Đại Hào Môn

Chương 171: Mạn Thiến tiên sinh




Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đi trước, Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên đi ở phía sau Tiêu Phàm.
Tân Lâm không nhanh không chậm, bước cực kỳ đều nhịp với Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nhấc chân trái, cô cũng nhấc chân trái. Tiêu Phàm nhấc chân phải, cô cũng nhấc chân phải, giống như có người hô khẩu lệnh, khá đều nhịp.

Uyển Thiên Thiên muốn cố gắng học theo Tân Lâm, nhưng cảm thấy không quen.

Người ta ăn ý hơn ba năm, Uyển Thiên Thiên cho dù thông minh cũng không phải trong phút chốc có thể học bằng được.
Phạm Nhạc bước nhanh hơn chút, không song song cùng đám con gái.

Tình huống này đối với Phạm Nhạc quả thật quá kỳ lạ. Anh ta không hiểu Tân Lâm, nhưng đối với Uyển Thiên Thiên, hoàn toàn không xa lạ. Thật không hiểu nổi, Uyển Thiên Thiên rốt cuộc muốn chơi trò gì.

- Nhất thiếu, Thiên Thiên ngoài mặt thích gây chuyện, nhưng suy nghĩ cũng khá hiểu biết đấy.

Cơ Khinh Sa bỗng hạ thấp giọng, mỉm cười nói với Tiêu Phàm.

Đây thật ra là đang nhắc nhở Tiêu Phàm, dù thế nào cũng không được để dáng vẻ "ngây thơ lãng mạn" của Uyển Thiên Thiên mê hoặc. Nha đầu này rất thông minh vô sự mà ân cần, tất có mưu đồ lớn", Tiêu nhất thiếu, ngươi phải cẩn thận hơn.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu.

Cơ Khinh Sa hé miệng cười.

Cô gái này thông minh sắc sảo, đã sớm nhận ra, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Tiêu Phàm, trái tim hắn thực ra đã bị hành hạ" trong nước sôi lửa bỏng. Cổ ngữ có nói: Khó khăn nhất là chịu ân huệ của người đẹp, chớ nói chi là đệ nhất ma nữ" xảo trá tai quái như Uyển Thiên Thiên.

Việc này không liên quan với thuật xem tướng, mà xuất phát từ trực giác của Cơ Khinh Sa.

Trực giác cực kỳ nhạy cảm của phái nữ!
Xem ra vị Đại thiếu của Tiêu gia mạnh mẽ vô song này cũng không phải không có yếu điểm.

Phái nữ, có lẽ chính là yếu điểm của hắn.

Đây không phải "nhược điểm" chỉ mình Tiêu Phàm có, mà rất nhiều nhân vật tầm cỡ đều có cái tật này. Rất nhiều thiên tài hào kiệt, bá chủ kiêu hùng xuất thế, nhưng cuối cùng đều bị hủy hoại trong tay của nữ nhân.

Tâm trạng của Cơ Khinh Sa bỗng nhiên thật tốt.

Hóa ra Tiêu Phàm cũng không hoàn toàn không có cách đối phó.

Vậy cũng rất tốt.
Bất kể là ai, đối mặt với một kẻ mạnh gần như không thể chiến thắng, đều cảm thấy áp lực rất lớn. Đặc biệt là kiểu nữ nhân mạnh mẽ kiệt xuất như Cơ Khinh Sa, cảm giác này vô cùng rõ rệt.

- Nhất thiếu, xem ra ngài còn phải xử lý chút chuyện nhà, vậy ta không phiền nữa, sau này giữ liên lạc.

Cơ Khinh Sa khẽ cười nói, vẫy bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt, thon dài, cùng với Phạm Nhạc đi trước.

- A, cuối cùng đến lượt ta rồi.

Uyển Thiên Thiên liền giơ hai ngón tay, ra dấu chữ "Tự", tung tăng nhảy nhót về phía trước.
Người Tân Lâm thoắt cái đã vụt đứng trước mặt Uyển Thiên Thiên, xoay người lại, thản nhiên đứng đối diện với Uyển Thiên Thiên, nói: - Đại đương gia, ngươi còn nợ ta một lời giải thích.

