Đại Hào Môn

Chương 210: Kích thích trí tò mò




Tiêu Phàm chậm rãi đi qua, xoay người nhặt chiếc điện thoại rớt trên sân cỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay Từ Trấn Nam, vỗ vỗ bờ vai của ông ta.

Từ Chấn Nam đã giống như tượng gỗ bỗng nhiên cả người chấn động, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nuốt nước bọt, thấp giọng nói với Tiêu Phàm:
- Trưởng phòng Tiêu, xin, xin lỗi….

- Không cần gấp, Giám đốc Từ, phấn chấn lên một chút.

Ngữ điệu ôn hòa, không hề mang theo một chút kiêu ngạo.

- Rất xin lỗi các vị, thất lễ một chút….

Từ Chấn Nam không dám ở lại thêm, tùy ý thông báo một câu, liền vội vã đi ra bên ngoài.

Nhiêu Vũ Đình vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Nhiêu Ngọc Sinh, Nhiêu Ngọc Sinh hiểu ý, lập tức đi theo ra ngoài.

Bộ dạng hồn bay phách lạc hiện giờ của Từ Chấn Nam, nếu tự mình lái xe, thực sự quá nguy hiểm.

Mọi người nhìn theo bóng lưng thất tha thất thểu của Từ Chấn Nam biến mất sau phòng khách biệt thự, lại sôi nổi chuyển hướng ánh mắt, toàn bộ đều tập trung trên mặt Tiêu Phàm.

Lần này, ánh mắt của mọi người đều thay đổi, có người kinh ngạc, có người chấn động, có người hoài nghi, cũng có người sợ hãi.

Nhưng không còn có ý châm chọc và trêu tức.

Cái này, cái này cũng là quá chuẩn đi.

- A , anh Tiêu Phàm, anh thật giỏi.

Phương Do Mỹ hoan hô lên, mãnh liệt ôm chặt cổ Tiêu Phàm, hôn lên mặt hắn một cái. Lập tức kéo theo một trận cười. Người tham gia gặp mặt hôm nay, nhỏ tuổi nhất chính là Phương Do Mỹ, Trần Dương còn lớn hơn cô bé vài tuổi.

Động tác giống như đứa trẻ của cô bé này, bất kể là ai cũng đều không nghĩ đến phương hướng của chuyện tình cảm nam nữ.

- Tiểu Mỹ.

Nhiêu Vũ Đình quở trách một tiếng.

Thế nhưng giữa hai hàng lông mày, đều là ý cười.

Tiêu Phàm quả nhiên không hổ là Tiêu Phàm, thật không có làm cho bà thất vọng. Tuy nhiên Nhiêu Vũ Đình cũng âm thầm có chút hổ thẹn, Tiêu Phàm từng cứu mạng mình, sự tín nhiệm của bản thân với hắn, lại không bằng của con gái kiên định không đổi như vậy.

Xem ra, vẫn là thế giới của trẻ con tương đối đơn thuần.

Tin chính là tin, không tin chính là không tin, không có nhiều ràng buộc suy xét như thế.

- Chư vị, một hiểu lầm nhỏ mà thôi, mọi người cứ tiếp tục…

Nhiêu Vũ Đình gọi Phương Do Mỹ, không để cho cô bé nói tiếp, lập tức nâng cao giọng điệu, chào hỏi một tiếng. Cũng không thể vì chuyện này làm hỏng buổi gặp mặt đêm nay.

Những người khách dù sao cũng là bậc tuấn kiệt dày dặn kinh nghiệm trải qua sóng gió, rất nhanh liền điều chỉnh tâm thái, không khí buổi tiệc lại trở nên ấm áp hài hòa.

- Tiêu Phàm, không ngờ cậu đối với thị trường cổ phiếu của nước Mỹ cũng có nghiên cứu sâu như vậy.

Uông Thuật Đô liền tán dương nói.

Đương nhiên là Tiêu Phàm đối với thị trường chứng khoán Mỹ có nghiên cứu, nhìn ra sự hợp tác của công ty Booz và quỹ Đại Sinh có vấn đề, đây mới có thể khẳng định Từ Chấn Nam xui xẻo. Chẳng lẽ còn phải để Uông đại thiếu gia trước mặt mọi người vái Tiêu đại ca “tài nghệ như thần” hay sao?

