Đại Hào Môn

Chương 198: Dọa không chết ngươi được!




Mồ hôi của Phó Sở trưởng Vưu liền nhỏ xuống!

Chảy xuống rò rò, còn không dám lau.

Cục trưởng Hầu của phân cục, nhưng nghiêm khắc mà xưng hô, đừng nói là lão Vưu một Phó sở trưởng như vậy, cho dù là ủy viên chính trị Sở trưởng, trước mặt Cục trưởng Hầu cũng chỉ có ngoan ngoãn mà nghe giáo huấn.

Hơn nữa vì một vụ án trị an nho nhỏ của trường trung học Khải Minh, trực tiếp kinh động đến Cục trưởng Hầu đại giá, Phó sở trưởng Vưu lại không ngốc, làm sao có thể không phát hiện được trong lúc này có vấn đề?

- Cái này, cái này, Cục trưởng, tôi...

Trong lúc này, Phó sở trưởng Vưu ngoài việc chảy mồ hôi, nói không nên lời.

Thật sự điều không ngờ này xảy ra quá đột ngột, Phó sở trưởng Vưu chưa hề chuẩn bị được tâm lý, chỉ nghĩ phải biện giải cho mình vài câu, lại làm sao có thể tìm được lý do hợp lý?

Hơn nữa đổ mồ hôi trước rồi hãy nói.

Con ngươi của chủ nhiệm Tôn đảo qua đảo lại, tiếp cận bước lên trước, cười nói:
- Cục trưởng, chúng tôi, ái chà, Phó sở trưởng Vưu là tới để xử lý vấn đề cho trường của chúng tôi, ở đây có người đánh người khác bị thương …

- Đánh người nào bị thương?

Không đợi cục trưởng Hầu trả lời, bên ngoài vang lên một giọng nói khác.

Chủ nhiệm Tôn đang chuẩn bị tiếp tục nói bừa lập tức cũng há to miệng, nói không ra lời.

Hiệu trưởng càng kinh ngạc nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.

Từ cửa đi vào cũng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc âu phục, thần thái nghiêm chỉnh.

- Cục trưởng Chu, Chu...

Hiệu trưởng vội vã tiếp đón.

Vị đàn ông trung niên này, lại là Cục trưởng Cục giáo dục quận, cũng là cấp trưởng, không phải là cấp phó. Cục trưởng Chu vốn đang chủ trì cuộc họp ở trong cục, một vị lãnh đạo nào đó ở quận gọi điện tới, Cục trưởng Chu thậm chí không kịp bàn giao lại, trực tiếp từ hội trường chạy tới trung học Khải Minh. Giọng điệu của vị chủ quản lãnh đạo quận kia trong điện thoại không phải là nghiêm khắc bình thường, quả thực được gọi là hầm hầm giận dữ, thần sắc nghiêm nghị, giáo huấn một trận.

Vội vã chạy tới đây, liếc mắt liền thấy Cục trưởng Hầu của phân cục công an huyện đã tới trước rồi, Cục trưởng Chu kinh ngạc, quả thật không phải là chuyện đùa.

Phải xảy ra chuyện lớn như vậy mới có thể kinh động khiến lão Hầu chạy tới?

Cục trưởng Chu trong lòng lập tức liền cảm thấy bất ổn.

- Lão Vương, chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Cục trưởng Chu giọng điệu sắc mặt nghiêm khắc quát hỏi.

- Không, không có gì … Cục trưởng, chỉ là, chỉ là học sinh của trường có chút mâu thuẫn...

Hiệu trưởng Vương lại mồ hôi như mưa, bối rối như nhau.

Đây là làm sao vậy?

Làm sao mà lãnh đạo ở quận này đều dường như hẹn nhau cùng chạy tới?

Tiểu Quế Tử lại không quan tâm tới bọn họ, lập tức đi đến trước mặt Tiêu Phàm, hạ thấp giọng hỏi:
- Nhất ca, có sao không?

Tiêu Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không sao, chính là hai nữ học sinh của trường cấu kết với tiểu lưu manh trong xã hội, ức hiếp nữ học sinh cấp dưới. Tình hình tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng tính chất khá tồi tệ. Mấy tên tiểu lưu manh kia, còn dám động dao!

