Đại Hào Môn

Chương 158: Anh suy đoán một chút, khi nào thì tôi gặp xui xẻo?




Chu Đại Thường đích thân xuống bếp, lấy lại tinh thần, rất nhanh mấy món ăn gia đình đã được đưa lên.

Giản Tú Hoa cười nói:
- Ôi, món trứng gà chiên này thật thơm!

Tất cả đều là món ăn gia đình ngày thường, ngay cả một món ăn cao lương mỹ vị cũng không nhìn thấy.

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười nói:
- Đến Hội sở Hoa Nhài chính là nhằm vào món ăn gia đình do cha con Chu gia làm, rất bài bản, có thể đem món ăn đơn giản nhất làm ra hương vị tuyệt hảo nhất, đó mới thực là đầu bếp lớn. Giống như đĩa cật heo xào áp chảo này, đầu bếp khác chế biến ra, khiến người khác cảm giác chính là một đĩa cật xào qua lửa. Chu Đại Thường chế biến ra, chính là cật heo xào áp chảo.

Cật heo xào áp chảo, rau thịt xào, trứng chiên.

Đồ ăn như vậy ở khách sạn khác, Nhiêu Vũ Đình không bao giờ ăn, càng không chọn món đó. Bà vô cùng chú ý đạo dưỡng sinh, nội tạng động vật rất ít khi ăn. Nhưng ở Hoa Nhài, lại chuyên chọn những món ăn này.

Tiêu Phàm cười nói:
- Thần kỳ trong chỗ tầm thường, mới thật sự là thần kỳ.

- Chính là đạo lí này.



Nhiêu Vũ Đình gật gật đầu, lập tức lại cảm thán một tiếng.

- Vũ Phàm, cháu cũng là thật sự thần kỳ.

Tiêu Phàm cười, khoát khoát tay nói:
- Dì Nhiêu, quá khen rồi. Mệnh lí tướng học và toán học là giống nhau, đều xem là học vấn của tổ tông, lưu truyền mấy nghìn năm, vẫn luôn là có đạo lí. Một số hiện tượng quả thực tương đối kì diệu, dựa vào trình độ khoa học của chúng ta hiện nay, rất khó để đưa ra giải thích hợp lí. Thế nhưng không thể biểu thị loại hiện tượng này là mê tín phong kiến, chân tướng vẫn luôn trong quá trình khám phá không ngừng.

Nhiêu Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng thế, một số chuyện nếu như không thực sự xảy ra bên cạnh bản thân mình, có thể rất nhiều người sẽ không tin, xem ra quan điểm của ta vẫn phải thay đổi một chút.

Phương Do Mỹ liền có chút giật mình liếc mắt nhìn mẹ một cái. Trong trí nhớ của cô, Nhiêu Vũ Đình là một người vô cùng “cố chấp”, rất ít người có thể thay đổi quan điểm của mẹ, thậm chí ngay cả cha của Phương Do Mỹlà Phương Lê cũng rất khó làm được. Hiện tại không ngờ ở trước mặt Tiêu Phàm lại có thể nói ra những lời này.

Trước ánh mắt kinh ngạc của con gái, Nhiêu Vũ Đình hiển nhiên không thèm quan tâm đến, bưng lên một ly nước trà, nói:
- Chị, Tiêu Phàm, em không thích uống rượu cho lắm, lấy trà thay rượu, chúng ta chạm ly một chút.






Giản Tú Hoa cười nâng ly trà lên, Tiêu Phàm cũng nâng ly trà, mọi người chạm ly một chút, cũng không nói lời nào.

Nhiêu Vũ Đình có thể làm được như thế này, đã là vô cùng lợi hại rồi. Ý cảm tạ đều ở trong lời không nói, có những lời không cần thiết phải nói ra, bằng không liền trở nên bình thường rồi.

- A, khoan đừng nói, món trứng chiên này quả thật rất ngon……..

Giản Tú Hoa thử một miếng trứng chiên, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, tán thưởng.

Nhiêu Vũ Đình cười nói:
- Nơi này à, không thể thường xuyên đến, nếu không rất khó khống chế cái miệng, khẩu vị của em đều đã được nuôi dưỡng hư rồi.

