Đại Hào Môn

Chương 154: Quê mùa




Đi dạo phố là sở thích lớn nhất của Giản Tú Hoa.

Làm phu nhân lãnh đạo, công việc của Giản Tú Hoa tương đối nhàn hạ, cơ bản thuộc loại có thể đi cũng có thể không đi, thời gian vẫn là có. Thế nhưng có tiền, rảnh rỗi lại chưa phải là toàn bộ yếu tố cần thiết để đi dạo phố, còn phải có bạn đi cùng.

Một mình đi dạo phố không có nhiều hứng thú để nói.

Giản Tú Hoa không có con gái, tạm thời cũng không có con dâu, vậy nên dạo phố chỉ có thể gọi bạn tâm giao đi cùng.

Có tư cách trở thành bạn tâm giao của phu nhân Bộ trưởng Tiêu, cũng tuyệt đối không đơn giản.

Ví dụ như Nhiêu Vũ Đình.

Nhiêu Vũ Đình nghe lên chỉ là tên của một cô bé, trên thực tế lại là nữ chủ nhân của Phương gia.

Chiếc xe Mercedes-Benz mới tinh chậm rãi dừng trước cửa cao ốc Thắng Lợi. Tiêu Phàm đích thân lái xe, đưa mẹ đi dạo phố, đây là lần đầu tiên phá lệ. Giản Tú Hoa hưng phấn dị thường, còn nhớ lúc hai anh em hắn còn nhỏ, mới có động tác như vậy. Thế nhưng khi đó, không tính là Tiêu Phàm, Tiêu Thiên đưa mẹ đi dạo phố, mà là Giản Tú Hoa đưa hai anh em bọn họ đi dạo phố.

Có sự khác nhau về bản chất.

Cao ốc Thắng Lợi là công trình kiến trúc tiêu biểu của quảng trường thành phố Thắng Lợi. Theo sự phát triển kiến thiết nhanh chóng của thành phố Bắc Kinh, một loạt các quảng trường thành phố ở Bắc Kinh nở hoa tứ phía, đột ngột từ dưới đất mọc lên.

Quảng trường Thắng Lợi hoàn thành xong chưa lâu, được xác định là một khu vực tiêu dùng sang trọng cao cấp, là nơi yêu thích nhất của tầng lớpphụ nữ quý tộc, thiên kim nhà giàuở thủ đô.


Giản Tú Hoa thường xuyên đến quảng trường Thắng Lợi dạo một vòng, có khi mua chút đồ, phần lớn thời gian đến đây đều là đến chăm sóc sắc đẹp, tập thể dục thẩm mỹ gì đó. Ở đây có không ít những bạn tốt “cùng chung chí hướng”.

Nơi cửa chính cao ốc Thắng Lợi, có hai người phụ nữ đang đợi.

Trong đó có một vịdáng vẻ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, diện mạo đoan trang, cách ăn mặc thời thượng, phối hợp kiểu tóc, trang phục, trang sức, túi xách tay đều cực kỳ sang trọng, vừa nhìn thấy đã biết là quý phu nhân sống trong nhung lụa.

Đứng bên cạnh quý phu nhân đó còn có một cô gái trẻ tuổi, trang điểm tương đối bình thường, áo phông tay dài, quần bò, giày thể thao, có chút mê phong cách Hàn Quốc…Dáng người cao gầy thon thả, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, chỉ đơn giản thoa chút son môi, vẽ chút lông mày, có vẻ vô cùng thanh thuần. Thế nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện, trên gương mặt xinh đẹp của cô gáitrang phục đơn giản này không có một chút gì là hàng hiệu, tự nhiên mà toát ra thần thái kiêu sa thản nhiên.

- Vũ Đình, Tiểu Mỹ!

Giản Tú Hoa bước xuống chiếc xe Mercedes Benz, cười chào hỏi với hai người.

- Í, chị, hôm nay đổi xe rồi ư?

Quý phu nhân trung niên hơi có chút kinh ngạc.

- Dì Giản.

Cô bé xinh đẹp thần sắc thản nhiên chào hỏi Giản Tú Hoa.

Giản Tú Hoa cười nói:
- Đúng vậy, Tiểu Phàm mua xe mới, hôm nay tâm tình không tệ, đưa chị đi dạo phố. Tiểu Phàm, nhanh, đây là dì Nhiêu, đây là tiểu Mỹ.

