Đại Hào Môn

Chương 180: Anjelina xảy ra chuyện rồi




- Cứu tôi

Trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét hoảng sợ vô cùng của Anjelina.
- Tiêu tiên sinh, anh nghe thấy chưa vây?

Thanh âm tao nhã của Đằng Phi Vân vang lên, có thể nghe ra được đã có sự tu sửa câu từ, mang theo khoái ý không nói ra được.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm lập tức giãn ra, thản nhiên nói: - Đằng tiểu thư, xem ra lời tôi nói hôm qua, cô không hề nhớ chút nào rồi.
- Đúng vậy, trí nhớ tôi không tốt. Tôi chỉ biết ai ở trước mặt tôi thủy tiên giả tỏi (tức biết rõ nguyên nhân mà lại vờ như không biết), tôi sẽ khiến kẻ đó đẹp mặt! Tiêu tiên sinh, có lẽ anh cũng đoán ra được thân phận của Anjelina, và có lẽ cô tiểu kỹ nữ kia đã tiết lộ một số thứ không nên nói. Nhưng đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng chính là hiện tại tôi đang rất tức giận, mà khi tôi tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

- Ừ, hậu quả quả thật rất nghiêm trọng.

Tiêu Phàm vẫn thản nhiên nói, "ba" một tiếng rồi lập tức tắt điện thoại.

Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành không nhịn được đều khẩn trương hết cả lên, đồng loạt hỏi: - Lão đại, thế nào rồi?
- Không có gì!

Tiêu Phàm lắc đầu, bưng chén trà trên mặt bàn chậm rãi uống cạn rồi đứng dậy.

- Vũ Thành, Tiểu Quế Tử, hai người về trước đi, để việc này tôi xử lý được rồi.

Tiểu Quế Tử vội nói: - Lão đại, hay là gọi điện cho bố em nhé, để ông ấy cho người đi cùng anh.

Vừa rồi Anjelina thét lên sợ hãi trong điện thoại, Tiểu Quế Tử cũng nghe thấy. Lão đại nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Quế Tử lại thấy trong mắt hắn nồng đậm sát khí.
Lão đại nhìn thực muốn giết người!

Đây là cảm giác của Tiểu Quế Tử.

Tuy tiếp xúc với Tiêu Phàm không nhiều, nhưng ở bất kể loại tình huống nào, lão đại mãi luôn có cái kiểu gió nhẹ mây bay như vậy. Cho dù đã từng một quyền hạ gục Uông Tam kiêu ngạo tại quán bar Tinh Ngữ, nhưng hắn vẫn ung dung, không mang theo nửa phần sát khí!

Mà bây giờ Tiểu Quế Tử không ngờ lại có thể thấy được trong mắt lão đại có sát khí.

Việc này thật quá kinh người.
Bởi vậy có thể thấy được đối phương đã thực sự chọc giận Tiếu Phàm.

- Không cần. Tôi không muốn dư luận xôn xao chuyện này.

- Nhưng

Tiểu Quế Tử có chút sốt ruột. Đối phương nếu như dám động thổ trên đầu Thái Tuế, thì đương nhiên sẽ có thực lực và lai lịch hơn so với con cháu Tiêu gia, lão đại cứ đơn thương độc mã đi tới cửa như vậy, chẳng phải là chịu thiệt thòi rồi hay sao.

Nếu chẳng may đụng trúng kẻ liều mạng, bất chấp tất cả liền động đao động thương thì biết làm thế nào đây?

Lão đại thì tất nhiên là lợi hại rồi, chỉ lo song quyền khó địch được bốn tay, hảo hán thì cũng không đỡ nổi nhiều người.

Tiêu Phàm vỗ vỗ vai Tiểu Quế Tử, không nói lời nào rồi bước ra khỏi phòng riêng.

