Đại Hào Môn

Chương 132: Nhất kiếm phong tình, nhất mạt yên chi hồng




Tiêu Phàm đặt bút viết không chút do dự, động tác giứt khoát, rất nhanh là viết xong hai đơn thuốc, đưa cho cô gái xinh đẹp, nói:
- Nhị Đương gia, tờ đơn thuốc này, là cho cô dùng đấy. Tờ còn lại, là cho Tống tiên sinh. Cách dùng và liều lượng như thế nào, trên đó đều đã ghi rõ, cứ chiếu theo đó mà uống, liên tục uống trong nửa năm. Nửa năm này, đề nghị hai người nghỉ ngơi, đến bờ biển ánh nắng chan hòa mà nghỉ dưỡng, không tệ đâu, rất có lợi cho sức khỏe.

- Cảm ơn…

Nhị đương gia thuận miệng nói một câu, nhận lấy đơn thuốc.

Chỉ thấy trên đơn thuốc thứ nhất, dùng nét chữ cứng đẹp viết nên hai chữ ¬—— Đường Huyên.

Đây là tên của cô.

Thì ra người ta sớm đã biết họ tên của cô.

Còn bọn họ bây giờ chỉ biết hình như Tiêu Phàm với Lão Tiêu gia danh trấn lẫy lừng có chút quan hệ thôi, nhưng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, không thể hiểu hết được. Trong cuộc chiến “tình báo” này, rõ ràng “Yên Chi xã” đang rơi ở thế hạ phong.

Đường Huyên cũng không nhìn kỹ hai đơn thuốc, liếc qua một cái, sau đó theo thói quen giao lại cho Uyển Thiên Thiên.

Uyển Thiên Thiên ngược lại xem rất kỹ, xem đi xem lại đơn thuốc nhiều lần, mới đưa lại cho Đường Huyên, nhìn Tiêu Phàm, nhìn giống cười nhưng không phải cười hỏi:
- Anh đẹp trai, đơn thuốc của tôi đâu rồi?

Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Thiên Thiên cô nương, cô không có phương thuốc.

- Tại sao chứ? Bọn họ đều có, chỉ có tôi là không, tính ức hiếp tôi à?

Tiêu Phàm nói:
- Bệnh của cô, là tâm bệnh, dùng thuốc thì khó mà chữa được.

- Ê, anh đẹp trai, anh ăn nói như vậy, chẳng khác nào là đang mắng chửi người ta vậy?
Gương mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên trầm xuống, có chút không hài lòng nói:
- Tôi chẳng phải đã sớm nói cho anh biết rồi sao, người như tôi, tính tình nhỏ nhen, không có rộng lượng. Anh cứ nói như vây, tôi sẽ không vui đó.

Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Thiên Thiên cô nương, tôi sẽ cho cô thêm ba tấm phù chính khí, trong vòng ba tháng có thể áp chế bệnh tình của cô. Nhưng khi đến cực hạn, xa hơn về sau nữa, phù chính khí sẽ không còn tác dụng nữa. Trừ phi…

- Trừ phi cái gì?

Uyển Thiên Thiên lập tức truy hỏi.

- Ê, anh hãy mau nói đi, tôi không thích đàn ông nói chuyện cứ úp úp mở mở đâu. Nói chuyện sảng khoái một chút, có gì cứ nói thẳng ra.

Trên mặt Tiêu Phàm lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt khó xử. Dường như là có chuyện gì đó không tiện nói ra.

Tân Lâm thản nhiên nói:
- Cô đi theo hắn, hắn mỗi ngày sẽ thi pháp cho cô một lần, có lẽ sẽ có thể loại trừ được âm sát khí sâu trong người cô.

Đối với tuyết phong thủy kham dư, Tân Lâm vốn dĩ cũng không hiểu biết lắm. Nhưng cùng Tiêu Phàm sống ba năm, Tân Lâm mắt thấy tai nghe, cũng học được không ít. Với tài trí thiên phú, cộng thêm việc Tiêu Phàm không giấu diếm gì với cô ta cả, trong vòng ba năm, cũng đủ để học được không ít.

