Đại Hào Môn

Chương 167: Dị tộc




Dường như Uyển Thiên Thiên đặc biệt thích trang phục màu đỏ.

“Nữ ma đầu số một” một thân lửa đỏ, im hơi lặng tiếng nhanh chóng tiếp cận sát thủ độc hành.

Đoạn Thất Tinh sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói:
- Phải bắt sống…

Không nghi ngờ gì nữa, gã biết Uyển Thiên Thiên, biết đặc điểm thủ đoạn độc ác, đao kiếm vô tình của cô. Tên sát thủ kia dám ngắm bắn con trai gã, Đoạn Thất Tinh hận không thể lột da xẻ thịt y, tuy nhiên lý trí nói cho gã biết, y là mấu chốt sau màn độc thủ này, vì thế bắt sống được thì tốt hơn.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười.

Cô cũng không phải lo lắng.

Uyển Thiên Thiên cố nhiên thích càn quấy, ra tay cũng tàn nhẫn, lại không phải người không biết chừng mực. Nếu không thì làm sao có thể khiến “Yên Chi xã” phát triển nhanh chóng như vậy.

Làm cái nghề này lòng dạ không nham hiểm không được.

Chỉ có điều cô hơi tò mò, Uyển Thiên Thiên làm sao có thể cam tâm tình nguyện vì Tiêu Phàm mà “ép buộc” mình, tính tình bà cô nhỏ này vừa kiêu ngạo vừa nóng nảy. Hơn nữa không được lợi thì không dậy sớm, muốn nhờ cô làm chút chuyện mà không trả công thì không được.

Khi Uyển Thiên Thiên tiếp cận phía sau tên sát thủ độc hành ba mét, thì y mới phát hiện ra. Y xoay mạnh người lại, trong tay cầm một cây pa-lăng quân dụng cỡ lớn. Dưới ánh nắng đầu mùa hạ, bộ quần áo màu đen và cây pa-lăng trong tay ánh lên ánh sang lóng lánh của tử thần.

Ngay vào lúc này, một đao rực rỡ như cầu vồng bay ra.

Sát thủ độc hành thậm chí còn không kịp bóp răng thép cây pa-lăng, cổ tay cầm cây pa-lăng bị chặt đứt, cây pa-lăng thì bị gãy đôi rơi xuống mặt đất. Uyển Thiên Thiên sớm đã có chuẩn bị, cô giơ tay trái lên, một sợi dây màu đỏ bay ra. Khi cây pa-lăng sắp chạm mặt đất, cổ tay trái khẽ run lên, cây pa-lăng bắn nhanh về phía cô.

Ngay sau đó, tay trái Uyển Thiên Thiên nắm lấy pa-lăng. Tay phải cầm thanh kiếm thẳng tắp, đỏ tươi nhắm vào cổ họng sát thủ độc hành, cười hì hì nói:
- Chớ lộn xộn, lộn xộn sẽ chết đấy.

Tên sát thủ độc hành này khoảng ba mươi mấy tuối, hai mắt hõm sâu, làn da ngăm đen, tướng mạo âm trầm. Tuy nhiên giờ phút này bị chặt đứt một bàn tay, tay phải cẩm thật chặt chỗ bàn tay trái bị cụt, máu chảy như suối, y mím chặt môi, vì bị chảy máu quá nhiều mà sắc mặt trở lên tái nhợt, mồ hôi trên trán lã chã rơi xuống. Hai mắt hung tợn nhìn Uyển Thiên Thiên, giống như ánh mắt ai oán, tuyệt vọng của con sói đói sắp chết.

Một lát sau, tên sát thủ độc hành lại bật cười ha ha, tiếng cười chói tai như cú vọ vậy.

- Đại đương gia cần thận y uống thuốc độc.

Đoạn Thất Tinh bỗng nhiên lớn tiếng nói, cơ thể bay lên cửa sổ, sau đó không chút do dự nhảy xuống.

Quần lâu cao năm tầng, chênh lệch bảy mét so với bệ cửa sổ tám tầng Đoạn Thất Tinh đang đứng. Đối với Đoạn Thất Tinh thì độ cao này cũng không phải là sự uy hiếp quá lớn.

