Đại Hào Môn

Chương 204: Tiệc xã giao




Màn đêm buông xuống, biệt thự của Nhiêu Ngọc Sinh đèn đuốc sáng trưng.

Nhiêu Ngọc Sinh là em trai của Nhiêu Vũ Đình, tên vốn là Nhiêu Vũ Sinh, sau đổi lại thành Nhiêu Ngọc Sinh. Đối với điều này, Nhiêu Ngọc Sinh cũng bộc trực nói riêng với bạn bè rằng ông cũng đã bói toán qua rồi, ông mệnh thủy, vốn là “ mưa quá nhiều”, trong tên lại có chữ “ Vũ”, sẽ có thể bị chết đuối cũng nên.

Ngũ hành khuyết thổ.

Ngọc thạch miễn cưỡng cũng được coi là một loại đất đá, vì vậy mới đổi tên thành Nhiêu Ngọc Sinh.

Nhiêu Ngọc Sinh cơ bản chính là một thương nhân thuần túy, cho nên phong cách làm việc cũng giống những con cá sấu thương trường khác. Nhiêu gia đời thứ hai, phần lớn là kinh doanh, chỉ có Nhiêu Vũ Đình có thân phận bán quan.

Từ sau khi cải cách mở cửa, đây là sự lựa chọn của rất nhiều con cháu hào môn thế gia. Bản thân họ đã trải qua những cuộc khủng hoảng lớn, đối với các loại đấu tranh loạn lạc đã khác sâu trong nhận thức. Nói cách khác thì bản năng đấu tranh chính trị của bọn họ có chút sợ hãi.

Trong những cuộc náo động lớn, những thế hệ đi trước đều đã bị tấn công không ít thì nhiều.

Đương nhiên, con cháu hào môn thế gia vẫn tính theo con đường kinh doanh, vẫn có muôn vàn mối quan hệ với quyền lực. Ở đất nước này, quy mô kinh doanh mở đến một kích thước nhất định, nếu không vượt qua được thử thách quan hệ với chính phủ, muốn tiến thêm một bước quả thực có ngàn vạn khó khăn.

Trong một thể chế, khi quyền lực cơ bản không bị hạn chế thì tất nhiên sẽ có sự móc nối tới tiền tài.

Thăng quan phát tài là chi vị.

Biệt thự này của Nhiêu Ngọc Sinh, nằm ở nội Tam Hoàn, đất đai rộng lớn, lại có cả đình viện, tổng cũng phải hơn 1000 mét vuông.

Lấy giá đất thủ đô hiện tại mà nói, đã ở trong Tam Hoàn, bất luận là nằm ở chỗ nào, biệt thự hơn 1000 mét vuông có khái niệm như nào thì mọi người đều rõ.

Điều này chứng tỏ người đó cực kỳ giàu có.

Bởi vậy, hôm nay khách khứa có thể tham gia bữa tiệc xã giao của gia đình Nhiêu Ngọc Sinh, không ai là không có lai lịch thân phận.

Xe Mercedes Benz của Tiêu Phàm dừng bên trong biệt thự, nhiều nhất là xe bậc trung, còn lại một loạt đều là xe sang trọng, nhưng ở khu đỗ xe, có một hiện tượng rất kì lạ. Đứng ở chỗ bắt mắt nhất, không phải là mấy trăm xe sang trọng mà lại là một xe Audi đen bóng.

Nguyên nhân rất đơn giản, mấy chiếc xa Audi đen bóng kia đều treo giấy phép của chính phủ.

Ở thủ đô, hoặc nói là ở cả nước đi, quyền thế mãi mãi luôn đứng trước tài phú, đây là luật thép rồi.

Từ xưa tới nay, bần nông không cùng phú đấu, phú không cùng quan đấu thuyết pháp.