Liên quan cách trị liệu của âm sát nhập thể, kinh mạch tổn thương, Tân Lâm đã từng trao đổi với Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nói cho Tân Lâm biết, loại bệnh tình này, cách chữa trị tốt nhất, chính là nhờ một đạo sĩ tinh thông phép thuật phong thủy, mỗi ngày làm phép với bệnh nhân, dần dần sẽ có thể khiến âm sát khí tích tụ trong tâm mạch tiêu trừ ra hết.

Tiêu Phàm trị bệnh cho Yến Tây Lâu, cũng là cùng một cách chữa trị như vậy.

Tuy nhiên Yên Tây Lầu trúng phải là độc chướng, thấm vào kỳ kinh bát mạch, Tiêu Phàm dùng Hạo Thiên Chính khi giúp y trừ bỏ độc tố, nguyên lý là giống nhau.

Mắt của mọi người lập tức mở to.

Uyển Thiên Thiên nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, vẻ mặt ngạc nhiên, cười khanh khách không ngừng:
- Anh chàng đẹp trai, được đấy. Phương pháp tán gái cũng khác người bình thường. Tại sao không nói thẳng luôn, là để tôi tới thẳng nhà anh để giúp đỡ. Tự mình không nói lại để bạn gái mình nói, hai người đúng thật là một đôi kỳ lạ.

Trên gương mặt trắng ngần của Tiêu Phàm đỏ lên một cách hiếm có.

Tân Lâm lạnh lùng nói:
- Đại Đương gia, ăn nói cẩn thận đấy.

Uyển Thiên Thiên đảo mắt, vẫn cứ cười hì hì nói:
- Ta nếu không cẩn thận thì sao đây? Ngươi sẽ giết ta à?

Không khí trong quán trà bỗng chốc trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tân Lâm chậm rãi tiến về phía trước một bước, thản nhiên nói:
- Đã lâu nghe danh Yên Chi kiếm hiểm độc tàn nhẫn, Tân Lâm muốn lĩnh giáo một chút.

Uyển Thiên Thiên cười khanh khách không ngừng:
- Tân tỷ tỷ, hóa hôm nay các người muốn đo cân lượng của ta à? Nói sớm đi, ta sẽ vui vẻ tiếp chiêu.

Tia sáng lạnh chợt lóe, trong tay Tân Lâm đã có thêm một thanh kiếm mềm cực mỏng cực sắc, không ngừng lay động nhẹ, đôi mắt cô cũng sắc lên không kém, nhìn thẳng vào gương mặt hồn nhiên của Uyển Thiên Thiên.

Lưu Mặc giật mình kinh ngạc, vội vàng đứng dậy nói:
- Đại Đương gia, Tân cô nương, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải nóng nảy như vậy…

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, thân hình yêu kiều của Uyển Thiên Thiên nhảy lên, một đường hồng quang vô cũng sắc bén, thẳng đến cổ của Tân Lâm, nhanh như điện.

Yên Chi kiếm!

Phong tình của một kiếm đó, của vệt yên chi hồng đó!

“vụt, vụt, vụt”

Liên tiếp vang lên ba tiếng, ba tia hồng quang hòa lẫn vào nhau, trong một khắc, hai người đã giao thủ với nhau ba lần.

Uyển Thiên Thiên công ba chiêu, Tân Lâm thủ ba chiêu.

Một tiếng quát nhẹ!

Bạch Mang Bạo Khởi, tựa như Trường Hồng Kinh Thiên, phản công qua lại.

Vụt…

Một chuỗi trường âm vang lên.

Nhưng những người ở đây tất cả đều là cao thủ, có thể nghe rất rõ, có hết thảy bảy tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Lần này, là Tân Lâm công, còn Uyển Thiên Thiên thủ.

“Vụt!”

Cuối cùng, một tiếng giòn vang.

Dáng người màu đỏ yêu kều trong khoảnh khắc lui về sau, Uyển Thiên Thiên lui ra ngoài vài bước, cười không giống cười nhìn Tân Lâm, nói:
- Phi Vũ Liên Hoàng Thất Tuyệt Trảm! Tân tỷ tỷ, tôi biết cô là ai rồi!

Tân Lâm khẽ động tay, thu kiếm khuyễn vào, chậm rãi bước ra phía sau Tiêu Phàm một cách lặng lẽ. Không nói tiếng nào nữa!

Hồng quang trong tay Uyển Thiên Thiên lóe lên một cái, trong nháy mắt cũng không thấy đâu nữa.

