Đại Hào Môn

Chương 136: Tiểu nha đầu




Bức màn thiên nga của khu khán đài này từ từ được vén lên, thân hình mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen cuối cùng cũng xuất hiện.

Trường đấu chó vốn dĩ ồn ào vô cùng bỗng chốc trở nên yên lặng.

Những khán giả là ông chủ lớn ở phía dưới không kìm lòng được đều đứng dậy cả, hướng ánh mắt hành lễ về phía Cơ Kinh Sa. Trên gương mặt kiều diễm của Cơ Kinh Sa hiện lên một nụ cười nhạt nhạt, hơi gật đầu đáp lại.

Chỉ cần là những phú hào có danh vọng ở kinh thành, ai mà không biết “Ngọc Quan Âm” chứ?

Thậm chí là Diệp Hạo Văn, Uông Thuật Văn những con cháu chức quyền cũng cười và vẩy tay với Cơ Kinh Sa. Uông Phi được xếp ngồi bên cạnh Uông Thuật Văn hơi liếc nhìn qua, ngạc nhiên hỏi:
- Nhị ca, đây là ai vây? Xinh đẹp quá?!

Uông Phi năm ngoái vừa từ vùng đất lạnh giá ở Tây Bắc trở về Kinh Thành, lập tức đã bị Tiêu Phàm đánh một quyền phải nhập viện ba tháng, đối với cái tên “Ngọc Quan Âm” đỉnh dỉnh đại danh vẫn còn xa lạ.

Uông Thuật Văn nói:
- Là Cơ Kinh Sa, chủ tịch tập đoàn Cơ thị.

Uông Phi bĩu môi, khinh thường nói:
- Chỉ là một người làm ăn, cần gì phải khách sáo với cô ta như vậy?

Uông tam thiếu gia là một người kiêu ngạo.

Nói thật, những thương nhân này, cứ cho là kinh doanh lớn, tiền nhiều đi chăng nữa, những con cháu chức quyền cũng sẽ không thật sự xem ra gì. Cha của Uông Phi là Uông Vĩ Thành cũng là chủ tịch của một công ty, nhưng không thể giống nhau được.

Uông Vĩ Thành là một cán bộ cấp cao thực thụ, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng làm đại sứ của một tỉnh, hoặc sẽ gia nhập vào ủy ban trung ương quốc gia.

So với thương nhân bình thường là rất khác nhau.

Uông Thuật Văn vội nói:
- Tiểu Phi, đừng xem thường người phụ nữ này, lợi hại lắm đấy. Bí thư Ngụy lúc trước ở Yến Bắc, em biết không? Sau đó gặp xui xẻo, nghe nói có liên quan tới cô ta.

- Cái gì?

Lúc này Uông Phi đã thật sự giật mình kinh hãi.

Bí thư tỉnh ủy của Yên Bắc lão Ngụy sụp đổ, được xem là sự kiện lớn trấn động cả nước. Uông Phi tuy là xa tận Tây Bắc, cũng đã nghe nói tới. Đối với con cháu thế gia chính tông như họ mà nói, mức độ theo dõi về sự kiện chính trị lớn là hơn hẳn người bình thường.

Hơn nữa địa vị chính trị của tỉnh Yến Bắc rất đặc thù, là đảm nhiệm trọng trách hộ vệ cho Kinh thành. Cục diện chính trị của Yến Bắc chỉ gói gọn trong một từ là “vững”.

Không phải là một lão đồng chí lão luyện thành thục, uy nghiêm, cũng không đủ để đảm nhận trọng trách này.

Từ khi kiến quốc tới nay, tất cả những Bí thư tỉnh ủy được bổ nhiệm đều trước sau toàn vẹn là như vậy, việc Bí thư Ngụy gặp chuyện không may đúng là đã làm người ta phải khiếp sợ.

Uông Thuật Văn gật gật đầu, thần sắc trở nên cực kỳ thận trọng nói:
- Tiểu Phi, người phụ nữ này không đơn giản đâu…Không có chuyện gì cũng đừng nên để phát sinh xung đột với cô ta.