Loại chuyện giả thần giả quỷ này, trưởng phòng Uông sao có thể tin.

Ít nhất trước mặt mọi người trưởng phòng Uông là tuyệt đối không thể tin tưởng.

Đây là nguyên tắc.

Tiêu Phàm cười cười, không lên tiếng.

Hắn không muốn cùng với Uông Thuật Đô tiến sâu vào việc thảo luận chuyện có liên quan đến thuật bói toán, nhưng cũng không tình nguyện thuận theo ngữ khí của Uông Thuật Đô để nói tiếp. Tướng thuật bói toán đều là có căn cứ, Tiêu Phàm cũng không thể tự mình phủ định.

Nhìn ra được, Uông Thuật Đô vẫn là như thế, bất kể khi nào, đều muốn nắm được quyền chủ động nói chuyện. Rõ ràng Tiêu Phàm ở trước mặt mọi người đã chứng minh sự thần kỳ của mình, Uông Thuật Đô lại vẫn kiên trì theo cách nghĩ của mình để dẫn dắt phương hướng của cuộc nói chuyện.

Thật xin lỗi, Tiêu đại ca không tiếp.

Uông Thuật Đô nhẹ nhàng cười, một chút xấu hổ lướt qua ánh mắt của anh ta, ngay sau đó liền hỏi:
- Tiêu Phàm, nghe nói Tiêu Thiên đi Giang Hán làm việc rồi, trực tiếp đảm nhiệm chức Bí thư chi bộ của thôn Hồng Sơn.

Thực ra Tiêu Thiên người còn chưa đến Giang Hán, liên quan đến việc nhậm chức của cậu Uông Thuật Đô đều đã biết rất rõ ràng rồi.

Đối với Tiêu Thiên, Uông Thuật Đô trước giờ đều rất chú ý.

Bởi vì chú hai Uông Vĩ Thành từng nói, tương lai người có tiền đồ nhất của Tiêu gia chính là Tiêu Thiên.

Đối với lời của chú hai, Uông Thuật Đô trước giờ chưa hề nghi ngờ. Vô số sự việc chứng minh, ánh mắt xem tướng của Uông Vĩ Thành, cực kỳ chuẩn xác. Công ty do Uông Vĩ Thành lãnh đạo, nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện có “phản đồ”, mỗi một người nắm giữ cương vị quan trọng đều đối với Uông Vĩ Thành trung thành hết mực. Hễ là cán bộ tuyển chọn do chú hai tiến cử cho cha và ông, đều là người vừa có năng lực vừa trung thành.

Một con ông cháu cha như Tiêu Thiên cư nhiên lại có thể được sự khen ngợi như vậy của chú hai, Uông Thuật Đô tin tưởng, trong đó tất có nguyên nhân.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy. Nó cũng trưởng thành không nhỏ rồi, luôn ở Uỷ ban trung ương quốc gia , không đạt được sự rèn luyện thích hợp, đi vùng xã , thị trấn rèn luyện vài năm, rèn luyện một chút cũng tốt.

- Ừm, cái này tôi hoàn toàn tán thành. Con người Tiêu Thiên thông minh, chỉ cần ở cơ sở rèn luyện một thời gian ngắn, chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn.

Tiêu Phàm hỏi ngược lại:
- Thuật Đô, nghe nói cậu cũng muốn đi cơ sở làm việc một thời gian ngắn, có việc này không?

- Ha ha, là có suy nghĩ này. Đi cơ sở, điều tra, nghiên cứu một chút. Chỉ có thâm nhập tuyến đầu, mới có thể thật sự hiểu được nhu cầu của quần chúng, quyết sách đưa ra mới hợp với ý dân.

Bất tri bất giác, Uông Thuật Đô đứng ở độ cao toàn cục nhìn vấn đề.

Bản thân anh ta tuy rằng chức vụ không cao, nhưng lại đang làm việc ở bên cạnh người cao nhất, ý kiến tham khảo do anh ta đề xuất, quả thật có khả năng trở thành chính sách toàn quốc hóa, ít nhất là trở thành chính sách pháp quy ở một lĩnh vực nào đó trong toàn quốc.

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau vài câu, liền lập tức có người khách khác tiếp cận Tiêu Phàm, bắt chuyện với hắn.

Uông Thuật Đô lễ độ gật đầu, đi với Tiết Đào ra nơi khác.

