Đại Hào Môn

Chương 149: Mua nhà




Tiền vàng tuy nhiều, nhưng đôi khi lại không dựa vào giá trị tuyệt đối để cân nhắc.

Ví dụ như bảy triệu, đối với người bình thường mà nói, là một con số vô cùng lớn. Nhưng ở trong mắt nhân viên bán hàng của “Hãn Hải hào môn”, cũng chỉ là cái giá bán một căn nhà vừa phải.

“Hãn Hải hào môn” là một khu chung cư phồn hoa mới khai phá của thủ đô.

Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, trong vòng trong thủ đô, tấc đất tấc vàng, nhà cao tầng san sát. Đoạn đường phồn hoa, không có một khoảng đất trống. Bất luận xây dựng khu chung cư nào mới, đều phải có điều kiện giải phóng mặt bằng là yếu tố hàng đầu.

Có thể phối hợp với người của chính phủ cưỡng chế phá dỡ các cửa hàng, cũng là hoành tráng đấy.

Liên quan đến, nữ nhân viên bán tòa nhà cũng rất hoành tráng.

Tiêu Phàm và Ager lena lái chiếc Mecedess tới, quần áo và cách ăn mặc lại rất bình thường. Nữ nhân viên bán hàng lại có vẻ không mấy nhiệt tình. Đương nhiên, cũng không thể hiện vẻ mặt lạnh lùng, đối với tất cả khách hàng đều duy trì vẻ mặt mỉm cười. Đây là yêu cầu cơ bản của ngành bất động sản. Tuy nhiên rốt cuộc là mỉm cười một cách chuyên nghiệp hóa, hay là nụ cười xuất phát từ trong tâm, khác biệt là rất lớn, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Áo trắng, quần bò, giầy thể thao.

Tiêu Phàm và Ager lena đều cùng mặc trang phục giả dạng tình nhân.

Đương nhiên, trên áo lót của Tiêu Phàm không viết “Sừ hòa”, thì trên áo lót của Ager lena cũng không viết “Đoan ngọ”. Tiêu nhất thiếubắt đầu trải qua kiếp hồng trần, thi phải quyết định phải trải qua cuộc sống bình thường của người trẻ tuổi, trải quanhững chuyện đời thường mà người trẻ tuổi đều phải trải qua, lại cũng không không đến mức khác biệt thái quá.

Anger lenathay đổi trang phục có vẻ thuần khiết, nhu mì, mê người.

Cô gái này tròng mắt màu xanh, hốc mắt hơi giống người Đông Âu, da trắng, trời sinh sự yêu kiều ý nhị. Tùy tiện liếc mắt người khác một cái, đã khiến cho người đó cảm thấy làn thu thủy, chân thành phong tình.

Bất kế Ager lena hóa trang cỡ nào, đều không thể che dấu sự đoan trang trời sinh, thướt tha đến mê người.

Các nhà đầu tư khai thác của “Hãn Hải hào môn” đều cho rằng thủ đô là đất có thực lực phát triển vô cùng. Định vị của bản thân “Hãn Hải hào môn” cũng là khu chung cư xa hoa. Ở trên đoạn đường xa hoa của thủ đô, muốn xây một chung cư nhỏ, phí tổn cũng rất lớn. Người dân bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng sẽ mua được. Không coi thành khu chung cư xa hoa, các nhà đầu tư khai thác phát triển sẽ bị lỗ chổng vó.

Cho nên nhân viên của bộ phận bán nhà “Hãn Hải hào môn” đều phải trải qua quá trình tuyển chọn. Mỗi người đều là những người đẹp trai xinh gái. Dù là như thế, vẻ đẹp kiều diễm của Ager lena đều khiến tất cả nữ nhân viên bán nhà đều phải ghen tị. Mỉm cười cũng càng chuyên nghiệp hóa.

Tiêu nhất thiếu không thèm để ý điều này.

Thân xác nhập thế, không có nghĩa là trong khỏang thời gian ngắn, tâm tính Tiêu Phàm cũng có thể nhập thế.

