Đại Hào Môn

Chương 113: Lục gia




Sáng ngày thứ hai, một chiếc ô tô nhỏ không mới lắm chạy ra khỏi tầng ngầm khách sạn Thời Đại, lập tức chạy thẳng đến một tòa tứ hợp viện cổ kính. Tứ hợp viện (kiểu nhà cổ xưa của TQ có 4 căn nhà bao quanh một cái sân rộng) đó là nơi Tiêu lão gia tử ở.

Lão gia tử đã ở trong này được mấy chục năm rồi.

Xe con theo thường lệ dừng lại ở đầu hẻm, Tân Lâm và Hắc Lân ở lại trong xe, Tiêu Phàm một mình đi bộ vào ngõ nhỏ.

Vào xuân rồi, trong tứ hợp viện các loại thực vật đều phủ kín màu xanh của lá, phấp phới đón gió, dạt dào sức sống.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Tiêu Phàm vừa bước một bước vào tứ hợp viện, liền thấy lão gia tử đang chậm rãi dạo bước ở trong sân. Tiêu Trạm bồi lão gia tử đi vòng quanh, hai cha con cũng không nói chuyện.

Giữa Tiêu Khả Đức và Tiêu Trạm, đây là tình trạng bình thường. Thường thường ngoại trừ trên công việc, hai cha con cũng ít có chuyện gì để nói. Cùng nhau chậm rãi đi vòng quanh, cũng có đến vài phút mới nói được một vài câu.

- Tiểu Phàm tới rồi à?

Lão gia tử phản ứng còn nhanh hơn cả Tiêu Trạm, vừa thấy Tiêu Phàm, lập tức lộ ra tươi cười vui vẻ, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.

Tiêu Phàm vừa biến mất chính là suốt sáu tháng, đến tết âm lịch cũng chưa từng lộ diện ở nhà, chỉ gọi điện thoại chúc tết, nói mình có chút việc ở bên ngoài, nhất thời không về kịp.

Lão gia tử tuy ngoài miệng không nói cái gì, nhưng trong lòng lại thực lo lắng.

Bệnh trạng của Tiêu Phàm trước khi rời khỏi thủ đô, thoát không khỏi ánh mắt của lão gia tử. Mặc dù ông không biết việc nghịch thiên cải mệnh, càng không hiểu thiên cơ phản phệ, nói cách khác là trời phạt. Nhưng sau khi ông ăn xong dược vật mà Tiêu Phàm phái người đưa tới, hiệu quả lập tức thấy rõ, bệnh tình của ông bỗng nhiên không chữa mà khỏi. Lão gia tử mơ hồ cảm thấy, Tiêu Phàm vì thế mà phải trả một cái giá rất lớn.

Đến tết âm lịch cũng không trở về nhà, nhất định là đã xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng.

Hiện giờ Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện, lão gia tử nhất thời trong lòng cảm thấy được an ủi, hết sức vui mừng.

- Ông nội, cha.

Tiêu Phàm bước nhanh đến, hướng ông nội và phụ thân thăm hỏi.

- Ừ. Đã trở lại, không có việc gì chứ?

Tiêu Trạm hỏi, giọng điệu vẫn bình ổn như cũ, thậm chí còn mang theo chút cứng nhắc. Tuy nhiên ý quan tâm trong lời nói, vẫn hiển lộ ra. Lão gia tử lo lắng cho cháu, y làm sao lại không lo lắng cho đứa con chứ?

Mặc dù Tiêu Phàm không đi theo con đường làm quan, khiến y rất thất vọng, nhưng đứa con chính là đứa con, máu mủ tình thâm.

Mắt thấy Tiêu Phàm đi lại thoải mái, tinh thần sung mãn, Tiêu Trạm cũng liền an tâm.

Tiêu Phàm chân nguyên bị hao tổn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể trở về cảnh giới viên mãn. Đây chẳng qua là đối với cảnh giới trước kia của hắn mà nói. So sánh với người thường, hắn vẫn là nội lực dồi dào, bất khả chiến bại.

- Cha, con không sao.

Tiêu Phàm mỉm cười đáp.

- Thuốc kia của con không tồi. Rất hữu hiệu.

Lúc sau, Tiêu Trạm nói một câu.

Với tính cách của Tiêu Trạm mà nói, đây là sự khẳng định cực kỳ khó thấy được rồi. Từ sau khi Tiêu Phàm kiên trì phải báo danh thi vào học viện Đạo Giáo, đây là lần đầu tiên Tiêu Trạm nhận định hắn.

Việc này cũng khó trách, sự thật xảy ra trước mắt, Tiêu Trạm cũng không thể không tin phục. Ít nhất là ở trong mảng y thuật, Tiêu Phàm quả thật là rất giỏi.