Dựa theo tương quan quản lý xe công mà nói, đủ tư cách ngồi xe Audi đen kia ít nhất cũng phải là cán bộ bậc thứ trưởng trở lên, nghiêm túc thêm chút thì phải cán bộ cấp tỉnh trở lên, cấp thứ trưởng chỉ có thể ngồi xe nhỏ mà thôi.

Tất nhiên bình thường thì sẽ không nghiêm ngặt như vậy, trừ khi là đang ở trong thời kỳ đặc biệt.

Tiêu Phàm đem xe dừng ở một chỗ kín đáo rồi chậm rãi đi vào phòng khách sáng trưng của biệt thự.

Ở cửa biệt thự có một thiếu nữ dáng người cao ráo thon thả đang nhìn đông ngó tây, vẻ mặt lo lắng, chính là Phương Do Mỹ đang đợi Tiêu Phàm, vừa thấy Tiêu Phàm liền nhảy xuống mấy bậc, vội vã chạy ra đón.

- Sao anh bây giờ mới tới, khách khứa đều tới hết rồi…

Cô bé mới mở miệng đã oán trách rồi.

Tiêu Phàm mỉm cười:
- Anh đến làm người tiếp khách, tới sớm hay muộn cũng có sao đâu mà.

- Anh ấy nhé, sao lại không tự tin như vậy? Ai nói anh là người tiếp khách vậy? Anh là người mẹ em đích thân mời, chính là khách quý. Khách tối nay đa số đều là cậu em mời, khách mẹ em mời không nhiều. Mỗi người đều là minh tinh tới tụ họp đấy nhé.

Cô gái nhỏ lập tức không hài lòng “giáo huấn” Tiêu Phàm, hai mắt trợn lên thật to.

Tiêu Phàm không khỏi sờ sờ cái mũi, bị một cô bé phê bình là “không tự tin”, đối với Tiêu Phàm mà nói thì đây là lần đầu. Có điều cô bé này lại đặc biệt chờ hắn tới, cũng coi như là rất nghĩa khí rồi.

- Tiểu Mỹ, sao em lại ở đây? Không phải học sao?

- Học hành gì chớ, hôm nay thứ sáu anh không biết à? Hơn nữa, là mẹ động viên em tham gia đấy, cho em đi rèn luyện.

Cô bé hung hổ trợn trắng mắt lên, tựa hồ xem thường với sự trì độn của Tiêu Phàm.

Nếu là mấy thanh niên choai choai tổ chức party lung tung, Nhiêu Vũ Đình nhất định sẽ không cho cô đi, ai biết rằng có phát sinh ra cái chuyện gì hay không? Nhưng đây là Nhiêu Ngọc Sinh tổ chức tiệc, thì miễn cần bàn rồi. Tới dự tiệc đều là nhân vật có thân phận địa vị, rất tao nhã lễ độ, dù giả bộ thì cũng phải giả bộ cho ra.

- Tiểu Mỹ, khách đến là ai vậy?

Tiêu Phàm thuận miệng hỏi.

- Khách tới cũng không ít, cha em cũng đến, hì hì…

Cô bé bỗng cổ quái cười cười.

Tiêu Phàm không kìm nổi cước bộ nhìn cô.

Phương Lê đến thôi mà, cô bé cười cổ quái như vậy làm gì vậy?

Cô gái nhỏ dường như cảm thấy sự việc càng trở nên thú vị, khanh khách cười một trận mới lên tiếng:
- Trong số khách mời có một vị đại mỹ nữ nha, mẹ em dù không nói rõ nhưng em thấy là muốn giới thiệu bạn gái cho anh nha.

Tiêu Phàm nhịn không nổi, đầu to như cái đấu.

Cô cũng thật là “tận chức tận trách” nha, không ngờ lại nảy ý định giới thiệu đối tượng cho hắn.

- Cái này thì có gì tốt hửm? Vui sướng khi người gặp họa phải không hử?

Tiêu Phàm không khỏi trừng cô bé một cái, hừ nói.