Trải qua một màn kia, Tiêu Phàm không nghi ngờ gì đã trở thành nhân vật tiêu điểm của toàn bộ buổi tiệc. một số khách quan tin tưởng mệnh lí tướng thuật, liền không đợi được muốn kết giao với Tiêu Phàm, sôi nổi đưa danh thiếp của mình lên, rất khách khí mong trưởng phòng Tiêu sau này nhắc nhở nhiều hơn. Còn có trực tiếp đề xuất, không biết trưởng phòng Tiêu khi nào có thời gian, muốn đến nhà thăm hỏi.

Những người này đều là nhân vật thấy qua nhân tình thế thái, cái gọi là đại sư, bọn họ tiếp xúc qua không ít. Thế nhưng giống Tiêu Phàm “ miệng lưỡi thẳng thắn” đá chọi với đá như vậy, lại một người cũng không có.

Đây mới gọi là bản lĩnh thật sự, tuyệt đối không phải bọn bịp bợm giang hồ có thể so sánh được.

Mọi người đều rất tự giác tuần hoàn theo quy tắc nên có của trường hợp này, xưng hô chức vụ của Tiêu Phàm, chỉ có người nóng lòng một chút, dường như cảm thấy ba chữ “trưởng phòng Tiêu”, không đủ để bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của bản thân đối với Tiêu Phàm, trực tiếp gọi “ Tiêu đại sư”, bị ánh mắt ôn hòa của Tiêu Phàm nhàn nhạt quét qua một cái, lập tức vội vàng đổi giọng gọi “trưởng -phòng Tiêu”.

Trong đó có hai vị đặc biệt thông minh , lại theo quy củ trong đám con cháu quan lại, gọi Tiêu Phàm là “đại thiếu gia”.

Đối với xưng hô thế này, Tiêu Phàm tất nhiên là vui vẻ nhận, cũng không bài xích.

Hắn chỉ không muốn làm "Tiêu đại sư" !

Thời đại chuyển dời, hai chữ “đại sư” đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó, mang ý nghĩa của giai tầng thấp nhất trong xã hội, thậm chí đã trở thành đại từ để chỉ loại giang hồ bịp bợm. Câu nói bao trùm trên internet là : đại sư đều bị các người chơi hỏng rồi.

Mười tấm danh thiêp vừa đưa đến, cơ bản đều là một thể loại - đều chỉ có một cái tên, một số điện thoại.

Đây mới chính là phong cách của nhân vật lớn.

Chỉ cần một cái tên là đủ rồi, những danh hiệu lòe loẹt kia, cái gì Tổng giám đốc, Chủ tịch hội đồng quản trị, cái gì Hội trưởng hiệp hội, Chủ tịch, đều không cần phải đặt trên danh thiếp.

Người có tài chân chính, chỉ cần nhìn tên, liền biết được anh ta là thần thánh phương nào.

Tiêu Phàm có lựa chọn đồng ý yêu cầu gặp mặt của ba vị trong đó.



Ba người này, vị trí trong mắt Tiêu Phàm tương đối nặng, thành lập quan hệ cá nhân thân thiện tốt đẹp với bọn họ. Đối với việc mở rộng sức ảnh hưởng của Tiêu gia trong thương giới tinh anh, có tác dụng nhất định.

Đồng thời, Tiêu Phàm cũng dần dần được các giới chính thống công nhận.

Như vậy hắn có thể tiến thêm một bước phát huy ảnh hưởng của mình, trợ giúp cha – bộ trưởng Tiêu hoàn thành một số công việc mà ông không tiện ra mặt.

Nếu như phải trải qua kiếp nạn hồng trần, theo tính cách ngoài mềm trong cứng rắn của Tiêu Phàm, cũng tuyệt đối sẽ không tiêu cực bị động chờ đợi kiếp số đến, hắn sẽ chủ động xuất kích. Đồng thời với trải qua kiếp nạn, Tiêu Phàm muốn trở thành người phát ngôn trẻ tuổi của lão Tiêu gia.

Từ nay về sau, hai vị hậu bối trẻ tuổi của Tiêu gia, sẽ trổ hết tài năng, trở thành người nổi bật trên các lĩnh vực.

Ai nói lão Tiêu gia không có người kế tục.

Tiêu đại ca không tin thứ tà này.