Cánh cửa bên cạnh kêu "két" một tiếng, Tân Lâm và Hắc Lân đi ra ngoài không một tiếng động. Bộ lông Hắc Lân vẫn có trên 90% là màu tuyết trắng, chỉ xen lẫn chút ít màu đen, so với trước kia có gầy yếu đi vài phần, tuy nhiên nhìn qua thì vẫn rất có tinh thần.

Là linh sủng bổn mạng của Tiêu Phàm, Hắc Lân cũng có chút gọi là "tổn thương".

Trạng thái sức chiến đấu của Hắc Lân và trình độ pháp thuật của Tiêu Phàm có quan hệ mật thiết. Pháp thuật Tiêu Phàm càng cao, càng tinh thuần, thì sức chiến đấu của Hắc Lân cũng càng mạnh.

Tất nhiên đây cũng chỉ là tương đối thôi. Loại năng lực chiến đấu này sẽ giảm xuống, chỉ khi gặp phải thuật sư cực kỳ mạnh mới có thể biểu hiện ra ngoài. Đối với người bình thường mà nói, Hắc Lân cũng chẳng hơn con "mèo yêu quái" là bao.

Nhìn lão đại và Tân Lâm, còn thêm cả một con mèo nữa, rời khỏi phòng trà, Tiểu Quế tử nhìn Giang Vũ Thành một cái, mặt tràn vẻ lo lắng.

Giang Vũ Thành đối với Tiêu Phàm lại cực kì tin tưởng, nói: - Đừng lo, lão đại ắt sẽ nắm chắc được!

- Mong là vậy, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện lớn gì
Tiểu Quế tử lẩm bẩm.

Tiêu Phàm và Tân Lâm leo lên chiếc xe Mercedes Benz, Tân Lâm hỏi: - Đi đâu?

- Phía tây ngoại ô.

Đằng Phi Vân hiện tại đang ở tây ngoại ô, còn chính xác là ở vị trí nào tây ngoại ô thì cần có chút tài năng mới suy tính được ra. Nhưng điều này cũng không đáng lo, buổi tối hôm qua Tiêu Phàm còn gặp Đằng Phi vân ở Hoa Nhài hội, chỉ cần còn ở thủ đô thì không nơi nào có thể che giấu được cô ta rồi.

Chiếc xe Mercedes Benz sau đó liền rất nhanh chạy ra khỏi quán trà Thất Tinh.
Vừa mới tới đại lộ, một chiếc xe việt dã màu đen bỗng từ ven đường lao tới, " két" một tiếng liền chặn ngang trước đầu xe Mercedes Benz, làm thổi tung lên một trận bụi mù.

Cũng may Tân Lâm tay mắt lanh lẹ, một cước đạp chân phanh, vừa đúng lúc phanh lại chiếc Mercedes Benz, nhưng cũng đủ để hai chiếc xe có một cái tiếp xúc thân mật.

Loại tình hình này nếu ở thời điểm trước khi Tiêu Phàm bị thương thì sẽ không thể phát sinh. Chỉ cần ở cùng Tiêu Phàm, thì Tiêu Phàm chính là "một dụng cụ báo nguy". Nhưng hiện tại rõ ràng không giống với lúc trước, lực thiên cơ che đậy quá mạnh. Dựa theo "Huyết tương suy diễn" của Nhị Văn thái gia, thì dương thọ của Tiêu Phàm sớm đã bị chém đứt rồi, Tiêu Phàm hiện tại chỉ là đang "mượn" dương thọ mà thôi.

Hắn trước kia hành hiệp trượng nghĩanh, tích lũy âm đức, kỳ quỷ trời phạt khí cùng tồn tại song song trong cơ thể hắn có thể bảo vệ thọ mạch hắn không đứt.

Nhưng lúc này đại kiếp hồng trần lại uy hiếp, Tiêu Phàm không có cách nào đoán trước kiếp số tương quan của mình, thiên cơ hoàn toàn che đậy kín hết rồi. Ở điểm này, mấy người Tiêu Phàm thường lại không giống nhau.

