Đại Hào Môn

Chương 138: Diệp đại thiếu muốn báo thù




Một chiếc Mercedes Benz màu đen bóng loáng bay nhanh trên đường cao tốc Kinh Sư đi thông với bãi Mộc Lan.

Tân Lâm miệng không nói, lại không thể không thừa nhận, cảm xúc lái xe Mercedes Benz quả thật tốt hơn nhiều so với chiếc xe quốc nội nửa mới nửa cũ kia, nhất là chạy đường dài.

Tiêu Phàm ngồi ở buồng lái, trong tay vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc Phỉ Thúy, chính là chiếc nhẫn lấy từ trong tay của Uyển Thiên Thiên. Theo phỏng đoán hẳn là lúc Dương Minh tiên sinh hạ táng đã đeo trên ngón tay. Khóa trường mệnh và trân châu đen xuyên cùng với nhau, đeo ở trên cổ của Tiêu Phàm.

Dương Minh tiên sinh một đại tông sư, thuật kham dư phong thuỷ và luyện khí đều đạt trình độ cao thâm. Ba pháp khí này đã hấp thu tinh hoa tu luyện cả đời của ông. Tiêu Phàm cũng phải cần một thời gian dài để dần dần chuyển hóa thành vật mình sử dụng.

Nghịch thiên cải mệnh, cảnh giới của Tiêu Phàm đã bị rớt xuống, nguyên khí đại thương, bên trong ba pháp khí này ẩn chứa tinh hoa, có lẽ có thể có ích lợi đối với hắn.

Hắc Lân màu lông pha tạp trắng đen ghé vào trong lòng Tiêu Phàm, buồn ngủ.

Nửa năm nay, Hắc Lân vẫn không thế nào lấy lại được tinh thần.

Ager lena mặc chiếc váy trắng bó sát người, trên cổ đeo vòng cổ trân châu sáng lấp lánh im lặng ngồi ở chỗ ngồi phía sau Mercedes Benz. Cô không biết Tiêu Phàm muốn dẫn cô đi đâu, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Tiêu Phàm gọi một cú điện thoại tới, bảo cô làm như thế nào thì cô liền làm như thế đó.

Trong sân đấu cẩu, Tiêu Thiên cũng không biết là đại ca của mình đang trên đường chạy tới chỗ này, hoàn toàn đắm chìm trong không khí càng ngày càng tăng vọt của hiện trường. "Vòng đấu bảng" đã tới hồi kết thúc, đang chuẩn bị tiến hành một hồi cuối cùng, tranh đoạt cuối cùng để tiến vào danh ngạch của "Bán kết" trung kết.

Cuộc tranh tài này là giữa chó ngao Tây Tạng quyết đấu với nhau.

Một người chơi lặn lội từ Tự Thục xa xôi đến, dẫn đến một chú chó ngao Tây Tạng màu đen đầu to. Con chó ngao Tây Tạng này vừa có mặt, liền lập tức đã giành được một tràng vỗ tay vang dội của toàn hiện trường.

Chú chó ngao Tây Tạng này lông đen nhánh, hình thái uy mãnh, tứ chi tráng kiện hữu lực, trong đôi mắt nhỏ hung quang bắn ra bốn phía.

Khách nhân ở đây đều là người chơi chó lành nghề, vừa thấy liền biết đây là chú chó gặp qua không ít máu tanh, tràn đầy tinh khí.

Mà chú chó ngao Tây Tạng đối phương kia nhìn qua thì có vẻ kém xa, trong màu lông đen loáng thoáng chút vàng. Tuy cái đầu cũng không nhỏ, nhưng khí thế lại không được, đứng ở đó âm thầm. Luận trình độ hung mãnh, hoàn toàn không thể đánh đồng.

Chú chó ngao Tây Tạng này chính là của Đoạn Khổng Tước mang tới.

Đoạn Khổng Tước cũng là một bộ mặt lạ hoắc, khách nhân ở đây không có một ai quen biết với gã, không biết gã là thần thánh phương nào. Người chủ trì chỉ là giới thiệu đấu khuyển của vị khách nhân phòng bao số sáu mang tới thôi.

