Đại Hào Môn

Chương 201: Tán thành




Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, bốn món mặn một món canh, đều là đồ ăn thường ngày của gia đình.

Tuy nhiên nhìn một cái là đã biết vô cùng tinh xảo.

Nghiêm chỉnh mà nói thì Nhiêu Vũ Đình theo đuổi tính cách hoàn mỹ. Bất kể là chuyện gì, đều muốn tận thiện tận mỹ.

- Oa, mẹ, món này ngon quá đi mất, con yêu mẹ!

Phương Do Mỹ bổ nhào qua, bất chấp tất cả, ôm Nhiêu Vũ Đình rồi hôn một cái.

Nhiêu Vũ Đình không kịp chuẩn bị, cười mắng:
- Nha đầu thối, không thấy còn có khách sao?

Tuy vậy lại mang theo tình cảm thương yêu không thể nói ra được.

Nhiêu Vũ Đình có một trai một gái, con trai so với con gái thì lớn hơn nhiều, đã tốt nghiệp đại học đi làm rồi. Còn đứa con gái nhỏ này thì đặc biệt yêu thương, thậm chí có thể nói là hơi quá cưng chiều.

Dù nhắng nhít trước mặt khách nhưng cũng không thật sự trách mắng cô.

Hơn nữa, Tiêu Phàm cũng là vãn bối, con bé lại còn nhỏ cũng không có quá nhiều kiêng kị. Hiện tại Nhiêu Vũ Đình cũng rất coi trọng Tiêu Phàm, không chỉ bởi Tiêu Phàm là cháu trưởng Tôn gia, mà còn bởi bản thân Tiêu Phàm rất thần bí. Miệng Nhiêu Vũ Đình không nói ra nhưng tâm đã xác định, có quan hệ tốt với đại sư thuật pháp thì cũng không tệ.

Tất nhiên không thể để bị bọn giang hồ bịp bợm lừa gạt được, càng không được để chúng khống chế.

Tuy nhiên nhìn Tiêu Phàm rất có chính khí, ánh mắt trong suốt sáng ngời cũng không phải là bọn bịp bợm giang hồ. Ánh mắt của Nhiêu Vũ Đình có thể nhìn ra được điểm này. Hơn nữa, thân phận của Tiêu Phàm cũng không cho phép hắn đi trên giang hồ bịp bợm.

Nhiêu Vũ Đình thấu hiểu tình đời, biết tạo quan hệ tốt với mọi người, cách tốt nhất chính là “tùy ý”. Càng tùy ý thì càng hòa hợp thân thiết, hiệu quả cũng tốt theo.

Mọi người là như vậy, lấy tâm đổi tâm.

- Hì hì, anh ấy không để ý đâu, người một nhà cả.

Phương Do Mỹ cười hì hì nói, cướp xới cơm, bộ dạng xem ra rất cần mẫn.

Nhiêu Vũ Đình hơi ngơ ngẩn một chút, kinh ngạc liếc cô một cái. Trước khi gặp Tiêu Phàm, cô bé rất đề phòng Tiêu Phàm, thậm chí còn châm chọc khiêu khích, như thế nào trong nháy mắt đã biến thành “ người một nhà” rồi?

Chuyển biến hơi mau nha!

Nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì lạ, đứa bé này không phải tâm tư rất đơn thuần sao? Làm nó chuyển biến quan điểm cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.

Ngay sau đó, bốn người ngồi quay quanh bàn ăn.

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười hỏi:
- Tiêu Phàm, có muốn uống gì không cháu?

Tiêu Phàm vội vàng khom người nói:
- Cảm ơn cô, cháu ăn cơm là được rồi… cô à, chú Phương buổi trưa không trở về ăn cơm sao?

Nhiêu Vũ Đình cười nói:
- Ông ấy hả, đôi khi cũng về, nhưng đa số thì đều ở đơn vị ăn cơm.

- Cũng đúng, công tác chú Phương bận rộn thật đấy ạ.