Hai động tá hết sức mau lẹ, giao thủ với nhau như điện sẹt, trong nháy mắt lại trở về vẻ bình tĩnh, thậm chí cũng không có ai chú ý ở trà đình này vừa mới xảy ra một trận kịch chiến.

Uyển Thiên Thiên sau đó cũng trở về chỗ ngồi, giơ tay lên chống cằm, vẻ mặt lại hứng thú ngồi thăm dò Tiêu Phàm, ánh mắt sáng tinh.

Tiêu Phàm cười khổ một cái.

Đối phó cô gái cổ quái xảo trá này, thật sự không phải là điểm mạnh của Tiêu Nhất thiếu gia. Ngay cả người “chung sống hợp pháp” một cô gái yên lặng như Tân Lâm, Tiêu Phàm đôi khi chũng không biết phải xử sự như thế nào.

Càng không cần nói đến Yên Chi Hồng.

- Được đấy, Tiêu nhất thiếu, xem ra tôi đúng là đã xem thường anh rồi, anh chàng đẹp trai.

Thăm dò Tiêu Phàm một hồi, Uyển Thiên Thiên vừa cười vừa nói, ý trêu chọc càng thêm rõ ràng.

- Có điều, điều kiện của anh đưa ra tôi vẫn phải suy xét một cách kĩ lưỡng. Đưa đến tận cửa như vậy, không phải là người con gái nào cũng nguyện ý làm cả. Cứ cho là anh vừa đẹp trai lại nhà giàu đi, là một người con gái bản thân cũng có phần khó xử của họ chứ.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu, nói:
- Thiên Thiên cô nương, không phải vậy đâu… Phương pháp dẫn khí mà tôi viết cho cô, cô cứ về nhà thử trước xem sao, có lẽ sẽ có hiệu quả.

- Có lẽ sẽ có hiệu quả ư!

Câu nói như vây, từ chính miệng của Tiêu Phàm nói ra, cũng chỉ là lần đầu tiên mà thôi.

Cũng là bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ hắn thật sự có thể để Uyển Thiên Thiên giống như Tân Lâm, cả ngày lẫn đêm cũng ở bên cạnh mình sao? Tân Lâm Và Uyên Thiên Thiên căn bản không phải là cùng một loại con gái, tình hình cũng hoàn toàn không giông nhau. Chính tay “Chỉ Thủy tổ sư” đã hạ “Đồng Mệnh Cấm Chế” trên người của Tân Lâm, Tiêu Phàm lại không thể hạ “Đồng Mệnh Cấm Chế” trên người của Uyển Thiên Thiên, điều này không phù hợp với tính cách của cô ta. Hơn nữa cần phải có sự phối hợp hoàn toàn tự nguyện của Uyên Thiên Thiên mới được.

Nếu Uyển Thiên Thiên không muốn cam tâm tình nguyện, hoàn toàn mở rộng tâm thần, “Động mệnh cấm chế” là không cách nào có thể bày ra được.

- Được, anh viết đi, tôi sẽ chờ.

Lần này Uyển Thiên Thiên ngược lại rất là phép tắc.

Như cô đã nói, cô đã biết được Tân Lâm là ai, đối với nhận thức của Tiêu Phàm lại phát sinh ra sự thay đổi lớn. Hôm qua, Tống Hoàn cũng đã đem việc y và Tân Lâm giao thủ với nhau nói ra một cách rõ ràng rành mạch. Lúc đó. Đường Huyên có chút không tin lắm. Thuộc hạ của Tống Hoàn như thế nào, Đường Huyên hiểu rất rõ. Vậy mà ngay cả một chiêu của Tân Lâm cũng đỡ không nổi, không tránh khỏi làm người ta cảm thấy sợ.

Ở khắp “Yên Chi xã” này, ước chừng cũng chỉ có Đại Đương gia là có cái bản lĩnh này.

Đường Huyên tuy không cho rằng Uyên Thiên Thiên là thiên hạ vô địch, nhưng nếu Tân Lâm đã có thể cùng Uyển Thiên Thiên bất phân thắng bại, cũng đủ khiến người ta khiếp sợ rồi. Thân thủ tốt như vậy, mà lại nguyện ý làm “nha hoàn bên cạnh” của người ta, đây mới chính là nguyên nhân khiến Đường Huyên cảm thấy khó hiểu.

