Đại Hào Môn

Chương 143: Không có chó, ta có mèo




Mấy vị công tử ca hò hét , mỗi người đều đã thấy qua sự lợi hại của Tiêu Phàm! Nghiêm Bác vẫn chưa từng thấy qua, bị người như vậy xông thẳng tới, Nghiêm tổng nếu không đánh tiếng, chỉ sợ tràng đấu này sau này không cần mở nữa rồi.

Nghiêm Bác sa sầm mặt, lạnh lùng nói:

- Vị tiên sinh này, đây là ý gì vậy?

Tiêu Phàm nhàn nhạt trả lời:

- Nghiêm tổng, ta là Tiêu Phàm, Tiêu Thiên là em trai ta. Cửa bị đập nát, ta bồi thường, tiền thuốc men của người bị thương, ta chi, tiền của trận đấu này, từ từ lại tính toán, ta bây giờ muốn tìm Đoạn tiên sinh trước.

Lời nói không vội vàng không hấp tấp, giọng nói cũng không phải rất lớn, lại làm cho mỗi người đều nghe thấy rất rõ ràng, thậm chí màng nhĩ cũng vang lên tiếng ong ong.

Mỗi người trên mặt đều biến sắc.

Lời này quả là trâu bò.

Trực tiếp như vậy liền đánh đến tận cửa, điểm danh tên họ, nói sẽ cùng Nghiêm Bác tính sổ.

Sắc mặt Nghiêm Bác cũng trở nên xanh mét, cũng không dám nói nhiều thêm một câu nữa.

Tiêu Phàm nói đã rất rõ ràng rằng, Tiêu Thiên là em trai của hắn.

Tiêu Thiên là người của nhà ai, Nghiêm Bác rất rõ ràng.

Tiêu Phàm nhìn lênnhã nhặn nho nhã, dường như còn ôn hòa hơn cả Tiêu Thiên. Thế nhưng cái cách xuất trướng này, đã đủ để nói lên rất nhiều vấn đề. Cơ tổng ra lệnh phải giúp Đoạn Khổng Tước, trong lòng Nghiêm Bác vốn đã có chút bồn chồn.

Muốn giở trò không phải là với người khác, mà đây chính là dòng giống con cháu của Tiêu gia đó.

Đương nhiên, Nghiêm Bác trong lòng có lẩm bẩm, đối với mệnh lệnh của Cơ tổng, đó cũng là phải chấp hành vô điều kiện. Dù sao cũng đã có định sẵn nếu trời sập xuống, Cơ tổng dường như cũng sẽ không để cho thuộc hạ phải gánh trách nhiệm.

Thế nhưng hiện tại, đại ca của người ta đã đánh đến tận cửa.

Nghiêm Bác liền lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không có chỉ thị bước tiếp theo của Cơ tổng, ông ta tuyệt đối không dám tự tiện làm chủ. Cho dù Tiêu Phàm lập tức dỡ cái trường đấu cẩu này của ông ta ra, ông ta cũng phải đợi có chỉ thị rõ ràng của Cơ tổng, mới dám có bước hành động tiếp theo.

Với nhà thế gia hào môn như vậy nảy xinh xung đột một chọi một, Nghiêm Bác tự nhận không có tư cách quyết định sách lược.

- Tiêu tiên sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Trong lúc này Đoạn tiểu vương gia chỉ có thể cứng đầu đánh lên phía trước, cứ như vậy nhìn thấy mặt Tiêu Phàm liền bỏ chạy trối chết, Đoạn tiểu vương gia về sau cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa.

- Đoạn tiên sinh, ngươi trong lòng đều rõ ràng, vở kịch này, diễn rất khá nha!

Tiêu Phàm chậm rãi hướng về phía trước.

Tất cả mọi người không kìm nổi đều ngửa thân người về phía sau.

Cho dù là khách ở đây, có rất nhiều người đều không biết con cháu dòng dõi chính thống của lão Tiêu gia thanh danh hiển hách Tiêu Phàm Tiêu Thiên, thế nhưng vừa ra trận đã có uy thế như vậy, trực tiếp coi như không nhìn thấy Nghiêm Bác, đây chính là làm giả không được.

Không nhìn thấy Nghiêm Bác một câu cũng không dám nhiều lời sao?