Phương Lê không có gia thế hiển hách, chỉ được hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng. Nhưng quy tắc quan trường mọi người đều rất rõ ràng, một người có nắm quyền trong tay hay không, đôi khi không thể nhìn chức vụ mà đoán ra được. Một số chức vụ có tính chất điều hòa lại ẩn dấu quyền lực rất lớn.

Ví dụ như thư kí của Tiêu lão gia, cũng hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng, chỉ giữ chức ở chính quyền trung ương và ủy ban trung ương, nhưng bởi là người phát ngôn của Tiêu lão gia, ẩn tính quyền lực không thể đong đếm được, chỉ cần một câu nói thôi thì mấy vị đại lão cấp cao nhất cũng phải cẩn thận suy nghĩ.

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười vuốt cằm nói:
- Được rồi, ăn cơm đi. Tiêu Phàm, đừng câu nệ, cứ coi như đang ở nhà cháu. Cháu còn trẻ, ăn uống tốt, ăn nhiều một chút đi.

Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị thì cứ nói ra cháu nhé.

Tiêu Phàm cười nói:
- Tay nghề cô Nhiêu chắc chắn là vô cùng tốt rồi, cháu mới nhìn đã biết rồi này.

- Đúng rồi, coi như anh tinh mắt. Mẹ em bình thường ít xuống bếp lắm, không phải ai muốn ăn là mẹ em cũng nấu cho ăn đâu. Bố em này, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được mấy lần.

Phương Do Mỹ đắc ý nói.

Tiêu Phàm cười nói:
- Thế thì vinh hạnh cho anh quá rồi.

- Tiêu Phàm, đừng nghe con bé thổi phồng, chính là làm lung tung chút thôi, chấp nhận ăn chút là được rồi, nào, cả nhà ăn cơm đi.

Nhiêu Vũ Đình cầm lấy bát đũa, ánh mắt đảo qua mặt Phương Do Mỹ, bỗng nhiên ánh mắt thoáng ngưng tụ, Nhiêu Vũ Đình nhìn ra có chút không đúng, tay nghề của bác sĩ thẩm mỹ dù không tệ nhưng bản thân là mẹ của Phương Do Mỹ, trên mặt con gái có vết thương làm sao mà không nhìn ra được chứ.

Tuy nhiên Nhiêu Vũ Đình không nói gì thêm.

Trên bàn cơm không phải là nơi thảo luận vấn đề này.

- Oa, mẹ, nồi thịt này mẹ làm quá ngon đi, quá tuyệt, so với ông chủ béo hội Hoa Nhài ăn ngon hơn nhiều…

Cô bé cường điệu hóa kêu lên. Cô cũng nhận ra Nhiêu Vũ Đình trong phút chốc khác thường, trong lòng lập tức luống cuống, muốn dùng cái này che đi bất an trong lòng.

Nhiêu Vũ Đình liếc cô một cái, thần sắc thêm vài phần nghiêm khắc.

Quy củ Phương gia là thực mạc ngôn tẩm mạc ngữ.

Phương Do Mỹ không khỏi thè lưỡi, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Thật lòng mà nói, tay nghề của Nhiêu Vũ Đình quả thật rất cao, vài món ăn thường ngày mà làm đặc biệt ngon, nói vượt qua phụ tử Chu Đại Thường thì có chút khoa trương nhưng thực sự thì mùi vị không khác nhau lắm, Tiêu Phàm ăn xong hai bát cơm mới đặt đũa xuống.

Cơm nước xong xuôi, bảo mẫu vội thu dọn bàn ăn.

Nhiêu Vũ Đình đứng dậy đi vào phòng khách mỉm cười nói:
- Tiêu Phàm, lại đây ngồi. Tiểu Mỹ, con cũng lại đây.

- Ưm.