Giọng điệu có phần lạnh lùng, ánh mắt cũng có phần lạnh lùng.

- Tân tỷ tỷ, tại sao ta phải giải thích với tỷ? Đây là chuyện giữa ta và Tiêu Phàm.

Uyển Thiên Thiên liền cười, nghiêng đầu, vẻ rất ngây thơ trong sáng. Nhưng lời nói lại cứng rắn, ngang ngạnh, không có chút nhượng bộ.

- Đó chính là chuyện của ta.
Tân Lâm cũng không nhượng bộ.

Uyển Thiên Thiên không cười nữa, ngó Tân Lâm từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi: - Tân tỷ tỷ, tỷ là vợ Tiêu Phàm sao? Bọn tỷ cưới rồi à?

Ánh mắt Tân Lâm lập tức trở nên cực kỳ sắc bén.

- Nếu các ngươi chưa cưới, thì ta còn có tư cách cạnh tranh. Những gì tỷ có thể làm vì hắn, ta cũng có thể làm vì hắn. Những gì tỷ không thể làm vì hắn, thì ta cũng có thể làm.

Uyển Thiên Thiên nói rất nghiêm túc.
Đầu Tiêu Phàm nhất thời xoay mòng mòng, đành nói chen vào: - Thiên Thiên cô nương, đừng đùa nữa. Ta không thích nói đùa những chuyện như vậy.

- Ai nói ta đùa với ngươi hả? Tiêu nhất thiếu, ngươi hãy nghe rõ nhé, ta không đùa, ta sẽ theo đuổi ngươi. Sao nào, không cho phép à?

Giọng Uyển Thiên Thiên vẫn trong trẻo như thế, dáng vẻ cũng vẫn ngọt ngào như thế, đôi mắt to chớp chớp, dường như cực kỳ tủi thân, nếu người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Tiêu Phàm bắt nạt cô ta.

- Được rồi, ngươi nói chuyện cổ mộ kia là thế nào đi?

Tiêu Phàm đau đầu không dứt, không thể không nói thẳng vào vấn đề. Cứ theo cá tính của Uyển Thiên Thiên thì nếu người nào muốn giằng co chủ đề "thích hay không thích" với cô, thì cô có thể giằng co với người đó đến cùng.

Chuyện hôm nay, Uyển Thiên Thiên đã chặn một viên gạch vào, cũng coi như vừa khéo.

Uyển Thiên Thiên gọi điện cho Tiêu Phàm, nói là có một cổ mộ, cực kỳ mơ hồ, hỏi Tiêu Phàm có hứng thú tìm hiểu không.

Tiêu Phàm trả lời dứt khoát với cô là không hứng thú.

Tiêu Phàm không phải phu tử, không khinh bỉ kẻ trộm mộ, nhưng không khinh bỉ không có nghĩa là chính hắn cũng sẽ đi trộm mộ. Dù sao địa vị thân phận của hắn còn đó, Tôn trưởng của lão tiêu gia, đương nhiệm chưởng giáo chân nhân của Vô Cực môn, dù thế nào cũng không thể là một kẻ trộm mộ.

Nhưng Uyển Thiên Thiên mặc kệ hắn có hứng thú hay không, trực tiếp tìm đến tận nơi.

Tiêu Phàm bèn nhân tiện túm lấy một tên "thanh niên khỏe mạnh" nhờ cô đối phó với tên sát thủ độc hành. Tân Lâm phải đảm bảo an toàn cho Đoạn Khổng Tước, không thể phân thân.

Lúc này thấy hai nữ nhân Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm cứ dây dưa phiền nhiễu, có thể ra tay bất cứ lúc nào, Tiêu Phàm đành phải nhắc lại chuyện cũ. Nói chuyện trộm mộ, nói thế nào cũng đỡ hơn việc hai người con gái trực tiếp đánh nhau.

Chưa nói đến tình cảm của Tân Lâm đối với hắn, chỉ nói về mặt " chức trách" đơn thuần thì Tân Lâm cũng không thể đồng ý để Uyển Thiên Thiên quá gần gũi với Tiêu Phàm.

Danh hiệu "Đệ nhất nữ ma đầu" chắc chắn không phải gọi chơi.

Tân Lâm nhất định phải đề phòng.