Cho tới bây giờ, Tiêu Trạm vẫn không thể chấp nhận các loại "Thần học" như tướng thuật bói toán. Đối với bệnh tình của lão gia tử rất nhanh khỏi hẳn, Tiêu Trạm vẫn cho rằng là công của y thuật trung y.

Tiêu Phàm cũng sẽ không vội vã hướng phụ thân "dung nhập" vào tri thức thuật pháp.

Nó có cả một quá trình, phải từ từ tiến hành theo tuần tự.

Hơn nữa, Tiêu Trạm tin hay không tin tưởng tướng thuật bói toán, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần Tiêu Trạm không cản trở Tiêu Phàm thi triển các loại thuật pháp là được.

Tiêu Phàm cũng không qua loa khiêm tốn, mỉm cười nói:
- Hẳn là phải có hiệu quả mới đúng, hơn một trăm loại dược liệu quý báu luyện chế thành mà.

Đây cũng không phải là lời nói dối. Dược liệu quý báu để luyện chế "Càn Khôn Đại Hoàn đan", quả thật có hơn một trăm loại. Dược vật các loại như gan gấu tươi, ngọc giao long não, so sánh mà nói, đều không phải là quý hiếm lắm. Các kỳ dược vô cùng hiếm quý như Ô Dương Mộc, cũng có đến hơn mười mấy loại. Gần như vét sạch hết tích lũy mấy đời của tổ sư chưởng giáo Vô Cực Môn.

Tiêu Phàm vừa nói như vậy, Tiêu Trạm ngược lại càng cao hứng hơn.

Xem ra, đúng là vẫn phải dựa vào dược và châm cứu. Cái gọi là tinh tượng thuật pháp, chẳng qua chỉ là mánh lới mà thôi.

Loại giải thích này rất phù hợp với tâm lý của Tiêu Trạm.

Tiêu Phàm vừa cùng ông nội và phụ thân nói chuyện, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của hai vị trưởng bối, vẫn là một mảnh mơ hồ, nhìn không ra bất cứ đầu mối gì. Tướng mạo mơ hồ trong tướng thuật, tuyệt đối không phải là nói tướng mạo của lão gia tử và Tiêu Trạm có gì biến đổi, mà là một ít khí sắc và đường vân biến hóa. Khí sắc và đường vân này, người bình thường hoàn toàn không nhìn ra được, chỉ có ở trong mắt của thầy tướng số mới có giá trị.

Tiêu Phàm cũng rất rõ ràng, "Càn Khôn Đại Hoàn đan" thất bại trong gang tấc, thiên cơ triệt để hỗn loạn, năng lượng của thiên cơ che đậy hoàn toàn tướng mệnh của những nhân vật chủ chốt của Tiêu gia, “cự tuyệt” điều tra.

Có điều Tiêu Phàm tạm thời cũng không thể khẳng định, thiên cơ che đậy chỉ có tác dụng đối với thầy tướng số có quan hệ máu mủ trực tiếp như hắn, hay là đối với tất cả các thầy tướng số đều che đậy như nhau.

Xem ra còn cần tìm cơ hội thích hợp để nghiệm chứng một chút.

Cũng may nhị sư huynh Văn Thiên đã nhập cư kinh đô, muốn nghiệm chứng cũng không phải là khó.

An bài cho lão gia tử và phụ thân cùng Văn Thiên gặp mặt có lẽ cũng không tiện lắm, dẫn theo Tiêu Thiên đi đến nơi của nhị sư huynh tuyệt không thành vấn đề.

Tiêu Gia tổ tôn phụ tử bốn người, lấy tướng mệnh của Tiêu Thiên là quý trọng nhất, mệnh thiên tử chí tôn hỗ trợ cho mệnh của hai người, chỉ cần có thể nhìn ra hướng đi vận trình tiếp theo của Tiêu Thiên, có lẽ có thể từ đó dự đoán được toàn bộ tiền đồ phúc họa của cả Tiêu gia.

Thấy Tiêu Phàm không ngừng quan sát mình, lão gia tử cười nói:
- Như thế nào, có nhìn ra điểm gì không?

Mang theo ý trêu ghẹo.

Lão gia tử hiểu! Người đã cùng sư phụ của Tiêu Phàm Chỉ Thủy tổ sư chào hỏi qua, lại còn cùng Chỉ Thủy tổ sư trường đàm qua một lần, trái lại không hề bài xích “lý luận” của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vội vàng mỉm cười đáp:
- Ông nội khí sắc rất tốt, thân thể đã hoàn toàn bình phục.

Lão gia tử cười nói:
- Ông hiện tại cũng cảm thấy tinh lực dồi dào, mỗi ngày có thể đi bộ hai ba giờ đồng hồ. Ngược lại ba của cháu, tuổi còn trẻ, lại luôn không có tinh thần, thế này là không tốt đâu.

