Đại Hào Môn

Chương 134: Trường đấu chó




Trại nuôi chó của Nghiêm Bác rất đầy đủ cơ sở vật chất, phục vụ cũng rất chu đáo!

Tiêu Thiên bon họ vừa mới xuống xe, lập tức đã có một thanh niên thông minh khôn khéo chạy ra đón tiếp, tươi cười chào hỏi bọn họ.

- Tiêu Nhị thiếu gia, Giang thiếu gia, Quế thiếu gia, Tề tổng!

Những người này hiển nhiên đã rất quen mấy người bọn họ.

Đối với nhất đặng đại nha nội Tiêu Nhị thiếu gia, bên trại nuôi chó đã an bài người tiếp đãi riêng.

- Tiểu Hoa Tử.

Tiêu Thiên chào hỏi người thanh niên đó một tiếng, cũng không tỏ vẻ kiêu căng. Tính cách của Tiêu Nhị thiếu gia, cũng là có đặt điểm của Quan Nhị ca, không kiêu căn cũng không nhẫn nhịn người khác!

Không ai có thể chế phục y, cho dù là bố của y bộ trưởng Tiêu cũng không có cách nào.

- Tiêu Nhị thiếu gia, lần này tôi sẽ đề cử một chú chó tốt cho anh, chúng tôi vừa mang về một chú chó Cane Corso từ Italy trở về, trời sinh nó đã là một đấu khuyển rồi, nhất định không làm anh thất vọng đâu.

Tiểu Hoa Tử cười ha ha nói.

Tiêu Nhị thiếu gia tuy là một tay chơi lão làng, nhưng đối với việc đấu chó, lại hoàn toàn trăm phần trăm là tay mới, lần nào cũng là ở trại nuôi chó thuê, đây đúng là một chú gà mờ điển hình. Không có đấu khuyển do chính tay mình huấn luyện, vĩnh viễn vẫn không thể đạt tới “cấp nhập môn”.

Ở điểm này, Tiêu Nhị thiếu gia so với Diệp đại thiếu gia và Uông nhị thiếu gia thì còn kém rất xa. Nếu không có lão Tiêu gia cái bài phong lớn này chống lưng cho, Tiêu Nhi thiếu gia đúng là rất khó để có thể ngẩng đầu trong giới hoàn khố này.

Tiêu Thiên và Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử liền quay mặt nhìn nhau, Tiểu Quế Tử cười ha ha, nói:
- Tiểu Hoa Tử, lần này không cần nữa, bọn ta đã tự đem đến một con rồi.

- Thật vậy à? Vậy thì quá tốt rồi, đúng lúc có thể ngắm nhìn đấu khuyển mà các vị đại gia đây đã mang đến.

Tiểu Hoa Tử cười ha ha, trên mặt hiển rõ vẻ tò mò, ẩn sau vẻ mặt đó là suy nghĩ không tin lắm.

Cái khác không nói, ở phương diện đấu chó, Tiêu Hoa Tử mới đúng là một chuyên gia, thủ hạ của “Cẩu Vương”, tuyệt đối không phải hư danh. Có loại chó hung tợn lợi hại nào mà Tiểu Hoa Tử chưa từng thấy chứ?

Đợi đến khi con thổ tá to lù lù chậm rãi từ trong xe đi ra, lặng lẽ đứng bên cạnh Tề Bình, Tiểu Hoa Tử lúc này mới giật mình, hai mắt mở to tròn xoe.

Với mắt nhìn của một chuyên gia như anh ta, liếc một cái đã có thể nhìn ra, con thổ tá này chính là loại đấu khuyển thuộc hạng ghê gớm, ước chừng thôi cũng đã thấy, vai cao ít nhất là vượt qua bảy mươi cm, thể trọng cũng là từ sáu mươi trở lên.

Theo số liệu này, gần như đã là kỷ lục của loài thổ tá Nhật Bản.

Chỉ nhìn bề ngoài thôi, e rằng chỉ có thổ tá đấu khuyển cấp độ quán quân “Hoành Cương”, mới có được thân hình to lớn như vậy.

Trên thực tế, trong giới đấu cẩu ở Nhật, thổ tá ở cấp bậc hoành cương cũng chính là cấp quốc bảo, cực kỳ hiếm thấy. Con thổ tá này to lớn như vậy, cũng không biết là kinh nghiệm chiến đấu nhiều ra sao.