Hơn nữa một khi con gái đã nổi cơn ghen, thì đều không kìm chế được sự tức giận của mình.

Thiếu chủ của Thất Diệu cung đối đầu với Đại đương gia Yên Chi xã, người chắc chắn đau đầu là Tiêu chân nhân.

- Chẳng phải ngươi nói là không có hứng thú sao? Ngươi đã không có hứng thú nghe, thì ta cũng chẳng có hứng thú nói.

Tiêu chân nhân nhượng bộ, Uyển đại đương gia lại không thấy vui.

Con gái từ trước nay nói đều chẳng cần lý lẽ, cho dù là tiểu muội nhà bên hay là "đệ nhất ma nữ" tung hoành giang hồ, trong vấn đề này, không có bất cứ sự khác biệt nào về bản chất.

- Được rồi, là ta sai. Ta xin lỗi cô. Bây giờ ta đang có hứng thú.

Tiêu Phàm không có cách nào, đành phải "cúi đầu nhận lỗi".

Tân Lâm hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không bằng lòng với thái độ kiểu "giảng hòaba phải" của Tiêu Phàm. Theo Tân Lâm, cách hay nhất đối với kiểu con gái như Uyển Thiên Thiên chính là tôn trọng và giữ khoảng cách. Tiêu Phàm chỉ cần bắt đầu dây dưa với cô ta, thì Tân Lâm có thể đoán chắc được, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải là đối thủ.

Nói đến bản lĩnh quấy nhiễu, thì đàn ông còn kém xa.

Càng chưa cần nói đến đàn ông kiểu quân tử khiêm tốn như Tiêu Phàm.

Bọn họ đã sống chung hơn ba năm, lần tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là kéo kéo tay. Lần Tân Lâm độ nguyên khí bằng miệng cho Tiêu Phàm là không tính, vì đó là hành động cứu mạng, giống như "hô hấp nhân tạo".

Tính cách Uyển Thiên Thiên nhanh nhẹn hơn Tân Lâm, to gan dạn dĩ hơn nhiều. Lần này nếu bị cô ta trói buộc, Tiêu Phàm sau này rốt cuộc "thuộc sở hữu của ai" đúng là thật khó kết luận.

- Được rồi, coi như ngươi thành khẩn xin lỗi, ta sẽ tiết lộ chút tin tức cho ngươi. Cái con bọ tai quái này..hi hi.

Uyển Thiên Thiên lại cười ầm ĩ, trừng mắt nhìn Tân Lâm.

Tiêu Phàm chịu "nhận lỗi" trong mắt Uyển Thiên Thiên đó chính là cô đã thắng, Tân Lâm không cản được.

Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên chăm chú.

Khóe miệng Tân Lâm nhếch lên khinh thường: - Tin đồn vớ vẩn.
Uyển Thiên Thiên cười hì hì nói: - Tân tỷ tỷ, theo ta biết thì Thất Diệu cung không am hiểu lĩnh vực trộm mộ nhỉ? Tỷ sao có thể khẳng định là ta nghe tin đồn vớ vẩn?

Thất Diệu cung quả là kế thừa giang hồ từ rất lâu, tương truyền xưa có thất đại tuyệt kỹ, nhưng nói đến "trộm mộ" thì Yên Chi xã mới là trong nghề. Thất Diệu cung hoàn toàn không có cơ đánh đồng với Yên Chi xã.

Tiêu Phàm trầm tĩnh nói: - Thiên Thiên cô nương, trong lịch sử, không chỉ có một truyền thuyết liên quan tới Mạn Thiến tiên sinh. Ngôi cổ mộ này nếu thật sự liên quan đến Mạn Thiến tiên sinh thì e sẽ là chuyện lớn gây chấn động giới khảo cổ.

Cái gọi là Mạn Thiến chính là đích tự Đông Phương Sóc, danh thần của Hán Vũ Đế.

Tiếng đồn của Đông Phương Sóc rất nhiều, danh xưng là "Trí thánh", trong truyền thừa đạo gia, có địa vị rất cao, nghe nói ông là đệ tử của Đông Hoa đế quân, sau khi chết đã thành tiên.

