Đại Hào Môn

Chương 146: Đại ca




Đoạn Khổng Tước kì thật cũng không có đi xa.

Mắt nhìn thấy tình hình không đúng, mặc dù có sự “bảo đảm”của Cơ Khinh Sa, Đoạn tiểu Vương gia vẫn là thấp thỏm trong lòng, quyết định chuồn là thượng sách. Đoạn Khổng Tước lần này đến Bắc Kinh, chính là đặc biệt nhằm vào Tiêu Thiên.

Ra tay đả thương Đoạn Khổng Tước là Yến Tây Lâu, trực tiếp phế bỏ “bạn gái” của Đoạn Khổng Tước là Tân Lâm. Thế nhưng món nợ này, tự nhiên phải tính trên đầu Tiêu Phàm. Đoạn Khổng Tước không dám trực tiếp đi tìm Tiêu Phàm, liền chuyển mục tiêu tập trung trên người Tiêu Thiên.

Vốn dĩ dựa vào uy danh hiển hách của Tiêu gia, người bình thường thật không dám đến tìm đánh trận. Thế nhưng Đoạn Khổng Tước lại xem là một ngoại tộc. Vị vương gia này kiêu ngạo đã quen, ngày thường chỉ hoạt động nhiều ở vùng tây nam, đối với nhà quyền quý ở thành Bắc Kinh cũng không có sợ hãi như thế. Hơn nữa Đoạn Khổng Tước điều tra rất rõ ràng, Tiêu Phàm Tiêu Thiên mặc dù là con cháu chính thống của Tiêu gia, lại căn bản không có phát triển bên trong thể chế của Tiêu gia.

Tương đối mà nói, loại con cháu dòng dõi này không phải được bổn gia tộc coi trọng. Đoạn Khổng Tước cũng không có dự định thực sự làm gì Tiêu Thiên, chính là bẫy một chút tiền của cậu ta, gọt chút mặt mũi của cậu ta, giải thoát cảm giác hận trong lồng ngực.

Đối với thiếu gia ăn chơi như Tiêu Thiên mà nói, bị mọi người đánh vào mặt, đã rất nghiêm trọng rồi, từ nay về sau, trong hội con ông cháu cha ở thành Bắc Kinh cũng khó ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.

Nói một cách chi tiết, kỳ thực Đoạn Khổng Tước tự mình bỏ ra cái giá cũng không nhỏ, một con chó Thổ Tá “cấp Hoàng Cương” có hi vọng tấn công, đã bị bị làm cho chết rồi.

Không nghĩ đến Tiêu Phàm vẫn là gấp rút chạy tới, dùng một con mèo dọa một chó ngao Tây Tạng từ vùng đất Phật sống Bataan đến gục xuống rồi.

Nếu còn không đi, sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tiêu Phàm này thật chính là một tên yêu nghiệt.

Tuy nhiên Đoạn tiểu vương gia trong lúc bối rối, quên mất một điểm quan trọng, đó chính là vị mỹ nữ ngoại quốc dựa sát vào ngay bên cạnh Tiêu Phàm, không phải là người đã phế bỏ “bạn gái” của Đoạn Khổng Tước ở khách sạn Khánh Nguyên.

Tân Lâm từ đầu đến cuối, chưa từng lộ diện.

Đoạn Khổng Tước vừa mới tới hành lang, liền nhìn thấy Tân Lâm.

Tân Lâm lẳng lặng đứng một đầu hành lang, lạnh lùng nhìn gã, chậm rãi đi tới.

Đoạn tiểu vương gia sắc mặt đại biến, từng bước từng bước lui về sau trong lòng âm thầm kêu khổ, dùng ánh mắt liếc xung quanh, phát hiện căn bản cũng không có đường lui, hoặc là hướng về phía trước hoặc là lui về phía sau đại sảnh.

Nhưng đi về phía trước chính là gặp Tân Lâm, Đoạn tiểu vương gia quả thật không có gan này.

Trận ở khách sạn Khánh Nguyên ấy, gã ngay cả khả năng chống đỡ cũng không có.

- Đứng lại!