Chỉ tiếc rằng câu nhắc nhở này của Đoạn Thất Tinh lại muộn một chút. Khi thân hình khôi ngô của Đoạn Thất Tinh nhẹ nhàng dừng trên nóc Quần lâu thì tiếng cười như cú vọ của tên sát thủ độc hành đột nhiên dừng lại, thân mình mềm nhũn gục xuống lan can, một vết máu màu tím đen tràn ra khóe miệng, hai mắt trắng dã, không hề có chút sinh khí nào.

Dường như Uyển Thiên Thiên đã sớm liệu được kết quả như vậy, thu lại thanh kiếm, khóe miệng xinh đẹp hơi nhếch lên, không nhìn tên sát thủ kia mà cười nói với Đoạn Thất Tinh:
- Đoàn Vương gia, công phu khinh thân thật đẹp.

Trên mặt Đoạn Thất Tinh hiện lên một chút vẻ thất vọng, cười khổ một tiếng.

Phỏng chừng câu “công phu khinh thân thật đẹp” cũng chỉ có mình Uyển Thiên Thiên mới có thể khen ông ta thôi.

Tính cách của bà chủ “Yên Chi xã” này quả thực không giống với người bình thường.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa và PhạmNhạc cũng đều có mặt ở Quần Lâu.

Cơ Khinh Sa nhíu mi nói:
- Xem ra đó là một tổ chức rất nghiêm mật.

Nhiệm vụ thất bại, khi có nguy cơ bị bắt thì không chút do dự uống thuốc độc tự sát, không phải là tác phong của sát thủ độc hành, chỉ có tổ chức các sát thủ nghiêm mật mới có thể khống chế thuộc hạ của mình như vậy.

Đoạn Thất Tinh đánh giá diện mạo sát thủ kia, nói:
- Từ diện mạo có thể thấy, gã là người dị tộc, hẳn là người ở khu Tây Á.

Không ai đi điều tra thi thể sát thủ.

Nếu là tổ chức nghiêm mật như thế, khi sát thủ chấp hành nhiệm vụ sẽ không để lại trên người bất kỳ tư liệu nào.

Cơ Khinh Sa thản nhiên nói:
- Bất kể như thế nào, đây cũng được tính là một manh mối.

Đoạn Thất Tinh gật gật đầu, nói:
- Sát thủ của tổ chức nghiêm mật như vậy thì thi thể cũng là một manh mối.

Trong phạm vi toàn thế giới, tổ chức sát thủ không ít, nhưng tổ chức nghiêm mật lại không nhiều.Thi thể của tổ chức sát thủ có danh tiếng quả thực là một manh mối tốt.

- Đoạn tiên sinh, Cơ tổng, Thiên Thiên cô nương, chúng ta không cần phải ở lại đây nữa. Chúng ta đi Trà trang đi.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói.

Mọi người đều không có ý kiến gì cả, cùng nhau cùng nhau rời khỏi Quần Lâu.

Về phần thi thể của sát thủ, sẽ có người đến giải quyết hậu quả. Hành động ngày hôm nay Tiêu Phàm và nhị sư huynh phối hợp với nhau rất tốt, phía Văn nhị thái gia đã huy động toàn bộ người của mình.

Tuy rằng mấy năm nay Văn Thiên cắm rễ ở Hoàng Hải, nhưng ở thủ đô cũng không phải là không có chút vốn liếng.

Bất kỳ tổ chức lớn nào đều khó có thể không quan tâm đến thủ đô, như vậy là không sáng suốt rồi. Việc bố trí đường dây một vài người để điều tra tin tức là tất yếu.

Với danh nghĩa là cán bộ, Tiêu Phàm đến giải quyết vụ việc

Cha của Tiểu Quế Tử, Quế Thanh Thu đã được điều đến công tác ở bộ, trực tiếp đảm nhận chức Cục trưởng cục ba. Lệnh bổ nhiệm lần này khiến tất cả mọi người đều rơi kính xuống đất.

Sự cảm kích của Quế Thanh Thu đối với Tiêu Phàm không cần nói cũng biết.

Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng thầm cảm thán lực ảnh hưởng của hệ thống chính trị pháp luật nhà họ Phương, ngay cả hắn cũng chưa từng dự đoán trước được! Nhà họ Phương trực tiếp phân cho Quế Thanh Thu đảm nhận chức Cục trưởng của cục ba. Tiêu Phàm nhìn tướng mạo Quế Thanh Thu biết vận thế của y rất tốt, lần điều chỉnh nhân sự này cũng có quý nhân tương trợ. Lúc trước dự tính của Tiêu Phàm là Quế Thanh Thu đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục ba, trên danh nghĩa này ông ta sẽ nắm giữ quyền lực nhất định nào đó. Chờ sau khi tình hình ở Cục ba đi vào ổn định mới có thể thăng tiến thêm một bước.

Ai ngờ Phương Lê lại làm việc gọn gàng như thế, không dây dưa dài dòng chút nào.

Xem ra cần phải tìm hiểu rõ hơn về Phương Lê.

Đến cổng văn phòng làm việc, Phạm Nhạc lái xe. Chiếc xe Mercedes Benz còn chưa tới, một chiếc xe thể thao Porsche đỏ rực một màu tiến đến trước mặt đòan người. Uyển Thiên Thiên cười hì hì nhảy xuống xe nói:
- Anh chàng đẹp trai, lên xe tôi đi.

Uyển Thiên Thiên của hôm nay vẫn là Tiểu Thanh Tân trắng trẻo, xinh xắn, giả dạng nhà giàu, tính tình họat bát sôi nổi. Cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi cô chính là người dùng kiếm chặt đứt tay tên sát thủ độc hành.

Cơ Khinh Sa nhìn thấy nhưng coi như chuyện bình thường, còn Đoạn Thất Tinh thì sợ xanh mặt.

Ông ta và Uyển Thiên Thiên chỉ gặp nhau một lần, vào dịp mấy năm trước ông ta đến Yến Bắc thăm Cơ Khinh Sa nên mới quen biết cô. Lúc đó Đòạn Thất Tinh nghĩ rằng Uyển Thiên Thiên là em gái của Cơ Khinh Sa, nào ngờ Cơ Khinh Sa lại giới thiệu với ông ta rằng vị này chính là Uyển Thiên Thiên đại đương gia “Yên Chi xã” đội đạo mộ nổi tiếng.

Lúc ấy Uyển Thiên Thiên vừa mới tiếp nhận “Yên Chi xã” không lâu, trước mặt Đoạn Thất Tinh nổi danh trên giang hồ, nên cũng không quá giới hạn mà ngược lại rất lễ phép.

Đoàn Thất Tinh không nghĩ ra mối quan hệ giữa Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm là thế nào.

Thân là Thiên Nam Vương, Đoạn Thất Tinh là người rất lạc hậu, đối với lối sống của những người trẻ tuổi trên cơ bản là ông ta khó có thể chấp nhận. Uyển Thiên Thiên là cô gái trẻ, tính tình ham chơi, ưa náo nhiệt ít nhiều có thể hiểu được. Còn Tiêu Phàm là người tính khí trầm ổn, chẳng lẽ cũng càn quấy theo Uyển Thiên Thiên.

Tuy nhiên ngay lập tức Đoạn Thất Tinh thấy được vẻ bất đắc dĩ trên mặt Tiêu Phàm.

Xem ra quả thật là cảm giác của mình không đúng, Tiêu Phàm cũng không có cách nào khác với vị “ đại đương gia” ưa náo nhiệt này.

- Đi thôi, đi thôi...

Uyển Thiên Thiên bất chấp tất cả, tiến lên khoác tay Tiêu Phàm, quay đầu cười với Cơ Khinh Sa.

- Chị, chị không có ý kiến gì chứ?

Cơ Khinh Sa có chút không hiểu ra sao nói:
- Chị có ý kiến gì chứ?

- Không có thì tốt. Một Tân Lâm thôi đã đủ khiến em đau đầu rồi, nếu có thê m đối thủ cạnh tranh mạnh như chị thì em gặp phiền toái lớn rồi…

- Thiên Thiên, em nói gì vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Khinh Sa hơi trầm xuống.