Xem ra là một kẻ ngoại lai, không hiểu giá thị trường, cho rằng tiêu chuẩn của cuộc thi đấu chó tại bãi Mộc Lan cũng tương đương với tiêu chuẩn ở địa phương xa xôi nhỏ bé của bọn họ, chỉ cần đầu to liền có thể chiến thắng.

Trên cơ bản hơn phân nửa khách nhân đều không coi trọng chú chó ngao Tây Tạng màu đen vàng kia.

Nghiêm Bác liền khai ra bảng tỉ số một hai.

Dù là như thế, đại bộ phận khách nhân vẫn là đặt tiền cược vào chú chó ngao Tây Tạng màu đen nhánh. Riêng dựa vào khí thế mà nói, trận đấu này không cần đấu cũng đã phân được thắng bại.

- Quế thiếu, chơi một phen, xem ra tiền này tương đối dễ kiếm.

Tề Bình cười nói.

"Vòng đấu bảng"thứ ba tiến hành vừa nãy, bọn họ đã đặt cược lớn vào chú chó Caucasus mà Diệp Hạo Văn mang đến, đặt những hai trăm ngàn, tỉ số hai một.

Chú chó Caucasus kia của Diệp Hạo Văn là một trong những chú chó có hình thể cực đại nhất trong những chú chó lên sân đấu hiện nay, nhìn thể trọng hẳn là hơn tám mươi cân. Một chú Caucasus khác hình thể nhỏ hơn chút, nhưng cũng không khác nhau lắm.

Trận này, Nghiêm Bác ăn trộm một chút.

Trên cơ bản đại bộ phận khách nhân đều đặt cược chú chó Caucasus của Diệp Hạo Văn thắng, người tiếp nhận đặt cược không đủ, tiền đặt cược khác, Nghiêm Bác phải tự mình ăn hết. Đây cũng là bất đắc dĩ. Muốn đại hội đấu chó được duy trì, không quản cược bao nhiêu, đều phải có người tiếp nhận đặt cược. Sân cược mà không có người tiếp nhận đặt cược là chơi không được. Quyền chủ động của trang gia chính là có thể định đặt cược.

Hai một.

Thắng liền thắng hai lần, thua chỉ cần thua một lần thôi.

Cụ thể là mấy người bọn Tiêu Thiên trong hai trận đánh trước của "Vòng đấu bảng” là ngang nhau, trận thứ ba mỗi người thắng một trăm ngàn, không nhiều lắm. Đến trận thứ tư này đều có chút do dự.

Giang vũ thành nói:
- Hay là lại xem xem, phía sau không phải còn có ba trận sao?

Đây là "Vòng đấu bảng" hồi cuối cùng, đấu xong trận này, tiến vào trận "Bán kết" và trung kết, hai trận vòng bán kết, một trận chung kết. Đến lúc đó không khí hiện trường khẳng định càng thêm kịch liệt.

Tề Bình nói:
- Giang thiếu, ba trận phía sau càng không dễ dàng.

- Đúng là như thế!

Giang Vũ Thành là một người thành thật, gật gật đầu.

Ba chú chó đã được liệt vào danh sách của trận chung kết chính là con Thổ Tá của Tề Bình, con Bori của khách nhân Yến Nam, con Caucasus của Diệp Hạo Văn, không một con nào là ngồi không cả, con nào cũng hung hãn. Ngay từ đầu, chứng kiến sự dũng mãnh của Thổ Tá, đám người Tiêu Thiên là tin tưởng gấp trăm lần, sau đó lại chứng kiến sự hung hãn của con Bori và Caucasus, dường như tin tưởng lại có chút dao động rồi.

- Vậy mua điểm đi, vẫn là đặt hai trăm ngàn.

Tiêu Thiên quyết định.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, đại bộ phận người lần này đều đã nhìn lầm rồi.

Chú chó ngao Tây Tạng đen vàng mà Đoàn Khổng Tước mang đến kia nhìn như lười biếng, không có ý chí chiến đấu, kỳ thật cũng không kém. Sau hơn hai mươi phút đồng lăn lộn đấu với chú chó ngao Tây Tạng màu đen nhánh mà khách nhân phương xa kia mang đến, không ngờ thắng.

- Đclmm!

Tiểu Quế Tử lập tức nổi cáu, vỗ thật mạnh một chưởng lên trên bàn trà, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.

