dường như lão ta có chút không muốn anh và lão vào cùng bộ máy….

Một lát sau, Phương Lê mới chậm rãi nói.

- Hả? Thế, Tiêu Phàm nói đúng rồi sao?

Nhiêu Vũ Đình kinh ngạc nói.

- Còn chưa dừng ở đó…

Phương Lê lại lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, thần sắc trên mặt, dường như cực kỳ khó có thể lí giải.

- Lão Thịnh còn nói, sắp xếp nhân sự ở Minh Châu bên kia, có quyết định khác. Khả năng sắp xếp ban đầu không thể thi hành được. Ông ấy hỏi anh, có muốn đi Yến Bắc làm việc một thời gian hay không, sắp xếp chức vụ với Minh Châu bên kia là giống nhau, tổ, phân công quản lí chính trị pháp luật. Còn nói đây là ý kiến của đồng chí ủy viên thường vụ.

Đôi môi Nhiêu Vũ Đình hơi mở ra, thành một hình tươi đẹp, mắt mở lớn, lộ ra thần sắc tuyệt đối không thể tin được.

Yến Bắc, thành phố Thiết Môn.

Sáu trăm dặm về phía tây nam.