Chỉ có điều lui về mấy bước, Tân Lâm liền lạnh lùng quát lớn một tiếng.

Đoạn Khổng Tước dưới chân lập tức liền giống như bị dính keo, mạnh mẽ dính chặt lại, không dám lại di chuyển nửa bước.

- Đoạn Khổng Tước, ta sớm đã cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ở bên cạnh ngươi còn nhìn thấy loại người không ra nam không ra nữ, ngay cả ngươi cũng bị phế đi, xem ra ngươi là không có nhớ kỹ lời của ta.

Tân Lâm nhàn nhạt nói.

- Không không, ta nhớ kỹ rồi, thật đó, ta thật sự nhớ rồi……..ngươi xem, đây là nữ, là bạn gái của ta, tuyệt đối là nữ, không phải…..không phải là nam……..

Đoạn Khổng Tước thất kinh, hoảng sợ nói, vẫn là sợ Tân Lâm không tin, không do dự liền đưa tay qua kéo áo ngực của nữ tử kiều diễm bên cạnh, lộ ra một bộ ngực đầy đặn.

Nữ tử kiều diễm kia không có sự phòng bị, hét lên một tiếng, hai tay gắt gao bảo vệ bộ ngực, liền ngồi xổm xuống.

- Mẹ kiếp, ngươi trốn cái gì? Cái ngươi có, người ta cũng có, sợ cái gì……….Xin lỗi, thật xin lỗi, ta nói hưu nói vượn……. Xin lỗi, thật xin lỗi, xin hãy bỏ qua………

Đoạn Khổng Tước dưới tình thế cấp bách, buột miệng nói ra, lập tức giật mình không ổn, khuôn mặt đều bị dọa trắng bệch.

Gã tận mắt nhìn thấy Tân Lâm ra tay không có nửa điểm lưu tình. Cánh tay kia của “bạn gái” gã, gần như vỡ thành đống cặn bã, hiện giờ vẫn đang nằm ở bệnh viện, không mất ba đến năm tháng, nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện hồi phục ra viện.

Đừng nói cái khác, Tân Lâm cho gã một cái hồ lô, Đoạn tiểu vương gia khóc đều tìm không thấy mộ phần.

- Vô sĩ.

Tân Lâm không ngờ tới Đoạn Khổng Tước sẽ dùng đến chiêu này, khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn phất lên hai đóa đỏ ửng.

- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, thực, thực không phải cố ý ••••

Mắt thấy một chút tức giận ở trong mắt Tân Lâm lóe lên, Đoàn Khổng Tước gần như hồn bay lên trời.

- Cô gái này ở lại, ngươi đi theo ta.

Tân Lâm lạnh lùng nói.

- Ai aiiii…..

Đoàn Khổng Tước không dám kháng cự chút nào. Nếu như là ở trong trường đấu cẩu, có Cơ Khinh Sa, có lẽ Đoạn tiểu vương gia còn muốn cứng đầu một chút. Nhưng trên hành lang này, Đoạn Khổng Tước muốn cứng cũng không được.

Tân Lâm rõ ràng không phải loại tính cách có thể khách khí với gã. Về phần cùng Tân Lâm đi sau đó có kết cục như thế nào, Đoạn Khổng Tước cũng không có thời gian để suy nghĩ. Không đi cùng Tân Lâm, cửa ải trước mắt này gã liền không có cách nào để qua.

Rất nhanh, một chiếc Mercedes Benz loại mới cứng nhanh chóng rời khỏi trường đấu cẩu.

Lần này là Tiêu Phàm tự mình lái xe, Ager lena ngồi ở ghế phụ bên cạnh, Tiêu Thiên cùng với Hắc Lân ngồi ở phía sau. Hắc lân nằm sấp một cách lười biếng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tiêu Thiên bên cạnh, nhìn đến khi Tiêu nhị ca cả người đều nổi da gà.

Giống như tất cả mọi người, Tiêu nhị ca cũng cho rằng đây là mèo yêu!

Trăm phần trăm là mèo yêu.

Một quán quân chó ngao Tây Tạng dữ như vậy, đột ngột bị dọa cho cong đuôi chạy mất.

