Đại Hào Môn

Chương 166: Sát thủ độc hành




Không giống với sự tưởng tượng của Đọan Thất Tinh, thực ra Tiêu Phàm không hề kiêu căng!

Chiếc Mercedes Benz chưa dừng hẳn trước cửa văn phòng, Cơ Khinh Sa ngồi ở phía sau đã nhìn thấy Tiêu Phàm đứng lặng ở cửa.

Đích thân đứng chờ đón bọn họ.

Đoạn Thất Tinh hai mắt hơi hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói ra:
- Vị này chính là Tiêu nhất thiếu?

Cơ Khinh Sa mỉm cười vuốt cằm.

Cô cũng không hỏi Đoạn Thất Tinh dựa vào đâu mà có thể vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Tiêu Phàm. Tuy rằng trước đây Đoạn Thất Tinh chưa từng gặp qua Tiêu Phàm, nhưng chắc chắn là đã nghe con của ông ta Đòạn Khổng Tước miêu tả qua hình dáng của Tiêu Phàm. Thiên Nam Vương không phải chỉ biết dùng vũ lực, mà thuật nhận thức tướng mạo ngườicũng rất độc đáo. Dù thế nào thì con nhà võ chân chính cũng không thể có được vị trí như Đoạn Thất Tinh ngày hôm nay.

- Thật khí chất!

Đoạn Thất Tinh thấp giọng nói ra lời từ đáy lòng.

Trang phục của Tiêu Phám khá tinh tế, nhưng nhìn vẻ ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ được xem như là con cháu nhà quý tộc bình thường. Nhưng nhìn dáng đứng kia, yên tĩnh như Chỉ Thủy, tươi đẹp như cỏ cây, không chút nào quá xa vời, khiến người khác tuyệt đối không dám coi thường.

Đoạn Thất Tinh đã gặp qua vô số người, ông ta biết rõ chỉ có người chân chính cực điểm mới có thể tóat ra khí thái “không tranh giành” một cách tự nhiên như thế này. Vì trên đời này, thứ khiến anh ta có thể thực sự tranh giành rất ít.

Mục tiêu mà người bình thường cả đời phấn đấu, trong mắt Tiêu Phàm thực sự chẳng là gì cả.

Lại nói tiếp, Đoạn Thất Tinh và Tiêu Phàm cũng không có giao tình, vì Đoạn Khổng Tước mà hai bên ở vào vị trí đối địch mơ hồ. Tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại đến việc Đoạn Thất Tinh đứng trên lập trường khách quan đánh giá về Tiêu Phàm.

Nếu muốn trở thành cao thủ chân chính, có thể đánh giá một cách khách quan những người bên cạnh mình, dù là bạn bè hay kẻ địch đều có thể khách quan mà đánh giá họ, đây là điều kiện tiên quyết. Còn những kẻ mạnh mà chỉ vì mấy lời nói không lọt tai, dẫn đến động chân động tay, liều mạng, kỳ thực chỉ là đứa trẻ chưa lớn mà thôi.

- Quả thực rất có khí chất.

Cơ Khinh Sa mỉm cười đồng ý.

Chiếc Mercedes Benz vững vàng dừng ở trước mặt Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Đoạn Thất Tinh lần lượt xuống xe.

Tiêu Phàm mỉm cười chậm rãi tiến lên.

- Tiêu nhất thiếu.

Cơ Khinh Sa lộ ra nụ cười kiều diễm.

- Cơ tổng, Đoạn tiên sinh.

Tiêu Phàm mỉm cười đáp lễ.

Đoạn Thất Tinh tiến lên hai bước, khom người nói:
- Tiêu nhất thiếu, xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

- Đoạn tiên sinh quá khen rồi, tôi không dám nhận. Đoạn tiên sinh, xin chào.

Tiêu Phàm chủ động đưa tay về phía Đoạn Thất Tinh

Hai người thoáng nắm tay.

Đoạn đường phòng làm việc này thuộc khu phố xá sầm uất, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào. Cơ Khinh Sa và Đoạn Thất Tinh đều liếc mắt một cái là có thể nhìn ra họ ở cạnh chiếc xe Mercedes Benz chói mắt này lập tức có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

- Tiêu nhất thiếu, không biết anh gọi chúng tôi đến đây là có điều gì mới lạ sao, tôi cảm thấy rất hứng thú.

Khi Tiêu Phàm và Đoạn Thất Tinh nắm tay, Cơ Khinh Sa liền mỉm cười nói.

Tiêu Phàm bỗng nhiên thay đổi địa điểm hẹn, nhất định là có nguyên nhân và chắc chắn cũng không phải là chuyện bình thường. Nếu là chuyện bình thường không thế khiến cho Tiêu Phàm lỡ hẹn được.

Tiêu Phàm giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, Cơ tổng, Đoàn tiên sinh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

- Được, mời Tiêu nhất thiếu!