- Á?

Tiểu Quế Tử vừa sợ vừa giận.

Có người dám động dao với nhất ca, đây không phải là muốn nhanh tìm đến cái chết sao?

Thế nhưng Tiểu Quế Tử đã tận mắt chứng kiến công phu của nhất ca, Uông lão tam hoành tráng ư? Một quyền liền trở thành cặn bã!

Đánh giá tỉ mỉ một chút nữ học sinh bên cạnh nhất ca một lần nữa, Tiểu Quế Tử cũng há to miệng, không thể khép lại. Vừa rồi anh ta hoàn toàn chỉ chú ý đến nhất ca, không để ý gì đến nữ học sinh này.

Lần này nhìn kỹ, cục cưng của tôi!

Đây là khuê nữ của Phương gia.

Ở lễ hội hoa nhài, lúc Tiểu Quế Tử theo cha mình đi gặp Nhiêu Vũ Đình, ở bên cạnh Nhiêu Vũ Đình đã gặp qua Phương Do Mỹ. Lần đó Phương Do Mỹ không có mặc đồng phục, xinh đẹp. Cho dù tuổi còn nhỏ, cái phôi của mỹ nhân cực phẩm đã sớm lộ ra rồi. Tiểu Quế Tử lúc đó cũng không dám nhìn kỹ.

Cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thư Phương gia nhà người ta như vậy thì quá bất lịch sự rồi.

Không ngờ bây giờ gặp lại là mặt mũi bầm dập, chắc chắn "nữ học sinh lớp dưới" bị ức hiếp mà nhất ca nói đến, chính là bà cô nhỏ này của Phương gia!

Thảo nào ngay cả nhất ca cũng vội chạy tới, thì ra là bà cô nhỏ này xảy ra vấn đề.

Tiểu Quế Tử vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Thói đời thật là khác lạ, còn có tiểu lưu manh dám bắt nạt khuê nữ của Phương gia!

Không biết bố người ta, trên chính trường là nhân vật nào sao?

- Phương... Xin chào!

Tiểu Quế Tử vội vàng chào hỏi Phương Do Mỹ. Hắn không biết tên của Phương Do Mỹ, ngay trước mặt nhiều người như thế này, cũng không có thể gọi Phương Do Mỹ là "Phương tiểu thư". Không thấy người ta mặc đồng phục học sinh ư? Đành phải lóng ngóng xưng hô.

Phương Do Mỹ gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bao phủ một tầng sương lạnh.

Đừng nhìn Cục trưởng Hầu vừa vào cửa liền giáo huấn Phó sở trưởng Vưu, thực ra ánh mắt kia, không có lúc nào là không nhìn chăm chú vào trên người Quế thiếu. Mắt thấy Quế thiếu đối xử khách khí như vậy với Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ, lập tức trong lòng liền rõ mồn một.

Hai vị này, mới là nhân vật mà ngay cả Quế thiếu cũng phải xem trọng!

Nhìn qua, tiểu cô nương xinh đẹp mặc đồng phục học sinh kia bị thương rồi.

- Lão Vưu, sao lại thế này? Học sinh của trường, cấu kết với tiểu lưu manh trong xã hội, ức hiếp bạn học khác, đồn công an các người bình thường làm ăn cái gì thế? Những chuyện này, tại sao lại xảy ra?

- Cục trưởng, tôi, tôi đây cũng là nhận được báo án, vừa mới tới để giải quyết vấn đề ••••••

Phó sở trưởng Vưu vội vội vàng vàng giải thích cho mình một câu.

Gã cũng mơ hồ nhìn ra, chính mình vừa rồi luôn mồm phải giáo huấn công tử bột "con nhà giàu mới nổi", mới là mấu chốt của vấn đề. Lúc Cục trưởng Hầu họ đi vào cửa, Tiểu Quế Tử lại đi phía trước nhất. Không hề nghi ngờ, tiểu ca trẻ tuổi ngoài hai mươi này, thân phận địa vị càng ở trên Cục trưởng Hầu. Chỉ sợ Cục trưởng Hầu chính là do anh ta gọi tới.