Đại kiếp hồng trần của hắn so với người thường lại phải trải qua nguy hiểm hơn rất nhiều, không thể lấy thuật pháp đoán cát hung, nhất định phải dựa vào chính bản năng của mình mà ứng phó với nguy hiểm.
Đây chính là hành hạ mà!

Bất cứ lúc nào nguy hiểm cũng có thể giáng xuống, nhưng lại không thể biết giáng xuống lúc nào.

Thật giống một bộ phim điện ảnh Hollywood "Jurassic Park", xung quanh đều là khủng long ăn thịt, mỗi con khủng long có thể nuốt trọn cái mạng nhỏ của anh, anh muốn sống nhưng không biết lúc nào bên mình sẽ có một cái miệng đầy răng nanh dính máu.

Cái loại khủng bố tồn tại bất cứ lúc nàonày thậtđúng là dày vò con người ta sống không bằng chết.
Có điều khác so với " Jurassic park" khác nhau ở chỗ là người xem đều biết diễn viên chính sẽ không thể chết, nhưng Tiêu Phàm lại ở trong hiện thực, hắn không biết được mạch thọ của mình, có thể một ngày nào đó sẽ bỗng nhiên đứt đoạn.

Phải thay đổi loại tình huống này, biện pháp duy nhất chính là càng sớm khôi phục tu vi thuật pháp càng tốt, thậm chí phải tiến cao thêm một bước nữa, mới có hi vọng khám phá thiên cơ đang bị che đậy, biết trước được tương lai của mình.

Nhưng hiện tại Tiêu Phàm đang bị kéo lại.

Luyện chế " Càn Khôn Đại Hoàn đan" thất bại trong gang tấc, tương lai vận mệnh gia tộc Tiêu gia tràn đầy biến cố, đại địch lại núp trong bóng tối, chậm chạp không chịu lộ diện, Tiêu Phàm khó có thời gian dài để dời thủ đô để tìm phương pháp trợ giúp khôi phục tu vi thuật pháp.
Lực trời phạt đối với ảnh hưởng hắn tạo nên là hết sức sâu xa.

Dựa theo phương pháp tu luyện bình thường, Tiêu Phàm ít nhất phải cần tới rất nhiều năm mới có thể khôi phục một chút tu vi thuật pháp, lần nữa tiếp cận lại luân hồi và cảnh giới viên mãn. Mấu chốt là ở chỗ kẻ địch và lực trời phạt không cho hắn thời gian lâu như vậy, càng sẽ không cho hắn một nơi an tĩnh, không bị người khác quấy rầy để tu luyện.

Đại nạn kiếp hồng trần, hắn nhất định phải trải qua.

Kẻ địch núp trong bóng tối, hắn cũng nhất định phải đối mặt.

Lúc này lai phát sinh đủ loại biến cố, cũng coi như là một kiếp số trong đại kiếp hồng trần .
Tiêu Phàm nhất định phải trải qua, phá giải kiếp số này.

Mỗi lần trải qua một kiếp, tu vi thuật pháp của hắn sẽ khôi phục được một chút.

Bất kể là ngày nào còn bị trời phạt, đều đã định số sẵn rồi, không thể không ngừng bị trừng phạt.

Tuy nhiên hiện tại, đại kiếp nạn hồng trần vẫn chỉ là mới bắt đầu.

Mercedes Benz dừng lại, Tiêu Phàm và Tân Lâm vẫn im lặng ngồi trong xe, thấy hai nam nữ trẻ tuổi nhảy từ xe việt dã xuống, đi nhanh về hướng này.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại.
Mặc dù không cảm nhận được chiếc xe việt dã và hai người này có chút sát khí nào, nhưng cũng mang một chút phiền toái nho nhỏ.

Dẫn đầu là cô gái tầm 20 tuổi, có lẽ tuổi thật so với bề ngoài sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm. Khuôn mặt trái xoan, diện mạo rất được, có điều đường cong hơi cứng, vẻ mặt khá "khốc", nhìn qua có chút lạnh. Dáng người cũng rất đẹp, chiều cao khoảng 1m65 trở lên, hai quả bồ đào cao ngất căng phồng dưới áo phông trắng, theo bước của cô ta mà rung lên, song sánh cuộn trào mãnh liệt. Bộ ngực đầy đặn như vậy lại có một cái eo rất mảnh, hai chân rắn chắc mà thon dài bọc trong chiếc quần jean xanh, mỗi bước đi đều rất linh hoạt.

