Đại Hào Môn

Chương 125: Bút tích thật của Đường Dần




Vương Nhạn vung tay về phía sau!

Hai tùy tùng đi theo liền đem valy mật mã và túi kéo lớn mở ra, đập vào mắt là một đống lớn giấy vụn và bọt biển. Vận chuyển vật phẩm quý trọng, đều là cái dạng này.

Nhóm tùy tùng vô cùng cẩn thận đem từng kiện “cổ vật mới mẻ” lấy ra, đặt lên trên bàn bằng gỗ hoa lê vàng.

Trên những cổ vật đó, rõ ràng còn dính một ít mùi của đất bùn và mùi của phân hóa.

Nhân vật lớn trong nghề như Tiêu Phàm và Lưu Mặc, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, những cổ vật mà Vương Nhạn mang tới này, hẳn là xuất hiện trong các ngôi mộ của quan viên từ đời Minh, hơn nữa còn chính là cổ vật thời Minh Võ Tông Minh Thế Tông mà bọn họ vừa mới đàm luận đến.

Bởi vì Minh Thế Tông hết lòng tin đạo giáo, đạt đến trình độ si mê, rất nhiều quan viên trong thời kỳ Thế Tông cũng vô cùng tín ngưỡng đạo giáo, lúc hạ táng, trong các vật phẩm chôn cùng phần lớn là pháp khí thường dùng của đạo giáo.

Lô văn vật mà tùy tùng Vương Nhạn lấy ra, trong đó có hai mặt gương đồng bát quái, nhưng đường kính của mặt gương đồng này lớn hơn rất nhiều so với cái mà Tiêu Phàm vừa bán cho Lưu Mặc, tầm khoảng 24~25 cm.

Còn có một cây phất trần.

Đối với những thứ này, Tiêu Phàm chỉ nhìn qua một lượt, cũng không có cầm xem.

Trong mắt của những thương nhân buôn bán văn vật bình thường, những thứ này cũng là đồ tốt, chuyển tay cho người khác là đã có một khoản lợi nhuận chênh lệch.

Tiêu Phàm không thèm để ý, ngược lại để ý đến người thân thể yếu ớt, mặt có vẻ ốm yếu xanh xao kia nhiều thêm vài phần, tựa hồ đối với người tùy tùng kia cảm thấy hứng thú. Người tùy tùng trẻ tuổi kia dường như cũng nhận thấy được Tiêu Phàm đang đánh giá cậu, ngẩng đầu lên, hướng Tiêu Phàm nhếch miệng cười, giơ tay lau mồ hôi.

Nhìn qua, thân thể cậu ta quả thật khá suy yếu, lại không biết một người trẻ tuổi gầy yếu như vậy vì sao lại được một người cường tráng như Vương Nhạn chọn làm tùy tùng, hơn nữa còn là làm hoạt động trộm mộ.

Giống như Tiêu Phàm, đối với mấy thứ được lấy ra từ trong túi kéo tay lớn, Lưu Mặc hứng thú không lớn.

Muốn hiến vật quý ở "Mặc Hiên" của Lưu Bát gia, những thứ này còn kém một bậc.

Tuy nhiên dường như là nể mặt của Vương Nhạn, Lưu Mặc cầm lên một cái quạt xếp. Cái quạt xếp này là lấy từ trong valy mật mã ra. Mặc dù là vừa mới khai quật, mặt quạt cốt quạt đều được gìn giữ nguyên vẹn, nhìn qua còn rất mới.

Lưu Bát gia mở quạt xếp ra, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Chiếc quạt xếp này ở trên mặt vẽ một bức tranh sơn thủy, nét bút đơn sơ, cảnh ý thê lương, một cỗ buồn đau tan nát, xông thẳng vào mặt. Bên cạnh sườn của bức tranh sơn thủy đề bốn câu thơ “Sinh tại dương gian hữu tán tràng, tử quy địa phủ hựu hà phương”. Dương gian địa phủ câu tương tự, chích đương phiêu lưu tại dị hương (Người sống trên thế giới này rồi sẽ có lúc phải chết, chết rồi đến địa phủ cũng không sao. Kỳ thực dương gian và địa phủ cũng không khác nhau mấy, cứ xem như mình đang phiêu bạt nơi đất khách quê người).

- Đây là... Bút tích thật của Đường Dần?

