Đại Hào Môn

Chương 139: Tiêu nhị ca, có người muốn lấy túi tiền của ngươi




- Nhị ca, hai triệu ư?!

Tiêu Thiên vừa mới đặt điện thoại xuống, Giang Vũ Thành liền hỏi, sắc mặt có chút ngưng trọng.

- Ừ.

Tiêu Thiên sa sầm mặt, gật gật đầu.

Tiểu Quế Tử nghiến nghiến răng, mày cũng nhíu lại, không lên tiếng.

Hai triệu quả thật không phải là một số lượng nhỏ. Tiểu Quế Tử tuy rằng biết kiếm tiền hơn so với Tiêu Thiên, nhưng vẫn còn xa lắm mới đạt được "Cảnh giới" như bọn người Diệp Hạo Văn, Uông Thuật Văn. Nói cho cùng, cha của gã chỉ là một Phó Cục trưởng thành phố mà thôi. Tiểu Quế Tử phải làm ra chút tiền, giành "Đường cong cứu quốc".

Mấu chốt là bọn họ không có nắm chắc tất thắng.

Tề Bình nâng chén trà lên uống một ngụm, cười nói:
- Nhị thiếu gia, hay là tôi cũng góp một chút? Tôi thật ra cảm thấy mạo hiểm không nhiều lắm.

Lời này cũng đã thấp thoáng ý tứ muốn ngồi cùng một chỗ với mấy vị công tử con ông cháu cha rồi.

Tiểu Quế Tử ánh mắt sáng ngời, nói:
- Lão Tề, ngươi có nắm chắc ư?

Tề Bình càng thêm vẻ ung dung, nhẹ nhàng nói:
- Bảy tám phần. Mấy vị nếu cảm thấy khó khăn, vậy hai triệu sẽ đều do tôi lấy ra, không vấn đề gì.

Tiểu Quế Tử con mắt liền chuyển động nhanh như chớp, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hay là như vậy, ngươi lấy ra một triệu, một triệu còn lại ba chúng tôi lấy ra.

Lại nói tiếp, Tiểu Quế Tử thật là có ý nghĩ, để Tề Bằng làm người cầm đầu, ba người mình cùng nhau khiêng một triệu, có vẻ còn có thể gánh vác được. Chỉ có điều can đảm không khỏi có chút không đủ, tâm tính của " Tiểu phú tức an” khá rõ ràng. (Tiểu phú tức an: dễ dàng thỏa mãn với thành tích hiện có, không có suy nghĩ tiến thủ)

- Được a, không thành vấn đề. Nhị thiếu gia, ý của ngươi thế nào?

Trên thể diện, bốn người bọn họ vẫn phải là Tiêu Thiên làm chính, tuy nhiên trong ngữ khí của Tề Bình đã mang chút ý tứ hàm súc "Khiêu khích", dường như lão Tề đã có chút chướng mắt với ba vị công tử ca này rồi.

Ban đầu còn tưởng rằng đại thiếu hào môn nhất đẳng như vậy, căn bản không thiếu tiền cơ.

Nhưng lại là không phải vậy, tốt nhất hãy lộ nguyên hình đi!

Tiêu Thiên liếc gã một chút, hai mắt hơi hơi nhíu lại, đang muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên.

- Alo!

Tiêu Thiên cầm microphone lên.

- Tiêu nhị thiếu gia, cẩn thận a, có người muốn lấy túi tiền của ngươi đấy.

Microphone bên kia truyền tới một giọng gái trong trẻo, yêu kiều, làm cho người ta vừa nghe, trong lòng liền nảy sinh một loại cảm giác khác thường.

- Ngươi là vị nào?

Tiêu Thiên cầm ống nghe, ánh mắt đảo qua khắp nơi, lại không phát hiện ai đang gọi điện thoại cho cậu ta. Chỉ có điều mỹ nữ trang phục màu đỏ ngồi ở trong rạp góc đối diện kia không biết từ lúc nào đã rời khỏi phòng bao.

Hẳn không phải là tiểu cô nương kia gọi điện thoại, mọi người một chút cũng không quen. Hơn nữa nghe giọng nói tuy rằng mềm mại trong trẻo, giọng điệu lại có chút làm ra vẻ như một người từng trải, hoàn toàn không hợp với hình tượng khờ khạo ngây ngô mà tiểu cô nương đã mang đến cho mọi người.