Tiêu Phàm ngồi ở trong xe khẽ cười, nói:
- Chào dì Nhiêu. Tiểu Mỹ, chào em. Dì Nhiêu, mọi người đi dạo trước, cháu đưa xe đến bãi đỗ, lập tức tới ngay.

- Ơ, đây là…..Tiêu Phàm ư?

Dì Nhiêu hiện lên vẻ không ngờ được, mở to mắt nhìn.

- Đúng vậy, rất lâu không gặp rồi phải không?

Giản Tú Hoa có chút đắc ý nhỏ. Thân là phu nhân Bộ trưởng, Giản Tú Hoa không phải là loại phụ nữ gia đình nông cạn, cho rằng con trai lái một chiếc Mercedes Benz là rất lợi hại, mấu chốt ở chỗ người lái chiếc xe Mercedes Benz là Tiêu Phàm đó lại không giống nhau.

Tiêu Phàm trước kia, chưa bao giờ coi trọng những điều này. Hôm nay chẳng những lái xe Mercedes Benz mà còn là cả người hàng hiệu, thời thượng tao nhã, phong độ nhẹ nhàng. Giản Tú Hoa cảm thấy vô cùng có thể diện.

Nuôi hai đứa con trai, cuối cùng cũng có một đứa có thể làm cho mình có tự tin rồi.

- Đúng vậy, lâu rồi không gặp……ừm, khi đó vẫn đang học trung học phải không?

Nhiêu Vũ Đình ngạc nhiên thán phục nói.

Tiêu đại thiếu gia trong con cháu nhà hào môn thế gia, có thể nói là “tiếng tăm lừng lẫy”, ai không biết cháu đích tôn trưởng của Tiêu gia là một “đạo sĩ” chứ? Hai tiểu tử của Tiêu gia, sớm đã trở thành trò cười của nhà hào môn thế gia.

Không ngờ tới hôm nay lại có thể dùng phương thức này xuất hiện.

Tiêu Phàm lại lễ phép hướng về phía Nhiêu Vũ Đình nhẹ gật đầu, chiếc Mercedes Benz chầm chậm đi vòng về phía trước.

Nhìn Mercedes Benz đi xa, Nhiêu Vũ Đình lúc này mới cười nói:
- Chị, tiểu Phàm thay đổi tính tình rồi ư?

Giản Tú Hoa liên tục gật đầu, cảm giác vui sướng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.

- Đi, Vũ Đình, tiểu Mỹ, chúng ta trước tiên đi vào uống ly cà phê, Tiểu Phàm đỗ xe xong sẽ qua.

Vốn dĩ Giản Tú Hoa là hẹn mẹ con Nhiêu Vũ Đình đến đi dạo phố, bây giờ đổi thành uống cà phê rồi, Nhiêu Vũ Đình cũng không phản đối. Uống cà phê trước, tán gẫu một chút, đi dạo phố cũng không muộn.

Quán cà phê ở quảng trường Thắng Lợi trang trí tinh mỹ, mặc dù trang hoàng rất khiêm tốn, thế nhưng vẫn hiển hiện ra không khí xa hoa, rất hợp với thẩm mỹ quan của những nhân vật cao cấp.

Tiêu Phàm dừng xe xong qua đây, Giản Tú Hoa ba người đã tìm thấy chỗ ngồi.

- Tiểu Phàm, bên này.

Giản Tú Hoa vẫy tay với con trai.

Tiêu Phàm bước tới, lại chào hỏi Nhiêu Vũ Đình thêm một lần.

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười xoa cằm, nói với con gái yêu xinh đẹp đang ngồi bên cạnh:
- Tiểu Mỹ, đây là anh Tiêu Phàm.

Trên gương mặt của cô gái xinh đẹp có điểm nhấn đặc biệt nhất chính là đôi mắt to, đen láy, giống như hai viên bảo thạch đen phát sáng, cực kỳ sinh động có thần. Liếc Tiêu Phàm một cái, vẻ mặt dửng dưng, không lạnh không nhạt nói một tiếng “chào anh”, liền không nói gì nữa.

Rất kiêu ngạo.

Cũng khó trách, làm thiên kim đại tiểu thư nhỏ tuổi nhất của gia tộc Phương Thị, Phương Do Mỹ quả thực có khả năng và tư cách để kiêu ngạo.