Uông Phi cười nói:
- Nhị ca, anh quá lo rồi. Chỉ cần cô ta không đụng em, em gây chuyện với cô ta làm gì? Ăn no không có việc gì làm à? Nhưng mà…trường đấu chó tối nay, cũng không ít cô gái xinh đẹp nhỉ. Nhất là tiểu nha đầu áo đỏ kia, quả thật là xinh mà…hừm, có thể so sánh với cả cô gái Nga đó nữa.

Nhắc tới Adger Lena, sắc mặt của Uông Phi lại trở nên trầm xuống.

Cô nàng ngoại quốc xinh đẹp như vậy, lại bị tên “đạo sĩ” của Tiêu gia cướp mất, đúng là lý nào là vậy. Một người xuất gia, lại đi tranh nữ nhân!

Tranh thì tranh đi, còn đánh đến Uông tam thiếu gia tối tăm mặt mày.

Uông Thuật Văn cười nói:
- Tiểu Phi, nếu không thì như vậy đi, anh gọi cho Nghiêm Bác bảo y tra thử lai lịch của cô bé đó cho em xem sao?

- Được đó!

Uông Phi lập tức bật người dậy vẻ hưng phấn.

Ngủ không được với nữ nhân Nga, ngủ với cô bé trắng trẻo trong veo này cũng rất tốt.

Nếu Uông tam thiếu gia mà biết cô bé hồn nhiên trong veo đó, ở mọi lúc mọi nơi bất cứ lúc nào đều có thể đâm một kiếm chí mạng lên người người khác, không biết có còn ý niệm này nữa không.

Với quyền cước kém cỏi của Uông Tam thiếu, quả thật là không đủ để đổi một bạt tai của người ta.

Uông Thuật Văn lắc đầu, cầm di động gọi cho Nghiêm Bác.

Uông Nhị thiếu gia cũng không thể nào hiểu nổi người em họ này, vừa gặp cô gái xinh đẹp thôi đã chảy hết nước giải. Chẳng lẽ đúng thiệt là “Đi lính ba năm, thấy heo nái có hơn cả Điêu Thuyền”?

Chỉ cần nó không có ý đi đánh Cơ Kinh Sa là được.

Uông Thuật Văn rất rõ, người phụ nữ này có thế lực khủng khiếp như thế nào tại kinh thành. Tuy rằng Uông gia là nhất đẳng nhất đại hào môn, Cơ Kinh Sa căn bản cũng rất khó có thể uy hiếm được Uông gia. Nhưng Uông Thuật Văn và Uông Phi cũng không thể thật sự đại diện cho Uông gia. Mang theo cái bài phong, dùng thủ đoạn của một con cháu chức quyền đi đối phó với “Ngọc Quan Âm’ là không được.

Theo như những gì Uông Thuật Văn được biết, có rất nhiều hào môn thế gia đều có quan hệ mật thiết với Cơ Kinh Sa và tập đoàn Cơ thị.

Nghe nói người phụ nữ đó ngoài xinh đẹp ra, còn có bản lĩnh rất đặc biệt, dụ giỗ được rất nhiều quan chức quyền cao chức trong dính bẫy. Về phần rốt cuộc dụ như thế nào, thì không cách nào biết được.

Hoa đẹp có thể hái, nhưng những bông hoa có gai như hoa hồng, thì không nhất thiết phải hái cho bằng được.

Cơ Kinh Sa tất nhiên không nghe thấy cuộc đối thoại của anh em Uông gia, ánh mắt nhìn về phía Uyển Thiên Thiên. Uyển Thiên Thiên thì vẫy tay với cô ta, Cơ Kinh Sa điềm nhiên nở nụ cười, gật đầu đáp lễ.

Phạm Nhạc ở phía sau thản nhiên nói:
- Sao bà cô nhỏ này cũng đến đây tham gia náo nhiệt à?

Cơ Kinh Sa mĩm cười nói:
- Ai mà biết, Thiên Thiên là có tính ham chơi như vậy đó. Rất nhiều chuyện của cô ta, ngay cả ta cũng không đoán được.