- Cái này ngươi không cần hỏi, tóm lại là ta có hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, đêm nay ngươi cẩn thận một chút, đừng nhảy vào hầm a.

Nói xong cũng không đợi Tiêu Thiên mở miệng, "Xoạch" một cái, liền cúp điện thoại.

- Nhị thiếu gia, làm sao vậy?

Tiêu Thiên nhất cúp điện thoại, Tề Bình lập tức hỏi.

- Không có gì. Cứ dựa theo ý kiến kia của ngươi mà xử lý đi.

Tiêu Thiên trầm giọng nói. Cậu ta vốn định bốn người sẽ cùng chịu hai triệu, vẻ mặt "Ta nhìn thấu các ngươi rồi" của Tề Bình khiến Tiêu Nhị ca rất không thoải mái. Hai triệu một mình cậu ta nuốt không trôi, năm trăm ngàn còn miễn cưỡng gánh vác được. Nhận được cú điện thoại kỳ lạ vừa rồi kia, Tiêu Thiên lập tức liền cảnh giác, tạm thời thay đổi chủ ý.

Tiêu Nhị ca chỉ là tính cách khá ngay thẳng, cũng không phải là đồ ngốc.

Mặc dù cậu ta đối với cú điện thoại kia tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng không thể hại người, không thể không đề phòng người. Đều có người nhắc nhở rồi, cẩn thận một chút không thừa.

- Các vị xin hãy trật tự. Tiếp theo trận đầu vòng bán kết bắt đầu, Thổ Tá đấu với Caucasus!

Nửa giờ nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, người chủ trì cầm microphone, lớn tiếng tuyên bố.

Đã là thi đấu thì người chủ trì nhất định là phải có. Người chủ trì này cũng là lão thủ, làm không khí rất có nghề. Phải thổi phồng không khí của hiện trường lên, thì mới có người đập tiền vào.

Hai đấu khuyển được dẫn vào trong sân đấu.

- Chờ một chút!

Diệp Hạo Văn bỗng nhiên đứng dậy.

Ánh mắt của mọi người liền đồng loạt nhìn tới, không biết Diệp đại thiếu có lời gì muốn nói.

- Các vị, ta muốn tuyên bố một tin tức. Vừa rồi ta và Tiêu nhị thiếu gia ở phòng bao số bốn đã chơi ngoài trận. Không nhiều lắm, chỉ hai triệu! Tiêu Nhị thiếu gia, là như vậy nhỉ?

Trong bãi lập tức phát ra một mảnh tiếng động ngạc nhiên thán phục.

Mặc dù nói có thể xuất hiện ở bên trong bãi này cũng đều không phải người bình thường. Nhưng một trận đấu chó, bên ngoài trận hai triệu, vẫn là đủ khiến cho oanh động. Đương nhiên, cũng không loại trừ một bộ phận tiếng thán phục chỉ là giả vờ, cố ý thổi phồng Diệp đại thiếu một chút.

Dù sao trong đám khách, cũng vẫn có rất ít người biết rõ thân phận của Diệp đại thiếu.

Tiêu Thiên lãnh đạm gật gật đầu, không đứng dậy, cũng không nói gì. Diệp Hạo Văn rõ ràng muốn lấy lòng mọi người, Tiêu nhị thiếu gia không có nghĩa vụ làm nền cho gã.

- Tiêu nhị thiếu gia, hay là chúng ta cũng chơi bên ngoài trận, cũng giống như Diệp thiếu gia bên kia, hai triệu, được không?

Tiêu Thiên không làm "Làm nền", có người nguyện ý đi ra làm lá cây.

Trong bãi lại là "Xôn xao" một tiếng.

Uông Thuật Văn kỳ thật và Diệp Hạo Văn cũng không có nhiều giao tình lắm, mỗi người đều là "Đại ca" trong hội, ngày bình thường cũng không có xuất hiện cùng một chỗ quá nhiều. Tuy nhiên về phương diện đối phó với Tiêu Thiên này, Uông nhị thiếu gia và Diệp đại thiếu lại là nhất trí lập trường.

Tiêu Thiên răng hàm lại nghiến ken két.

