Đại Hào Môn

Chương 142: Sát tinh




- Đợi một chút!

Giang Vũ Thành không thể tiếp tục kiềm chế được, lập tức đứng dậy kêu lên.

- Thế này không đúng, ở bên trong có vấn đề?

Hội trường lập tức hoàn toàn trở nên yên tĩnh, nhiều người trên mặt lộ ra nét hưng phấn. Trận đấu chung kết này, ở đây dường như có sáu bảy người đã hạ chủ ý, cơ bản đều là người thua.

Lúc đó với tình hình như thế, ai sẽ cược chó ngao Tây Tạng sẽ thắng đây?

Người thua đều không ít.

Chỉ là mọi người tuy rằng trong đầu có nghi vấn, lại cũng không thể ở trước mắt tất cả chất vấn, chung quy vừa rồi một nhát cắn chí mạng của chó ngao Tây Tạng thật sự đã làm cho mọi người bị dọa hết hồn.

Đấy mới thực là phong độ của Cẩu Vương.

Thổ Tá với tầm vóc mạnh mẽ, tương đương với cấp Hoàng Cương mới giao đấu một hồi đã lăn ra chết ngay tại trận (cấp Hoàng Cương là cấp cao nhất của vận động viên sumo ở Nhật).

Cái này tuyệt đối không thể là đóng giả.

Chó không phải là người.

Ai có thể đem một con chó Thổ Tá đã trải qua dạy dỗ huấn luyện tự động đi chết, không ai có cái bản lĩnh này. Không cần nói đến chó đấu không biết đến tính người, xem như là loài người gian dối, cũng không thể đưa tính mệnh của bản thân lên đầu ngọn tháp. Đó không phải là giả heo ăn thịt hổ, đó thật sự là heo.

Chỉ có thể nói, ái vị Đoạn thiếu gia kia huấn luyện con chó ngao Tây Tạng này quá tốt, quả thực là “vua tinh tướng” . Trận đấu bảng vòng bán kết, hai con chó đấu quần chiến kịch liệt, giấu diếm tất cả mọi người, cho rằng chỉ có nó mới là trình độ tiêu chuẩn đích thực.

Trực tiếp đến trận chung kết, mới thực sự thể hiện ra thực lực vương giả của nó.

- Giang thiếu, mời nói một cách rõ ràng, bên trong có vấn đề gì?

Nghiêm Bác vô cùng nghiêm túc hỏi ngược lại.

Ông ta biết Giang Vũ Thành là con ông cháu cha, trong nhà chức quan của lão già không hề nhỏ. Thế nhưng cái chất vấn này, có liên quan đến thanh danh của cả một trấn đấu chó, có liên quan đến “tiền đồ” của Nghiêm Bác ông ta, nhất định phải bắt bẻ rõ ràng.

- Ta tạm thời vẫn chưa biết có vấn đề gì, thế nhưng khẳng định có vấn đề, con mẹ nó, lão Tề….Hừ!

Giang Vũ Thành khuôn mặt trở nên đỏ bừng, rốt cục đem lời nói phía sau nuốt ngược trở vào, nổi giận đùng đùng đặt mông ngồi xuống. Thời khắc quan trọng, lão Tề đột nhiên biến mất không thấy, làm cho ba người bọn họ ở nơi này gánh trách nhiệm - mất sáu triệu tệ.

Ở bên trong nếu như không có vấn đề, đánh chết Giang Vũ Thành cũng không tin. Nhưng mấu chốt ở chỗ, cái này anh tanói không ra. Tề Bình là bằng hữu cùng qua đây với bọn họ, muốn nói có vấn đề, đó cũng là vấn đề của chính bản thân họ, dường như không thể đổ lên đầu của ngườI khác.

Các ngươi kết loại bạn gì vậy?

Diệp Hạo Văn cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu Giang, chơi không nổi thì đừng chơi. Lúc thắng tiền, chúng ta không có hàm hồ, chi phiếu hai triệu cho các ngươi có thiếu một phân tiền nào không? Ngươi dường như miệng có thể nứt ra hoa sen hay sao. Thế nào, bây giờ thua rồi, muốn thoái thác sao? Muốn thoái thác cũng được, Diệp ca không cần để ý đến hai triệu này, ngươi chỉ cần ở trước mặt mọi người nói một tiếng, ngươi Giang Vũ Thành là người vô liêm sĩ, ta lập tức phủi mông đứng dậy đi, tuyệt đối không đòi ngươi một đồng nào. Thế nào, ta có đủ thành ý rồi chứ?