Đoạn Thất Tinh đáp. Hôm nay Cơ Khinh Sa sắp xếp cho ông ta và Tiêu Phàm “đàm phán”. Nếu hai bên đã gặp nhau rồi thì những việc tiếp theo hãy để Đoạn Thất Tinh và Tiêu Phàm tiến hành. Cơ Khinh Sa chỉ là người đi theo thôi.

Ba người đi về phía thang máy.

Phạm Nhạc dừng xe và đi gửi xe.

Sau khi vào thang máy Tiêu Phàm ấn tầng số tám.

Trong thang máy chỉ có ba người họ.

Tiêu Phàm nói:
- Mấy ngày nay Đoạn Khổng Tước vẫn luôn ở khách sạn Thời Đại. Tôi vừa mới cho người đi khách sạn Thời Đại mời anh ta đến đây gặp ngài. Tuy nhiên trong gara ở khách sạn Thời Đại xảy ra chút chuyện.

- Ồ, có chuyện gì vậy?

- Có người muốn giết anh ta.

Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh như trước, giọng nói rất dịu dàng, dường như đang kể lại một việc nhà vậy.

Lông mày Đoạn Thất Tinh lập tức nhướn lên, kinh ngạc nói:
- Có người muốn giết nó?

- Đúng thế, tổng cộng có năm tên sát thủ giả dạng là công nhân xây dựng đứng chờ ở gara đánh lén Khổng Tước. Tuy nhiên sát thủ cũng không thành công, Đoạn Khổng Tước cũng không bị thương.

Tiêu Phàm miêu tả đơn giản cảnh tượng giật gân ở gara khách sạn Thời Đại.

Đoạn Thất Tinh và Cơ Khinh Sa đều là người từng trải, không cần miêu tả cẩn thận.

- Tiêu nhất thiếu, ở Thủ đô Đoạn Khổng Tước không kết oán với kẻ nào cả.

Ba người ra ngòai thang máy, Đòạn Thất Tinh nói.

Tiêu Phàm dẫn hai người vào một văn phòng không gian không lớn lắm, đây là văn phòng của một công ty thương mại bình thường, dù Cơ Khinh Sa và Đoàn Thất Tinh rất sành sỏi tạm thời cũng không nghĩ ra văn phòng này có liên quan như nào với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Hai vị, đây là văn phòng tôi mượn để dùng tạm. Phòng này có góc nhìn rất tốt, tuy nhiên hai người cần chú ý một chút, đừng kinh động đến y.

Nói xong Tiêu Phàm nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra.

Lòng hiếu kì của Cơ Khinh Sa và Đòạn Thất Tinh đều bị câu dẫn. Dựa vào thân phận của hai người này thì có thể gợi dậy sự hiếu kì trong họ quả thật cũng không dễ dàng gì, đương nhiên điều này cũng liên quan đến địa vị thân phận của Tiêu Phàm.

Lần này Tiêu Phàm quả thật là có chút thần bí.

Cơ Khinh Sa và Đoạn Thất Tinh đi đến trước cửa sổ.

Cửa sổ đối diện với tòa nhà lớn. Tòa nhà cao năm tầng, tầng cao nhất là sân thượng, bày mấy chậu hoa cỏ. Phía xa xa, ở lan can sân thượng, có một người mặc trang phục của người lao công gục ở đó không hề nhúc nhích.

Cách cửa sổ họ đang đứng khoảng 30~40m.

Cơ Khinh Sa và Đoạn Thất Tinh liếc nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thực sự thì trên tòa nhà này chẳng có gì đáng nhìn cả.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra:
- Người lao công này đã gục ở đó khoảng mười phút rồi, trong tay y có một chiếc pa-lăng quân dụng đã được cải tiến, có thể bắn ra tên nỏ chứa thuốc nổ có khả năng bùng nổ rất cao, trong vòng 100m độ chính xác bắn nhắm rất cao.

Sắc mặt Cơ Khinh Sa và Đòạn Thất Tinh lập tức trở lên cực kỳ nghiêm túc.

Thân là kẻ giang hồ nổi danh một phương, hai người bọn họ biết rất rõ, chiếc pa-lăng quân dụng có lực sát thương lớn đến mức nào. Hơn nữa lại là tên nỏ chứa hàm lượng chất nổ cao, trong vòng 100m có thể bắn chết một người là điều chắc chắn không phải nghi ngờ, cho dù là bắn trúng một cái ô tô cũng có thể khiến ô tô bùng nổ.

- Y muốn đánh lén ai ?

Đoạn Thất Tinh trầm giọng hỏi, giọng điệu có chút không bình tĩnh.

Tiêu Phàm lỡ hẹn, đặc biệt mời họ đến phòng làm việc này, cho họ xem sát thủ chuyên nghiệp trên nóc nhà, tuyệt đối không phải là suy nghĩ nông nổi. Kết hợp với lời Tiêu Phàm vừa nói ở gara khách sạn Thời Đại có người đánh lén Đoạn Khổng Tước, Đoạn Thất Tinh có thể biết được mục tiêu săn bắt của tên thích khách chuyên nghiệp kia là ai.