Uông Thuật Văn đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía phòng bao số bốn, xem Tiêu Thiên trả lời như thế nào.

Tiểu Quế Tử vội vàng nhắc nhở một câu:
- Nhị ca, hai triệu là được rồi, một trận không cần chơi quá.

- Nhị thiếu gia, hay là để tôi tiếp.

Mắt thấy Tiêu Thiên không dễ quyết định, Tề Bình ở một bên khinh cười nói, có vẻ vô cùng tin tưởng.

- Lão Tề, ngươi đối với chó của ngươi đúng thật là rất có lòng tin.

Tiểu Quế Tử nói.

Tề Bình cười nói:
- Đúng thế, tự mình nuôi dưỡng chó, tôi trong lòng có nắm chắc. Đừng nhìn con Caucasus này hình thể lớn một chút, thực đánh nhau rồi chưa chắc đã là đối thủ của Thổ Tá.

Tiểu Quế Tử lập tức nói:
- Được, ngươi có nắm chắc, ngươi tiếp đi.

Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, vừa bảo vệ thể diện của đám người, không yếu thế trước Uông Thuật Văn, lại không mạo hiểm.

Tiêu Thiên chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Uông Thuật Văn, mặt không chút thay đổi nói nói:
- Được.

- Tốt lắm, Tiêu Nhị thiếu gia đủ khí phách!

Uông Thuật Văn liền giơ ngón tay cái lên, hài lòng ngồi xuống, nhìn Diệp Hạo Văn ở phía xa cùng nhau cười. Diệp Hạo Văn giơ chén rượu lên ý chào một cái, Uông Thuật Văn và gã cùng uống với nhau một chén.

- Khốn khiếp!

Lần làm ra vẻ này thiếu chút khiến cho Giang Vũ Thành tức đến nổ phổi, hung hăng xì một tiếng khinh miệt.

Tề Bình cười nói:
- Giang thiếu, an tâm một chút, chớ vội, vẫn còn chưa thi đấu đâu, chưa biết ai thắng.

Chỉ chốc lát, nhân viên công tác đi lên làm thủ tục tất yếu. Mặc kệ mấy vị đại thiếu đều là người có thân phận có thể diện, ngay trước mặt đoàn người gật đầu. Biết tất cả không đến mức chơi xỏ lá, nhưng tóm lại dính dáng đến số tiền lớn như vậy, vẫn là phải có giấy bút thì tương đối ổn. Nếu chẳng may cãi cọ, Nghiêm Bác sẽ khó xử.

Anh em ruột còn phải rõ ràng với nhau nữa là.

Thủ tục xử lý xong xuôi, trận đầu vòng bán kết chính thức bắt đầu.

Hai chú chó vừa mới đi vào rào chắn, Thổ Tá lập tức tựa như mũi tên rời cung, phi thẳng về phía con Caucasus. Tương đối mà nói, dục vọng công kích của Thổ Tá càng thêm sung mãn một chút. Con Caucasus tuy rằng hình thể lớn hơn một chút, nhưng về phương diện ý chí chiến đấu thì khiếm khuyết hơn một chút so với Thổ Tá.

Con Caucasus hiển nhiên không dự đoán được Thổ Tá cực nhanh đến mức như thế, nói đánh là đánh, một chút cũng không trì hoãn, phản ứng chậm nửa nhịp, một chút trố mắt, lập tức đã bị Thổ Tá một ngụm cắn cổ.

May mà kinh nghiệm thi đấu của con Caucasus này cũng tương đối phong phú, thời khắc mấu chốt, một chút nghiêng đầu, tránh thoát chỗ yếu hại của cổ họng, bằng không trận đấu này vừa lên liền phân ra thắng bại.

Chó đấu bất kể hình thể lớn bao nhiêu, một khi bị đối thủ cắn chặt vào bộ vị cổ họng, chỉ có một con đường chết. Cho dù là một con báo lớn, bị Thổ Tá cắn vào cổ họng, kết cục cũng là độc nhất vô nhị.

Dù là như thế, con Caucasus cũng là máu tươi chảy ròng, đau đến không ngừng sủa, thật vất vả mới thoát ra khỏi răng nhọn của Thổ Tá, dĩ nhiên ăn thiệt lớn.