Cùng Phương Do Mỹ ở một chỗ, Tiêu Phàm vô tình cảm thấy mình như trẻ ra. Kỳ thật trong lòng hắn cũng nhân nhượng Phương Do Mỹ, mắt thấy tiểu nha đầu này đưa hắn trở thành “ bạn”, Tiêu Phàm cũng sẽ tự giác, tự giác làm “ bạn tốt” của Phương đại tiểu thư.

- Ô, cái này sao lai gọi là vui sướng khi người gặp họa được? Giới thiệu người yêu cho anh, là chuyện tốt nha. Em đã nói với anh rồi, chị kia dễ nhìn lắm, trăm phần trăm là đại mĩ nữ. Hừ, để xem người ta có thèm để ý anh không đã, anh vội đắc ý làm cái gì?

Cô nhỏ bĩu môi, không vui nói, sau đó lại cười một cách kì quái.

- Tuy nhiên, Tiêu Phàm, em nhắc nhở anh, em thấy chị kia cũng không lương thiện gì, nhưng cũng rất lợi hại nha, anh chưa chắc đã giữ được người ta đâu nhé. Nếu hai người thật sự trở thành người yêu, anh phải cẩn thận một chút đấy.

Tiêu Phàm lắc đầu bước vào biệt thự.

Phòng khách biệt thự rất yên tĩnh, không hề có người.

- Mọi người ra hậu viện uống rượu, nói chuyện phiếm rồi, anh theo em.

Cô bé sôi nổi đứng cạnh Tiêu Phàm, có chút hưng phấn khó hiểu. Kì thực những loại party như này, Phương Do Mỹ đã tham gia nhiều rồi, sớm đã tập thành thói quen. Hôm nay cô khá hưng phấn, nguyên nhân cũng là do Tiêu Phàm. Không hiểu tại sao, chỉ cần thấy Tiêu Phàm, tâm tình cô bé sẽ trở nên rất khác lạ.

Đình viện của biệt thự rất lớn, sớm đã bố trí xong xuôi, tiếng đàn du dương, ngọn đèn dịu nhẹ, cảnh sắc tuyệt đẹp, một đoàn nam nữ mũ áo chỉnh tề, túm năm tụm ba tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, thanh âm tương đối thấp, rất có giáo dưỡng.

Nhiêu Vũ Đình mặc một bộ váy đen, đoan trang thanh lịch, cao sang quý phái.

Tương đối mà nói, Phương Lê đứng cùng chỗ với bà thì mộc mạc hơn rất nhiều, áo jacket mỏng bình thường, giày da, không hiển sơn lộ thủy nhưng khí độ của người cầm quyền lại thấy rất rõ ràng.

Tiêu Phàm trước kia chưa từng gặp qua Phương Lê, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Bộ dáng Phương Lê và Phương Do Mỹ rất giống nhau, nhất là lông mày ở giữa. Diện mạo cô bé được thừa hưởng những ưu điểm từ bố mẹ.

Không cần cô bé dẫn dắt, Tiêu Phàm lập tức bước tới.

Nhiêu Vũ Đình đang cùng một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nói chuyện phiếm, Nhiêu Vũ Đình lập tức rất lễ phép gật gật đầu với người đàn ông trung niên kia, nhìn về phía Tiêu Phàm cười nói:
- Tiêu Phàm, lại đây.

- Cháu chào cô.

Tiêu Phàm bước nhanh một chút, cười chào hỏi Nhiêu Vũ Đình, sau lại hướng tới Phương Lê khẽ khom người.

- Cháu chào chú Phương.

Trên mặt Phương Lê lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu:
- Tiêu Phàm, chào cháu.

Trong mắt ông thoáng qua một chút hiếu kỳ.

Phương Lê quả thật có chút tò mò đối với Tiêu Phàm. Cháu trưởng Tiêu gia, ở trong gia thế quyền quý ấy cũng được coi là “ đại danh lừng lẫy” rồi, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí còn nổi danh hơn con cháu dòng dõi kiệt xuất ngày xưa như Uông Thuật Đô.