Trong các kiệt tác của Đạo gia, xác nhận có nhiều nhân vật lớn thành tiên, ví dụ như thủy tổ đạo gia Lý Nhĩ, Quỷ Cốc Tử tiên sinh, Vương Lợi cưỡi gà chó thăng thiên, Tây hán Hoài Nam Vương Lưu An, đại phu Thái Trung, Mạn Thiến tiên sinh Đông Phương Sóc thời kỳ Hán vũ Đế, Tây Tấn thần y, Bão Phác Tử Cát Hồng cũng đều trong nhóm này.

Trong đó, nhiều nhất là lời đồn có liên quan đến Đông Phương Sóc, cực kỳ thần bí.
Lời nói của Tiêu Phàm nhẹ nhàng khách sáo khác hẳn Tân Lâm, nhưng ý tứ biểu lộ không tin thì giống y hệt. Thật sự niên đại mà Đông Phương Sóc sống đã quá lâu rồi, khoảng chừng hơn 2000 năm. Hơn nữa, Đông Phương Sóc là thần tiên được công nhận, giới khảo cổ trước nay chưa từng phát hiện mộ táng của Đông Phương Sóc.

Bây giờ Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên nói với hắn rằng, bọn họ phát hiện thấy mộ táng của Đông Phương Sóc, chả trách Tiêu Phàm không tin.

Đổi lại là bất cứ người nào có đầy đủ kiến thức lịch sử thì đối với tin tức kiểu này, phản ứng đầu tiên là không tin.

Uyển Thiên Thiên cười nói: - Ta chẳng cần biết có gây chấn động giới khảo cổ hay không, ta cũng không muốn chấn động bọn họ. Việc Yên Chi xã làm chính là những việc kiểu mờ ám, lén lút này. Làm cho bọn họ chấn động thì còn việc gì cho ta nữa? Ta không thích khảo cổ, ta chỉ thích những bảo vật chôn dưới lòng đất. Anh đẹp trai, ta nói thật đấy, việc này ta vốn không định nói với ngươi, một khi để ngươi dính vào, có bảo bối gì thật, chắc chắn sẽ bị ngươi lấy trước. Ngươi bá đạo mạnh mẽ như thế, ta đánh không lại ngươi, tranh cũng không nổi với ngươi, chỉ có thể giương mắt nhìn ngươi cướp đi những đồ quý.

- Thế thì ngươi có thể không nói.

Tân Lâm lạnh nhạt nói.

Uyển Thiên Thiên liếc cô một cái, khóe miệng xinh đẹp hơi cong lên, nói: - Tân tỷ tỷ, ta cứ nghĩ tỷ quan tâm hắn nhiều hơn ta, hóa ra còn chẳng bằng ta.
Tân Lâm lạnh lùng nói: - Đại đương gia, hãy ăn nói cẩn thận.

- Chẳng lẽ ta nói sai à? Tuy rằng ta không biết Tiêu Phàm rốt cuộc có những phiền toái gì, nhưng chắc chắn là hắn có phiền toái. Ba thứ pháp khí mà Dương Minh tiên sinh đeo bên người, hắn tìm đủ mọi cách để đoạt lấy, tốn bao nhiêu sức lực trí tuệ để lừa dối ta..

Tiêu Phàm cười khổ.

Thế quái nào mà chuyện gì từ tiểu nha đầu này nói ra đều thay đổi trắng thành đen hết cả. Bản thân rõ ràng là có tấm lòng tốt, giao dịch với cô ta, cả hai cùng có lợi, chớp mắt liền trở thành lừa dối rồi?
Chẳng qua Tiêu Phàm chưa muốn bác bỏ ngay.

Nói lý lẽ với con gái chính là tự chuốc họa. Điều này thì Tiêu Phàm chắc chắn.

- Di vật của Dương Minh tiên sinh, còn dùng được như vậy, nếu chẳng may đây thực sự là mộ Đông Phương Sóc, ta tin tác dụng chắc chắn còn lớn hơn. Dù sao cũng không cần các ngươi tự động thủ, thật sự là mộ táng của Đông Phương Sóc, thì các ngươi kiếm hời rồi. Cho dù là sai thì các ngươi cũng chẳng mất gì. Làm ăn như thế mà không làm thì còn có việc gì làm ăn được nữa?