Đại Hào Môn

Chương 126: Thiên nhãn Tống tam ca




Tống Hoàn tiến lên trước một bước, ở trước ghế thái sư bằng gỗ hoa lê vàng ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, thần sắc nghiễm nhiên.

Lưu Bát gia đối với động tác này của Tống Hoàn, cũng không có tức giận, dường như nhận định Tống Hoàn có "tư cách" ngồi đối diện với gã, chỉ cười nói:
- Tống Tam ca thật sự là rất có nhã hứng.

Tống Hoàn ở trong giới trộm mộ cũng xem như đại danh đỉnh đỉnh, nhân xưng "Thiên nhãn Tống Tam ca". Ở trong cái giới trộm mộ này, được người tôn xưng là "Thiên nhãn", có thể thấy được người này đào mộ rất bản lĩnh.

Tống Hoàn lại hướng về Lưu Mặc chắp tay, nói:
- Bát gia, ta biết rằng một chút tiểu thuật nhỏ của ta không thể gạt được lão pháp nhãn của ngài, nhiều năm như vậy, cảm tạ bát gia không có vạch trần, ít nhiều cũng giữ thể diện cho Tống tam. Cảm ơn!

Trong nháy mắt, chính là khí độ hào sảng một phương, nghiễm nhiên ngang vai ngang vế với Lưu Bát gia.

- Đâu có.

Lưu Mặc cũng chắp tay, thản nhiên nói.

Tống Hoàn giả bộ là tùy tùng của Vương Nhạn, đến biệt thự này của gã không chỉ một lần. Bình tĩnh mà xem xét, Lưu Mặc cũng không phải là lần đầu tiên đã nhận ra y. Nhưng những trò như vậy đã chơi nhiều rồi, sẽ có lúc lộ ra dấu vết. Hơn nữa giả bộ lặp đi lặp lại nhiều lần ở trước mặt Lưu Bát gia, thật coi Lưu Bát gia là người chết sao?

Chỉ có điều Tống Hoàn mỗi lần tới đều là quy củ, làm xong giao dịch là đi, không có bất kỳ dị động nào, Lưu Bát gia cũng liền tùy vào y. Nếu Tống Hoàn thích giả bộ, vậy để cho y giả bộ đi, có lẽ đây là ham thích đặc biệt của người ta?

Tự bản thân của Lưu Bát gia, cũng có ham thích đặc biệt.

Không ngờ hôm nay lần đầu tiên đụng tới Tiêu Phàm, liền bị vạch trần.

Điểm này, làm cho trong tâm Lưu Bát gia cũng có chút khó chịu. Ánh mắt của tướng nhân này, lão giang hồ mấy chục năm như mình so ra vẫn kém một vị thế gia công tử trẻ tuổi.

- Tống tiên sinh, chiếc quạt xếp này có vài phần kỳ lạ, xem tranh sơn thủy và đề thơ trên mặt quạt này đúng là bút tích của Đường Dần. Nhưng kỳ quái là, Đường Dần tại sao phải đem tuyệt mệnh thơ của mình đề ở trên mặt quạt, cái này có chút không hợp với lẽ thường. Hơn nữa có thể khẳng địnhđây không phải là đồ vật lấy từ mộ phần của Đường Giải Nguyên.

Tiêu Phàm cũng không để ý tới ngôn ngữ sắc bén trong lời nói giữa Tống Hoàn và Lưu Bát gia, trực tiếp hỏi.

Tống Hoàn trong đầu đã sớm có một cỗ khí không thuận rồi.

Thái độ kính cẩn cẩn thận của Lưu Bát gia với Tiêu Phàm, khiến Tống Hoàn không vui.

Tống tam và Lưu Bát bản chất cũng không phải là cùng một loại người.

Lưu Bát gia là người làm ăn, tuy rằng thủ đoạn làm ăn của gã ta không hẳn là chính quy hợp pháp. Nhưng ông ta thật sự là một người làm ăn, gia tài kếch xù của ông ta hiện giờ đều là dựa vào việc kinh doanh đồ cổ báu vật mà kiếm được.

Vì vậy Lưu Bát thật rõ ràng hiểu được, duy trì quan hệ tốtvới đại nhân vật trong quan trường là quan trọng cỡ nào.

