Đại Hào Môn

Chương 177: Uy hiếp




Đằng Phi Vân cũng không phải là hội viên chính thức của hội sở Hoa Nhài, thế nhưng ả lại là người môi giới khách cho hội sở Hoa Nhài. Trong tay ả, có đến mấy tấm thẻ ngoài của thẻ hội viên, toàn bộ là liên kết với thẻ hội viên của các nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Kinh doanh nhiều năm, bọn họ ở Bắc Kinh đã có không ít quan hệ khách hàng.

Trong tay nắm giữ tài nguyên khan hiếm như thế, muốn mê hoặc vài người đàn ông, tất nhiên là không khó khăn chút nào.

Thế nhưng giờ khắc này đại tỷ Đằng Phi Vân ngồi ở tiệm cà phê bên trong hội sở Hoa Nhài, tâm tình cực kỳ không tốt. Nguyên nhân chính là ở thái độ của Tiêu Phàm làm cho đại tỷ không thoải mái.

Đằng Phi Vân biết Tiêu Phàm là người của Tiêu gia, là cháu đích tôn trưởng của Tiêu lão gia.

Nhưng như vậy thì sẽ thế nào?

Loại con cháu quan lại danh tiếng tương tự, Đằng Phi Vân không phải chưa từng kết giao qua, trong sim điện thoại của ả, đang lưu ít nhất số điện thoại của hơn ba mươi mấy vị con cháu quan lại, trong đó có ba vị, lai lịch xuất thân đều không kém Tiêu Phàm. Ai không đối với ả khách khách khí khí? Thậm chí phải tranh nhau lấy lòng ả.

Tiêu Phàm tự cho mình là đại thiếu gia nhà quyền quý, liền có thể ở trước mặt Đằng đại tỷ bảy ra bộ dạng thối tha đó hay sao?

Còn non lắm!

Đằng Tiêu Vân xiên lên một miếng điểm tâm ngọt, chậm rãi đưa vào miệng, sắc mặt âm trầm.

Xem ra cần thiết phải cho vị Tiêu đại thiếu gia này một bài học, cho hắn biết một chút”quy củ”. Về phần phải “giáo huấn” đến mức độ nào, Đằng Tiêu Vân vẫn chưa nghĩ xong, đợi lát nữa Tiêu Phàm đến, tùy cơ hành sự vậy.

Đứng phía sau Đằng Phi Vân là một vị đại hán lực lưỡng.

Là một cự hán thật sự, cao đủ 1m9 trở lên, cả người đầy cơ bắp, cánh tay so với đùi của người bình thường còn to hơn, đầu trọc sáng bóng, phía sau đầu kéo một bím tóc đuôi sam, vẻ mặt dữ tợn, hung ác.

Đây là vệ sĩ của Đằng Phi Vân.

Tình huống như vậy, trong hội sở Hoa Nhài cũng không hiếm.

Rất nhiều khách đến hội sở tiêu tiền, đều đem theo nhân viên tùy thân, có lẽ là vệ sĩ, cũng có lẽ là thư kí. Dù sao hội sở Hoa Nhài, được xem là hội sở xa hoa nhất ở thành phố Bắc Kinh, ít nhất là một trong. Chỉ là có rất ít những cự hán thu hút sự chú ý của người khác như vậy xuất hiện.

Cũng may đây là trong phòng bao, nếu không lại dọa chết những vị khách khác rồi.

Ông chủ Chu Đại Thường của hội sở Hoa Nhài vẫn là ăn mặc như một đầu bếp, chạy qua chạy lại ở vài địa điểm náo nhiệt trong hội sở, cười ha hả chào hỏi hàn huyên với khách quen.

Ông chủ Chu mập mạp, hay cười kỳ thực là một người rất được khách quý hoan nghênh.

Đi đến bên ngoài tiệm cà phê, Chu Đại Thường nghênh diện thì gặp một người mặc đồng phục trắng khác, cũng là một đầu bếp lớn béo tương tự, trẻ tuổi hơn Chu Đại Thường rất nhiều.

- Cha, người đàn bà kia lại tới à?

Người đầu bếp trẻ tuổi đến bên cạnh Chu Đại Thường, đè thấp giọng hỏi, hai hàng lông mày nhíu lại.