Còn có báu vật ngoại quốc xinh đẹp tuyệt luân bên cạnh hắn ta, mọi người cũng có thể coi là lão luyện chốn ăn chơi, lại sửng sốt vì chưa từng thấy qua một mỹ nữ ngoại quốc đầy hương vị như vậy. Không có chút bản lĩnh, có thể cưa được một gái Tây cực phẩm như vậy sao?

Ngày hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt, một mạch được nhìn thấy ba vị tuyệt thế mĩ nữ, mỗi người một vẻ phong tình khác nhau, tuyệt đối không phải là phụ họa.

- Tiêu tiên sinh, lời này ta nghe không hiểu rồi. Thế nào gọi là làm trò? Ta đến đây đấu chó, lẽ nào cũng phải được sự cho phép của Tiêu Tiên sinh? Cái quy định này, cũng không phải là ta quy định. Chó của ta bây giờ đang ở bên trong trường đấu, Tiêu tiên sinh nếu cảm thấy ta có mưu mẹo, chúng ta có thể lại đấu. Chỉ cần chó của Tiêu tiên sinh có thể vượt qua “Sư Vương” của ta, Đoạn Khổng Tước ta không có hai lời, nguyện ý thua cuộc nha!

Đoạn Khổng Tước bên nói, bên lấy ánh mắt liếc xéo qua phòng riêng của Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, châm một điếu thuốc Nữ Sĩ, chậm rãi hút, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, đối với sự biến hóa ngạc nhiên của người ở đây, nhìn mà không thấy, không có bất kỳ tỏ vẻ gì.

Đoạn Khổng Tước lập tức liền yên tâm không ít.

Có những lúc, không có tỏ vẻ gì cũng là một loại thái độ.

Ít nhất Cơ Khinh Sa không có ý ngăn cản gã.

Việc hôm nay, gã đã bái kiến qua “dì Cơ”, dì Cơ trước mặt hứa hẹn với gã, thế cũng không có gì phải lo lắng. Tiêu Thiên thật sự nếu trước mặt tìm gã gây phiền phức, hiện tại dì Cơ có ở đây cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến.

Tiêu Phàm gật gật đầu, chuyển hướng Nghiêm Bác, nói:

- Nghiêm tổng, làm phiền ông dọn dẹp ở đây một chút.

Nghiêm Bác liền liếc mắt nhìn Cơ Khinh Sa một cái, Cơ Khinh Sa đưa tay lên, đưa điếu thuốc lá Nữ Sĩ thon dài vào miệng, vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì. Nghiêm Bác trong lòng liền có đáp án, lập tức chỉ huy nhân viên làm trong trường đấu, bắt đầu dọn dẹp.

Những loại chuyện phiền toái như vậy, có thể ở trong phạm vi nhỏ xử lí là tốt nhất.

Người càng nhiều càng không dễ khống chế cục diện.

Những người khách vẫn là rất tuân thủ quy củ, không ai tranh cãi ầm ĩ, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên làm việc, ngoan ngoãn rời khỏi. Cho dù ai cũng muốn xem náo nhiệt, thế nhưng tình hình như vậy, vẫn là tự giác một chút tốt hơn, tuyệt đối không thể liên lụy vào.

Rất nhanh, trường đấu liền trống rỗng, trở nên vô cùng yên tĩnh.

Chỉ còn lại khách trên sáu khán phòng bao riêng ở lại.

Tiêu Phàm đi vào khán phòng số bốn.

Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử liền vội vàng chạy ra đón.

- Anh, sao anh lại đến đây, anh là thần tiên à?

Tiêu Thiên cười nói, không giấu được ý vui mừng trong lòng. Mỗi lần trong lúc cậu ta gặp phiền toái nhất, anh trai luôn kịp thời xuất hiện, đây quả là thần rồi.

Tiêu Phàm nhíu hai hàng long mày lại, nói:

- Tề Bình là chuyện như thế nào?

Tiêu Thiên vội vàng nói:

- Anh, em biết chuyện này là do bọn em không cẩn thận, bị người khác bẫy…. haiz, thật mất mặt!

Tiêu Phàm nhàn nhạt nói:

- Sau khi bị bẫy mới biết là không cẩn thận, còn có ý nghĩa sao?