Tống Hoàn lại không giống vậy, "Thiên nhãn Tống Tam ca" là một người giang hồ không thể giả được, nhân vật lớn trong giới trộm mộ. Cùng người trong quan trường, trời sinh không cùng đường. Đặc biệt là đối với những công tử thế gia hào môn sinh ra đã ngậm khóa vàng, lại càng là trái phải đều xem không vừa mắt.

Tống Hoàn cũng không tin, "Đầu thai là một kỹ thuật sống".

Ở trong mắt Tống tam, Lưu Bát hẳn là cùng một đường với bọn họ, một làm kẻ trộm, một thủ tiêu tang vật. Thủ tiêu tang vật có thể cao quý hơn kẻ trộm ở chỗ nào? Hiện tại Lưu Bát đối với Tiêu Phàm càng thêm cung kính như thế, vừa rồi thậm chí còn trực tiếp uy hiếp Vương Nhạn, Tống Hoàn tự nhiên là không vui.

Lưu Bát gia đây là không có nghĩa khí, vì để lấy lòng con cháu thế gia, không tiếc giẫm đạp lên bằng hữu giang hồ.

- Tiêu tiên sinh, ngài có thể giám định, liền giám định, không thể giám định, vậy thì quên đi. Ngày hôm nay nếu Lưu bát gia không thích lô hàng này của chúng ta, vậy cũng không sao, chúng ta sẽ đi ngay. Chỉ cần hàng tốt, không sợ tìm không được người mua.

Tống Hoàn cười lạnh một tiếng, nói.

Tân Lâm im lặng đứng ở phía sau Tiêu Phàm, ánh mắt lạnh lùng diễm lệ nhàn nhã quét qua.

Tiêu Phàm kiềm chế tốt, không chấp nhặt với Tống tam.

Sự độ lượng của Tân thiếu chủ không bằng Tiêu chân nhân!

Ai dám ở trước mặt Tiêu Phàm hồ ngôn loạn ngữ, Tân Lâm sẽ không nhịn được ngứa tay.

Tân Lâm vẫn luôn tin tưởng vững chắc, trên thế giới này, đối với hết thảy những tên hồ ngôn loạn ngữ, biện pháp tốt nhất chính là đánh cho đến khi bọn họ tỉnh táo lại mới thôi. Tân Lâm không ngại vì thế mà phải tốn thêm chút sức lực.

Lưu Mặc sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tống tam, trở mặt với ta sao, ngươi có tư cách này sao? Ngươi làm chủ được sao?

Tống Hoàn không chút sợ hãi, cũng là lạnh lùng cười, nói:
- Lưu Bát gia, trên thế giới này không có ai thì trái đất vẫn quay đều như vậy. Lưu Bát gia ngài là rất giỏi, chúng ta không thể chọc vào, nhưng có thể trốn mất. Không phục vụ nữa được không?

Nói xong, Tống Hoàn mạnh mẽ đứng dậy.

Vị Tống Tam ca này, nhìn qua dáng người yếu ớt, thần sắc xanh sao, nhưng tính cách lại vô cùng nóng nảy, nói trở mặt liền trở mặt. Nhưng thật ra là loại diễn xuất hào kiệt giang hồ điển hình nhất.

Lưu Mặc vững vàng ngồi tại chỗ, thản nhiên nhìn y, lạnh lùng nói:
- Tống tam, không có sự đồng ý của ta, ngươi cho là ngươi thật có thể đi ra khỏi biệt thự này sao?

- Ha hả, Lưu Bát gia, ta biết rằng ngài lợi hại, trong biệt thự này cơ quan không ít. Tuy nhiên, Tống tam ta vẫn thực muốn thử xem.

Vương Nhạn cũng là tức giận trợn mắt.

Ngươi có thể giết lão tử, nhưng muốn lão tử dập đầu chịu thua, không có cửa đâu cưng!