Nhưng vị đại thiếu hoành tráng này, ở trước mặt Tiêu Phàm lại rất kính cẩn, vừa vào liền thay đổi sắc mặt, mang dáng dấp của tiểu tệ chạy việc!

Một đại thiếu hoành tráng có thể trực tiếp gọi cả Cục trưởng phân cục công an huyện và Cục trưởng phòng Giáo dục quận đến, là tiểu đệ của Tiêu Phàm!

Như vậy, Tiêu Phàm lại là lai lịch cỡ nào?

Phó sở trưởng Vưu không thể tưởng tượng nổi!

Y chỉ biết là, hôm nay gặp phải phiền phức lớn rồi!

Phiền phức rất rất lớn.

- Nực cười! Xảy ra chuyện các ngươi mới chạy tới, bình thường thì làm gì? Bảo các ngươi phòng chống tội phạm, các ngươi phòng chống thế nào? Trường học là nơi nào? Mà làm loạn thành bộ dạng này, bảo các học sinh làm thế nào mà an tâm học hành chứ?

Không đợi Phó sở trưởng Vưu nói xong, Cục trưởng Hầu lại là mắng xối xả cho một trận.

Y mơ hồ quan hệ giữa Tiêu Phàm và tiểu nữ sinh có đôi mắt to vô cùng xinh đẹp kia là như thế nào, nhưng điều này không sao cả.

Mấu chốt ở chỗ, Tiêu Phàm là nhân vật tai to mặt lớn mà khiến Quế thiếu cũng phải xem trọng.

Biết được điểm này là đủ rồi.

Có vẻ như vừa rồi, Phó sở trưởng Vưu chính là hướng về phía người ta mà hét lên.

May mà chạy tới đúng lúc, nếu thật sự Phó sở trưởng Vưu làm tiếp việc gì quá giới hạn, chọc giận người ta đến cùng, thế thì thật sự khó thu xếp rồi. Cục trưởng Hầu trong lòng hiểu rõ, những công tử ca tai to mặt lớn này.

Chính là để ý đến thể diện.

Hôm nay ngươi khiến hắn mất mặt, hôm khác hắn có thể trực tiếp lột sạch da mặt của ngươi.

- Lão Vương, các ngươi sao lại thế này? Học sinh của trường học, tại sao có thể cấu kết với người không nghề nghiệp trong xã hội đến trường gây rối, ức hiếp bạn học? Các ngươi dạy dỗ như thế nào?

Cục trưởng Chu của Cục Giáo dục cũng nhìn ra tình hình khác thường, theo sát sau chen vào, lớn tiếng quát lớn.

Có thể làm đến chức Cục trưởng phòng Giáo dục quận, lão Chu cũng tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt.

Ánh mắt kia, không phải tốt bình thường.

Hiệu trưởng cũng như Phó sở trưởng Vưu, không kìm được vã mồ hôi lạnh đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Tiêu Phàm. Ra vẻ chính mình vừa rồi đối với vị thiếu gia này, vẫn rất khách khí.

Thời khắc quan trọng, ngài liền giúp tôi một phen đi.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhíu lại tiến lên trước một bước.

Cục trưởng Hầu Cục trưởng Chu lập tức ngậm miệng lại, đồng loạt nhìn Tiêu Phàm, chờ hắn "chỉ thị".

Việc hôm nay phải như giải quyết như thế nào, dù sao cũng phải có một câu nói của vị thiếu gia này, mới có cái tiêu chuẩn xử lí cơ bản. Tóm lại phải khiến cho Tiêu Phàm vừa lòng. Đây là nguyên tắc lớn nhất.

- Cục trưởng Hầu, Cục trưởng Chu, tình hình là như thế này…

Tiêu Phàm không thích làm phiền người khác, lại giải thích đơn giản cho hai vị đứng đầu của huyện cục.

- Có những việc như thế này ư? Đây còn ra thể thống gì nữa! Lão Vương, các ngươi làm gì vậy? Trong trường học có học sinh không tuân thủ kỷ luật như vậy tại sao không sớm xử lý, còn để họ ở lại trường, phá hoại những bạn học khác.