Tiểu Hoa Tử biết rằng, Tề Bình là một ông chủ lớn ở phương nam, ở phương nam cũng có đại hội đấu cẩu. Tuy nhiên Tiểu Hoa Tử chưa tận mắt nhìn thấy, không biết đại hội đấu khuyển ở phương nam, trình độ ra sao.

Nhưng Tề Bình đã đặc biệt đem nó từ phương nam tới thủ đô, có thể thấy trong lòng của Tề Bình chí ít đây là con có sức chiến đấu cao nhất. Nếu như không có kinh nghiêm chiến đấu ở trên đấu đài, tin chắc Tề Bình cũng không tốn công làm gì.

Nuôi được một con chó to như vậy, tương đối là khó, không ai mà ngốc đến nổi đưa nó đi nạp mạng.

Con Bỉ Đặc của Diệp thiếu gia, Đỗ Cao của Uông Nhị thiếu gia đều là nhưng con vua đấu khuyển danh bất hư truyền. Ở trại nuôi chó của Nghiêm Bác, gần như là chưa có thất bại lần nào. Con thổ tá này, ít nhất cũng là cùng một cấp bậc với hai con chó nói trên.

- Thế nào, Tiểu Hoa tử?

Tiểu Quế Tử đắc ý hỏi.

Bình thường bọn họ mượn chó ở đây, chỉ có thể tham gia những trận đấu có tính giải trí mà thôi. Còn những trận đấu lớn thật sự, chỉ có thể ngồi ngoài xem mà thôi, nhìn đám người Diệp Hạo Văn, Uông Thuật Văn hò hét làm nhân vật chính.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể được hãnh diện một phen.

Tề Bình có nói, chú đấu khuyển này ở phương Bắc là bách chiến bách thắng, trước giờ chưa gặp được địch thủ.

Tiể Hoa tử hít một hơi thật sâu, từ tận đáy lòng khen ngợi:
- Chó tốt! Tôi ở đây năm năm rồi, chưa từng thấy qua con thổ tá nào uy mãnh như vậy.

Tuy quy mô trại nuôi chó của Nghiêm Bác lớn, nhưng chưa từng nuôi qua loại thổ tá “cấp bậc hoành cương” như vậy, chỉ có huấn luyện một con “cấp bậc đại quan” thôi, cơ bản cũng đã khó địch nổi rồi. Nhưng năm ngoái đã bại dưới tay con Bỉ Đắc của Diệp Đại Thiếu gia, bị cắn chết tại chỗ.

Tất nhiên, con thổ tá đó của trại nuôi chó chỉ là “cấp bậc đại quan”, dù sao thì cũng chưa từng đi Nhật tham gia giải đấu, không có trình độ cấp bậc chính thức. Tuy nhiên dựa trên sức chiến đấu mà đánh giá, hẳn là đạt tới cấp bậc đại quan rồi.

- Tối hôm nay vẫn là quy tắc cũ à?

Tiểu Quế Tử hỏi.

- Vâng. Diệp đại thiếu gia đã đem con Caucasus đến, Uông nhị thiếu gia thì đem tới con chó ngao Ý.

- Tại sao vậy? Con Bỉ Đặc và Đỗ Cao của họ đâu?

Tiểu Quế Tử kinh ngạc hỏi.

Tiểu Hoa Tử cười nói:
- Hai chú chó đó của Diệp đại thiếu gia và Uông nhị thiếu gia đều ở cấp bậc quán quân, không thể trận nào cũng ra đánh, cần phải có sự tịnh dưỡng nhất định, cho chúng có sự khôi phục tinh thần nhất định.

Tề Bình càng hiện vẻ thất vọng, nhưng lại không nói ra miệng được.

Những đại thiếu gia như Diệp đại thiếu gia và Uông nhị thiếu gia, không phải là người mà gã có thể bình phẩm được, ngay cả những chủ đề như vậy cũng không tiện nói. Phần lớn những việc như vậy, đều là do Tiêu nhị thiếu gia và Giang thiếu gia, Quế thiếu gia chiếu cố cho gã, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không vì gã mà để xảy ra xung đột với hai vị đại thiếu gia phân lượng ngang ngửa nhau đó.

Tiểu Quế Tử lại tỏ ra khác hưng phấn cười nói:
- Nhị ca, xem ra hôm nay sẽ kiếm được khá khá đấy.

