Đại Hào Môn

Chương 130: Đệ nhất nữ ma đầu




Mỹ nữ áo đỏ khẽ nhíu đôi mắt phượng tuyệt đẹp, lập tức nhếch miệng nói:
- Hóa ra ngươi đã sớm biết ta, chơi không vui, thật là chơi không vui mà.. A, Bát gia, có phải ngài để lộ tin tức không?

Lưu Bát gia cười ha hả, hai tay thí lễ, nói:
- Đại Đương gia, cái này thì người trách nhầm ta rồi, muốn trách thì trách chính Đại Đương gia, tiếng tăm quá lớn..haha

Không ngờ tiểu nha đầu xinh đẹp tuyệt trần, mới nhìn tưởng vị thành niên, lại chính là người mà giang hồ nghe danh có tiếng, Đại Đương gia của Yên Chi xã, Yên Chi Hồng, hiệu xưng “ giang hồ đệ nhất ma nữ”.

Tân Lâm thản nhiên nói:
- Chả trách Tống Tam thích giả bộ trẻ trung.

Ý câu nói này chính là: Thượng bất chính hạ tắc loạn. Có Đại Đương gia thích giả bộ trẻ tuổi như , thì Tống Tam ca cũng không khác gì.

Yên Chi Hồng liếc Tân Lâm một cái, cười như không cười, nói:
- Tỷ tỷ, tuy rằng tỷ tỷ rất xinh, nhưng cũng không thể nói lung tung được. Ta ít tuổi, lòng dạ cũng nhỏ nhen, rất hay ghi hận, tỷ tỷ đã đắc tội với ta rồi đó.

- Uhm.

Tân Lâm vẫn thản nhiên đáp một tiếng.

Đôi mắt to long lanh như nước của Yên Chi Hồng thoáng nheo lại.

Tiếng “ừ” này của Tân Lâm thật sự làm tổn thương người ta. Cho dù Tân Lâm hoàn toàn phớt lờ sự uy hiếp của cô hoặc là mỉa mai đáp trả cũng đều nằm trong suy tính của Yên Chi Hồng, duy chỉ có từ “ừ” thản nhiên này làm người ta thật khó chịu.

Tân Lâm vốn dĩ chẳng để ý đến sự uy hiếp của cô ta.

Trong mắt Tân Lâm, cô ta chỉ là tiểu cô nương bình thường cũng được, là “Đệ nhất nữ ma đầu” danh chấn giang hồ cũng được, chẳng có gì phải lo. Bất kể ngươi có chiêu thức gì, cứ giở chiêu thoải mái, ta tiếp hết.

- Tỷ tỷ, ngươi kiêu hãnh lắm.

Yên Chi Hồng vẫn cứ cười hì hì mà nói. Bất kể diện mạo, cách ăn mặc hay lời nói cử chỉ, thì Đại Đương gia của “Yên Chi xã” danh chấn giang hồ đều là một tiểu cô nương, rõ ràng là chưa thành niên.

- Những cô gái xinh đẹp thường rất kiêu ngạo, ta cũng thế thôi.

- Đại Đương gia, cô tìm nhầm người rồi, người có thể chữa bệnh cho cô là anh ấy, không phải ta. Ta chỉ biết giết người, không biết cứu người đâu.

- Vậy sao? Thế thì giống tính cách của ta đó. Ta cũng chỉ thích giết người, không thích cứu người. Tỷ tỷ, ta tin chúng ta sau này sẽ là bạn tốt đấy.

Yên Chi Hồng cười nói, dáng vẻ cực kỳ ngây thơ khờ khạo, không có chút xảo trá.

Thế nhưng hai tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người như thế mà cứ mở miệng chỉ nói “giết người”, nghe được bất kể thế nào cũng có vài phần kỳ lạ. Nhưng điều mà hai cô nói đi nói lại, chính là sự thật.

Lông mày Tân Lâm hơi nhíu lại, không nói gì nữa.

Tính cách cô trái ngược hẳn với Yên Chi Hồng. Tân Lâm không thích nói chuyện, những lúc không thể không nói thì câu từ cực kỳ ngắn gọn, tuyệt đối không rườm rà. Đại Đương gia Yên Chi Hồng lại là người hay nói, từ lúc bước vào trà đình, cô nói suốt. Lưu Bát gia chỉ nói có một câu. Tiêu Phàm đến cơ hội nói xen vào cũng không có, chỉ có thể thong thả thưởng trà.

- A, phải rồi, ta quên mất là hôm nay ta đến không phải gặp mỹ nữ, mà là gặp anh đẹp trai.

Nói xong, nhún nhảy đến trước mặt Tiêu Phàm, giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt thí lễ hai cái.

- Xin chào anh đẹp trai!

Tiêu Phàm đứng dậy, cúi thấp người đáp lẽ, mỉm cười nói:
- Xin chào Uyển cô nương.

- Ai da, anh đẹp trai, ngươi có thể không cần trịnh trọng như vậy không? Uyển cô nương Uyển cô nương, ta nghe nổi hết da gà . Ta tên Uyển Thiên Thiên, gọi ta là Thiên Thiên được rồi.