Lưu Bát gia nhìn kỹ bức tranh sơn thủy thê lương và bốn câu thơ trên mặt quạt kia, thì thào tự nói. Mắt thấy Tiêu Phàm ngay tại bên cạnh, lập tức hai tay đem quạt xếp đưa tới.

- Thiếu gia, nhờ ngài giám định một chút?

- Lưu tổng cho rằng đây là bút tích thực, vậy nhất định là bút tích thực.

Tiêu Phàm cười nói, nhưng cũng không khách khí, giơ tay nhận lấy quạt xếp trong tay Lưu Mặc. Chỉ riêng độ mới của chiếc quạt xếp này, rất khó để người khác liên hệ nó với cổ vật mấy trăm năm trước, nếu trong mắt người giám định văn vật bình thường, chỉ sợ liếc mắt một cái sẽ đem nó ném đi.

Trăm phần trăm là đồ dởm.

Nhưng ánh mắt Lưu Mặc ra sao chứ, bút tích thật của Đường Dần làm sao có thể phân biệt không ra được?

Tuy nhiên Tiêu Phàm sau khi tiếp nhận quạt xếp, trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạcgiống như Lưu Mặc . Tác phẩm của Đường Dầntrong mật thất của Chỉ Thủy Quan còn cất giữ. Từ những nét ít ỏi trong bức tranh sơn thủy trên mặt chiếc quạt xếp này mà nói, bất kể phong cách vẽ tranh, nét bút, thần vận, đều thật sự không thể nghi ngờ là bút tích của Đường Bá Hổ.

Người đứng đầu tứ đại tài tử Đường Dần, danh khí vô cùng lớn. Tranh sơn thủy, tranh nhân vật, sơn thủy sư pháp Lý Đường, Lưu Tùng Niên, cộng thêm chút biến hóa, trong bức tranh từng tầng núi nối tiếp. Dùng những nét bút mảnh để vẽ hùng vĩ hiểm trở, mà nét bút thanh tú, bố cục tinh tế, phong cách nhẹ nhàng tú lệ.

Nhưng cái này cũng không đại biểu tranh sơn thủy của Đường Dần tất cả đều cùng một phong cách.

Bức họa này cảnh ý cực kỳ tan nát thê lương, hẳn là tác phẩm Đường Dần làm trong những năm cuối đời.

Sự hiểu biết của thế nhân đối với Đường Dần, đa số là xuất phát từ một diễn viên hài nổi tiếng trong bộ phim điện ảnh hài Hongkong — "Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương".

Vai diễn Đường Bá Hổ của diễn viên hài, phong lưu thành tính, tuổi trẻ tiền nhiều, là điển hình của mẫu "Cao to, đẹp trai, nhà giàu".

Nhưng trên thực tế, Đường Dần chân thật trong lịch sử lại vận mệnh trắc trở, không cần nói đến nào là tam thê tứ thiếp, nào là tám bà vợ, người vợ duy nhất đều bởi vì không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khó đến cực điểm, cùng ông cãi lộn, cuối cùng rời ông ấy mà đi. Đường Dần chỉ có thể dựa vào bán tranh để sống tạm. Nhất là lúc tuổi già bệnh nặng, không thể thường xuyên vẽ tranh, cuộc sống lại càng túng quẫn bội phần, thường xuyên cần nhờ tới sự giúp đỡ của bạn tốt Chúc Doãn Minh, Văn Trưng Minh tiếp tế sống qua ngày.

Tuy nhiên phức tạp nhất của chiếc quạt xếp này, không ở trên bức tranh sơn thủy này, mà là ở chỗ bốn câu thơ kia.

Đó là tuyệt mệnh thơ của Đường Dần, làm lúc sắp chết.

Rất khó tưởng tượng một người đã sắp chết, lại còn có tâm tình và khí lực để đề quạt. Đồng thời đem tuyệt mệnh thơ của mình đề ở trên mặt quạt.

Nhưng theo cảnh ý bút pháp của bốn câu thơ kia, lại thật sự là bút tích của Đường Dần.

Bút tích thực không thể nghi ngờ!

Tiêu Phàm đưa tay phải ra, đặt lên phía trên cây quạt, hai mắt khép hờ, chậm rãi vuốt qua, thần sắc ngưng trọng.

Tất cả mọi người dừng lại hết mọi động tác trong tay, hết sức chăm chú nhìn Tiêu Phàm.