Ager lena càng không thèm để ý. Nhìn qua, chỉ cần có thể sống chung với Tiêu Phàm, cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này rồi. Các nhân viên nữ bán nhà hâm mộ ghen tị, vừa lúc trở thành lá cây làm nền cho đóa hoa hồng.

Các nữ nhân viên bán nhà hâm mộ ghen tị Ager lena. Nhưng các nhân viên nam thì không giống họ, người bọn họ ghen tị lại chính là Tiêu Phàm.

Bao gồm cả phó tổng giám đốc Mẫn của “Hãn Hải hào môn”.

Phó tổng giám đốc Mẫn đến kiểm tra công việc. Tất cả nhân viên của bộ phận tiêu thụ gần như đều đứng cả dậy, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh đối với phó giám đốc Mẫn. Người phụ trách bộ phận tiêu thụ liên tục không ngừng vây quanh, thỉnh an vấn an, tiếng động bên tai không dứt.

Bầu không khí của doanh nghiệp hiện đại hóa cũng ngày càng quan trường hóa.

Không có cách nào, ai bảo áp lực sinh tồn ngày càng lớn chứ?

Phó tổng giám đốc Mẫn lại lập tức bị Ager lena hấp dẫn. Tùy tiện chào hỏi một vài người ở bộ phận tiêu thụ, rồi hướng về phía Tiêu Phàm và Ager lena, tươi cười chân thành.

- Hai vị, nhìn trúng phòng ốc của Hãn Hải chúng ta rồi ư? Thật là có mắt nhìn. Hiện giờ, đoạn đường phồn hoa nhất của thủ đô chỉ có Hãn Hải hào môn chúng tôi là khu chung cư sơn thủy phong cảnh tuyệt đẹp, vị trí đắc địa.

Phó tổng giám đốc Mẫn cười ha hả nói. Dường như rất tình cờ nhận lấy công việc bán nhà.

Vị phó tổng giám đốc Mẫn này khoảng ba mươi tuổi, đi giày Tây, diện mạo khôi ngô, dáng người cao, thật là điển hình cho thành phần tri thức tinh anh.

Vừa thấy phó tổng giám đốc Mẫn tự mình đến “giới thiệu”, nữ nhân viên bán hàng rất tự giác giao ra “Quyền chủ động”, hai tay để trước bụng, nụ cười trên mặt trở nên cực kỳ rạng rỡ.

Không thấy được đôi mắt phó tổng giám đốc Mẫn chỉ đảo quanh trên người cô gái Tây kia sao?

Ở “Hãn Hải hào môn”, phó tổng giám đốc Mẫn là nổi danh nhất trong Vương lão ngũ kim cương. Khôi ngô tuấn tú, phong độ, gia đình quyền quý, rất được ông chủ lớn coi trọng, tiền đồ rộng lớn, “Kim quy tế” mạnh mẽ đứng đầu trong số những người được chọn.

Những cô gái chưa kết hôn ở Hãn Hải, nhìn thấy phó tổng giám đốc Mẫn không thể hai mắt không sáng lên.

Tuy nhiên bây giờ ánh mắt phó tổng giám đốc Mẫn nhìn Ager lena và ánh mắt của các nữ nhân viên nhà nhìn anh ta không có bất kỳ khác nhau. Cái loại thần thái kỳ quái này, chỉ một người có thể nhìn ra.

Tiêu Phàm và Ager lena rất lễ phép ra hiệu gật đầu.

Nữ bán hàng nhanh chóng giới thiệu:
- Tiêu tiên sinh, tiểu thư Ager lena, vị này chính là phó tổng giám đốc Mẫn của tổng công ty chúng tôi.

- Xin chào, phó tổng giám đốc Mẫn.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, vẫn chưa đưa tay về phía phó tổng giám đốc Mẫn.

- Hai vị, phó tổng giám độc Mẫn tự mình giới thiệu, đây chính là cơ hội khó mà có được. Phó tổng giám đốc Mẫn chính là người có quyền lực lớn nhất mà cấp trên phái tới….