Uyển Thiên Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt lại như cười như không, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, sáng lấp lánh như trân châu, tương phản với đôi môi đỏ kiều diễm, cộng lại tạo thành sức hấp dẫn chết người.

Tiêu Phàm khẽ thở dài.

- Ai, anh đẹp trai, thở dài gì thế? Xem thường ta sao? Làm cho ngươi thất vọng rồi phải không?

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Ta chỉ có chút lo lắng cho giới nam nhi mà thôi.

Vẻ ngoài của Uyển Thiên Thiên thanh khiết kiều mị như thế, nhìn qua thật sự là rất dễ bắt nạt, chỉ cần đàn ông không bản lĩnh, hôm nay gặp dáng vẻ này của cô ta, chỉ e là đều sinh lòng tà niệm. Một khi mà rơi vào tay “đệ nhất nữ ma đầu”, thì không chết cũng bị lột da.

Uyển Thiên Thiên vừa nói rất rõ ràng, rằng cô ấy chỉ thích “giết người”, không thích cứu người

Uyển Thiên Thiên kinh ngạc, thán phục nói:
- Không ngờ anh đẹp trai lại thương người oán trời như thế, Bát gia, rốt cuộc có phải bằng hữu của ngài không? Ngài sao có được loại bằng hữu tốt này? Bồ tát sống a.

Lưu Mặc cười khổ nói:
- Đại Đương gia có phần quá coi thường Bát gia ta rồi, ta đã có thể có bằng hữu như Đại Đương gia thì tự nhiên cũng có thể có bằng hữu là Bồ tát sống. Cũng chẳng có ai quy định, bằng hữu của Lưu Bát ta chỉ có thể là kẻ xấu a.

- Chậc chậc, Bát gia, ngài bây giờ nói chuyện càng ngày càng sắc bén rồi, mắng người không thèm nói lời thô tục, giỏi lắm, chả trách việc làm ăn của ngài ngày càng lớn, làm đường sống của anh em huynh đệ ngày càng nhỏ lại a.

Uyển Thiên Thiên nghiêng đầu, giơ ngón tay cái xanh mướt về phía Lưu Mặc.

- Đại Đương gia nặng lời rồi, lộc nhà ai nhà đấy hưởng, đây là quy tắc trong làm ăn. Chỉ cần Đại Đương gia cho người mang đồ tới, Lưu Bát ta vẫn không nói một lời. Hôm qua chính Tống Tam ca không dám bán, ta cũng không giữ y.

Lưu Bát gia cười nói, lời lẽ khách khí, nhưng không chút hàm hồ.

Uyển Thiên Thiên quả là “Đệ nhất ma nữ” mà quỷ gặp quỷ ghét. Lưu Bát gia cũng không phải loại người ăn chay.

- Phải, chuyện hôm qua, không thể trách ngài. Có điều, có vẻ cũng không thể trách Tống Tam ca..

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Thiên Thiên cô nương, cô nhất định muốn trách ta thì ta cũng không có cách nào biện hộ.

- Thiên Thiên cô nương?

Uyển Thiên Thiên bất giác đập vào đầu mình, than một tiếng.

- Tiêu công tử, Tiêu nhất thiếu, ngài không thể không nghiêm túc được sao? Gọi ta một tiếng Thiên Thiên, ta cũng không dựa vào ngài, sẽ không khóc, không gào lên đòi làm bạn gái ngàii đâu, ngài yên tâm đi.

Tân lâm lạnh nhạt nói:
- Đại Đương gia, ai cũng có quy tắc của mình, chẳng lẽ ai cũng phải theo quy tắc của cô sao?

- Không, không chắc!

Uyển Thiên Thiên lập tức lắc đầu, ngồi xuống đối diện với Tiêu Phàm.

- Uyển cô nương cũng được, Thiên Thiên cô nương cũng thế, ngài thích gọi thế nào thì gọi thế, ta muốn nghe thế nào thì nghe thế.

Tân Lâm gật gật đầu, trở lại dáng vẻ yên lặng.

- Uyển Thiên Thiên vừa ngồi xuống, Lưu Bát gia lập tức đưa một tách trà vàng sánh đến trước mặt, lại nói với cô nương xinh đẹp khoảng hai lăm hai sáu tuổi đi cùng với Uyển Thiên Thiên:Nhị Đương gia, mời ngồi.

Không ngờ mỹ nhân nhìn giống trí thức này lại là Nhị Đương gia của Yên Chi xã.

Hai vị Đương gia thanh danh hiển hách trong giới trộm mộ của Yên Chi xã lại đều là nữ nhân, hơn nữa tuổi lại không lớn.

Mỹ nhân khoát tay,cười nói :
- Không cần, Bát gia, ta đứng được rồi.

Nói rồi bước khoan thai đến đứng phía sau Uyển Thiên Thiên không xa, cách xa chỗ Tân lâm.