Vị đầu bếp mập mạp trẻ tuổi này chính là phó tổng giám đốc kiêm tổng giám sát khu bếp của hội sở Hoa Nhài, con trai của Chu Đại Thường – Chu Tiểu Thường. Đừng nhìn Chu Tiểu Thường trẻ tuổi, lại cũng là thân phận đầu bếp đặc biệt cấp một giống như bố của y, “tiểu Chu sư phụ” nổi tiếng lừng lẫy trong giới đầu bếp ở Bắc Kinh, danh tiếng to lớn, không hề thua kém “lão Chu sư phụ”.

Vẻ mặt thường xuyên cười hì hì của Chu Đại Thường đột nhiên biến mất, nhẹ nhàng gật đầu.

- Cha, việc này con cảm thấy phải cẩn thận suy xét một chút mới được. Lai lịch của người phụ nữ này không tầm thường, luôn đong đưa ở nơi này của chúng ta, ngộ nhỡ có ngày xảy ra chuyện, thì có thể liên lụy đến chúng ta.

Chu Tiểu Thường thấp giọng nói, giọng điệu hơi căm tức.

Chu Đại Thường lắc đầu nói:
- Con làm thế nào? Trong tay người ta có thẻ hội viên liên kết của chúng ta, còn có thể không để ả ta vào cửa? Quy tắc là do chúng ta tự mình đặt ra, người ta chỉ cần không làm hỏng quy tắc, bản thân chúng ta càng không thể nào làm hỏng quy tắc đó.

Chu Tiểu Thường hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

Y thừa nhận cha nói rất có lí, nếu như mở cửa kinh doanh thì sẽ không có cách làm đuổi khách ra bên ngoài cửa. Chỉ là có đạo lí không có nghĩa là có bảo đảm, thật sự xảy ra chuyện, quy tắc của hội sở Hoa Nhài cũng giúp không được bọn họ.

Chu Đại Thường nhìn ra lo lắng của con trai, khoát tay nói:
- Con đi đi, ở đây có cha chăm sóc để ý đến. Ả thật sự muốn làm thiêu thân, chúng ta tiếp là được rồi.

- Vâng.

Chu Tiểu Thường gật gật đầu, xoay người bước đi.


Bên kia mái hiên Tiêu Phàm và Tân Lâm một trước một sau đã đi tới.

Chu Đại Thường lập tức mặt mũi tươi cười, sải hai cái đùi tròn vo, vui vẻ tiến lên đón tiếp.

- Tiêu đại thiếu gia, chào ngài, chào ngài.

Tiêu Phàm mặc dù chỉ ghé qua Hoa Nhài một lần, đã trở thành người nổi tiếng của hội sở. Quán bowling ở hội sở Hoa Nhài cho đến nay vẫn lưu truyền truyền thuyết liên quan đến “điểm tối đa” của Tiêu đại thiếu.

Một lần chơi ba trăm điểm, ở quán bowling của hội sở Hoa Nhài, chẳng những trước đây chưa từng có, mà thành tích này sau này cũng rất có thể sẽ tuyệt hậu.

Hiển nhiên, Chu Đại Thường khách khí với Tiêu Phàm, không phải là vì số điểm ba trăm kia, mà là vì hắn họ Tiêu.

- Xin chào, Chu tổng.

Đối với ông chủ Chu mập mạp này, ấn tượng của Tiêu Phàm rất tốt, chủ động đưa tay bắt tay với ông ta một chút.

- Tiêu đại thiếu gia, hôm nay muốn ăn gì, tôi làm cho ngài.

Chu Đại Thường cũng không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề. Hội sở Hoa Nhài sở dĩ danh tiếng vang dội ở thành Bắc Kinh, tay nghề của cha con họ Chu là chiêu bài cứng rắn. Rất nhiều quan lại quyền quý tiến đến hội sở Hoa Nhài, chính là nhằm vào tay nghề của cha con họ Chu mà đến.

Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Chu tổng, tay nghề của ông tạm thời không thưởng thức được, tôi là đến gặp một người quen.

- Ồ….. vậy được, vậy được, người quen của Tiêu đại thiếu ở phòng bao nào, tôi dẫn đường cho ngài.