Con bé này ngày càng thích nói linh tinh rồi.

Cái gì mà “đối thủ cạnh tranh?”
- Hì hì…

Uyển Thiên Thiên làm mặt quỷ với Cơ Khinh Sa, cũng không quan tâm đến anh chàng đẹp trai có tình nguyện hay không, liền kéo Tiêu Phàm lên xe Porsche của cô, giơ ngón tay cái lên với Đoạn Thất Tinh và Cơ Khinh Sa. Chiếc Porsche nhẹ nhàng chuyển động, giống như mũi tên thoát ra khỏi cung, dần dần tiến ra ngoài.

Đoạn Thất Tinh giận đến mức líu lưỡi.

Cơ Khinh Sa mỉm cười nói:
- Đoạn vương gia, tính tình Thiên Thiên là như thế đấy, tôi với cô ấy là bạn bè đã nhiều năm, nên sớm đã quen rồi.

Những người kì dị trên giang hồ không ít, Uyển Thiên Thiên cũng được tính trong” phạm trù bình thường”. Đoạn Thất Tinh cũng đã từng gặp qua mấy người không có quy tắc hơn Uyển Thiên Thiên.

Đoạn Thất Tinh cười gật đầu, tuy nhiên nụ cười có chút kỳ quái.

Cơ Khinh Sa kinh ngạc nói:
- Đoạn vương gia, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.

Đoạn Thất Tinh cười cười, nói:
- Cơ tổng, tôi thấy Tiêu thiếu cũng không phải là một nhân tuyển tệ.

Cơ Khinh Sa hoàn toàn không nghĩ tới Đoạn Thất Tinh sẽ nói ra một câu như vậy. Khuôn mặt quyến rũ tinh xảo không có chuẩn bị đỏ ửng lên, càng tăng thêm phần kiều diễm.

- Đoạn Vương Gia lại nói đùa rồi.

Cơ Khinh Sa vẫn độc thân, không biết có bao nhiêu người phỏng đóan, cuối cùng thì đóa hoa hồng có gai này sẽ rơi vào nhà nào hoặc là không bao giờ đợi được người có duyên ngắt hoa kia.

- Đoạn vương gia, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó, cho dù có thì khả năng giữa tôi và hắn cũng vô cùng nhỏ. Dòng dõi nhà họ Tiêu sớm đã được định rồi…Có lẽ Thiên Thiên tuổi còn nhỏ, nên chưa từng nghĩ qua việc này.

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói ra.

Làm trưởng tôn của nhà họ Tiêu, Tiêu Phàm vĩnh viễn không thể nào trở thành “nhân sĩ giang hồ” thuần túy được. Thử nghĩ mà xem một thủ lĩnh đội trộm mộ nổi tiếng nếu trở thành cháu dâu Tiêu gia là một điều không thể tưởng tượng được.

Trưởng bối của Tiêu Gia mà đồng ý cuộc hôn nhân này mới là lạ.

Chỉ có điều Cơ Khinh Sa có chút không hiểu ý đồ của Uyển Thiên Thiên, cô gái nhỏ này tuy rằng càn quấy, nhưng cũng không phải là người hồ đồ. Vào thời khắc mấu chốt cô lại bình tĩnh đến đáng sợ. Chỉ e rằng những điều hôm nay cô ấy làm đều có mưu đồ chứ tuyệt đối không phải là bị mở mắt bởi anh chàng đẹp trai.

Đoàn Thất Tinh mỉm cười nói:
- Cơ tổng, tướng nhân thuật của cô tinh chuẩn vô cùng, lẽ nào cô không nhìn ra Tiêu Phàm là người trung lập, túyp người này một khi đã đưa ra quyết định thì dù là ai cũng khó có thể thay đổi chủ ý của hắn.

Cơ Khinh Sa im lặng.

Tất nhiên cô không nói cho Đoạn Thất Tinh biết, thuật tướng nhân của cô dù có chuẩn thế nào thì cũng không hiệu quả với Tiêu Phàm. Cả người hắn đều ẩn trong sương mù, người khác rất khó đóan ra được.