Đại Hào Môn

Chương 135: Cơ khinh sa




Hai lô ghế còn lại vẫn còn chưa vén màn lên, nhưng đã sáng đèn.

Trong lô ghế xa hoa, Cơ Khinh Sa ngồi yên lặng, một thân đen, giữa 2 ngón trỏ là ngón giữa thon dài, kẹp một điếu thuốc nữ sĩ vị bạc hà, móng tay sơn màu đen, mái tóc đen tuyền, được búi lên tạo kiểu một cách tinh tế. Trên cái cổ trắng ngần, có đeo một sợ dây chuyền hồng bảo thạch sáng mê ly dưới ánh đèn mông lung.

Trắng như tuyết, đỏ như máu đỏ.

Mang theo một sức hấp dẫn không thể giải thích, thậm chí là mê hoặc.

Ở vùng KimYến, “Ngọc Quan Âm” Cơ Kinh Sa là một huyền thoại.

Cơ Kinh Sa rất đẹo, đẹp đến mê hoặc.

“Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ” cũng không đủ để hình dung vẻ lẳng lơ diêm dúa của “Ngọc Quan Âm”. Những nam nhân gặp qua cô gái này, không ai là không say mê điên cuồng. Không ít nam nhân đều hình dung rằng, Cơ Khinh Sa có một gương mặt thanh xuân của ngọc nữ, có thân hình nóng bỏng của một thiếu phụ, có khí chất của một mỹ nữ tài trí.

Đây là một cô gái có thể khiến cho nam nhân vừa nhìn là quên mất tuổi tác thật của cô ta.

Cơ Kinh Sa sở hữu một sản nghiệp cực kì khổng lồ, gần như không có ai biết rốt cuộc cô có bao nhiêu công ty, bao nhiêu tài nguyên, càng không biết được mạng lưới quan hệ của cô lớn đến cỡ nào.

Bất cứ kẻ nào muốn điều tra cặn kẽ “Ngọc Quan Âm” đều phí công vô ít.

Những lời đồn có liên quan tới Cơ Kinh Sa có vô số phiên bản khác nhau, không có cái nào là đầy đủ chi tiết cả, càng không có cái nào có thể khiến người ta tin được hoàn toàn. Những phiên bản đồn đại này đều có ba điểm chung.

Thứ nhất, phụ thân của Cơ Kinh Sa năm xưa từng là đại doanh nhân có danh vọng nhất ở KinhYến, cũng là “trọng tài” giữ uy tín nhất của thế giới ngầm. Tại thời điểm hưng thịnh nhất, đột nhiên bị sát hại. Tập đoàn Cơ Thị cực kì to lớn trong nháy mắt sắp sụp đổ, kẻ địch trong tối ngoài sáng lũ lượt xuất hiện. Trong đó bao gồm cả những ông lớn trong quan trường, đại tướng nơi cương quyền lực nhất tỉnh.

Thứ hai, lúc đó Cơ Kinh Sa đang du học nước ngoài vội vàng về nước, tiếp quản cơ nghiệp khổng lồ đang gặp nguy trong cơn phong ba bão táp này. Chưa đến một tháng, tập đoàn Cơ thị nhòe vậy mà một lần nữa đứng vững lại được. Tiếp sau đó ba năm, Kinh Yến xảy ra một trận cuồn phong lớn, toàn bồ những kẻ thủ của Cơ gia, kẻ chết người bị bắt, không ai có một kết cục tốt cả.

Thứ ba, tập đoàn Cơ thị, trong bàn tay tài giỏi của Cơ Kinh Sa, vượt qua cả cha mình đạt tới một đỉnh cao mà ít ai có thể nghĩ tới.

Cơ Kinh Sa trong câu truyện này, rốt cuộc là đóng một nhân vật như thế nào, và rốt cuộc có một vai trò như thế nào, không ai có thể biết được. Mọi người chỉ biết, trong thế giới ngầm, “Ngọc Quan Âm” tùy ý nói một câu, đó chính là “Vương pháp (lệnh vua)”!

Anh có thể không nghe theo, nhưng anh nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý, trước khi đi ngủ, hãy nhìn thật kỹ thế giới xung quanh, rất có thể đó là lần cuối cùng mà anh có thể đánh giá những thứ quen thuộc ở xung quanh mình.