Phương Do Mỹ sợ hãi đáp ứng, gắt gao bám sau Tiêu Phàm, cúi đầu thật thấp, trái tim bé nhỏ thình thịch đập loạn. Nhiêu Vũ Đình tuy rất yêu cô, ngày bình thường có thể quản giáo lơi lỏng, nhưng nếu Phương Do Mỹ thực sự phạm sai lầm thì nhất định sẽ bị phê bình.

Bảo mẫu gấp rút rót trà cho ba người.

Nhiêu Vũ Đình nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mắt nhìn Phương Do Mỹ nói:
- Tiểu Mỹ, con mau thành thật khai ra, ở trường con đã gây ra cái họa gì?

Phương Do Mỹ hoảng sợ, thân hình bé nhỏ thoảng rụt lại trong sô pha, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, con không có gây họa….

Hai hàng lông mày của Nhiêu Vũ Đình hơi nhăn lại nói:
- Con còn nói dối. Con không gây họa thì tại sao trên mặt lại có vết thương? Tại sao anh Tiêu Phàm lại phải đưa con về? Không bị thương thì con đi thẩm mỹ viện quảng trường Thắng Lợi làm gì?

- Sao mẹ biết con đi thẩm mỹ viện quảng trường Thắng Lợi vậy?

Trong lòng Phương Do Mỹ kêu to:“ Chết rồi!”

Cô dùng thẻ hội viên của Nhiêu Vũ Đình, cả thẻ thanh toán nữa, trên điện thoại di động của Nhiêu Vũ Đình có thể đã nhận được tin nhắn thông báo. Vừa rồi sao lại không nghĩ tới điểm này chứ?

Ánh mắt của Nhiêu Vũ Đình nhất thời vô cùng không hài lòng.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói:
- Cô à, hôm nay tiểu Mỹ đúng là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ở trường, chuyện này cũng không thể trách cô bé được.

- Trước hết nói cho cô chuyện gì đã xảy ra, trách nhiệm có phải do nó không, cô sẽ tự mình đánh giá.

- Đấy không phải lỗi của con…

Phương Do Mỹ không kìm nổi thầm nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút oan ức.

Nhiêu Vũ Đình nghiêm nghị liếc con gái một cái:
- Con ngồi đó, không được nói chuyện. Tiêu Phàm, cháu nói đi, chuyện như thế nào?

- Vâng, thưa cô Nhiêu.

Tiêu Phàm đem chuyện đã xảy ra thuật lại một lần, lời ít ý nhiều, tương đối khách quan.

Phương Do Mỹ nghe được không nhịn được bĩu môi, tựa hồ đối với miêu tả của Tiêu Phàm hết sức mất mãn. Đây cũng quá khách quan rồi, một chút cũng không làm nổi bật được mấy tên đáng giận kia.

- Có loại sự tình này sao? Trường học chúng quản lý thế nào vậy?

Nhiêu Vũ Đình lập tức phẫn nộ, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.

Tiêu Phàm miêu tả cực kỳ khách quan, nhưng nghe con gái mình vì bênh vực kẻ yếu mà bị tiểu lưu manh câu kết ức hiếp, thậm chí thiếu chút nữa bị lột y phục, mới nghe tới đấy, lửa giận trong Nhiêu Vũ Đình bùng cháy mạnh mẽ.

Quả thực buồn cười!

Con gái Phương gia khi nào lại phải chịu loại ủy khuất này?

Nếu không phải Tiêu Phàm đuổi tới đúng lúc, hôm nay nhất định sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn rồi!

Tiêu Phàm uyển chuyển nói:
- Cô à, cháu đã xử lý rồi. Một số người ở Công an quận và Bộ Giáo dục đã tới hiện trường rồi, mấy tên côn đồ kia đều bị giải tới đồn công an rồi. Còn về Tôn chủ nhiệm, Phòng giáo dục của Bộ Giáo dục cũng khẳng định sẽ xử lý ông ta. Quế Thanh Thu là con cục trưởng Quế đã gọi lãnh đạo tới đấy ạ.