Uyên Thiên Thiên không nói gì cả, không đồng tình cũng không phản đối.

Cho đến khi đích thân giao thủ với Tân Lâm, Uyển Thiên mới biết Tống Hoàn thua không hề oan.

Tiêu Phàm nhìn ghê gớm như vậy, quả nhiên là có căn cơ nội lực.

Tiêu Phàm trầm ngâm, từ từ viết ra giấy phương pháp dẫn khí. Tuy chỉ là vài câu ngắn, nhưng cũng nói lên rằng Tiêu Phàm rất am hiểu sâu sắc về thuật dẫn khí trong người.

Thuật dẫn khí do chính Trưởng giáo Vô Cực Môn viết, quả thật là không thể xem thường.

Uyển Thiên Thiên thận trọng nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu, âm thầm vận công điều khí, dị khí tích trong tâm mạch, ngay lập tức đều được khai thông, khắp người lập tức cũng trở nên thoải mái.

Đừng nhìn bề ngoài Uyển Thiên Thiên cười nói, lại còn thích mắng chửi người ta, nhưng ngược lại mọi chuyện đều để ở trong lòng. Thực ra tâm phúc đại hoạn này đã nguy hại đến cô một thời gian dài rồi. Thân là Đại Đương gia của “Yên Chi xã”, nhân vật tiếng tăm trong những kẻ trôm mộ ở phương Bắc Uyển Thiên Thiên đối với tình hình phản công của âm linh, so với bất cứ ai cô là người nắm rõ hơn hết.

- Anh chàng đẹp trai, còn ba tấm phù chính khí nữa đâu?

Uyển Thiên Thiên đưa thuật dẫn khí cho Đường Huyên, cười hỏi.

Tiêu Phàm từ trong túi áo đường trang của mình lấy ra ba tấm bùa đỏ, giao cho Uyển Thiên Thiên.

- Được, tôi sẽ tặng cho cô ba tấm bùa này.

Uyển Thiên Thiên cất bùa vào, tiện tay cởi nhẫn ngọc ra, Đường Huyên cũng tháo dây chuyền hắc trân châu trên cổ xuống, cộng thêm khóa ngọc đeo trên người của Tống Hoàn, tất cả đều để trước mặt của Tiêu Phàm.

- Đúng rồi, thêm cái quạt này, nếu anh đã thích, tặng cho anh hết, cứ xem như là quà gặp mặt. Nhưng mà anh đẹp trai à, chúng ta đã nói trước rồi, giao dịch công bằng, không lừa lộc dối trá. Phương pháp này của anh mà không hiệu quả, tôi sẽ đổ tội cho anh hết. Đến chừng đó, haha… Tân tỷ tỷ, cô đừng có ghen nhá, tính mạng của ta quan trọng hơn.

Uyển Thiên Thiên cười hì hì đem cây quạt xếp trong tay cũng đặt trước mặt Tiêu Phàm, quay về phía Tân Lâm nhếch miệng cười rồi làm mặt xâu trêu Tân Lâm.

Tân Lâm không có phản ứng gì, coi như là không nghe thấy.

- Bát gia, cảm ơn nhé!

Uyển Thiên Thiên đứng dậy, hướng về phía Lưu Mặc giơ giơ tay, cười nói.

Lưu Mặc cười khổ nói:
- Chỉ cần Đại Đương gia cảm thấy vừa ý, lão Bát tôi cũng yên tâm rồi.

Nói thật, Lưu Mặc thật sự cũng không muốn chọc giận nữ sát tinh này.

- Vừa ý. Anh chàng đẹp trai ngài giới thiệu cho tôi, tôi chắc chắc là hài lòng. Một anh công tử vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy, ai mà không thích chứ, đúng không? Gặp lại sau, anh đẹp trai. Gặp lại sau, Tân tỷ tỷ.

Uyển Thiên Thiên lại vừa cười vừa vẫy tay với Tiêu Phàm và Tân Lâm, sau đó chắp hai tay sau lưng, hào hứng hồn nhiên ra khỏi trà đình, không khác gì những nữ sinh cấp ba vậy.

Ai mà biết, đây lại là cô gái được mệnh danh là “Gianh hồ đệ nhất ma nữ” nữ sát tinh Yên Chi Hồng?