Thật sự, vị Nhị Đương gia này của Yên Chi xã cũng được xem là một đại mỹ nữ, khuôn mặt cân đối hài hòa, dáng người mảnh mai, mềm mại, đoan trang nho nhã, phong thái nhẵ nhặn, lịch sự, so với Đại Đương gia Uyển Thiên Thiên thì hoàn toàn khác biệt.

Điều quan trọng nhất là cô ấy tuân thủ quy tắc.

Nếu như Tiêu nhất thiếu có nha đầu bên cạnh hoành tráng, thì Yên Chi Hồng sao có thể không có nữ nhân trung thành cấp dưới chứ?

Đừng thấy vẻ cười khì của Uyển Thiên Thiên giống như không để ý mọi thứ. Thể diện này, không thể làm mất.

Hơn nữa, không thể mới đến đã thua Tiêu Phàm về khí thế.

Lưu Bát gia âm thầm lắc đầu.

Yên Chi xã dưới trướng Uyển Thiên Thiên, mấy năm nay cũng phát triển nhanh, khí thế kinh người. Chỉ là hành sự có phần phách lối, nhất là Uyển Thiên Thiên thủ đoạn độc ác vô tình, gây thù chuốc oán trên giang hồ không ít.

Trong mắt của vị đại thúc bốn mươi mấy tuổi điềm đạm khác thường Lưu Bát gia này, đây là “lấy họa chi đạo”.

Suy cho cùng thì thời đại khác rồi, Uyển Thiên Thiên võ công cao tới đâu, ra tay tàn độc hơn đi nữa cũng không thể tự khoe khoang “vô địch thiên hạ”. Thời đại vũ khí nóng và thời đại vũ khí lạnh, có sự khác biệt rõ ràng.

Nhưng đây là việc của người Yên Chi xã, Lưu Bát gia cũng không tiện lên tiếng.

Hơn nữa, gã sao phải lên tiếng?

Yên Chi xã có suy sụp thật sự, thì Lưu Bát gia cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

Thời buổi bây giờ, quá nhiểu kẻ trộm mộ.

Ai cũng biết, đây là con đường phát tài, hơn nữa lại là phát tài lớn. Tuy rằng vô cùng mạo hiểm, nhưng không dọa được những kẻ thật sự gan to mật lớn.

Ngược lại, không có đoàn thể trộm mộ có thế lực khổng lồ, có tổ chức nghiêm ngặt như Yên Chi xã, quân lính tản mác khác không hợp thành quy mô, Lưu Bát gia khi lấy hàng, có thể ép giá càng thấp, lợi ích cũng càng lớn hơn.

Lưu Bát gia còn nghe nói rằng, Yên Chi xã là một môn hộ độc lập, tự lo liệu đường dây tiêu thụ, đang tích cực liên hệ với một số điểm đấu giá ngầm ở trong nước và điểm đấu giá lớn ở nước ngoài. Nếu bọn họ thành công, thì việc làm ăn của Lưu Bát gia đúng là bị đả kích.

“Sinh sản cung cầu” đều là một con đường, còn muốn Lưu Bát gia là người trung gian làm gì chứ?

Dẫu sao việc này cũng mới chỉ là nghe nói. Mặt Lưu Bát gia không chút mảy may thể hiện ra.

- Anh đẹp trai…

- Ta họ Tiêu, Tiêu Nhất Hành.

Tiêu Phàm mỉm cười cắt ngang lời Uyên Thiên Thiên.

Thực tình thì nghe ba từ ”anh đẹp trai” cảm thấy có chút lạ lạ. Cũng may là hôm nay Uyển Thiên Thiên cũng trang điểm nhẹ nhàng, mềm mại, nếu không Tiêu sư ca thật sự cũng không tiêu hóa nổi.

- Ta biết, ta thích gọi ngươi như thế, vừa rồi chẳng phải vị tỷ tỷ này đã nói rồi sao, ai chả có nguyên tắc của mình, ta ko quản được người khác, chẳng lẽ cũng quản không được bản thân mình sao?

Uyển Thiên Thiên nhẹ vung tay, bĩu môi nói.

Tiêu Phàm bắt đầu cảm thấy đầu óc có chút căng thẳng.

Bao nhiêu năm du ngoạn giang hồ, kết giao không ít với đủ loại bằng hữu giang hồ, nhưng “Đệ nhất ma nữ” như vậy của Yên Chi xã, Tiêu Phàm mới gặp lần đầu.

Uyển Thiên Thiên chẳng phải là một thiếu nữ thuần khiết thực sự, trong suy nghĩ của Tiêu Phàm đã xác định rất rõ ràng --- nữ ma đầu!

Trên giang hồ, lời đồn về thủ đoạn độc ác vô tình của Uyển Thiên Thiên thực sự quá nhiều. Hảo hán chết dưới tay cô ta không phải một hai người. Nếu Tiêu Phàm mà xem cô ta là tiểu cô nương, thì quả thật khó mà làm được.

- Ngươi gọi ta Thiên Thiên, ta gọi ngươi Tiêu nhất thiếu!

Uyển Thiên Thiên mắt nhìn Tiêu Phàm, cười khanh khách, cười đến mức tựa như tiểu hồ ly bắt trộm được mười tám con gà mẹ.