Sau lưng Cơ Kinh Sa, chỗ tối mà ánh sáng không chiếu tới được, có một bóng người cao to, yên lặng tới mức gần như là không tồn tại, duy chỉ nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ đôi mắt tinh thường đó mà thôi.

Đây là một nam nhân gần giống như một âm dạ ma thần, tóc ngắn bình bình, tuy ẩn nấp trong bóng tối, nhưng luồng sát khí kinh người đó, cũng không cách nào có thể che dấu mà tràn ngập khắp khu khán đài này, không đâu là không có.

Cơ Kinh Sa hút thuốc từng hơi từng hơi một, cái váy dài màu đen quấn lấy thân hình kiều diễm kiêu sa ở trong một cái ghế sa lon da cũng màu đen, hình thành một đường cong mỹ miều, hệt như một bức điêu khắc đệp tuyệt mỹ.

“Cóc cóc”!

Cửa của khu khán đài này được gõ vang, mang theo một vẻ kính cẩn, cẩn trọng.

- Mời vào.

Đôi môi đỏ của Cơ Kinh Sa khẽ mở, âm thanh hơi khan cất lên, tràn đầy tình tứ.

Cửa từ từ được mở ra, Nghiêm Bác nhẹ nhàng bước vào. Nghiêm Bác khoảng bốn mươi tuổi, thân hình không cao, cả người đều hiện ra vẻ khôn khéo giỏi giang. Nhưng có thể thấy rằng “Cẩu Vương” danh trấn ở kinh thành, hình như đang có chút hồi hộp.

Ở trước mặt Cơ Kinh Sa, Nghiêm Bác không có cách nào để không hồi hộp được.

Những kiện tướng đắc lực dưới trướng của Cơ Kinh Sa khi đứng trước mặt cô, đều có biểu hiện không khác gì Nghiêm Bác. Có lẽ chỉ có Phạm Nhạc lúc nào cũng ở bên cạnh Cơ Kinh Sa là ngoại lệ mà thôi.

Trong mắt của mọi người, Phạm Nhạc và Cơ Kinh Sa là một.

Không ai từng phỏng đoán qua quan hệ của Phạm Nhạc và Cơ Kinh Sa. Tất cả đều tin rằng, Cơ Kinh Sa suốt đời này cũng sẽ không xuất giá. Không có bất kỳ người dàn ông nào có thể xứng với cô ta.

Phạm Nhạc cũng vậy.

Cho dù lai lịch của Phạm Nhạccòn thần bí hơn cả Cơ Kinh Sa, lúc Cơ Kinh Sa về nước, Phạm Nhạc đã ở bên cô ta, từ đó về sau, chưa rời nhau bao giờ.

Không ai biết Phạm Nhạc là người ở đâu, càng không biết tại sao Phạm Nhạc lại theo Cơ Kinh Sa như hình với bóng.

Giống như Cơ Kinh Sa, Phạm Nhạc cũng là một bí ẩn.

Không ai biết được đáp án.

Mọi người chỉ biết, bất kỳ ai muốn gây bất lợi cho Cơ Kinh Sa, việc đầu tiên phải làm là giết Phạm Nhạc. Vấn đề là, cho đến tận bậy giờ, phàm những ai đã làm thử việc này, đều đã biến thành người chết rồi.

Không có bất kỳ một ngoại lệ nào!

Nghiêm Bác nhẹ nhàng bước tới trước mặt của Cơ Kinh Sa, đứng cách không xa mấy, hơi khom lưng, hạ giọng nói:
- Cơ tổng, Đoạn Khổng Tước đã đến rồi.

- Mời gã vào đi.

- Vâng.

Nghiêm Bác một chữ cũng không dám nói thêm, liền nhẹ nhàng lui ra ngoài, tiếp sau đó, dẫn tới một người.

Một người nam nhân tuấn tú tầm ba mươi tuổi, những đường nét góc cạnh trên mặt rất rõ ràng, vai rộng lưng thẳng, thân hình gọn gàng.

Chính là danh xưng “Thiên Nam tiểu Vương gia” Đoạn Khổng Tước.