Xem như là đánh giá tốt nhất đối với tay nghề của Chu Đại Thường.

Phương Do Mỹ không uống trà, gọi một lon nước ngọt, thỉnh thoảng uống một ngụm, tinh lực vẫn đặt trên điện thoại. Thế nhưng vẫn thừa dịp không ai chú ý, liếc Tiêu Phàm một chút, dường như muốn tìm ra sơ hở của Tiêu Phàm.

Có đánh chết tiểu nha đầu cũng không tin, Tiêu Phàm biết “tiên đoán”, còn có thể tiên đoán cực kì chuẩn.

Tất cả đều là trò xiếc gạt người.

Nếu có thể vạch trần hắn, đó mới thú vị, đến lúc đó, nhìn hắn sẽ là sắc mặt như thế nào. Mẹ cũng thật là, ngày thường anh minh như thế, thế nào lại bị người này đùa cợt. Coi tư thế kia, thật đúng là giả thần giả quỷ, trở thành nhân vật khó lường.

Động tác nhỏ của Phương Do Mỹ, làm sao có thể vượt qua đáy mắt của Tiêu Phàm, chỉ làm như không biết. Lúc này, Tiêu Phàm vẫn là thật sự không rảnh đi cân nhắc tâm tư của cô bé.

- Tiêu Phàm, nói xem, cháu muốn tìm một đối tượng như thế nào?

Nhiêu Vũ Đình cười hỏi, mang theo một chút giọng điệu trêu trọc.

Cái này rất bất ngờ, trước mặt vãn bối thế gia, Nhiêu Vũ Đình thông thường đều cực kỳ coi trọng thể thống.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Dì Nhiêu, chuyện này cháu vẫn chưa nghĩ xong, nói thật với dì, cháu bây giờ vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí cho việc kết hôn.

- Ừm, lời nói này thật có trình độ, chưa có dự định kết hôn, thế nhưng nói chuyện yêu đương, trò chơi hồng trần vẫn là có thể. Ta nói con trai các ngươi làm sao đều là một ruộc này? Có thể đổi mới một chút không, có trách nhiệm một chút được không?

Không đợi Nhiêu Vũ Đình mở miệng, Phương Do Mỹ liền trợn mắt, rất khinh thường nói, khuôn mặt đều là thần sắc khinh miệt.

Nhiêu Vũ Đình sẵng giọng:
- Do Mỹ, lại nói linh tinh, không có tôn ti trật tự gì cả.

- Anh Tiêu Phàm cũng không là học sinh trung học, con nghĩ giống như bạn học của con, là một tiểu nam sinh hay sao?

- Tiểu nam sinh thì làm sao? Tiểu nam sinh chí ít đơn thuần, chân thành, sẽ không giả thần………không lừa gạt người khác.

Phương Do Mỹ một chút cũng không chịu nể mặt mũi, xem bộ dạng, cô vốn dĩ muốn nói “giả thần giả quỷ”. Suy sét đến Giản Tú Hoa đang ngồi, cuối cùng dừng cương trước bờ vực, đem lời nói trong miệng nuốt xuống, đổi lại một câu tính đả kích không mạnh như thế nữa.

Nhiêu Vũ Đình đối với cô con gái bảo bối này cũng thực có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cười xin lỗi,nói:
- Chị, Tiêu Phàm, chớ để ý nhé, nha đầu này chính là tính cách này, nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không suy nghĩ.

Giản Tú Hoa rộng lượng nói:
- Không sao, không sao, Tiểu Mỹ vẫn là một đứa trẻ mà, lời trẻ con không kiêng kỵ, không kiêng kỵ.

Vốn dĩ Nhiêu Vũ Đình phê bình cô nói chuyện không có đầu óc, Phương Do Mỹ cực muốn phản bác, nhưng vẫn là e dè mặt mũi của Giản Tú Hoa, khẽ “hừm” một tiếng, lại vùi đầu vào chơi điện thoại.