Chẳng qua chỉ là tiếng xấu!

Mấy năm trước, Tiêu Phàm là hình ảnh phản diện điển hình, bị các trưởng bối hào môn thế gia dùng để giáo huấn con em.

Ở thủ đô nhiều nhà quyền quý uy phong hiển hách, nhưng không ai có hậu duệ là một “ người xuất gia” cả. Sự trái ngược của Tiêu Phàm vượt xa mấy thiếu gia chơi bời trác táng kia.

Đây hẳn là muốn người nhà Tiêu gia và Tiêu Trạm tức hộc máu đấy mà.

Hôm nay vừa gặp, trong lòng Phương Lê lập tức dấy lên cảm giác “quả nhiên là vậy”.

Tiêu Phàm mặc dù mặc đồ hiệu, mang bộ dáng công tử bột, nhưng phong thái tĩnh lặng này ở trong mắt Phương Lê lại cho thấy hắn chính là một “ văn đạo”. Một khí thế thản nhiên xuất trần, người bình thường không thể tuyệt đối không thể giả bộ như vậy được.

Tiêu Phàm “ cứu” Nhiêu Vũ Đình, Phương Lê chính xác thì cũng ra tay chiếu cố tới Tiêu Phàm, giải quyết vấn đề công tác của Quế Thanh Thu, nhưng đây là do ông đáp ứng yêu cầu của Nhiêu Vũ Đình mà làm, điều đó cũng không biểu thị Phương Lê đã thừa nhận Tiêu Phàm.

Đối với việc Tiêu Phàm “giả thần giả thánh”, trong lòng Phương Lê tràn đầy cảnh giác.

Phương Lê tinh thông lịch sử. Từ xưa tới nay, các triều đại thay đổi, hễ có thuật sư “ giả thần giả thánh” tham gia chính trị, kết quả đều không tốt. Có lẽ chỉ có Đông Phương Sóc là một ngoại lệ, nhưng ở thời Hán Vũ Đế, thanh danh của Đông Phương Sóc đến từ chính trí tuệ của bản thân ông, chứ không phải dựa vào việc giả thần giả quỷ.

Đông Phương Sóc được tôn xưng là “ Trí Thánh” chứ không phải là “ Thần tiên”.

Tất nhiên, thời đại bất đồng, xuất thân lai lịch của Tiêu Phàm cũng bất đồng, là cháu trưởng Tiêu gia, quan trọng vẫn là thể diện, Phương Lê không muốn nể mặt tăng, cũng phải nể mặt phật.

Phương Lê không tin Tiêu Phàm có thể “mê hoặc” chính mình.

Đối với suy nghĩ trong lòng Phương Lê, Tiêu Phàm rất rõ ràng, cái này không cần suy tính cũng có thể đoán ra được.

Một người “ giả thần giả thánh” ở trong mắt bề trên nhà quyền quý so với con ông cháu cha “ ghê tởm” hơn nhiều. Thái độ của bậc trưởng bối đối với con ông cháu cha nhiều nhất là chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng thái độ đối với “ giả thần giả thánh” thì là ghét cay ghét đắng và cộng thêm cả cảnh giác nữa.

Điều này cũng không hề gì.

Tiêu Phàm vẫn như trước mỉm cười, sóng động cũng không sợ hãi.

Một ngày nào đó, cảm giác của Phương Lê đối với hắn sẽ thay đổi, cũng giống như Lục Đồng và Nhiêu Vũ Đình, thậm chí giống như Phương Do Mỹ.

Trước đó vài ngày, cô bé đối với hắn tưởng chừng ác cảm cực độ, nhưng trong nháy mắt liền biến thành người một nhà.

Dĩ nhiên, để thay đổi cảm nhận của Phương Lê thì không đơn giản vậy.





[/CHARGE]