Gia tộc Phương thị ở Bắc Kinh cũng là một thế gia hào môn rất có danh tiếng, ông cụ Phương trước khi về hưu, luôn luôn ở hệ thống chính trị pháp luật làm việc, được gọi là cây trường xuân không bao giờ đổ của hệ thống chính pháp. Bây giờ tuy rằng đã lui xuống, trong hệ thống chính pháp lời nói vẫn có sức nặng quyền lực như trước. Cha của Phương Do Mỹ- Phương Lê, hiện tại cũng đang làm việc ở hệ thống chính pháp, chức vụ không phải rất quan trọng, nhưng cấp bậc lại đến Phó Bộ trưởng, chiếm vị trí mấu chốt cực kì quan trọng, thế nên trong tay có quyền lực ngầm cực lớn.

Bản thân Nhiêu Vũ Đình có chỗ không giống với các phu nhân lãnh đạo bình thườngđólà không phải là thuộc loại giúp chồng dạy con cái. Đảm nhiệm chức quản lí trưởng ở một cơ cấu hành chính nhà nước, hưởng thụ chế độ đãi ngộ cấp Cục. Trong ngành nghề do Nhiêu Vũ Đình phụ trách, không nói nhất ngôn cửu đỉnh, ít nhất cũng có thể đạt đến “lời nói tựa ngàn cân”. Nhiêu Vũ Đình lãnh đạo ban trị sự ban hành quy tắc của các ngành sản xuất, cả ngành sản xuất đấy đều phải tuân theo chấp hành.

Có thể xem là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Phương Do Mỹ nhìn qua tuổi rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là mười bảy mười tám tuổi, có lẽ còn không đến. Trẻ con trong giai đoạn này, chính là giai đoạn thanh xuân phản nghịch, đối với thế giới bên ngoài hết thảy đều là thái độ hoài nghi, đối với bất kỳ một người lạ nào bên cạnh, đều là không quá thân thiện.

Xem chừng hôm nay đưa mẹ đi dạo phố, đều có chút bị ép bất đắc dĩ.

- Con bé này, sao lại thế?

Có lẽ thái độ của Phương Do Mỹ quá sức lạnh lùng, Nhiêu Vũ Đình chỉ sợ làm cho Giản Tú Hoa không hài lòng, liền trách cứ một câu. Thế nhưng vẫn mang theo ý mỉm cười, có thể thấy Nhiêu Vũ Đình đối với con gái bé nhỏ tràn đầy yêu thương, thậm chí là cưng chiều, bất luận như thế nào đều không nỡ nói nặng với cô bé một câu.

Giản Tú Hoa vội vàng nói:
- Không sao, không sao, người trẻ tuổi mà, bây giờ đều coi trọng cá tính, ha ha…. Ai da, mấy tháng không gặp, tiểu Mỹ dáng vẻ càng ngày càng xinh đẹp rồi. Vũ Đình, nó với em lúc trẻ chính là một khuôn đúc.

Nhiêu Vũ Đình thở dài nói:
- Chị, chị đừng khen nó, con bé này không nghe lọt lời khen….Trong nhà, chỉ có lời của cha nó có thể nghe, lời em nói toàn bộ đều coi như gió thổi bên tai.

Phương Do Mỹ bĩu môi, cũng không cãi lại, tự mình lấy điện thoại ra chơi.

Đúng vào lúc này, nữ nhân viên phục vụ kịp thời qua “giải vây”, mỉm cười hỏi:
- Tiên sinh, có cần uống chút gì không?

- Trà xanh.

Tiêu Phàm thuận miệng đáp.

- Được, tiên sinh, ngài đợi một lát.

Nhiêu Vũ Đình quan sát Tiêu Phàm, cười nói:
- Tiêu Phàm, mười năm không gặp, trở thành một tiểu tử đẹp trai rồi….

Vốn dĩ Nhiêu Vũ Đình muốn hỏi Tiêu Phàm còn làm ở Cục Tôn giáo hay không, thế nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Trước đây khi đi cùng Giản Tú Hoa, Nhiêu Vũ Đình cũng rất cẩn thận, bình thường không hỏi tình hình của Tiêu Phàm và Tiêu Thiên, tránh xảy ra lúng túng.