Tiêu Thiên và Giang Vũ Thành sắc mặt đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.

Tề Bình cười ha hả, nói:
- Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, không gấp, không gấp.

Lão Tề lúc này lại có vẻ rất trấn định, dần dần đã không còn thần thái kính cẩn như ban đầu, mơ hồ lộ ra ý "Tất cả do tôi làm chủ". Tuy nhiên mấy vị công tử ca kia đang tức giận, cũng không ai chú ý tới biến hóa rất nhỏ này của lão Tề. Nếu mọi người là bằng hữu, ở cùng một chỗ phải tự nhiên thì mới đúng.

Đương nhiên đây cũng chính là nguyên nhân mà Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử đều không có thực sự tiến vào thể chế.

Mấy vị này nếu như thật sự nghiêm túc làm việc ở đơn vị hai năm, để ý sâu sắc tới một chút văn hóa quan trường và văn hóa văn phòng, thì giác quan thứ sáu lập tức sẽ trở nên nhạy bén vô cùng.

Bán kết ra đời.

Kế tiếp nghỉ ngơi nửa giờ, chuẩn bị tiến vào vòng bán kết và trận chung kết.

Nghiêm Bác sắp xếp một cách có trình tự, vòng bán kết còn rút thăm. Đây cũng là nhằm thể hiện sự công bình. Dù sao hôm nay khách nhân đến đây, đều không đơn giản. Chó mà Diệp đại thiếu và Tiêu nhị thiếu gia mang đến đều tiến nhập vào trận chung kết, không rút thăm, đến lúc đó sợ sẽ có phiền toái.

Tiểu Quế Tử là người đứng ra rút thăm.

- Woa!

Kết quả rút thăm được công bố, Tiểu Quế Tử lại là một tiếng kêu kì quái.

Tiêu Thiên và Giang Vũ Thành sắc mặt cũng khó nhìn.

Không ngờ rút thăm ngẫu nhiên lại cùng một đội với con Caucasus to lớn của Diệp Hạo Văn.

Từ trạng thái của bốn chú chó tiến vào vòng chung kết để phân tích, mạnh nhất hẳn là con Caucasus của Diệp Hạo Văn và con Thổ Tá của Tề Bình. Tương đối mà nói, con chó ngao Tây Tạng của Đoàn Khổng Tước và con Bori của khách nhân phương xa đột nhiên suy yếu một chút.

Thổ Tá và Caucasus ở vòng đấu bảng đều là thoải mái thắng lợi. Chó ngao Tây Tạng và con Bori đột nhiên đều trải qua một cuộc ác chiến, quần chiến đến hai mươi mấy phút mới phân ra thắng bại, xem như thắng thảm.

Thể lực của chó đấu tiêu hao, hoàn toàn khác nhau.

Nếu Thổ Tá rút trúng con chó ngao Tây Tạng hoặc là con Bori đột nhiên phần thắng rất lớn.

Nhưng bây giờ phải đối mặt với đối thủ ngang sức ngang tài cùng tiến vào vòng chung kết. Hơn nữa thể trọng của con Caucasus kia ít nhất nặng hơn hai mươi cân so với con Thổ Tá, thân cao cũng có ưu thế.

Trận chiến này khá nguy hiểm.

Liền vào lúc này, điện thoại của phòng bao vang lên.

- Alo!

Tiểu Quế Tử cầm lấy microphone, tức giận alo một tiếng, lập tức biến sắc, chuyển microphone cho Tiêu Thiên.

- Nhị ca.

Tiêu Thiên liếc nhìn gã một cái, mang theo ý trưng cầu.

Tiểu Quế Tử liền hướng về phòng bao của Diệp Hạo Văn ở đối diện lải nhải miệng, Diệp Hạo Văn đang cầm ống nói hướng về phía bên này mỉm cười. Tuy nhiên nụ cười kia thấy thế nào cũng thật giả tạo.

- Diệp đại thiếu!

Tiêu Thiên tiếp nhận microphone, thản nhiên chào hỏi.

- Ha ha, Tiêu nhị, đừng khách khí như vậy... Thế nào, chúng ta vui đùa ngoài trận một chút chứ?