Ở trong mắt Tiêu Phàm, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này rõ ràng võ công không kém, dường như đã trải qua một khóa huấn luyện rất nghiêm khắc và chuyên nghiệp, thành ra loại dấu vết đó khó có thể hoàn toàn mà hủy diệt.
Người con trai bên cạnh cô, cũng rất trẻ, tay vượn eo ong, thân thể khỏe mạnh, thoáng mang vẻ hơi trẻ con. Nhìn mắt y và chỗ y đứng thì có thể nói hai người họ là một đội, còn cô gái xinh đẹp kia là làm chủ ở đây.

- Tiêu trưởng phòng, xin chào, chúng tôi ở bên khu vực an ninh.

Cô gái bước tới bên ghế phụ bên cạnh của chiếc Mercedes Benz, cao giọng nói, đồng thời đưa ra thẻ công tác của mình, dán tại cửa ghế lái phụ xe để Tiêu Phàm nhìn thấy rõ ràng.

Điều tra viên của bộ phận an ninh, giấy tờ chứng nhận thường cho đi qua loa, nhưng lần này, người đối mặt với cô là Tiêu Phàm, cháu trưởng đích tôn của Tiêu gia, tự nhiên muốn thận trọng một chút.
Là bộ An ninh Quốc gia thẩm duyệt tính chính xác của văn kiện, lại còn cái tư thế nữ cảnh sát hiên ngang này nữa, tên gọi là "Trần Dương", chức vụ là điều tra viên.

Cô gái xinh đẹp kiều mỵ thế này, lại lấy cái tên nam tính như vậy, cũng coi là khá hiếm thấy.

Tiêu Phàm chậm rãi hạ cửa kính xe, sắc mặt thản nhiên hỏi: - Trần trưởng phòng, tìm tôi có chuyện gì không?

Bình thường mà nói thì ở các bộ và ủy ban trung ương quốc gia, nếu không có chức vị cụ thể, đều cóthể đến quan hàm "trưởng phòng". Ở chốn quan trường lớn như vậy, hưởng thụ đãi ngộ cũng rất phổ biến. Tham gia công tác không cần tới hai năm, đãi ngộ cấp phó phòng luôn luôn phải giải quyết.
- Tiêu trưởng phòng, chúng tôi đang điều tra một vụ án, và anh có liên quan tới vụ án này. Chúng tôi muốn mời anh cùng trở về hỗ trợ điều tra.

Trần Dương nghiêm mặt, nói từng câu từng chữ, một trăm phần trăm là giải quyết việc công.

Tiêu Phàm thản nhiên nói: - Trần trưởng phòng, tôi biết cô nói án tử nào, nội tình vụ án này có thể tôi biết nhiều hơn cô rất nhiều. Nhưng hiện tại tôi không có thời gian, mời cô cậu tránh ra, tôi có việc gấp cần làm.

Chuyên này hắn ngay cả Quế Thanh Thu cũng đều không muốn kinh động, càng không có khả năng hợp tácvới người của bộ an ninh.
- Rất xin lỗi, Tiêu trưởng phòng, anh nhất định phải phối hợp cùng chúng tôi. Phối hợp điều tra phá án, là nghĩa vụ của công dân, là nghĩa vụ của cán bộ quốc gia. Tiêu trưởng phòng là bậc lãnh đạo, xin hãy làm tấm gương sáng.

Trần Dương vẫn ăn nói rất có trật tự, giọng điệu rất nghiêm khắc. Cũng là ánh mắt nghiêm nghị đó, cô đảo mắt liếc Tân Lâm đang nhàn rỗi, ánh mắt tràn ngập ý tò mò