Cục trưởng Chu giận tím mặt nhìn thẳng hiệu trưởng Vương, lớn tiếng hỏi.

- Cục trưởng Chu, chúng tôi chúng tôi lập tức xử lý, lập tức xử lý….

Hiệu trưởng Vương liên tiếp nói, đưa tay lau mồ hôi lạnh.

Tiêu Phàm khoát tay, ngăn hiệu trưởng Vương lại, ánh mắt đảo một vòng, liền nhằm vào Tôn chủ nhiệm:
- Cục trưởng Chu, tôi thấy ngọn nguồn của chuyện này có thể liên quan đến vị chủ nhiệm Tôn này.

Chủ nhiệm Tôn đã sớm yên vị rồi, trốn ở một bên không dám thở mạnh, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, trong lòng thầm cầu trời khấn phật mấy trăm ngàn lần, cầu nguyện Tiêu Phàm bỗng nhiên mắc cái chứng hay quên, không nhớ rõ lão Tôn ông ta là ai.

Tiếc là mộng tưởng bao giờ cũng rất đầy ắp, sự thật bao giờ cũng rất thiếu thốn.

Tiêu Phàm không ngờ cũng không có mắc chứng hay quên.

- Theo như tôi được biết, cô nữ học sinh cấu kết với tiểu lưu manh trong xã hội kia có quan hệ thân thuộc với chủ nhiệm Tôn. Đây mới là nguyên nhân cô ta có thể cứ được ở lại trường xưng vương xưng bá. Tôi cho rằng, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.

Tiêu Phàm chậm rãi nói, giọng điệu không nóng không vội.

Xong rồi!

Chủ nhiệm Tôn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, vội vàng vịn lấy vách tường bên người, mới coi là miễn cưỡng chống được, không trượt chân trên mặt đất.

Nếu nói chủ nhiệm giáo vụ trường trung học Khải Minh, thì cũng là cán bộ cấp phòng, còn không cứng rắn, dường như không thể đánh đồng với cán bộ cấp phòng cơ quan hành chính, không làm thì không làm, cũng không sao cả, chủ nhiệm Tôn không cần phải vô dụng đớn hèn như vậy.

Thật ra không phải vậy.

Là trung học trọng điểm ở quận, chủ nhiệm giáo vụ trường trung học Khải Minh, là một vị trí có thực quyền. Những năm gần đây, lão Tôn ngồi trên vị trí này kiếm được không ít lợi ích. Cái này hãy còn thôi, mất chức quan này, nhiều nhất sau này bớt đi chút lợi ích thực tế. Chủ nhiệm Tôn thực sự đang lo là, hiệu trưởng Vương nắm lấy cơ hội này làm lớn chuyện, giũ sạch hết những việc trước đây ông ta đã làm được.

Thế thì không phải là vấn đề được làm chủ nhiệm giáo vụ nữa hay không, không chừng có khả năng phải ngồi tù.

Cho dù hiệu trưởng Vương nể nhiều năm là đồng nghiệp mà không trừng trị y, cũng khó tránh Cục trưởng Chu không ra tay. Để lấy lòng người họ Tiêu này, Cục trưởng Chu sẽ không chút do dự hy sinh lão Tôn ông ta.

Lão Tôn biết, những người làm lãnh đạo này, cái gì cũng đều làm được.

- Yên tâm yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc điều tra. Bất kể là ai, chỉ cần phạm sai lầm, thì nhất định sẽ bị xử phạt!

Quả nhiên, Cục trưởng Chu vừa nghe, ở trước mặt Tiêu Phàm thề thốt thể hiện sự quyết tâm.

- Thế thì được, Cục trưởng Chu, tôi chờ kết quả xử lý của các ông. Chuyện này, tôi sẽ tiếp tục để ý tới.

"Rầm" một tiếng.

Tôn chủ nhiệm rốt cuộc không kiên trì nổi, trước mắt tối sầm, ngã gục xuống đất

[/CHARGE]