Tiêu Phàm khẽ thở dài, nói:
- Tống tiên sinh, ngài thật sự hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải có ý tứ thăm dò cơ mật của các ngài. Các ngài không nói, tôi cũng có thể đoán ra được. Lô đồ cổ này là tới từ tỉnh Thanh Sơn bên kia. Địa điểm cụ thể, tôi cũng không nói nữa. Tôi chỉ là muốn hỏi rõ ràng, kỳ thật cũng là vì tốt cho các ngài.

Tống Hoàn hai mắt đang híp lại bỗng nhiên mở to, gắt gao trừng Tiêu Phàm, lạnh lùng hỏi:
- Tiêu tiên sinh, ngài làm sao mà biết được?

Bất kỳ một tên trộm nào, đều cực kỳ để ý đến hành tung của mình.

Thật giống như trộm Vương Gia Cát Ánh Huy, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Phàm đều có loại cảm giác như bị nhìn thấu. Bởi vì, Gia Cát Ánh Huy phát hiện hành tung của mình không hề có chút bí mật nào ở trong mắt Tiêu Phàm.

Đây mới là uy hiếp lớn nhất.

Tống Hoàn cũng là kẻ trộm.

Tuy nhiên Gia Cát Ánh Huy là trộm đồ vật của người sống, còn Tống Hoàn trộm lại là trộm đồ vật của người chết.

Tiêu Phàm cẩn thận tỉ mỉ xem xét tướng mạo của Tống Hoàn, chậm rãi nói:
- Tống tiên sinh, đồ vật ngài thường mang bên mình kia, tốt nhất là lấy xuống. Tuy rằng đó là đồ tốt, cũng xem như là bảo vật vô giá, nhưng đối với ngài mà nói, chính là loại độc dược độc nhất. Ngài mà tiếp tục mang bên mình, bệnh của ngài sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với hiện tại. Trước mắt, ngài vẫn chỉ là toàn thân rét lạnh, thường thường chảy mồ hôi, hoa mắt chóng mặt, lúc thời tiết mưa dầm thì cả người đau nhức. Không lâu sau, đợi đến lúc khí âm hàn xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch của ngài, ngài có thể sẽ không đứng dậy nổi.

Sắc mặt của Tống Hoàn, chợt trở nên xanh mét, hung tợn trừng Tiêu Phàm.

Vương Nhạn và một tên tùy tùng khác, thì há to miệng không thể ngậm được.

Bọn họ đương nhiên đều biết, chứng bệnh này của Tống Hoàn, đây là bí mật lớn nhất của Tống Hoàn. Cái khác thì không nói đến, nhưng triệu chứng hoa mắt chóng mặt này, lại là điều mà Tống Hoàn khó có thể chịu được.

Tống Hoàn là ai?

Là "Thiên nhãn Tống Tam ca"!

Tống Hoàn trên giang hồ sở dĩ có danh tiếng lớn như vậy, trong giới bọn họ có địa vị cực cao, không phải là bởi vì y thân thể nhanh nhẹn võ nghệ cao cường, mà là bởi vì y có một đôi "Thiên nhãn" .

Hiện tại, Thiên nhãn Tống Tam ca đều sắp không thấy rõ đồ vật rồi.

Tống Hoàn đã không còn thiên nhãn, vậy còn tính là gì?

Cái gì cũng không phải!

Nhưng mà, bọn họ có thể khẳng định, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Tiêu Phàm, trước đó tuyệt đối không có chạm mặt qua.

Tiêu Phàm có thể nào mới mở miệng đã nói trúng chỗ yếu hại của Tống Hoàn?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Tống Hoàn cắn răng, từng chữ từng chữ từ khóe miệng bật ra.

Trên khuôn mặt của Lưu Mặc cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trước đây, gã ta chỉ biết Tiêu Phàm là con cháu dòng chính Tiêu gia, biết Tiêu Phàm đối với việc giám định đồ cổ rất tinh thông. Nhưng cũng thật không ngờ, Tiêu Phàm còn là một "Thần y", hoặc là nói, là một "Đại tướng sư" .

Với ánh mắt của Lưu Mặc, gã tự nhiên có thể nhìn ra được, Tống Hoàn có bệnh. Tống Hoàn có thích giả bộ thế nào, cũng không cần phải đem mình giả dạng thành một con ma ốm. Đối với một vị đại ca giang hồ mà nói, giả dạng làm ma ốm không có bất kỳ ý nghĩa tích cực nào.