Tiểu Quế Tử tuy thích chơi chó, nhưng trong mắt anh ta, kiếm tiền vĩnh viễn vẫn là trên hết. Tề Bình đặc biệt đem chú chó này từ phía nam qua, tuy dũng mãnh nhưng nếu đấu với Bỉ Đắc của Diệp Hạo Văn hay với Đỗ Cao của Uông Thuật Văn, vẫn chưa thể chắc thắng được. Bây giờ hai chú chó đó không ra đấu, phần thắng của con Thổ Tá là rất cao.

Bình thường mà nói, giữa những đại thiếu gia như vậy sẽ không có phát sinh việc đối kháng trực tiếp như vậy.

Con Bỉ Đắc của Diệp Hạo Văn cũng chưa từng đấu với Đỗ Cao của Uông Thuật Văn. Ai thắng ai thua đều rất không tốt, tổn thương mặt mũi nhau, cũngsẽ tổn thương tình cảm. Lẩn trước vì Adger Lena, Tiêu nhất ca đã trực tiếp dạy dỗ Uông tam thiếu gia và Diệp đại thiếu gia, cũng được xem là một trường hợp đặc biệt.

Adger Lena thật sự là một báu vật, là một người đàn ông cũng sẽ nhịn không được mà đi tranh giành.

Tiêu Thiên mĩm cười, nói:
- Xem tình hình rồi tính tiếp vậy, không thể chủ quan được.

Tề Bình vội nói:
- Nhị thiếu gia, anh cứ yên tâm.

Lại nhìn con Thổ Tá bên cạnh, vô cùng tự tin.

- Các vị, xin mời!

Tiểu Hoa Tử dẫn mấy người bọn họ ra trường chó.

Đấu trường chó này của Nghiêm Bác, không những đất đai rộng lớn, bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa, có chút giống với trường đấu thú cổ ở Roma. Đài hình tròn đặt ngay chính giữa, được bao bọc bởi rào bảo hộ thép, tầm nhìn khátốt.

Đây chính là trường đấu chó.

Khán đài hình tròn, ngăn thành nhiều lô, mỗi lô đều được trang hoàng khá xa hoa.

Sao không xem thử, những người đến đều là những ai.

Tất nhiên, những tên siêu cấp đại thiếu gia tương đương như Diệp đại thiếu gia, Uông nhị thiếu gia và Tiêu nhị thiếu gia, có mặt ở đây dù sao cũng là số ít, đa số vẫn là những làm ăn có tiền có thế.

Đối với thân phận của những vị công tử gia như vậy, bên tại nuôi chó, cũng sẽ giữ bí mật. Mấy vị công tử gia là đến đây tìm niềm vui, nếu như bị những tên thương nhân có giã tâm dựa dẫm địa vị vây lấy họ, thì sẽ không hay chút nào. Đám người kia chỉ biết lai lịch của Diêp thiếu, Uông thiếu, và Tiêu thiếu, còn cụ thể lai lịch của họ lợi hại như thế nào, đó là việc không thể biết được.

Hôm nay trường đấu khá là náo nhiệt.

Đã có không ít người khách ngồi xuống rồi, ăn to nói lớn, không xem người xung quanh ra gì.

Con Thổ Tả không có theo vào trong, đã được Tiểu Hoa Tử mang vào trong phòng nghỉ. Tất cả những con đấu khuyển, đều được không được phép đưa vào bên trong khu khán giả. Những con đấu khuyển này thấy máu quen rồi, dã tính rất cao, thật sự là hết sức hung tợn. Không may ở khán đài phát sinh chuyện không hay, thì rất khó có thể khống chế được.

Những vị khách có thể vào đấu trường chó này, đều phải chiều ý hết mực.

Bất kể là cắn thương ai, Nghiêm Bác cũng không thể gánh được.

Nếu chẳng may cắn phải Diệp đại thiếu gia, Uông nhị thiếu gia và Tiêu nhị thiếu gia bọn họ, những người khách cao quý như vậy, sẽ không phải là đền tiền đơn giản như vậy, giải quyết không được là trại chó này sẽ bị đóng cửa mất.

Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể mạo hiểm được.