Tiêu Phàm lập tức xác nhận phỏng đóan của Đoạn Thất Tinh, chậm rãi nói:
- Từ khách sạn đến trà trang Thiên Nam phải đi qua con đường lớn dưới tòa nhà kia.

Giờ phút này, Đoạn Thất Tinh không lo lắng cho con trai mình. Nếu Tiêu Phàm đã biết chuyện này mới mời ông ta và Cơ Khinh Sa đến “xem náo nhiệt”, chắc chắn là đã có sắp xếp chu đáo rồi.

Hai hàng lông mày tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần hơi nhăn lại, cười lạnh nói:
- Tiêu nhất thiếu, rốt cuộc ai là người có khẩu vị tốt như vậy, muốn nhét chúng ta vào chung một cái nồi thế này?

Cơ Khinh Sa cũng hiểu được lời Đoạn Thất Tinh vừa nói. Ở Thủ đô dường như cũng chưa có tử thù với ai cả. Hiện tại thì chỉ có ân óan với Tiêu Phàm thôi.

Nhưng nếu Tiêu Phàm muốn giết Đoạn Khổng Tước thì rõ ràng không cần phiền tóai như vậy. Tân Lâm chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết xong vấn đề.

Như vậy, cách giải thích duy nhất là có kẻ thứ ba muốn giết Đoạn Khổng Tước, sau đó vu oan cho Tiêu Phàm, khiến Đòạn Thất Tinh và Tiêu Phàm sống chết với nhau, đồng thời cũng kéo Cơ Khinh Sa liên lụy vào. Dù sao lần này đến thủ đô Đoạn Khổng Tước cũng từng hỏi thăm Cơ Khinh Sa, nếu thực sự có chuyện không hay xảy ra, Cơ Khinh Sa tuyệt đối khó thể không đếm xỉa đến.

Quả là mưu kế hay, một mũi tên trúng ba con chim.

- Đây cũng chính là điều mà tôi muốn biết.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói ra, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng không chút nào tức giận.

Cuộc tập kích ở gara khách sạn Thời Đại rõ ràng không phải là việc sắp đặt duy nhất. Trình độ của mấy tên thích khách không đủ chuyên nghiệp phỏng chừng họ cũng chỉ vâng mệnh làm việc mà thôi, nên chắc cũng không nắm được nội tình bên trong. Nếu bọn họ có thể ra tay thành công thì là điều tốt nhất. Nếu hành động thất bại ít nhất cũng khiến chúng ta nghĩ nguy hiểm đã qua, do đó lơ là cảnh giác, không có sự phòng bị. Tên sát thủ độc hành này chắc là át chủ bài dự bị của họ, có thể lấy được nhiều tin tức trên người y.

Kẻ thứ ba này có thể là kẻ thù của hai cha con Đoạn Thất Tinh và Đoạn Khổng Tước, hoặc cũng có thể là kẻ thù của Tiêu Phàm hoặc Cơ Khinh Sa. Trực tiếp đối phó với Đoạn Thất Tinh, Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa thì khá là khó nhằn, còn Đoạn Khổng Tước thì yếu hơn nhiều nên anh ta đã trở thành mục tiêu săn bắt. Nếu Đoạn Khổng Tước chết, thì cuộc chiến giữa ba nhà là điều không thể tránh được.

Nhưng Tiêu Phàm rất rõ ràng, những người đó đang nhắm vào hắn.

- Việc này rất đơn giản, chỉ cần bắt tên kia tra hỏi thì sẽ rõ.

Đoạn Thất Tinh trầm giọng nói, giọng nói lạnh như băng, gương mặt lộ ra một vẻ sát khí.

Bất kể là ai khi biết con mình trở thành đối tượng bị người khác săn, hơn nữa không chỉ là một lần đều sẽ thất phẫn nộ. Hơn nữa Đọan Thất Tinh là người mà hai tay đã từng dính đầy máu.

Xem ra Đoạn Thất Tinh thực sự không thể nhẫn nại được nữa, ông ta đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng tự mình ra tay.

Tuy lực sát thương của cây pa-lăng quân dụng rất mạnh, nhưng muốn khiến Đoạn Thất Tinh bị thương cũng không phải là điều dễ dàng. Nhớ năm đó, ở trong rừng rậm nguyên thủy phía nam, Đoạn Thất Tinh đơn phương độc mã đối mặt với hai tay súng cự phách và mấy tên thuộc hạ, nhưng cuối cùng phần thắng vẫn thuộc về ông ta, khiến hai tay súng và thuộc hạ của ông ta đi chầu diêm vương.

Chỉ một tên sát thủ, chẳng là cái quái gì cả.

Cơ Khinh Sa nhợt nhạt cười, nói:
- Việc này cũng không phiền đến ngài tự ra tay đâu.

Tiêu Phàm khẳng định đã sớm có sắp xếp chu đáo rồi.

Còn chưa dứt câu, một thân ảnh cả người đỏ rực hiện lên ở sân thượng tòa nhà.

Cơ Khinh Sa lập tức trừng lớn hai mắt quyến rũ.

Bóng dáng này cô quá quen thuộc

Uyển Thiên Thiên!