Tiêu Phàm cũng đang quan sát Nhiêu Vũ Đình, đương nhiên ánh mắt che dấu vô cùng tốt, rất hàm súc. Lãnh đạo có thực quyền của các ngành nghề sản xuất trong toàn quốc, nữ chủ nhân thế gia, loại thân phận địa vị như Nhiêu Vũ Đình này rất coi trọng quy củ và thể thống.

Ánh mắt hàm súc này của Tiêu Phàm, làm cho Nhiêu Vũ Đình tăng thêm vài phần thiện cảm với hắn.

Thân phận của Nhiêu Vũ Đình, đã định trước là ngày nào cũng phải giao tiếp với những nhân vật cao cấp trong xã hội, mỗi người đều rất nho nhã, trầm ổn, có văn hóa. Đối với những loại người như thế này, Nhiêu Vũ Đình tự nhiên mà có nhiều hơn một chút tin tưởng.

- Vũ Đình, không dấu em, hôm nay hẹn em đi ra ngoài là có việc muốn bàn với em.

Nhiêu Vũ Đình vội vàng nói:
- Chị, chị cứ nói.

- Là thế này, chúng ta là chị em tốt, em xem, tiểu Phàm cũng đến lứa tuổi kết hôn rồi, em tham mưu cho nó một chút, có cô gái nào thích hợp không?

Giản Tú Hoa cười nói.

Nhiêu Vũ Đình cũng cười rộ lên:
- Chị, hóa ra chị muốn em làm bà mối à?

Phương Do Mỹ chơi di động ở một bên, bĩu môi lẩm bẩm hai chữ, giọng nhỏ khó có thể nghe, nhưng Tiêu Phàm nội lực tinh thâm cỡ nào chứ. Giọng lẩm bẩm của Phương Do Mỹ tuy nhỏ, nhưng hắn lại có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

- Quê mùa!

Phương Do Mỹ lẩm bẩm đúng là hai chữ này.

Tiêu Phàm không khỏi âm thầm bật cười.

Đây là thời đại nào rồi, lại còn có người muốn giới thiệu đối tượng? Trong mắt Phương Do Mỹ, quả thực chính là không thể tin nổi. Thế nhưng, dù sao cũng không phải là giới thiệu đối tượng cho cô bé, cũng không sao cả, không ảnh hưởng đến Phương đại tiểu thư chơi điện thoại.

Loại chuyện này trong mắt Phương Do Mỹ dĩ nhiên là quê mùa tới cực điểm, hai vị mẫu thân lại là hứng trí dạt dào, thậm trí đến phố cũng không dạo nữa, liền ở nơi này bàn bạc với khí thế ngất trời.

- Chị, vậy chị phải nói cho em trước, chị cần điều kiện như thế nào?

Giới thiệu đối tượng cho con trai Bộ trưởng Tiêu, thật không giống bình thường. Nếu thành, cô gái này sẽ trở thành cháu dâu trưởng của lão Tiêu gia.

Giản Tú Hoa cười nói:
- Cũng không có điều kiện cụ thể gì, tóm lại thích hợp là được. Ví dụ như tướng mạo cần xinh đẹp một chút, tính cách phải tốt một chút, không thể quá bất tài, điều kiện gia đình cũng không quan trọng.

Lời thì là nói như vậy, mấu chốt là phải để Quản lí trưởng Nhiêu người ta quen biết cô gái có điều kiện gia đình bình thường mới được. Làm con dâu của lão Tiêu gia, dĩ nhiên không nhất định phải là xuất thân thế gia hào môn cùng đẳng cấp, nhưng cũng không thể khác biệt quá xa. Nếu như Tiêu Phàm là tự do yêu đương, thế thì cô nương gia đình bình thường cũng có thể gả vào nhà quyền quý, cái việc giới thiệu này, hiển nhiên không giống nhau.

Giản Tú Hoa nói xong, liền liếc mắt nhìn Phương Do Mỹ một cái.

Ngụ ý nói rằng, tướng mạo của cô gái đó, phải dựa vào Phương Do Mỹ làm tiêu chuẩn.

Nhiêu Vũ Đình lại trở nên “cảnh giác”.

Chẳng lẽ, Giản Tú Hoa đánh “chủ ý” với con gái yêu củabà.

Cái này tuyệt đối không được.

Không phải nói Tiêu gia không tốt, mấu chốt là “công việc” của bản thân Tiêu Phàm là một vấn đề lớn, đã định trước trên con đường làm quan không có cơ hội xuất đầu lộ diện rồi.