- Anh, xe này là vừa mới mua ư?

Tiêu Thiên không có lời liền tìm lời để nói , trốn ánh mắt của Hắc Lân.

- Umh

- Hây, thật lợi hại, đáng hai triệu tệ chứ? Anh, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế.

Tiêu Thiên hỏi hỏi, thực có hứng thú, tạm thời ném con mèo yêu kia qua một bên. Trong cái khoang xe tối thui này, nhìn nhau với đôi mắt xanh biếc của con mèo yêu kia, hương vị thật sự không ra gì.

- Ta đã bán đi một món đồ chơi nhỏ?

- Đồ chơi nhỏ? Món đồ chơi nào mà đáng tiền như vậy, có thể đổi một chiếc xe Mercedes Benz? Anh, lẽ nào trước đây anh ở nhà máy ngọc lưu ly đưa về món đồ chơi gì, thật sự là một cổ vật?

Tiêu Thiên rốt cuộc nhớ lại, dường như mười mấy năm trước, khi cậu còn đang học trung học, anh trai dẫn cậu đi bộ đến nhà máy ngọc lưu ly, thường thường đào một hai món đồ chơi. Lúc đó Tiêu Thiên thực sự không thể hiểu nổi, anh trai sao lại nỡ dùng tiền tiêu vặt đi đổi mấy đồ rỉ sét loang lỗ đó, còn vương vết đất đó. Sau này đồ cổ dần dần khởi sắc, Tiêu Thiên mới mơ hồ cảm thấy, mấy đồ vật anh trai năm đó đào về kia, nói không chừng là đồ cổ. Thế nhưng ý nghĩ như vậy, cũng chỉ là lướt qua, không có bận tâm nghĩ nhiều.

- Tiêu Thiên, những việc này em đừng để ý nữa, thứ đồ cổ này, coi trọng tính lĩnh hội, còn cần có sư phụ tốt đưa vào cửa. Sau này em đi Hồng Sơn, đừng có bận tâm về chuyện tiền, cần dùng tiền, thì gọi điện thoại cho anh, anh nghĩ cách, em làm việc cho tốt là được rồi.

Tiêu Phàm không vội vàng không hấp tấp dặn dò.

Tiêu Thiên lập tực liền giơ bộ mặt buồn khổ ra, thầm nói:
- Thật sự phải đi Hồng Sơn ư!

- Đương nhiên.

- Được rồi, đi thì đi, nam tử hán đại trượng phu, một lời nặng ngàn vàng.

Tiêu Thiên cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, xe chạy vào trong thành Bắc Kinh, Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành lái xe cải trang xe thương vụ, gắt gao đi theo ở phía sau. Điều làm Giang Vũ Thành và Tiểu Quế tử không ngờ tới chính là Tiêu đại ca không có trực tiếp đuổi bọn họ đi, mà là đi một quán cà phê cách quán bar Tinh Ngữ không xa.

Tiêu đại ca mời bọn họ uống cà phê.

Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử quả thật mừng rỡ.

Bọn họ hiện giờ, đối với Tiêu Phàm thực sự bội phục sát đất.

Ở chỗ ngồi của mình trong quán cà phê, Tiêu Phàm lấy trong túi ra mấy tấm séc, thêm vào bốn triệu tệ lấy được trên người Tề Bình, hiện tại trên người Tiêu Phàm có tổng cộng mười hai triệu tiền mặt, cộng thêm một triệu tiền thưởng của Cơ Khinh Sa, tối nay sau mấy trận đấu cẩu, tổng cộng có mười ba triệu doanh thu.

- Đây, mỗi người hai triệu….

Tiêu Phàm tùy tay lấy ba tờ séc phân phát ra, Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử mỗi người hai triệu.

- Cái này, cái này ………Đại ca, cái này sao có thể được, đây là do anh thắng được, chúng em sao dám lấy.

Tiểu Quế Tử sợ ngây người, một lúc sau mới lắc loạn hai tay, luôn miệng nói.

Giang Vũ Thành cũng là liên tục chối từ.