Tiểu Quế Tử gãi gãi đầu, cả gan nói:

- Đại ca, cái này, cái này đều trách em, là em không làm rõ ràng. Cái tên khốn kiếp này giả vờ rất ra chuyện, nhìn qua đặc biệt biết nghĩa khí…..Gã còn là người phương Nam, bọn em đối với tình hình của gã nhất thời không kịp hiểu rõ…..

Tiêu Phàm liếc nhìn cậu ta một cái.

- Tiểu Quế Tử, tình hình của Tề Bình ở phương Nam các cậu không hiểu rõ, coi như có lí. Thế nhưng gã ta đến Bắc Kinh hơn một tháng, làm những gì, các cậu cũng không hỏi hay sao?

- Gã ta nói, gã là người làm kinh doanh….

- Người làm kinh doanh? Vậy gã ta ở Bắc Kinh mở công ty gì, kinh doanh cái gì. Gã ta một tháng đều đi chơi với các cậu đó. Ban ngày ban đêm đều đi cùng, làm gì có người kinh doanh nào làm việc không đàng hoàng như vậy? Tự xưng là người kinh doanh, đến Bắc Kinh hơn một tháng, vừa không mở công ty vừa không kinh doanh, đây rõ ràng là điểm đáng ngờ, các cậu ai cũng không có phát giác?

Ngữ khí của Tiêu Phàm vẫn bình thản như cũ, lại làm cho Tiểu Quế Tử cảm thấy đến cả không khí cũng không xuyên được qua.

- Đại ca, cái này, em cũng không nghĩ đến cái tên khốn khiếp này có thể giở trò xấu với bọn em……Bọn em thật không kết thù với gã ta.

Tiểu Quế Tử vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, rất buồn bực.

Một người làm kinh doanh không hề ăn tết, đi từ phương Nam chạy đến Bắc Kinh, trăm phương nghìn kế tạo quan hệ với bọn họ, tiêu tốn mấy trăm nghìn tệ, chính là vì hôm nay chơi bọn họ, thực sự có chút làm cho Tiểu Quế Tử cảm thấy khó lý giải.

Không có chơi như vậy.

Tiêu Phàm gật gật đầu, không đề cập tiếp đến vấn đề này nữa, hỏi:

- Rót vào bao nhiêu rồi?

Tiểu Quế Tử vội đáp:

- Sáu triệu tệ, trận bên ngoài, tỷ lệ một một. Bốn triệu tệ là của người họ Đoạn, hai triệu tệ còn lại là của Diệp Hạo Văn.

Vẫn là có thể giải thích một cách rành mạch.

- Sáu triệu tệ, các cậu có nghĩ đến thua sẽ làm thế nào không.

Ba người liếc nhau, đồng loạt lắc đầu, đều có chút hổ thẹn.

Chỉ cho rằng sẽ thắng không thua mà.

Ai biết sẽ biến thành chuyện như thế này.

Tiêu Thiên thấp giọng nói:

- Anh, em biết sai rồi, chuyện hôm nay, anh giúp em giải quyết, sau này em nhất định sẽ chú ý.

Vốn dĩ với tính cách của Tiêu Thiên, đánh chết cậu ta cũng không chịu mềm mỏng. Thế nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm, lại liền không giống trước đó rồi.

Đây là anh trai ruột của cậu ta.

Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp:

- Có thể, có điều anh có điều kiện.

- Anh nói đi…..

Tiêu Thiên vội vàng nói.

Tiêu Phàm nhìn cậu ta, thần sắc rất nghiêm túc:

- Ngày mai, em về đơn vị làm thủ tục điều động, trong vòng một tuần, đi thôn Hồng Sơn trình diện.

- Cái này…

Tiêu Thiên thật không nghĩ đến, Tiêu Phàm sẽ ra điều kiện như thế này.

- Tiêu Thiên, cái này anh đã nói với em rồi, hai chúng ta, cuối cùng vẫn phải có một người làm cho cha yên tâm mới được. Hơn nữa, với tính cách của em, thật sự không thích hợp cứ như vậy mà chơi tiếp đâu.