Trong mắt cô, những món ăn gia đình mà Nhiêu Vũ Đình, Giản Tú Hoa khen không dứt này cũng chỉ tầm thường. Tiểu cô nương ở độ tuổi này như Phương Do Mỹ, rất nhiều người được đặt danh hiệu “thùng cơm”, thế nhưng “thùng cơm” và “háu ăn” là hai chuyện. “Thùng cơm” chú ý số lượng, để ý nếm thử các loại đồ ăn không giống nhau, thế nhưng tuyệt đối không nghiên cứu khẩu vị. Khẩu vị là những người có tuổi hoặc những ẩm thực gia “háu ăn” mới để ý tới.

- Ha ha, chị, Tiêu Phàm vẫn là có chút non trẻ.

Nhiêu Vũ Đình cười nói, tìm cho Tiêu Phàm một lối thoát.

Giản Tú Hoa liền có chút mặt mày ủ rủ nói:
- Ai nói không phải chứ? Tiểu Phàm những năm này đều chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, nhân tình thế thái có chút không hiểu….

Tiêu Phàm thầm buồn cười.

Trong miệng của mẹ, những thứ đồ thần thần quỷ quỷ kia bỗng nhiên lại trở thành “học vấn” rồi.

Chuyển biến rất không tệ.

Nói đến cũng là bình thường, học vấn này thế mà lại cứu được Nhiêu Vũ Đình một mạng, vẫn không thể nói là học vấn bình thường, phải là đại học vấn.

Học vấn có thể cứu người, có thể cứu đời, đương nhiên là đại học vấn.

- Thế này đi, Tiêu Phàm, Dì Nhiêu cho cháu kỹ lưỡng xem xét một chút, theo ý kiến của mẹ cháu, diện mạo đoan trang, tính cách dịu dàng, ý của cháu như thế nào?

Nhiêu Vũ Đình biểu hiện cực kỳnhiệt tình.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, nói:
- Được, vậy tất cả đều nhờ cậy dì Nhiêu rồi.

Đối với việc giới thiệu đối tượng, xem mắt như thế này, bản thân Tiêu Phàm hiển nhiên sẽ không thật sự có hứng thú. Có điều nhìn tư thế sốt ruột như ngồi trên đống lửa, hận không thể có cháu bế ngay mai của mẹ, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể đồng ý với ý tốt của Nhiêu Vũ Đình.

Dù gì thì có nhìn trúng hay không, có lấy về nhà làm vợ hay không, quyền chủ động là ở trong tay mình.

Nếu đã phải trải qua kiếp hồng trần, phải giúp tổ phụ đưa lão Tiêu gia phát triển lớn mạnh, những việc này vẫn là trốn không nổi. Vòng tròn của thế gia hào môn lớn như vậy, những điều được coi trọng cũng không ngoài chuyện phú quý mãn đường, con đàn cháu đống.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.

- Chị, tối nay không có kế hoạch gì gấp gáp chứ? Dịch vụ làm tóc làm đẹp của bọn họ ở đây vẫn xem là tốt, hay là chúng ta đi thử.

Dùng cơm xong, Nhiêu Vũ Đình cười đưa ra lời mời.

“Đại ơn cứu mạng” vẫn không thể đơn giản ăn một bữa cơm là xong, Nhiêu Vũ Đình, theo lí biểu hiện càng thêm khách khí một chút. Hơn nữabà và Giản Tú Hoa vốn dĩ cũng là bạn thân, những năm này thường xuyên đi làm cùng với nhau.

- Được chứ, vậy thì đi thử một chút.

Giản Tú Hoa hiển nhiên sẽ không chối từ, mặc dù bà ngày thường cũng không quan tâm lắm đến chuyện chính trị, thế nhưng xuất thân thế gia, gả vào nhà quyền quý, mấy chục năm mưa dầm thấm đất, ngộ tính và hiểu biết với chính trị, không phải là thứ mà nữ chủ nhân gia đình bình thường có thể so sánh. Nhìn thấy Tiêu Phàm “trong một câu”, Nhiêu Vũ Đình thái độ thân mật, đương nhiên phải thừa cơ hội này, tiến thêm một bước phát triển cảm tình với Nhiêu Vũ Đình, liên kết Tiêu gia và Phương gia chặt chẽ lại với nhau.