Vương Nhạn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Động tác này của Tiêu Phàm, Vương Nhạn giống như đã từng xem qua. Nhớ rõ Lưu Mặc nếu như đụng phải đồ cổ khó giám định, sẽ làm động tác giống như vậy, không cần dùng mắt nhìn, mà là lấy tay sờ, dường như thật có thể cảm nhận được "Linh hồn" của đồ cổ.

Hai vị này, thật là có phương pháp giám định giống nhau đến kì diệu.

- Lưu tổng, là bút tích thật, tuy nhiên...

Tay phải Tiêu Phàm chậm rãi vuốt! Qua mặt nổi, sau một lát, hai mắt mở to, nói!

- Tuy nhiên cái gì?

Lưu Mặc chưa kịp đáp lời, Vương Nhạn đã không kìm nổi mở miệng hỏi, thần sắc có vài phần không yên. Hôm nay y mang tới những đồ vật này, chiếc quạt xếp này chính là vật trân quý nhất, người trong ngành đã kiểm định qua, thật không thể nghi ngờ đây chính là bút tích của Đường Bá Hổ. Nếu như không có được sự nhận định của Lưu Mặc, lần giao dịch này coi như bỏ đi. Cực cực khổ khổ từ trong mộ phần cổ nhân đào đồ vật ra, lại bán không được giá tốt, buồn bực này chỉ nghĩ là biết.

Hiện tại xem ra, cái vị "Tiêu thiếu gia" gì đó này, đối với chiếc quạt xếp này dường như có chút nghi vấn.

- Vương đại ca, chủ nhân chiếc quạt này rốt cuộc là vị nào?

Tiêu Phàm không đáp, hỏi ngược lại.

Vương Nhạn lắc đầu liên tục, nói:
- Tiêu thiếu gia, rất xin lỗi, cái này ta thật sự không biết, chỉ biết là một đại quan đời Minh, nhưng không có bia mộ, từ trong những vật phẩm chôn theo, cũng nhìn không ra mấu chốt nào... Thực sự mà nói, loại tình huống này, ta cũng mới lần đầu đụng phải. Dường như chủ nhân của mộ phần này, cố ý giấu diếm thân phận của mình.

- Địa điểm ở nơi nào?

Tiêu Phàm lại hỏi.

- Cái này...

Vương Nhạn lập tức lộ ra thần sắc khó xử, liếc mắtnhìn Lưu Mặc một cái.

Theo quy củ bình thường trong ngành này của bọn họ, chỉ hỏi đồ vật thật giả, không hỏi lai lịch. Nhất là kẻ trộm mộ, càng thêm không dễ dàng tiết lộ hành tung của mình. Nếu không phải bởi vì Lưu bát gia trong giới cổ vật ở thủ đô thanh danh hiển hách, cùng Lưu bát gia giao dịch chưa từng có việc gì xảy ra, Vương Nhạn cũng sẽ không ở trước mặt những người khác đem những đồ vật này lấy ra.

Tiêu Phàm vừa hỏi, thật sự đã phạm vào đại kị của bọn họ.

E ngại mặt mũi của Lưu Bát gia, Vương Nhạn không tiện phát tác, tuy nhiên sắc mặt tự nhiên cũng trở nên không tốt.

Lưu Mặc thản nhiên nói:
- Vương đại ca, thiếu gia hỏi anh cái gì, anh cứ trả lời cái đó.

Lời này nghe vào không có gì đặc biệt, nhưng ý uy hiếp cũng dễ dàng hiểu được. Rất rõ ràng, Vương Nhạn nếu ở trước mặt "Tiêu thiếu gia" chần chừ do dự, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn.

Lưu Bát gia cũng không muốn chọc, thậm chí là người không thể chọc đến, ngươi Vương Nhạn một tên trộm mộ, tốt nhất không cần thử đắc tội hắn.

Vương Nhạn biến sắc, cùng vị tùy tùng có dáng người yếu ớt vẻ mặt xanh xao vàng vọt của mình liếc nhau một cái, lập tức trở nên có chút cứng rắn, mạnh mẽ, lãnh đạm nói:
- Rất xin lỗi, Tiêu thiếu gia, Lưu Bát gia, đây là quy củ trong ngành của chúng tôi, tôi không thể tự mình phá hỏng quy củ của mình!

Nói xong liền chắp tay.