Trong miệng gọi là “tiểu Giang”, ánh mắt lại là thẳng tắp nhìn chăm chú vào mặt của Tiêu Thiên.

Giang Vũ Thành trong mắt của Diệp đại thiếu gia, thật sự không được xem ra gì, Diệp đại thiếu để ý chính là Tiêu Thiên.

Nghiêm túc mà nói, Diệp đại thiếu gia chính là nhìn không vừa mắt Tiêu Phàm.

Ai nói Tiêu Thiên ngươi là em ruột của Tiêu Phàm!

- Diệp Hạo Văn, ngươi có ý gì?

Giang Vũ Thành lập tức liền bốc hỏa, tròng mắt trợn thật lớn.

- Không có ý gì, tình nguyện đánh cược tình nguyện thua. Quy định này, ai cũng phải tuân thủ, mọi người nói xem đúng hay không?

- Diệp đại thiếu gia nói rất đúng, tình nguyện đánh cược tình nguyện thua, hoàn toàn chính đáng!

Lập tức đã có người phụ họa.

Phỏng chừng những người này, hoặc nhiều hoặc ít đều biết đến một chút lai lịch của Diệp Hạo Văn, trong đó có mấy người, lại là vừa rồi cược chó ngao Tây Tạng thắng. Mặc dù trước trận đấu, bọn họ cũng không tin tưởng chó ngao Tây Tạng, thế nhưng tỉ lệ một ba quả thật rất có sức hấp dẫn.

Trên trường đấu chó, cái gì không ngờ đều có thể xảy ra.

Thua chỉ cần một đồng, thắng liền thắng ba đồng, lấy nhỏ ăn lớn, sao lại không làm.

Cửa này, ai không thừa nhận kết quả của trận đấu này, không chừng những ông chủ này sẽ lên cơn với người đó.

Có một ông chủ nhiều tiền thế lớn, thế nhưng cược trên thân chó ngao Tây Tạng năm trăm nghìn, mắt nhìn thấy chi phiếu cứng một triệu năm trăm nghìn tệ sắp đến tay, càng thêm ồn ào lớn tiếng, tận lực ủng hộ Diệp Hạo Văn.

- Vũ Thành, ngồi xuống!

Tiêu Thiên lạnh lùng nói.

Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã bị Tề Bình đùa cợt rồi, thế nhưng thời điểm trước mắt không phải lúc để so đo. Diệp Hạo Văn lại không phảI là người có thể dễ dàng qua mặt. Cái gì Đoạn thiếu gia, chuyên môn đưa một con ác cẩu đến, khẳng định cũng không phải là ăn chay.

Không phải là rồng dữ không qua sông.

- Tiểu Diệp, ngươi cũng đừng gào lên như thế, không phải chỉ là hai triệu thôi sao? Dọa không chết người.

Diệp Hạo Văn giơ ngón cái lên, nói:
- Tiêu nhị, khí phách được, đây mới giống đàn ông.

Được, ta chờ đây. Nói ra, ta vẫn là lỗ rồi, góp vào một con chó tốt. Mấy năm nay, ta nuôi con Caucasus, nàycũng nện hơn mấy trăm nghìn tệ rồi.

Tiêu Thiên lạnh nhạt Hừ một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, hai triệu của ngươi, trong vòng một tuần, ta sẽ gom đủ cho ngươi….

- Haiz, Tiêu nhị, thế này không đúng, trường đấu cẩu không có cái quy định này a, từ trước đến nay đều là hai bên trước mặt thanh toán, chuyện nàyvẫn là không thể để qua đêm.

- Đúng thế, Tiêu nhị thiếu gia, ta là người ở nơi khác, ngày mai còn phải quay về nhà, một tuần, ta làm sao có thể đợi nổi đây?

Bên kia mái hiên, Đoạn Khổng Tước âm hiểm tiếp lời.