Trần Dương vẫn đứng ở cách đó không xa nhìn Tiêu Phàm, thần sắc trong mắt đặc biệt phức tạp.

Người đàn ông thần bí này, lại một lần nữa chứng minh với nàng sự thần kì của mình.

- Tiêu Phàm, cái này, làm sao lại làm được?

Rốt cuộc đợi cho người khách cuối cùng bên cạnh Tiêu Phàm mỉm cười rời đi, Trần Dương mới chậm rãi đi tới, tận dụng triệt để hỏi một câu.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:
- Từ Chấn Nam đuôi lông mày tán loạn, loạn vân thẳng vào thái dương, địa các nhọn, sát khí ngút trời, đây đều là tướng rủi ro cực kỳ rõ ràng. Hơn nửa kết hợp toàn tướng mạo của ông ta để xem, lộ trình một thời gian sau này của ông ta sẽ không dễ đi. Trừ phi có cao nhân chỉ điểm, nếu không nửa cuộc đời sau này của ông ta sẽ trải qua vô cùng gian nan.

- Không hiểu…

Trần Dương hai hàng lông mày nhíu chặt , mờ mịt khó hiểu.

Tiêu Phàm cười cười.

Không hiểu là đúng rồi.

Cái này thật sự không phải ai cũng có thể hiểu được.

- Cao nhân chỉ điểm…..Vậy anh có phải là cao nhân, có thể chỉ điểm cho ông ta không?

Buồn bực một hồi, Trần Dương lại hỏi.

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nhìn nàng liếc mắt một cái, hỏi ngược lại:
- Tố Tố, cô thật sự đối với những cái này dốt đặc cán mai sao?

- Đương nhiên không hiểu rồi, cái này có gì phải giấu diếm sao?

Ánh mắt của Trần Dương so với Tiêu Phàm còn kỳ quái hơn.

Thế nào, tôi cần phải hiểu được những thứ này sao?

Lại không có người dạy tôi.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Lại đây, đưa tay cho tôi xem.

Trần Dương mặc dù không hiểu, vẫn rất nghe lời đưa bàn tay hơi nở nang giơ đến trước mặt Tiêu Phàm, vẻ mặt đều là thần sắc tò mò. Tiêu Phàm cầm lấy bàn tay của nàng, cẩn thận dò xét một phen, lại ngẩng đầu nhìn tướng mạo đoan trang của nàng, bỗng nhiên giơ tay, vén lên tóc mai ngắn của Trần Dương.

Trần Dương giật mình kinh hãi, nhưng không trốn tránh.

Giờ phút này trong mắt Trần Dương, mỗi một động tác của Tiêu Phàm, tất cả đều tràn đầy hơi thở thần bí không thể lí giải nổi.

Tiêu Phàm ngưng ánh mắt nhìn nhìn hai lỗ tai của nàng, thậm chí còn xoa nắn vài cái trên vành tai mềm mại nhiều thịt của Trần Dương. Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dương không khỏi phiếm hồng, nhẹ nhàng cắn môi, lườm hắn một cái.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra thần sắc giật mình, mỉm cười nói:
- Xem ra, có người đọc nhầm một đặc trưng nào đó trên cơ thể của cô, cũng quả thật rất khó phán đoán….. Thực ra cô là ứng viên rất thích hợp.

- Cái gì là ứng viên rất thích hợp?

Trần Dương hoàn toàn bị làm cho mờ mịt.

- Sau này cô sẽ hiểu.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, càng thêm thần thần bí bí.

- Con người anh thật là,quá xấu xa rồi đó ! Thích kích thích trí tò mò của người khác như thế.

Trần Dương không nhịn nổi trợn mắt lên, hận không thể bóp chặt cổ Tiêu Phàm, ép hắn thoải mái đem tất cả mọi thứ nói ra. Chỉ tiếc Trần Dương tự mình cũng biết, nàng tuyệt đối không có khả năng bóp được cổ của Tiêu Phàm.

Luận thân thủ mà nói, chênh lệch của đôi bên thật sự quá xa.

Trần Dương đột nhiên nghĩ rất linh tinh, nếu như Tiêu Phàm muốn cưỡng bức nàng làm chuyện đó, trừ việc ngoan ngoãn làm theo, bản thân hình như không có con đường thứ hai có thể đi.

Trong chốc lát, khuôn mặt liền đỏ lên.