Thái độ của Vương Nhạn bỗng nhiên trở nên cứng rắn, mạnh mẽ, có chút ngoài ý muốn. Càng bất ngờ chính là Lưu bát gia không ngờ cũng là sắc mặt nhẹ biến, nhưng không có nổi giận đùng đùng, quát mắng Vương Nhạn, ngược lại nhìn phía Tiêu Phàm, vẻ mặt lộ ra một tia khó xử.

Tiêu Phàm liền mỉm cười, hướng Vương Nhạn nói:
- Vương đại ca, ngài không nói cũng không sao, tôi cũng không có ác ý. Hơn nữa, chuyện này ngài không làm chủ được, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngài.

Vương Nhạn mạnh mẽ đứng dậy, cả người khí thế đại thịnh.

Y thân cao hơn một mét chín, vóc dáng cực kỳ cường tráng đứng ở nơi đó, gần như lớn bằng hai người Tiêu Phàm vậy, hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng Tiêu Phàm, vẻ mặt giận dữ.

- Tiêu thiếu gia, ngươi đây là ý gì?

Không khí bên trong "Mặc Hiên" lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương.

Lưu Mặc sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, hai mắt híp lại, dường như gã ta cũng không dự đoán được sự tình bỗng nhiên sẽ diễn biến thành cái dạng này.

Vương Nhạn thốt nhiên nổi giận, ở trong mắt Lưu Mặc cũng không tính là cái gì.

Đừng nhìn Vương Nhạn cao to vạm vỡ, dũng lực hơn người, Lưu bát gia cũng là không thèm để ý chút nào. Người như Vương Nhạn này, Lưu Bát gia tùy tay có thể giải quyết vài ba tên.

Lưu Bát gia danh chấn kinh đô, sao có thể là hạng người chỉ có hư danh được!

Mấu chốt là người đứng sau lưng Vương Nhạn kia, cũng không dễ chọc. So sánh với Tiêu Phàm, Lưu Mặc cũng không dễ lựa chọn. Bằng không, chỉ dựa vào một tên trộm mộ như Vương Nhạn, làm sao có thể xuất hiện bên trong "Mặc Hiên", còn được hưởng thụ loại đãi ngộ như quý khách này.

Tiêu Phàm vẫn mỉm cười, đối với khí thế hùng hổ của Vương nhạn, mắt cũng không thèm liếc một chút, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt của người tùy tùng trẻ tuổi gầy yếu kia, thản nhiên nói:
- Vị tiên sinh này quý tính đại danh, giả bộ lâu như vậy, thật mệt mỏi đi?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sắc mặt đại biến.

Thân hình cực đại của Vương Nhạn lại nhè nhẹ run lên, hai đấm nắm chặt, tự nhiên liền chắn trước mặt người thanh niên gầy yếu, căm tức nhìn Tiêu Phàm.

Lưu Mặc khóe miệng nhanh chóng hiện lên một chút ý cười, sắc mặt ngược lại trở nên thoải mái thêm vài phần.

Tiêu thiếu gia chính là Tiêu thiếu gia, ánh mắt tinh chuẩn của tướng nhân này quả thật làm người ta không thể không bội phục.

Tống Hoàn còn tưởng rằng y cải trang rất giống.

Ngược lại muốn nhìn xem, Tống Hoàn cái tên không có việc gì liền thích cải trang này, ứng đối như thế nào với Tiêu Phàm.

- Vương Nhạn, lui ra.

Ngay sau đó, người tùy tùng trẻ tuổi gầy yếu kia liền chậm rãi đứng thẳng lên, vốn là một vẻ khiêm tốn cẩn thận, nhàn rỗi không để ý, thay vào đó là một mạt nhiên, ý cười như có như không, thần thái có chút bất cần đời.

- Vâng!

Cự hán Vương Nhạn hình như đối với người tùy tùng gầy yếu này rất tôn kính, nghe vậy liền cúi người, nhanh chóng lui qua một bên, bày ra tư thế của một người tùy tùng.

Tống Hoàn hướng về phía Tiêu Phàm ôm quyền, thản nhiên nói:
- Tiêu thiếu gia, ta gọi là Tống Hoàn. Làm cái ngành này của chúng ta, rất là nguy hiểm, không thể không cẩn thận một chút, khiến thiếu gia và bát gia chê cười rồi.