Tiêu Thiên lại trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Đoạn thiếu, đừng có lên mặt khoe mẽ, ở bên trong giở trò gì, đừng cho rằng ta không biết. Đợi ta tìm thấy lão Tề, nếu như các người hợp nhau đến chơi ta, he he, việc này cũng không dễ xong đâu.

- Í, Tiêu nhị thiếu gia, lời này kỳ lạ. Ai là lão Tề? Ta quen gã ta sao? Ta cũng là câu nói đó của Diệp Đại thiếu gia, bốn triệu không xem là chuyện lớn, chỉ cần Tiêu nhị thiếu gia ngươi mở miệng, thừa nhận bản thân là người vô liêm sỉ, ta một phân tiền cũng không nhận, lập tức phủi mông rời đi. He he, công tử đại thiếu gia ở đất Bắc Kinh này ta cũng có thể xem là biết đến rồi.

Trong phòng lập tức lại vang lên âm thanh xì xào to nhỏ.

Không ngờ người ở nơi khác đến như Đoạn thiếu, cũng là người có tính cách ngang ngược gàn rỡ. Ngươi thắng bốn triệu, vậy thì đợi thu tiền là được rồi. Hà tất phải mở miệng đả thương người. Tiêu nhị thiếu gia có thể được trận đấu cẩu này tôn là thượng khách, sắp xếp ở một vị trí khán đài tôn quý nhất, nhất định không phải là người bình thường.

Vô duyên vô cớ như thế đắc tội con ông cháu cha, rất dễ chơi sao?

Tiểu Quế Tử nói:
- Nghiêm tổng, chúng ta hôm nay không có đem theo nhiều tiền mặt như vậy, phiền ông trả trước, trong vòng một tuần, chúng ta gom đủ lại cho ông, như vậy có thể chứ?

Nghiêm Bác liền lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:
- Quế thiếu gia, cái này thật không dễ làm. Mấy người các vị, khi nãy là chơi ở bên ngoài, nếu như qua tay của lão Nghiêm ta, vậy không phải nói, bất luận bao nhiêu, ta khẳng định sẽ rải đệm cho các vị.

Nhưng trận bên ngoài này……..đây không phù hợp quy củ. Sáu triệu, thật sự không phải là một con số nhỏ......

- Quy củ là chết, người mới là sống, thật sự một chút cũng không thể dàn xếp sao?

Tiểu Quế Tử mặt cũng trầm xuống.

Con bà nó, tối nay không ngờ bị người liên thủ tính kế rồi?Ngay cả Nghiêm Bác đều không cho chút mặt mũi nào.

Giang Vũ Thành thấp giọng nói:
- Tiểu Quế Tử, bây giờ quan trọng là cái lão Tề kia, ngươi rốt cuộc làm sao quen biết gã ta? Biết chi tiết về gã ta không, đem cái tên khốn kiếp này lôi ra, có thể biết là chuyện như thế nào rồi. Ta nghĩ gã và cái tên họ Đoạn kia là cùng chung một ruộc.

Tiểu Quế Tử vẻ mặt buồn nản, cũng hạ giọng nói:
- Thành ca, ta quả thực cũng không biết rõ về gã, chứng minh thư có xem qua, thế nhưng ta đoán, cái chứng minh thư này tám phần là giả, cái tên khốn khiếp này chính là đến để lừa chúng ta….Thế nhưng, chúng ta vẫn là chưa từng đón tết cùng gã. Cái tên họ Đoạn đấy, chúng ta trước giờ ai cũng chưa gặp qua, nói gã đến bịp chúng ta, có chút nói không thông rồi.

- Lẽ nào là tên Diệp Hạo Văn giở trò quỷ? Thế nhưng cũng không giống lắm, gã ta cũng không thể làm chuyện săn một con chó nữa…..

Giang Vũ Thành trong chốc lát, cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

- Nhị ca, bây giờ làm thế nào? Sáu triệu tệ chúng ta quả thật lôi không ra, em hiện tại tài khoản ngân hàng chỉ có bốn trăm nghìn tệ, một tuần cũng là quá sức…..

Tiểu Quế Tử không để ý tới Giang Vũ Thành, nói với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày nhíu chặt, hừ một tiếng.