Tiểu Quế Tử này cũng là người tốt, nhất định phải nói cho Nhiêu Vũ Đình cho bà nắm chắc tâm lý. Lão Phương gia giúp Quế Thanh Thu một phen, người ta cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Nhiêu Vũ Đình lửa giận vẫn chưa tiêu, hừ lạnh:
- Hiệu trưởng bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm. Đây là không làm tròn trách nhiệm mà thôi.

Chính mình đưa con gái đến trường của họ học, bọn họ ngay an toàn cơ bản học sinh cũng không bảo đảm được, hiệu trưởng làm ăn kiểu gì không biết?

Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Cô ạ, cháu tạm thời suy tính thế này, tạm thời không nên xử phạt hiệu trưởng mà hãy phê bình giáo dục đi ạ. Tiểu Mỹ sau này vẫn phải tiếp tục học tại trường trung học Khải Minh. Nếu động tĩnh quá lớn, việc học tập của tiểu Mỹ sau này nhất định bị ảnh hưởng.

- Vậy thì chuyển trường.

Phương Do Mỹ không kìm nổi nói:
- Mẹ, con không muốn chuyển trường, kỳ thực, ở phương diện khác trường cũng không tệ đâu ạ.

Cô vừa mới xào xáo hết hoàn cảnh trường trung học Khải Minh, vừa mới quen được mấy bạn học tốt, bỗng nhiên lại phải chuyển trường, vừa muốn thích ứng hoàn cảnh mới, quen giáo sư mới và bạn học mới. Trong lòng tiểu nha đầu này thật không tình nguyện chuyển đi.

Tiêu Phàm nói:
- Cô, cá nhân cháu đề xuất thế này, tạm thời không cần thiết phải chuyển trường đâu ạ…

Trải qua chuyện này, cháu tin trường trung học Khải Minh sẽ suy nghĩ chỉnh đốn lại cho tốt đấy ạ.

Không chỉnh đốn mà được à?

Không chỉnh đốn, Chu cục trưởng Bộ giáo dục biết ăn nói thế nào?

Nhiêu Vũ Đình dù sao cũng là chủ nữ gia đình, rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, nói:
- Được rồi, tạm thời nghe theo đề nghị của cháu, xem biểu hiện của trường rồi nói sau. Tiêu Phàm, lần này phải cảm ơn cháu rồi.

Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm càng trở nên nhu thuận thân thiết.

Việc ngày hôm nay, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sự thanh bạch của khuê nữ nhà mình, cái nào mới là trọng yếu đây? Tiêu Phàm xử lí thật sự thỏa đáng, có đánh có kéo. Đánh lại rất nghiêm túc, lúc nên kéo thì lại khá đúng chỗ.

Quả nhiên là cháu trưởng Tiêu gia, mánh khóe rất cao tay.

- Cô, cô là bề trên, không cần khách khí với cháu như vậy.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

- Tốt, tiểu Mỹ có một người anh tốt như cháu, cô cũng yên tâm. Tiêu Phàm, hai ngày nữa cô có một bữa tiệc, có nửa tư cách cá nhân đấy, đều là bạn bè cả, cháu có thời gian không? Có thời gian thì đi tham gia một chút. Cô giới thiệu vài người bạn cho cháu quen.

Nhiêu Vũ Đình đã có lời mời chứng tỏ trong lòng bà đã hoàn toàn chấp nhận Tiêu Phàm.

Trong hội kia của bà, cách để bày tỏ tình bạn tốt nhất chính là chia sẻ tài nguyên.

Có thể trở thành bằng hữu của Phương gia và Nhiêu Vũ Đình, liệu có thể là mấy loại người hời hợt không? Người bình thường mà nhận thức được một trong số đó cũng rất khó lường rồi.

- Vâng, cám ơn cô, cháu nhất định sẽ tham gia ạ.

Tiêu Phàm nho nhã lễ độ đáp.

Bất luận cái gì có thể mở rộng ảnh hưởng cho Tiêu gia và hắn, Tiêu Phàm sẽ tận lực tham gia.

Thời gian cấp bách quá rồi!