Nhìn qua, sắc mặt của Đoạn Khổng Tước có chút trắng nhợt, khá gầy. Đoạn tiểu vương gia trước đó không có dáng vẻ như vậy đâu. Cơ Kinh Sa vừa nhìn đã biết, Đoạn Khổng Tước đang mang nội thương.

Một Đoạn tiểu vương gia thường ngày rất kiêu ngạo mắt nhìn cao hơn cả trán, khi ở trước mặt Cơ Kinh Sa, cũng vẫn cung kính giống hệt như Nghiêm Bác, hết sức khúm núm đi đến trước mặt Cơ Kinh Sa, cúi đầu cung kính vấn an Cơ Kinh Sa:
- Dì Cơ, chào dì!

Trên thực tế, Đoạn Khổng Tước cũng không thể xác định tuổi của Cơ Kinh Sa có phải chăng là lớn hơn mình.

Cơ Kinh Sa năm xưa lúc đi du học, tuổi cũng không lớn lắm. Nhưng cụ thể là bao nhiêu tuổi, không ai biết được. Cơ Kinh Sa không có anh chị em gì cả, sau khi cha mất, hầu như không có ai biết được tuổi thực của cô.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm ở chỗ, Đoạn Khổng Tước buộc phải giữ quy tắc nghiêm ngặt.

Mấy năm về trước, Đoạn Khổng Tước đã từng đi theo cha mình là Đoạn Thất Tinh đến thủ đô, cùng Đoạn Thất Tinh đích thân đến nhà thăm hỏi Cơ Kinh Sa. Chính lúc đó, Đoạn Thất Tinh đã bắt anh ta phải gọi là “dì Cơ rồi”.

Cơ Kinh Sa là người duy nhất khiến Đoạn Khổng Tước kiêu ngạo ngang ngược phải nể sợ từ trong nội tâm.

Hơn một tháng trước, ở Khánh Nguyên đại tửu điếm, bị Yến Tây Lâu một quyền đánh bại, ói cả máu tươi. Đối mặt với tổng đà bá tử Hoàng Bân uy trấn tây nam, Đoạn Khổng Tước cũng chưa từng hạ thấp ngạo khí của mình.

Nguyên nhân là vì thái đổ của cha y Đoạn Thất Tinh đối với Cơ Kinh Sa.

Từ ngày Đoạn Khổng Tước hiểu chuyện, chưa từng thấy Đoạn Thất Tinh khách sáo với bất cứ ai. Trong đó bao gồm cả Bí thư của tỉnh Thiên Nam, cả những nhân vật lớn ở thủ đô, nghe nói địa vị rất là cao.

Đoạn Thất Tinh ở trước mặt họ, cũng là cười nói vui vẻ, không có ở thế hạ phong.

- Đến rồi sao? Trên đường vất vả rồi.

Cơ Kinh Sa vươn ngón tay trắng nõn thon dài ra, đem thuốc lá nhẹ nhàng đặt vào gạt tàn thuốc, mỉm cười nói.

- Cảm ơn dì Cơ đã quan tâm, không vất vả chút nào ạ.

Đoạn Khổng Tước vội nói.

Sự thật là, anh ta tới thủ đô đã được một thời gian rồi, đã cầu kiến Cơ Kinh Sa ba lần, hôm nay mới được cho phép đến nơi đây để gặp mặt.

Ở trong này Đoạn Khổng Tước phải hết sức kiềm chế, không để lộ một chút tính xấu gì hết.

Đoạn Thất Tinh đã từng cảnh cảo y, tính cách của Cơ Kinh Sa và Hoàng Bân là không giống nhau. Y có thể sống mà trở về từ Khánh Nguyên, là vì Hoàng Bân nhớ đến nghĩa khí của giang hồ đồng đạo ở Tây Nam. Không muốn khiến Bào ca với Đoạn gia Thiên Nam nảy sinh xung đột chính diện. Nếu ở kinh thành mà cũng ngạo mạng như vậy, kết quả sẽ khác rất xa.

Nhiều năm nay, Đoạn Khổng Tước hành tẩu giang hồ, đây cũng là lần đầu tiên Đoạn Thất Tính cảnh báo y một cách nghiêm khắc như vậy.

Đoạn Khổng Tước cũng tin rằng cha mình không đặt điều nói quá.