- Hay!

Tiểu Quế Tử không kìm nổi lớn tiếng hét.

Diệp đại thiếu và Uông nhị thiếu gia sắc mặt đương nhiên là khó coi hết chỗ nói.

Không dự đoán được con Thổ Tá mà bọn mọi rợ phía nam mang đến này lại lợi hại như thế.

Thổ Tá là một loại chó đấu cực kỳ thông minh, chỉ số thông minh rất cao, vô cùng am hiểu cơ hội lợi dụng. Vừa lên đã chiếm thượng phong, kế tiếp chính là liên tục công kích vô cùng mạnh. Con Caucasus dưới sự công kích mãnh liệt như gió bão mưa rào, từ đầu đến cuối không thể điều chỉnh xong.

Trận đấu không ngờ hiện lên nghiêng về một bên.

- Cắn nó!

- Lên!

- Cố lên!

- Vậy mới tốt chứ, đã quá!

Bên trong bãi không khí càng thêm sôi nổi, gần như đạt đến điểm hạn, tiếng hò hét trợ uy liên tiếp.

Trận đấu tiến hành đến chừng mười phút đồng hồ, con Caucasus rõ ràng đã không còn sức chống đỡ, không ngừng rút lui về sau, bị động ứng phó, máu tươi văng khắp nơi, bộ lông bay múa. Trên nền xi măng của sân đấu, khắp nơi đều là vết máu rơi li li, Thổ Tá cũng là càng đánh càng hăng.

- Được rồi, không cần đấu nữa.

Diệp Hạo Văn đứng dậy, xanh mặt, gầm lên giận dữ.

Nhân viên công tác lập tức mở cổng thông đạo ra, con Caucasus như được đại xá, mang theo cái đuôi, cực nhanh chui vào trong thông đạo. Thổ Tá hướng về phía Caucasus điên cuồng hét lên hai tiếng, liền dừng lại, dương dương đắc ý ngóc lên đầu, nghiễm nhiên một vị Đại tướng quân chiến thắng trở về hồi triều.

Tiểu Quế Tử lập tức tươi cười rạng rỡ.

- Mẹ nó, quá đã!

Giang Vũ Thành một quyền nện lên vách tường phòng bao, toét miệng rộng ra cười.

Tiêu Thiên khóe miệng cũng hiện lên một chút mỉm cười, ánh mắt liếc sang bên kia. Sắc mặt của Diệp đại thiếu và Uông nhị thiếu gia đương nhiên là cần bao nhiêu phấn khích liền có bấy nhiêu phấn khích, lại cố nén không có phẩy tay áo bỏ đi.

Bất kể thế nào nói, thua chó cũng không thể thua người.

- Thế nào, ba vị? Ta đã nói là có tám phần nắm chắc chứ! Chó này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thua.

Tề Bình bưng rượu đỏ lên, chậm rì rì đung đưa, cười dài. Chừng mười phút đồng hồ, ba triệu doanh thu liền đổ vào một bên. Mấu chốt chính là một hơi đã thắng được hai vị con ông cháu cha nhất đẳng của kinh thành, trở về có cái để thổi rồi.

- Được a, lão Tề, ngươi cái tên này có thủ đoạn nha. Sớm biết như vậy, bốn triệu này cũng không cần ngươi tới tham gia náo nhiệt.

Tiểu Quế Tử sau khi vui sướng, lại tràn trề thất vọng.

Vẫn là gan quá nhỏ, khí phách không đủ a.

Bằng không bốn triệu liền tới tay, anh em chia đều, mỗi người hơn một triệu đồng. Hiện tại thì tốt rồi, lão Tề vô thanh vô tức lấy đi ba triệu, mấy vị công tử phân tới tay chỉ hơn ba trăm ngàn, đáng thương a.

- Hay là bốn triệu này đều tính cho ba vị vậy, tôi không cần nữa, vui một trận thôi.

- Nói cái gì đó, lão Tề, chiếm loại tiện nghi này của bằng hữu, giật tiền à? Bằng hữu là người như vậy sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, ba vị coi như ta chỉ đùa một chút, đừng coi là thật, ha ha ••••••

Tề Bình cười ha hả, trong mắt cực nhanh hiện lên một chút dữ tợn.