Nghe chừng trong lời nói này, có vẻ hai đại mỹ nhân này rất quen thân nhau.

Phạm Nhạc “hừ” nhẹ một tiếng:
- Cô ta cứ quậy phá như vậy, chọc giận tôi. Tôi mà ra tay, sẽ cho cô ta biết tay.

Hàng my xinh đẹp của Cơ Kinh Sa hơi nhăn lại rồi giãn ngay nói:
- Phạm Nhạc, anh hình như có thành kiến với Thiên Thiên thì phải?

Phạm Nhạc thản nhiên nói:
- Thành kiến thì chưa tới, chỉ cần tối nay cô ta không quậy phá là được rồi.

- Sẽ không quậy phá đâu, yên tâm. Tuy Thiên Thiên ham chơi, những sẽ không càn quấy, rất biết đắn đo nặng nhẹ. Chỉ cần không đụng chạm tới cô ta, cô ta cũng sẽ không tùy tiện tìm người chút giận đâu.

- Ai mà dám đụng chạm tới cô ta chứ?

- Cũng chưa chắc. Những người quên biết cô ta thì tự nhiên sẽ không dám, những người không quen cô ta thì hơi khó nói. Một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy cơ mà?

- Tiểu nha đầu?

Phạm Nhạc bất giác lắc đầu.

“Tiểu nha đầu” như Uyển Thiên Thiên, không biết đã hại chết bao nhiêu người đàn ông rồi!

Cơ Kinh Sa khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, nói:
- Ít ra thì cô ta nhỏ tuổi hơn ta.

Phạm Nhạc không nói gì, trong mắt hiện lên một ánh mắt khác thường.

Rất nhanh sau đó, bức màn thiên nga của khu khán phòng cuối cùng cũng đã được vén lên, Đoạn Khổng Tước nghiêng người dựa lên ghế sa lon, sắc mặt hơi tái nhợt, bên cạnh xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp, chí ít thì nhìn qua cũng là một cô gái xinh đẹp.

Ánh mắt của Cơ Kinh Sa thoáng nhìn về phía bên đó, sau đó nhanh chóng thu ánh nhìn lại, nói nhỏ:
- Đứa con trai này của Đoạn vương gia thiệt là…

Mang theo một tiếng thở dài nhẹ, dường như rất lo âu cho Đoạn Thất Tinh.

Phạm Nhạc cười lạnh lung nói:
- Tiểu tử này sao đức hạnh như vậy? Ngang ngược, lại còn thích một… Hừ, một chút cũng không giống Đoạn Thất Tinh.

- Nghe nói, Đoạn Khổng Tước ở trên đất của Hoàng Tam Gia, lại bị vị đại thiếu gia Tiêu gia đó thu phục. Phạm Nhạc, anh nói thử xem, Tiêu nhất thiếu gia này rốt cuộc là người như thế nào? Ba anh en Uông gia, cả Diệp Hạo Văn đều chịu trận dưới tay của hắn ta.

Sắc mặt của Phạm Nhạc trở nên trịnh trọng, khẽ lắc đầu nói:
- Không biết nữa. Người này hình như là đột nhiên từ đâu chui ra, trước đó, chúng ta với hắn một chút cũng không quen biết. Con cháu thế gia, hắn có thể được xem là có vai trò thấp nhất rồi. Làm việc ở bộ phận tôn giáo… Thật là quái lạ!

- Chính bởi vì như vậy, ta mới cảm thấy kỳ lạ. Anh không cảm thấy thú vị sao? Một kẻ ở đâu đó, không ai quan tâm tới hắn, tự nhiên chui ra, lại còn hết sức là mạnh nữa chứ. Nếu nói sau lưng Tiêu Nhất thiếu gia này không có câu chuyện gì đó, anh có tin không?

Cơ Kinh Sa từ từ nói.

- Ý của cô, là điều tra lai lịch của hắn?