- Tiểu vương gia, mời ngồi!

Đoạn Khổng Tước vội vàng khom khom người, luôn miệng nói:
- Không dám, không dám, xin dì Cơ cứ trực tiếp gọi tên của tôi là được.

Cơ Kinh Sa cười nhợt nhạt, nói:
- Mời ngồi.

- Vâng.

Đoạn Khổng Tước theo lới ngồi xuống sô pha, hai tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính vô cùng, hết sức chăm chú nhìn Cơ Kinh Sa, không dám có chút thất lễ.

Ánh mắt của Cơ Khinh Sa nhìn một vòng quanh gương mặt của Đoạn Khổng Tước, vô cùng dịu dàng.

Đoạn Khổng Tước lại thả lỏng người một chút.

- Khổng Tước, chuyện xảy ra ở Khánh Nguyên, Đoạn Vương gia trong điện thoại có nhắc tới. Sao rồi, thương tích vẫn chưa hồi phục à?

Đoạn Khổng Tước gương mặt đỏ ẩn:
- Dì Cơ, đều tại tôi học nghệ chưa tinh, làm mất mặt của cha tôi.

- Ha ha, không thể nói như vậy được, giang hồ quá rộng lớn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không có ai dám tự xưng là thiên hạ vô địch. Tôi tin rằng, Đoạn gia Thiên Nam không yếu chút nào.

- Cảm ơn dì Cơ đã khen ngợi, tôi thật sự rất là hổ thẹn.

Đoạn Khổng Tước tỏ vẻ lễ độ trước giờ chưa có.

Con trai của Đoạn Thất Tinh căn bản là không phải kẻ ngốc. Ngang ngược ngạo mạng và ngu ngốc đần độn là hai việc hoàn toàn khác nhau.

- Nghe Nghiêm Bác nói, ngươi từ phương nam dẫn tới một con chó ngao Tây Tạng?

- Vâng, dì Cơ, đó là một người bạn của cha tôi tặng, Phật sống ở can nguyên Ba Đan.

Cơ Kinh Sa mĩm cười nói:
- Phật sống Ba Đan là đại sư huấn luyện chó có tiếng ở cao nguyên Tuyết Vực, chó ngao Tây Tạng là chính tay ông ta dạy dỗ, nhất định là cực phẩm.

- Cũng ổn, nghe nói là áp dụng phương pháp huấn luyện truyền thống nhất, là một chó ngao chân chính, không giống như chó nuôi ở nhà.

Đoạn Khổng Tước cung kính trả lời, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên chút vẻ hào hứng.

- Ừ, chó ngao chân chính!

Cơ Kinh Sa khẽ vuốt cằm, khóe miệng hiện lên nụ cười.

- Nói như vậy, tối nay ta có thể thưởng thức một trận long tranh hổ đấu rồi? Con Thổ Tá lúc nãy ta nhìn thấy, tuyệt đối là sở hữu sức chiến đấu ở tầm hoành cương.

Trong mắt của người ngoài, Nghiêm Bác là “Cẩu Vương”, nhưng ở lĩnh vực “đấu chó”, Cơ Kinh Sa mới thực sự là chuyên gia. Trường nuôi chó và đấu chó này, cũng là chính miệng cô ta bảo Nghiêm Bác lập ra.

Đoạn Khổng Tước liền nói:
- Tôi cũng rất kỳ vọng, không để dì Cơ thất vọng đâu.

- Như vậy cũng tốt, sắp bắt đầu rồi, cậu đi đi. Nghiêm Bác biết phải làm như thế nào rồi.

- Vâng, cảm ơn dì Cơ.

Đoạn Khổng Tước không dám nói thêm lời nào, đứng dậy, cuối đầu kính cẩn chào Cơ Kinh Sa, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

- Cô thực sự muốn giúp y sao?

Phạm Nhạc vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối đột nhiên lên tiếng.

- Ừ.

Cơ Kinh Sa nhẹ gật đầu.

- Đó là con cháu họ hàng của Tiêu gia đó.

- Vậy thì đã sao?

Cơ Kinh Sa thản nhiên hỏi lại.

Phạm Nhạc không nói gì thêm, lại đứng lặng yên trong bóng tối.