Tuy nhiên, Lưu Mặc tuyệt đối không có biện pháp nhìn ra nguyên nhân gây ra bệnh của Tống Hoàn, hơn nữa chứng bệnh này của Tống Hoàn, dường như có liên quan đến vật trang sức mà y vẫn mang theo bên mình.

Tống Hoàn là một tên trộm mộ, có thể thấy được rằng, vật trang sức mà y vẫn mang theo bên mình, có lẽ cũng được lấy ra từ trong những mộ huyệt, vật của người chết.

Mắt thấy sự tình đã diễn biến thành "giao phong" giữa Tiêu Phàm và Tống Hoàn, Lưu Mặc cũng không vội nhúng tay.

Đại nhân vật chân chính, và người thường khác nhau ở chỗ làcó thể khống chế tâm tình của mình tốt hơn. Cũng như vừa rồi, Lưu Mặc vốn đã định giáo huấn Tống Hoàn một chút, cho y biết, Lưu Bát gia không phải là có thể tùy tiện đắc tội. Nháy mắt sau, Lưu Mặc liền đè xuống lửa giận của mình, bắt đầu "mắt lạnh ngồi xem".

Một người dễ dàng kích động như vậy, làm sao có thể làm lão đại chứ?

Tân Lâm lãnh đạm nói:
- Tống Hoàn, tôi nếu là anh, tôi sẽ quan tâm bệnh của mình trước tiên.

Tống Hoàn không khỏi sửng sốt.

Mặc dù lời nói này của Tân Lâm có vẻ thẳng thừng một chút, không lưu lại cho y Tống Tam ca chút thể diện nào, lại nói rất hợp lý. Tiêu Phàm là ai, lúc này cũng không là vấn đề trọng yếu nhất. Chỉ cần Tiêu Phàm có thể trị hết bệnh của y, vậy Tiêu Phàm chính là "Ân nhân" của Tống Hoàn.

- Tống tiên sinh, mời ngồi xuống nói chuyện!

Tiêu Phàm vẫn nho nhã ôn hòa, không vội vàng không hấp tấp.

Tống Hoàn có chút chần chừ, vẫn là một lần nữa ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoa lê vàng, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàmvẫn tràn đầy ý cảnh giác. Làm một nhân sĩ giang hồ đi lại trong thế giới hắc ám, Tống Hoàn thời thời khắc khắc đều phải duy trì cảnh giác cao độ. Đây đã trở thành bản năng của y.

Không có loại bản năng này, Tống Hoàn có mười cái mạng cũng không đủ chết.

- Tống tiên sinh, nếu không ngại, xin ngài đem vật tùy thân kia lấy xuống cho tôi xem.

Tiêu Phàm mắt nhìn Tống Hoàn, nhẹ giọng nói ra, ánh mắt dừng ở trên cổ của Tống Hoàn.

Tống Hoàn lần này không có do dự nữa, đầu hơi cúi xuống, từ trên cổ gỡ xuống một khối bạch ngọc được buộc bằng dây đỏ, hơi dừng lại một chút, lúc này mới đưa cho Tiêu Phàm.

Vật trang sức bạch ngọc này to nhỏ ước chừng năm phân, nhìn từ góc độ tạo hình là "Khóa trường mệnh phú quý", nguyên liệu là bạch ngọc mỡ dê Hòa Điền thượng đẳng, chạm trổ tinh xảo, sờ vào thấy ấm áp, mơ hồ có một tia huyết sắc ở trong khóa trường mệnh di động, tựa như vật còn sống vậy.

Ánh mắt Lưu Mặc liền híp lại một chút.

Dựa vào trực giác của người chơi đồ cổ, Lưu Bát gia có thể cảm nhận được mảnh ngọc hình dạng "Khóa trường mệnh phú quý" này không hề tầm thường.

Là đồ tốt.

Đặc biệt là tia huyết sắc kia, không giống như là ban đầu hình thành ngọc thạch đã có, mà là sau khi phát sinh dị biến.

Trang sức ngọc thạch phát sinh qua loại dị biến này, lại càng quý báu hơn nữa.