Nữ nhân viên bán hàng kịp thời nói thêm một câu nữa, lại hướng về phía phó tổng giám đốc Mẫn nở một nụ cười rạng rỡ như hoa lúm đồng tiền.

Phó tổng giám đốc Mẫn cười nói:
- Tiêu tiên sinh, là đến mua nhà mới ư?

Thần thái liền có chút kiêu ngạo.

Nói chung, liên quan tới quyền ưu đãi lớn như vậy! Người có quyền ưu đãi biên độ cao, khách hàng đều trở nên vô cùng khách khí. Câu nói đầu tiên có thể tiết kiệm mấy vạn đồng. Khách khí như vậy làm gì?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười nói:
- Tạm thời còn chưa nghĩ đến việc kết hôn, mua trước một căn cho bạn tôi… Ager lena, em thích một căn nhà như thế nào?

Ager lena mỉm cười, nói:
- Chỉ cần anh thích là được rồi, anh thích thì em cũng thích.

Tiếng phổ thông chuẩn pha chút giai điệu ngoại quốc, nghe lại kiều diễm, tê dại, thẳng vào tim gan.

Phó tổng giám đốc trở nên buồn bực, sao nghe cái ý tứ này không giống như là vợ chồng son đấy chuẩn bị mua nhà, trái ngược lại là người giàu bao nuôi bồ nhí.

Chẳng lẽ mình nhầm rồi, người đàn ông trẻ tuổi này là nhân vật tai to mặt lớn?

- Tiêu tiên sinh phát tài ở đâu sao?

Phó tổng giám đốc Mẫn thử dò xét hỏi một câu.

Tiêu Phàm cười cười, đối với câu hỏi này của phó tổng giám đốc Mẫn cũng không có trả lời Kéo tay Ager lena, chỉ vào mô hình thật lớn nói:
- Ager lena, hay là mua cái ở gần hồ nước đi.

Ager lena cười gật đầu, nói:
- Được, cái này nhìn qua cũng lớn đó.

Phó tổng giám đốc Mẫn cuối cùng tìm được điểm vào rồi, lập tức nói:
- Tiểu thư Ager lena, đây là hồ tự nhiên, không phải là hồ nhân tạo đâu. Hồ nước hình thành từ thiên nhiên , là phong cảnh độc của Hãn Hải hào môn chúng tôi, những khu chung cư khác rất khó tìm được.

Trong thành phố thủ đô, có rất nhiều hồ nước nhỏ, được gọi là “Hồ nước thiên nhiên”.

Có không ít trực tiếp được mệnh danh là “biển”.

Khu chung cư này vốn dĩ gọi là “Hãn Hải hào môn”, ý nghĩa là ở đó.

Phó tổng giám đốc Mẫn chỉ nghe nhân viên bán hàng xưng hô với Ager lena một lần, liền có thể nhớ rõ ràng tên của Ager lenan. Có thể thấy được chẳng những trí nhớ vô cùng tốt, đối với Ager lena cũng là đặc biệt lưu tâm.

Ager lena khẽ mỉm cười, rất lễ phép nói với phó tổng giám đốc Mẫn:
- Phó tổng giám đốc Mẫn, việc giới thiệu công việc hay là để cho nhân viên chuyên nghiệp làm đi.

Anh là một phó tổng, nên làm công việc chủ yếu của anh, ai lại đến đây đoạt lấy bát cơm của nữ nhân viên bán hàng ở đây chứ?

Thật ra Ager lena cũng không ngại ai là người giới thiệu cho cô khu chung cư. Cô là đến đây mua nhà, không phải đến đây để cầu thân. Hôm qua Tiêu Phàm thắng mười ba triệu, cho Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử sáu triệu. Sáng sớm hôm nay liền đưa cô đi mua nhà, Ager lena rất vui vẻ.