Diệp Hạo Văn và hai anh em Uông Thuật Văn Uông Phi, không ngồi cùng một lô ghế, cách cũng khá là xa. Lô ghế của họ, nằm ở vị trí tốt nhất, cao cao tại thượng, tầm nhìn khá là rộng, toàn bộ võ đài đều được thu gọn trong tầm mắt.

Tiêu Thiên trong lúc có đám đông vây quanh, xuất hiện ở lô ghế có cùng độ cao như vậy, sắc mặt của Diệp Hạo Văn Uông Thuật Văn Uông Phi lập tức chở nên trầm xuống. Uông phi thì “hừ” một tiếng lạnh lùng.

Mùa xuân năm trước, Uông Phi đã xuất viện, tuy đã trải qua ba tháng điều trị tỉ mỉ, nhưng nội thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sau đó lại phải tiếp tục dưỡng thương thêm vài tháng, mới có thể miễn cưỡng là đã khỏi hẳn.

Một quyền đó của Tiêu Phàm, thật sự là chịu không nổi, đoán chừng để có thể hồi phục hoàn toàn cũng phải mất thời gian một năm mới có thể hồi phục được.

Nhìn thấy Tiêu Thiên cùng bọn người Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử cười nói vui vẻ, sắc mặt của Uông Phi càng thêm đen như lọ nồi. Uông tam thiếu gia hai mươi mấy tuổi đầu, chưa từng phải chịu thiệt như vậy.

Thù này, sớm muộn gì cũng phải trả.

Chỉ là mới nghĩ tới Tiêu Phàm thôi, Uông Phi liền từ tức giận chuyển sang sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Báo thù như thế nào, thật sự là phải suy nghĩ kĩ, quyết không thể manh động. Chẳng may lại chọc giận Tiêu Phàm, e rằng Uông tam thiếu gia phải đến vùng rét hàn ở Tây Bắc mà tránh nạn.

Cái nơi khỉ ho cò gáy như vậy, Uông Phi vừa nghĩ tới thôi đã ngán ngẩm, nghĩ tới những ngày tháng như vậy, Uông Phi lập tức cảm thấy nhức đầu, thật sự không muốn thử thêm một lần nữa.

Tuy nhiên Diệp đại thiếu gia và Uông nhị Uông tam thiếu gia cũng không nhìn Tiêu nhị thiếu gia qúa lâu, lập tức bị hấp dẫn bởi một lô ghế khác.

Những lô ghế dạng như vậy, tổng cộng có sáu lô.

Có thể quan sát lẫn nhau, điện thoại trong mỗi lô ghế, cũng có thể gọi cho nhau được.

Xuất hiện ở lô ghế đó, là hai vị mỹ nữ.

Cô gái lớn hơnước chừng là 25~26 tuổi, diện một chiếc váy hoa hồng tím, để kiểu tóc búi tinh tế, khí chất đoan trang hiền thục. Cô gái trẻ tuổi hơn, nhiều lắm cũng không tới mười tám tuổi, ăn diện khá thời thượng, tóc được nhuộm xanh lục, một đôi mắt sáng long lanh, lông mi dài cong vút, chẳng khác nào là phiên bản người thật của búc bê Barbie. Hơn nữa, búp bê Barbie cũng tuyệt đối không đẹp được như vậy, càng không có được vẻ tinh nghịch như vậy. Đại mỹ nhân từ từ ngồi xuống, tiểu mỹ nhân thì trực tiếp dựa vào thành lan can, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt hiện vẻ thán phục, gần như là lần đầu tiên tới những nơi như thế này, tràn đầy vẻ tò mò.

Trường đấu chó lập tức vang lên những lời bình luận ong ong, một đám nam nhân chịu không nổi liền ghé sát tai nghe ngóng, tiểu mỹ nhân này là từ đâu mà ra.

Người khách có thể vào được trường đấu chó này, ai mà không hiểu biết rộng? Có lẽ mỹ nữ mà họ từng chơi đùa qua, so với số cô gái mà nam nhân bình thường cả đời nhìn thấy còn nhiều hơn. Nhưng mà tiểu mỹ nhân yêu kiều đáng yêu đến mức như vậy, quả thật là hiếm thấy.

Uyển Thiên Thiên cừơi dài, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua bọn người Tiêu Thiên, Diệp Hạo Văn, Uông Thuật Văn, Uông Phi, khóe miệng yêu kiều nhẹ nhàng nhếch lên một chút.