Diệp Hạo Văn cười nói, dường như tâm tình có chút sung sướng, ít nhất khá hơn nhiều so với Uông Nhị thiếu gia và Uông Tam thiếu gia ở một phòng bao khác. Hai vị đó kiên trì ngồi lại, vẫn chưa đi, nhưng rõ ràng là vô cùng khó chịu.

Con chó Bori của bọn họ đột nhiên thua, hai anh em biến thành quần chúng, thật mất mặt.

Diệp Hạo Văn cái gọi là vui đùa ngoài trận một chút chính là đánh cuộc, không thông qua trang gia. Trận đấu chó như thế này cũng rất thường gặp. Một số bạn bè chơi khá hay hoặc là ban đầu vốn cũng không thích hợp liền thích chơi bên ngoài trận.

Mặt đối mặt, kích thích!

- Được, ngươi muốn chơi như thế nào?

Tiêu Thiên không chút yếu thế.

- Rất đơn giản, chúng ta cũng chớ chơi quá lớn. Người anh em, về điểm này mọi người đều hiểu được, đúng không? Chơi lớn sợ sẽ phát cáu!

Diệp Hạo Văn khinh cười nói, trong giọng nói có ý khinh miệt, không hiểu được. Gã là xem thường Tiêu Thiên "nghèo sát vách". Tiêu Thiên ở trong mắt của Diệp đại thiếu thật đúng là không là gì cả.

Người anh em, chơi chó cũng không thể dựa vào tấm biển lớn, để có được kẹp tiền cứng.

Ngươi lão Tiêu gia tấm biển lớn, danh vọng cao, vậy thì thế nào chứ?

Ở trong này, ai nhiều tiền người đó là đại gia!

Tiêu Thiên ngứa cả quai hàm, lạnh lùng nói:
- Được, muốn chơi như thế nào, ngươi nói, ta sẽ cố gắng tiếp.

- Được, Tiêu Nhị ca quả nhiên đủ khí phách. Vậy thì hai triệu đi, ta cũng không muốn thắng các ngươi nhiều lắm. Mấy anh em các ngươi mỗi người gom góp lại, hai triệu hẳn là vẫn lấy ra được chứ?

Diệp Hạo Văn khinh miệt nói.

Xem ra Diệp đại thiếu đã quyết định, phải báo thù cho vụ ở quán bar rồi.

Trận đấu đó, Diệp đại thiếu một gương mặt trắng như tuyết đã đánh mất sạch sẽ, một chút cũng không chừa lại.

Diệp Hạo Văn Diệp đại thiếu trong hội con ông cháu cha ở Tứ Cửu thành được xưng là "Tửu thần", bốn chọi một, lại bị một mình Tiêu lão đại uống cho ngã gục. Ngay trước mặt mấy trăm người, bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Nghe nói Diệp Hạo Văn ở bệnh viện sau khi tỉnh rượu, tại chỗ phun ra một ngụm máu.

Không phải uống, mà là bị tức giận!

Trận này Diệp Hạo Văn không dám đi tìm Tiêu nhất thiếu, gã thật sự rất sợ cái tên "Đạo sĩ" kia. Dũng mãnh một cách thái quá rồi, quả thực chính là đồ biến thái. Diệp Hạo Văn chỉ cần vừa nghĩ tới cái tư thế Tiêu Phàm uống rượu xái mà không thèm để ý chút nào, trong đầu liền sợ hãi.

Không dám tìm đại ca, vậy thì tìm đệ đệ cũng giống như vậy!

Thấy Tiêu Thiên không có lập tức trả lời, Diệp Hạo Văn lại cười nói:
- Yên tâm, không cần tiền mặt, ghi giấy nợ cũng được. Ta là người rất dễ nói chuyện, Tiêu Nhị ca đại danh đỉnh đỉnh ở Tứ Cửu thành chắc hẳn cũng không phải là một kẻ vô lại chứ!

Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Theo cái ý tứ này, ngươi ăn ta chắc phải không?

- Không. Chỉ cần hỏi ngươi một câu, có dám hay không? Không dám thì bỏ đi!

- Được, hai triệu đúng không? Ta với ngươi chơi!

Tiêu Thiên cắn răng, cứng rắn gật đầu một cái, từ trong cổ họng tóe ra mấy câu.