- Em quá xem trọng thể diện, bị người khác sỉ nhục vài câu đã không thể nhẫn nhịn được. Đi cùng với những người như Diệp Hạo Văn, Uông Thuật Văn bọn họ, căn bản không phải là cùng một hạng người, cậu da mặt không đủ dày, tim không đủ đen.

Tiêu Thiên không còn lời nào để nói.

Đại ca nói không sai, làm con ông cháu cha, không lột thể diện xuống đi kiếm tiền, da mặt không dày tâm không đen, làm sao có thể so sánh với Diệp đại thiếu, Uông đại thiếu gia đây?

- Được, em đồng ý!

Tiêu Thiên khẽ cắn môi, gật đầu đáp ứng.

Tiêu Phàm dùng tay vỗ bờ vai của cậu ta, nói:

- Tiêu Thiên, em đi làm cán bộ lãnh đạo của em. Công tử con ông cháu cha trong Cửu thành này hãy để anh làm.

- Hả?

Tiêu Thiên liền tức khắc ngất qua một bên.

Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử cũng là hoảng sợ.

Lời này so với bắt Tiêu Thiên đi thôn Hồng Sơn làm việc còn có sức công phá hơn.

Tiêu đại ca thật muốn làm con ông cháu cha?

Cái này rất là đảo lộn nha!

Tiêu Phàm gật gật đầu, không để ý đến bọn họ nữa, đi về phía trước cửa sổ khán phòng bao, ánh mắt chậm rãi quét qua.

Uông Thuật Văn vội vàng nặn một một nụ cười trên khuôn mặt cứng nhắc, khom người, nói:

- Tiêu Đại ca….

Uông đại thiếu gia thật sự là rất sợ Tiêu lão đại.

- Hi!

Uyển Thiên Thiên hướng hắn giơ tay lên vẫy vẫy, khanh khách cười, nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ, còn mang theo tình cảm vui vẻ nói không ra. Trong lòng mọi người biết rõ, người này một khi đến, liền có kịch hay để xem rồi.

Uyển Đại đương gia thích nhất là xem náo nhiệt.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Cơ Khinh Sa chậm rãi đứng dậy, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, lãnh đạm nói:

- Tiêu nhất thiếu gia, nghe danh đã lâu.

Tiêu Phàm khẽ xoa cằm, nói:

- Cơ tổng, không dám nhận. Việc hôm này, mời Cơ tổng đưa điều lệ ra đây.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, nói:

- Tiêu nhất thiếu gia, ta người thật trước mặt không bao giờ nói lời giả. Trường đấu này, ta có cổ phần, Tiêu nhất thiếu gia có thể đã hiểu lầm rồi. Quy luật đấu cẩu chính là như vậy, trên đài xem cao thấp, xem chuẩn đặt cược, tình nguyện cược tình nguyện thua.

- Vậy sao? Cũng bao gồm hai người thông đồng một mạch ăn gian?

- Ăn gian? Tiêu đại thiếu gia, lời không thể nói như vậy. Trên sàn đấu, thắng làm vua. Tiêu đại thiếu gia nếu như có chó tốt, cũng có thể dẫn ra, lại đấu một trận. Chỉ cần chó của Tiêu đại thiếu gia thắng, mọi người đều sẽ không có gì để nói nữa.

- Có thể。

Tiêu Phàm thản nhiên đáp.

Tiêu Thiên ở một bên vội vàng nhẹ giọng nhắc nhở:

- Anh, chó ngao Tây Tạng kia rất lợi hại, Thổ Tá ngay cả sức lực đánh nhau cũng không có, một nhát chí mạng, chúng ta không có chó rồi…..

Cơ Khinh Sa mỉm cười nói:

- Tiêu đại thiếu gia quả là người hào sảng. Vậy mời Tiêu đại thiếu gia đưa chó của ngươi ra đây đi.

- Ta không có nuôi chó.

Cơ Khinh Sa lập tức nhíu đôi mi thanh tú lại, nói:

- Tiêu đại thiếu gia, người thế này là ý gì? Không có chó, vậy làm thế nào để đấu.

- Ta có mèo!

Ngữ khí của Tiêu Phàm vẫn thản nhiên như vậy, vô cùng bình tĩnh.

- Mèo?

Mọi người lập tức đều ngây dại, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Nói đùa cái gì vậy?

Đây là đấu chó!