Chu Đại Thường nhìn qua tùy tiện, dường như không có nửa chút tâm cơ, miệng cũng là không loạn chút nào. Tiêu Phàm nói là đến gặp “người quen”, Chu Đại Thường cũng không tự động đem người quen này sửa thành “bạn”. Trong miệng những con cháu quan lại có tiếng như Tiêu Phàm, người quen và bạn là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Muốn thật sự trở thành bạn của Tiêu đại thiếu gia, cũng không đơn giản như thế.

- Không cần phiền đến Chu tổng, chúng tôi tự đi qua là được.

- Được được, mời Tiêu đại thiếu gia.

Mắt nhìn thấy Tiêu Phàm Tân Lâm hướng về phía phòng bao của Đằng Phi Vân bước vào, trong con ngươi của Chu Đại Thường hiện lên chút tinh quang sắc bén. Ông ta quả thật không ngờ tới, người mà Đằng Phi Vân hẹn tối nay lại chính là Tiêu Phàm.

Xem ra lời nhắc nhở của con trai là đúng, ả đàn bà kia càng ngày càng có thể giằng co, ngay cả con cháu của lão Tiêu gia đều đích thân đến đây gặp ả. Đây nếu thật ngay cả cháu đích tôn trưởng của Tiêu lão gia đều bị cuốn vào, chuyện này liền nhỏ không nổi rồi.

- Tiêu tiên sinh.

Tiêu Phàm bước vào cửa, Đằng Phi Vân thoáng trì hoãn một hai giây, sau đó mới từ từ đứng dậy, mang theo ý mỉm cười tao nhã, nhẹ gật đầu với Tiêu Phàm.

Không nghi ngờ gì, phong độ và khí chất của Đằng Phi Vân đều rất tốt, làm một huấn luyện viên cho nhất bang tuyệt thế mỹ nữ như Anjelina, bản thân Đằng Phi Vân nhất định phải là một người tinh thông các loại lễ nghi “Thục nữ quý phụ”. Một hai giây hơi trì hoãn này, vừa hay thể hiện ra sự nho nhã, thẹn thùng của Đằng Phi Vân.

Chỉ có điều đối tượng thẹn thùng này, khó tránh có chút gây tác dụng ngược.

Tuyệt đối không phải người nào đều có thể bày bộ dạng thẹn thùng ấy trước mặt của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng không hề cao ngạo, thế nhưng vì người mà khác. Khi hắn lấy thân phận Tiêu đại thiếu gia xuất hiện ở đây, Đằng Phi Vân tuyệt đối không phải là đối tượng để hắn giản dị dễ gần.

Tiêu Phàm khẽ gật đầu, không nhanh không chậm bước tới, ngồi ở vị trí đối diện với Đằng Phi Vân, đối với cánh tay đưa ra của ả, làm như không nhìn thấy.

Nụ cười trên mặt của Đằng Phi Vân lập tức trở nên vô cùng cứng nhắc, thật vất vả mới đè nén được lửa giận ở trong lòng, nhàn nhã ngôì xuống, ánh mắt quét trên mặt Tiêu Phàm một lượt, lại dừng lại hai giây trên ngươi Tân Lâm.

Liên quan đến vị nữ lang trẻ tuổi thần bí bên cạnh Tiêu Phàm, Đằng Phi Vân từng nghe qua Anjelina nhắc đến, căn cứ vào phân tích của ả, Tân Lâm hẳn là xuất thân “cao thủ đại nội” từ Cục cảnh vệ. Nguyên lão có công trạng cực kỳ lớn như Tiêu lão gia, nếu không yên tâm về an nguy của cháu đích tôn, muốn sắp xếp cho hắn một vệ sĩ bên người, vô cùng hợp tình hợp lí.

Tuy rằng không hợp quy củ, song khẳng định sẽ không có người phản đối, càng không có ai đi truy cứu.

Đằng Phi Vân đang đánh giá sức chiến đấu của Tân Lâm.

Nếu ả quyết định cho Tiêu Phàm một bài học, thế thì vị vệ sĩ bên người này của Tiêu Phàm, tuyệt đối không buông tha được.

Tân Lâm lạnh lùng đối mắt nhìn ả.