- Ừ, nhưng phải đặc biệt chú ý. Thời gian gần đây Tiêu gia hình như không được ổn lắm, Tiêu lão gia vốn đã bệnh tình nguy kịch, không hiểu bằng cách nào mà bình phục xuất viện. Văn Nhị thái gia ở Hoàng Hải tự nhiên chạy tới kinh thành, lại còn sống ở gần nhà Tiêu gia. Việc này không đơn giản chút nào. Nếu thật sự có liên quan tới Tiêu gia, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Phạm Nhạc gật gật đầu:
- Hành động của Văn Nhị thái gia quả thật là làm người khác khó hiểu. Ông cụ đã quy ẩn bấy lâu nay, chẳng lẽ thật sự muốn đến Tứ Cửu thành làm việc gì đó?

Cơ Kinh Sa lắc đầu, nhíu mày nói:
- Đoán không được, hoàn toàn tính không được. Từ ngày đầu tiên ông ta đến kinh thành, ta trước sau đã bốc quẻ ba lần, đều không ra được một ít thông tin gì. Công lực của ông cụ, quá thâm hậu đi, đem mọi thứ che đậy một cách kính kẽ, bất luận là phương pháp bói toán nào cũng dùng không được.

Phạm Nhạc giật mình hỏi:
- Cô đã bốc quẻ rồi à?

- Ừ.

Phạm Nhạc không nói được gì nữa.

Đối với năng lực của Cơ Kinh Sa, có lẽ không có ai hiểu rõ bằng anh ta. Cơ gia lúc đó cục diện rối rắm như vậy, chỉ trong vòng ba năm đã thu dọn tàn cuộc một cách sạch sẽ, hơn nữa còn đạt tới vinh quang. Kẻ thù của Cơ gia, từng người một đều ngã xuống, những điều này đều là chính mắt Phạm Nhạc nhìn thấy.

Bây giơ Cơ Kinh Sa đối mặt với Văn Nhị thái gia, liên tiếp bốc ba quẻ, vậy mà ngay cả một chút tin tức cũng không tìm được, chẳng trách Phạm Nhạc lại giật mình kinh ngạc như vậy.

- Vô Cực Môn… Thật sự lợi hại như vậy sao?

Trong khoảnh khắc, Cơ Kinh Sa thì thào giống như đạng tự nói với mình.

Một Kinh thành đại hào “Ngọc Quan Âm” phong độ tao nhã, gần như mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoang mang.

Phạm Nhạc cũng không khỏi hoang mang.

Theo Cơ Kinh Sa như hình với bóng nhiều năm nay, Phạm Nhạc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Cơ Kinh Sa, thật sự là không thể tin nổi. Trong mắt của Phạm Nhạc, bất cứ nơi nào lúc nào, mặc kệ thế cục có tồi tệ đến đâu, Cơ Kinh Sa đều thản nhiên đối mặt, bình tĩnh muôn phần.

Bây giờ, Văn Nhị thái gia vào thành, không có bất cứ tiếp xúc gì với Cơ gia, càng không có xảy ra bất cứ cuộc tranh chấp nào, Cơ Kinh Sa lại tỏ ra lo lắng.

- Đôi bên không có xung đột vì lợi ích gì lớn, Văn Nhị thái gia có lẽ không phải đến vì chúng ta.

- Đương nhiên là không, nhưng mà không làm rõ được lý do mà ông ta đột nhiên tới kinh thành, vẫn khiến người ta có chút e ngại. Ta đoán chừng, trong thời gian này, trong Tứ Cửu thành này nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Phạm Nhạc, dặn dò anh em, cẩn thận hành sự, không nên trêu chọc người đến từ Hoàng Hải.

Cơ Kinh Sa nhíu mày sau đó lại dãn ra, nhẹ nhàng dặn dò. Lại khôi phục vẻ bình tĩnh như gió nhẹ thỏi mây.

- Chỉ cần bọn họ không chủ động đến đụng trạm chúng ta, vậy trước tiên vẫn cứ xem chừng hắn rồi tính đi. Có lẽ sẽ không gây bất lợi gì cho chúng ta.
- Ừ.
Phạm Nhạc gật gật đầu, nhẹ nhàng lùi về sau một bước, không nói gì nữa.