- Tiêu Phàm, cháu có thích đánh bowling không?

Nhiêu Vũ Đình lại hướng về phía Tiêu Phàm hỏi.

- Thích ạ.

Tiêu Phàm hàm ý cười nói.

Kỳ thật hắn chưa từng chơi bowling, thế nhưng biết quy tắc. Chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn ngày thường mặc dù chuyên tâm nghiên cứu thuật pháp, chung quy vẫn không phải là ngăn cách với môi trường sinh hoạt, hắn đồng thời còn là cháu đích tôn trưởng của lão Tiêu gia, một số hoạt động giải trí thế tục, vẫn là có nghe biết đến.

- Vậy được, tiểu Mỹ cũng thích chơi bóng. Hai đứa đi đánh vài hiệp đi. Chúng ta có thể cần tốn chút thời gian.

- Vâng!

Tiêu Phàm vẫn khiêm nhường lễ độ.

- Được, vậy chúng ta đi tới bộ phận chăm sóc sắc đẹp. Trung tâm thể hình ở bên trái, tiểu Mỹ biết đường đi đấy.

- Mẹ, hai người mau đi đi, con đâu phải là trẻ con.

Phương Do Mỹ có chút không kiên nhẫn nói.

- Con không phải trẻ con thì là gì, chẳng lẽ là người lớn sao?

Nhiêu Vũ Đình liền trách mắng một câu.

Phương Do Mỹ ưỡn ưỡn ngực, đừng nhìn cô tuổi còn nhỏ, quy mô bộ ngực vẫn là tương đối khả quan, đường cong cao ngất. Ý này chính là nói, mẹ nhìn xem con là trẻ con hay là người lớn?

Nhiêu Vũ Đình có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng chẳng muốn tiếp tục giáo huấn con bé, cùng với Giản Tú Hoa đi tới bộ phận chăm sóc sắc đẹp.

Mắt thấy hai vị mẫu thân rẽ qua hành lang nhìn không thấy rồi, Phương Do Mỹ lập tức lấy hai tay ôm ngực, trừng đôi mắt to tròn lấp lánh, cười lạnh nói:
- Phó Trưởng phòng Tiêu, anh thật đúng là một đại lưu manh.

Tiêu Phàm làm gì sẽ so đo với tiểu cô nương này? Cười cười nói:
- Đi thôi. Đi chơi bowling thôi.

- Đứng lại.

Tiểu cô nương gào to một tiếng, tiếp tục trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, khắp mặt đều là vẻ mặt không tin tưởng.

Lúc này, cô làm gì có tâm tư đi đánh bowling cái gì chứ?

Tiêu Phàm quả thực đứng lại, trong miệng ngậm ý cười nhìn cô, trong mắt đều là biểu hiện bất đắc dĩ của anh trai dành cho em gái càn quấy.

Phương Do Mỹ tiếp tục hai tay ôm ngực, vây tới vây lui quanh người Tiêu Phàm, đánh giá cao thấp:
- Anh nói xem, anh rốt cuộc là làm thế nào để che đi? Hay vốn dĩ là anh tính kế?

Tiêu Phàm lắc đầu, hơi buồn cười, nói:
- Cái này cũng có thể tính kế ư?

Tính kế cho xe tải trên đường cao tốc đâm bay chiếc Audi của nữ chủ nhân Phương gia.

Thật không biết trong quả đầu dưa của tiểu nha đầu này nghĩ những gì.

Cô bé dường như cũng cảm thất mình nói lời này có chút ngang ngược vô lí, tròng mắt nhanh như chớp đảo qua đảo lại, nói:
- Được, anh muốn tôi tin tưởng đây là anhtiên đoán, vậy anh tiên đoán một chút, tôi lúc nào sẽ gặp đen đủi?

- Được. Đợi một chút đi đánh Bowling, chú ý dựa bên trái, đừng dựa bên phải, nếu không sẽ bị thương đó.

Tiêu Phàm rất tùy ý nói.