Đằng Phi Vân đang đánh giá sức chiến đấu của cô, cô cũng là đang đánh giá sức chiến đấu của Đằng Phi Vân, Về phần vị đại hán cường tráng như núi thịt đang đứng ở đằng sau Đằng Phi Vân, trong mắt Tân Lâm, so với không khí cũng không có gì khác biệt. Tân Lâm sẽ không lãng phí nửa chút thời gian trên người của gã.

- Vị tiểu thư này, quý tính đại danh?

Đằng Phi Vân cười cười, đột nhiên mở miệng hỏi.

Tân Lâm hừ lạnh một tiếng, không hề để ý.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày hơi nhăn lại, nói:
- Đằng tiểu thư, nói chuyện chính đi.

Rất rõ ràng, Tiêu Phàm không có chút thiện cảm nào với Đằng Phi Vân. Nếu không phải vì Anjelina, Tiêu Phàm hôm nay tuyệt đối không muốn tới nơi này gặp Đằng Phi Vân.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đằng Phi Vân sa sầm xuống, ả thật sự là rất tức giận. Đám con ông cháu nhà hào môn này thật sự bị gia thế nhà họ làm hư rồi, cho rằng trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể tạo nên uy hiếp cho bọn họ.

Đằng Phi Vân đưa ly cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, tấm lưng mềm mại rất thẳng, mắt nhìn Tiêu Phàm, có chút lạnh lùng nói:
- Tiêu tiên sinh, có tình huống có lẽ anh không hiểu, Anjelina là người của chúng tôi.

- Ta biết.

Ngữ khí của Tiêu Phàm cũng rất lạnh nhạt. Hắn sở dĩ đồng ý đến hội sở Hoa Nhài gặp Đằng Phi Vân, tuyệt đối không phải là muốn hiểu thêm tin tức gì từ miệng của ả, càng không phải là muốn dò xét ả và những điều cơ mật của ả ở cái tổ chức kia. Đằng Phi Vân hiển nhiên xem hắn giống như con cháu hào môn bình thường.

Trên thực tế, cũng xác thực không có mấy người biết hắn là Chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi tư của Vô Cực Môn.

Giống như truyền thừa huyền học của Vô Cực Môn, người nghe nói qua vốn dĩ rất ít. Tiêu Phàm không cho rằng một người đến từ tổ chức xã hội đen nước ngoài, có thể hiểu được tướng thuật bói toán và thuật pháp phong thủy như thế.

Mục đích hôm nay hắn đến gặp Đằng Phi Vân, Đằng Phi Vân vĩnh viễn đều đoán không ra. Giống như Gia Cát Ánh Huy, làm thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao Tiêu Phàm đối với hành tung của anh ta lại nắm rõ trong lòng bàn tay.

Rất nhiều tuyệt kỹ truyền thừa từ Vô Cực Môn vĩnh viễn không phải người ngoài có thể hiểu được.

- Anh biết ư?

Khóe miệng Đằng Phi Vân khẽ nhếch lên, mang theo ý châm chọc rất rõ ràng.

- Tiêu tiên sinh, anh không biết. Tôi chỉ là muốn nói cho anh, giữa chúng ta tốt nhất không nên xảy ra tình huống không vui vẻ gì, bằng không Tiêu tiên sinh sẽ rất phiền toái.

Ánh mắt Tiêu Phàm khẽ híp lại.

- Cô đang uy hiếp tôi?

- Đúng.

Đằng Phi Vân rõ ràng đáp.

- Tiêu tiên sinh, tôi biết anh là con cháu dòng dõi của Tiêu gia. Có lẽ anh cho rằng, ở Trung Quốc, vĩnh viễn đều chỉ có anh mới có thể uy hiếp người khác, không ai có thể uy hiếp lại anh. Thế nhưng, anh nhầm rồi, có những lời gièm pha một khi đã truyền ra ngoài, cho dù là Tiêu gia cũng rất khó có thể chịu đựng. Vậy nên, cách tốt nhất, chính là đôi bên chúng ta hợp tác vui vẻ, đó mới là sách lược để hai bên đều thắng.

Tiêu Phàm liền mỉm cười.

Nụ cười rất nhạt, thế nhưng so với Đằng Phi Vân, ý châm chọc còn rõ ràng hơn.

Trên thế giới này, vĩnh viễn đều có người đầu óc không tỉnh táo.