Lại nói tiếp, tình hình giữa Ager lena và Tiêu Phàm là vô cùng đặc biệt. Cho đến tận bây giờ, hai người tiếp xúc thân mật nhất là cùng chung giường chung gối, vẫn là phát sinh trong tình huống Ager lena không hề hay biết gì. Ager lena hiện giờ vẫn là trinh nữ. Ager lena rất rõ ràng, Tiêu Phàm đang dùng cô làm “lá chắn”. Còn rốt cuộc muốn che dấu cái gì, Tiêu Phàm muốn đạt tới cái gì, Ager lena cũng không biết.

Cô dù thông minh cũng không thể biết được, Tiêu Phàm chính là muốn mượn điều này để hợp thức hóa thân phận con ông cháu cha của mình.

Trong tứ cửu thành, cho dù là con ông cháu cha càn quấy nhất, đều đang cố gắng tỏ ra mình là người đứng đắn, nhất là ở trước mặt bề trên, lại nhất định phải giả bộ. Duy chỉ có Tiêu Phàm là hy vọng tất cả mọi người cho rằng hắn là công tử con ông cháu cha càn quấy nhất.

Kẻ địch lớn ẩn nấp trong bóng tối đó, cho tới nay vẫn chưa tìm ra được dấu vết.

Nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ với Tiêu Phàm, Ager lena đã rất vui vẻ, cũng có một cảm giác vô cùng an toàn.

Loại cảm giác an toàn này, đối với Ager lena mà nói, mới là quan trọng.

Nhiều năm như vậy, Ager lena từng giây từng phút đều sống trong sợ hãi, thiếu thốn nhất là cảm giác an toàn.

Cái tên họ Mẫn không có chút ánh mắt này cứ chạy tới làm phiền. Ager lena sợ Tiêu Phàm giận. Trên danh nghĩa, Ager lena là bạn gái của Tiêu Phàm. Kỳ thật bọn họ sống cùng nhau thời gian rất ít. Chính Ager lena cũng không hy vọng có một tên đáng ghét xen vào, phá vỡ quãng thời gian sung sướng khó mà có được này.

Nữ nhân viên bán hàng vội vàng nghiêng đầu đi, sợ bị phó tổng giám đốc Mẫn nhìn thấy ánh mắt trêu tức của mình.

Lại nói tiếp, nữ nhân viên bán hàng cũng là một trong số đông những “Người ngưỡng mộ” phó tổng giám đốc Mẫn. Nhưng nhìn thấy phó tổng giám đốc mẫn ngạc nhiên, lại không kìm nổi cười. Vốn là trâu bò hoành tráng, Phó tổng giám đốc Mẫn mà bản thân mình luôn cảm giác không phải tốt đẹpbình thường lại cũng có lúc xám xịt như vậy.

Bỗng nhiên lúc đó, nữ nhân viên bán hàng cảm thấy hình tượng phó tổng giám đốc Mẫn cũng không lớn như trước đây.

Muốn leo lên cao cũng vô cùng khó khăn, lên cao cũng rất dễ ngã xuống. Có đôi khi thậm chí là bởi vì công việc nhỏ bé không đáng để nhân vật to lớn hoành tráng xen vào, bởi như vậy có thể sẽ biến thành trò cười.

Trên mặt phó tổng giám đốc Mẫn lập tức hiện lên màu gan lợn, âm thầm cắn chặt răng.

Cô gái Tây ngoại quốc này chính là không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô không hiểu được, chỉ cần cười với phó tổng giám đốc Mẫn vài cái, là có thể tiết kiệm mấy chục ngàn đồng?

Chưa chắc các người đã là người giàu có thực sự gì?

Nhìn các người như vậy, cũng không giống!

Mắt Phó tổng giám đốc Mẫn đảo nhanh như chớp, đang nghĩ ngợi, làm thế nào để vớt chút thể diện này về. Vốn dĩ người phụ trách bộ phận tiêu thụ vây quanh anh ta, bỗng nhiên đều quay đầu nhìn ra phía cửa, trợn mắt thật lớn, vẻ mặt kinh ngạc, dường như thấy được chuyện không thể nào tin nổi.

Phó tổng giám đốc Mẫn vội vàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng biến đổi.