- Hay là, chúng ta gọi điện cho đại ca đi, có lẽ huynh ấy sẽ có cách.

Tiểu Quế Tử trong mắt lóe lên tia sáng. Cậu ta và Tiêu Phàm chỉ là gặp qua nhau vài lần. Đối với lai lịch của Tiêu Phàm một chút cũng không rõ ràng, thế nhưng đối với Tiêu Phàm lại mù quáng sùng bái. Hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, liền nhớ đến” đại ca” rồi.

Tiêu Thiên nhíu mày nói:
- Anh của ta lại không làm kinh doanh.

- Vậy…..

Tiểu Quế Tử cũng không có cách nào.

- Tiêu Nhị thiếu gia, các ngươi rốt cuộc thương lượng xong chưa? Các ngươi nghi ngờ lão Tề gì đó và ta giở trò, vậy tìm người ra đây, chúng ta và y đối chất.

Đoạn Khổng Tước đợi không thể kiên nhẫn thêm được nữa, rõ ràng nói.

Mỹ nữ đang dựa sát vào người gã kia, đưa một miếng hoa quả vào trong miệng của gã, uốn éo nói:
- Đoạn thiếu gia, đừng tức giận mà, bốn triệu tệ xem là cái gì…..Còn nghĩ rằng đại thiếu gia Bắc Kinh này có nhiều tiền nữa, hi hi.....

- Tiêu nhị thiếu gia, nếu như không phục, vậy ta cho các ngươi một tiếng đồng hồ, các ngươi lại tìm một con chó đưa đến, chỉ cần các ngươi thắng được con “Sư Vương” của ta, bốn triệu xóa bỏ, hai triệu tệ của Diệp Thiếu gia cũng là ta chi trả….

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên xoạch nột tiếng, một bóng đen từ giữa không trung rơi thẳng xuống, nặng nề ngã xuống bên cạnh khán đài

Á…

- Cái gì vậy…

Hiện trường lập tức loạn thành một đống.

Sau đó mọi người nhìn thấy rõ ràng, là một người.

Người kia ngã ở khán đài, cố gắng giãy dụa, loạng choạng đứng lên, khắp mặt đều là máu, trên mặt là biểu hiện kinh hãi.

- Là lão Tề, con mẹ nó, là lão Tề khốn khiếp kia!

Tiểu Quế Tử sáng mắt, phút chốc liền nhìn thây rõ hình dáng của người kia, lập tức la lên.

- Ha, đích thị là lão Tề!

Giang Vũ Thành cũng ngây ra, mở to mắt, cả nửa ngày cũng không hồi thần sắc.

Lão Tề này thế nào lại xuất hiện?

Còn là xuất hiện theo cách cực kỳ huyễn hoặc, xuất thế tung trời, từ trên trời rơi xuống!

Nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi, nhất định là bị người ném xuống.

Sắc mặt của Đoạn thiếu gia trong chốc lất trở nên cực kỳ khó coi.

Mọi người còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, “ầm” một tiếng cực lớn, hai cánh cửa chính bằng gỗ lim nặng nề bay ra, xoạch hai tiếng, hai người mặc y phục bảo vệ cũng bay theo tiến vào, ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

- Người nào?

- Làm gì?

Hiện trường lại là một trận đại loạn, ánh mắt của mọi người, đều nhìn phía cửa.

Chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo phông trắng ống tay hoa văn màu lam, mặc quần rộng rãi màu nâu, chẫm rãi đi vào, trong khuỷu tay khoác theo một cô gái tóc vàng có vẻ đẹp thiên kiều bá mị.

Đúng là Tiêu Phàm và Anger lena.

- Tiêu đại ca….

Trong phút chốc, rất nhiều người sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Trong đó bao gồm Diệp đại thiếu gia, Uông nhị thiếu, Uông tam thiếu gia. Sắc mặt khó coi nhất, đương nhiên là Đoạn tiểu vương gia.

Sát tinh này lại ra mặt rồi.

Hơn nữa nhìn từ cách mà lão Tề và hai tên bảo vệ “xuất trướng”, đại ca rất tức giận, hâụ quả rất nhiêm trọng.