Tiêu Phàm cười cười nói:
- Cầm đi, sau này Tiêu Thiên đến nơi khác làm việc, các cậu có việc gì, có thể tìm ta!

Tiểu Quế Tử lại một lần nữa trợn mắt hà hốc mồm, một lát saumới thử thăm dò, nói:
- Đại ca, anh, anh là nói, sau này, anh đưa bọn em cùng đi chơi?

Vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, thần thái nửa mừng nửa lo.

Tiêu Phàm cười nói:
- Đúng, ta muốn đổi một phương thức sinh hoạt mới. Số tiền này, xem như là lễ ra mắt của ta với mọi người, sau nay có khó khăn gì, cứ nói ra.

- A!

Tiểu Quế Tử hoan hô lên.

Khiến cho tất cả khách trong quán cà phê này đều nhìn sang phía này. Quế thiếu gia lại làm gì có thời gian đi để ý tới chứ?

Đây quả thực là đặc biệt hào hứng rồi.

Cả nhóm lăn lộn ở trong Tứ cửu thành cũng không phải một hai năm, các loại “đại ca” cũng đã từng gặp qua không ít, trong đó cũng không thiếu những con cháu thiếu gia nhà quyền quý như Tiêu gia, nhưng chưa từng thấy qua giống Tiêu đại ca rộng rãi như vậy.

Cũng không phải nói Tiểu Quế Tử tham tiền như thế, hai triệu tệ dĩ nhiên không phải là một con số nhỏ, nhưng so với “tiền đồ tốt đẹp” sau này, hai triệu tệ lại không tính là gì rồi.

Đi theo Tiêu đại ca, sau này trong ranh giới Bắc Kinh này, còn không phải được tung hoành mà đi ư?

Giang Vũ Thành cũng là vẻ mặt kích động. Thế nhưng anh ta và Tiểu Quế Tử lại suy nghĩ vô cùng giống nhau, trong lòng của anh ta nghĩ, phải tìm cơ hội nhờ Tiêu đại ca dạy cho một chút công phu quyền cước. Thực tế lần trước ở quán bar Tinh Ngữ, bị Uông Phi cái tên khốn kiếp đó lột sạch mặt mũi, bị người khác làm cho đến công sức cãi nhau đều không có, Giang Vũ Thành đến tận hôm nay vẫn canh cánh trong lòng.

Có danh sư như Tiêu đại ca chỉ dạy, không dám nói “vô địch thiên hạ”, dù thế nào cũng không thể lại bị Uông Phi đọ gục.

So với Tiểu Quế Tử, tâm tư của Giang Vũ Thành khá chân thực, xem như đã quyết.

Tiêu Thiên cũng có chút sửng sốt, vuốt vuốt tờ séc nằm trong tay, uống một ngụm cà phê, chép miệng chậc lưỡi nói:
- Anh, anh thật sự muốn “hoàn tục” ư?

Trong ấn tượng của Tiêu Thiên, anh trai chuyên sâu nghiên cứu học vấn đạo giáo, trực tiếp đi đến mức độ si mê. Trước đây hai anh em chung một phòng làm bài tập, Tiêu Thiên thường xuyên phát hiện anh trai thường đem sách đặt bên dưới vở bài tập, lấy vở bài tập ngụy trang, mẹ tiến vào “kiểm tra phòng” , liền mượn vở che lấp.

Tiêu Thiên cũng vụng trộm lật xem qua sách kia, chữ phồn thể thẳng tắp, xem không được mấy hàng, Tiêu Thiên liền đầu váng mắt hoa.

Đại ca lại xem rất thích thú.


Hiện tại, Tiêu Phàm đột nhiên muốn “hoàn tục”, Tiêu Thiêm cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến tính tình của Tiêu Phàm đã thay đổi lớn như vậy?

- Ta vốn không coi là xuất gia, làm việc trong cục Tôn giáo và xuất gia là hai khái niệm………..Kiếp hồng trần ảo ảnh, thế giới phồn hoa, cũng không có ai quy định, ta không thể chơi.

Tiêu Phàm bưng ly cà phê lên, khẽ cười nói.