Tiêu Trạm thình lình bị lão cha phê bình, khuôn mặt nghiêm nghị cũng hơi đỏ lên, nói:
- Cha, con cũng không phải là không có tinh thần, công việc quan trọng trên cơ quan có chút bận lòng, qua hết giai đoạn này thì sẽ không sao. Sẽ không luôn bận rộn như vậy nữa.

Lão gia tử lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, lời này của con đã nói qua bao nhiêu lần rồi, khi nào con mới thực sự bỏ xuống được? Cha vẫn là câu nói kia, người lãnh đạo phải biết được tổng thể đại cục, không cần tính toán chi li đến những tiểu tiết. Gia Cát Lượng là một người thông minh như vậy, cũng là bởi vì có một tật xấu là việc gì cũng phải tự làm, kết cục cuối cùng cũng không tốt.

Tiêu Trạm khẽ thở dài.

Ông làm sao lại không biết tật xấu của mình? Phàm việc gì cũng thích tự mình làm lấy. Nhưng thói quen như vậy một khi đã dưỡng thành, thật không dễ để sửa được.

Tiêu Phàm bỗng nhiên nói:
- Cha, có lẽ có một số việc, con có thể giúp được.

- Con?

Tiêu Trạm lập tức mở to hai mắt nhìn, trên mặt là một vẻ không tin tưởng.

Ngươi đều là "người xuất gia" rồi, chuyện làm ăn của bộ trưởng Tiêu, ngươi giúp đỡ như thế nào đây?

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tiêu Trạm và người trong bộ của y, đều làm những việc lớn mang tính toàn quốc, ít nhất trong một lĩnh vực nào đó, cả nước đều phải dựa theo chỉ thị của Tiêu Trạm để làm.

Ông cụ thản nhiên nói:
- Bỏ đi, tật xấu của con nếu phải sửa, thì phải bắt đầu sửa từ việc tin tưởng người khác. Tiểu Phàm là con của con, mặc kệ nó có thể giúp con được hay không, ít nhất con cũng phải tin tưởng nó, mảnh tâm ý này tuyệt đối không phải là giả.

Tiêu Trạm gật gật đầu, nói:
- Cái này con tin.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Cha, trong khoảng thời gian này, trên công việc của cha và Lục thúc có phải có chút bất đồng hay không? Ý kiến không thống nhất.

Tiêu Trạm nhướn mày, kinh ngạc nói:
- Làm sao con biết?

Người gọi là Lục thúc, đại danh Lục Hồng, cũng là con cháu đời thứ hai của thế gia ở kinh đô, hiện nay là Thứ trưởng thường trực của một bộ khác, so với Tiêu Trạm nhỏ hơn vài tuổi, chưa đến năm mươi, được cho là người trẻ nhất trong số các cán bộ cao cấp. Lục gia ở kinh sư không được coi gia tộc nhất đẳng, so sánh với gia tộc có lực ảnh hưởng cực lớn như Tiêu Gia, có chênh lệch nhất định. Cho tới nay, bởi vì hai vị lão gia tử trong những năm chiến tranh đã kết thành tình hữu nghị, cùng với quan hệ lệ thuộc trong công việc sau khi kiến quốc, Lục gia và Tiêu Gia đi lại càng gần, trên cơ bản bị các thế gia nhà quyền quý và các thế lực chính trị khác xem như một thể.

Nghiêm chỉnh mà nói, Lục gia và Tiêu gia cũng không thể tính là người một nhà, cũng có thể nói là, Lục gia không phải là người trong “Tiêu hệ”, mà là đồng minh.

Trong chính trị, đồng minh và người thân thập phần khác biệt về bản chất.

Loại khác biệt này, sau khi Lục lão gia tử qua đời vào năm kia, càng thêm rõ ràng. Bản thân Lục Hồng, cũng có lý tưởng chính trị riêng của mình, không hoàn toàn thống nhất với Tiêu Trạm.

Sau khi Lục lão gia tử qua đời, Lục gia và bản thân Lục Hồng, lập tức trở thành đối tượng mà các thế lực chính trị lớn tích cực tranh giành.

Trong đó, móng vuốt của Uông gia là vươn xa nhất, thái độ cũng rõ ràng nhất.

Nếu như có thể lôi kéo Lục Hồng về phía mình, liền đại diện cho toàn bộ Lục gia và các thế lực xung quanh sẽ dựa hết vào “Uông hệ”, đối với Tiêu gia mà nói, là một tổn thất vô cùng lớn.

Cứ như thế một bên tăng một bên giảm.

Chính là bởi vì như thế, Uông gia lôi kéo Lục gia, xem như là đã dốc hết sức lực rồi.

Vừa vặn năm nay, bộ phận nơi Tiêu Trạm làm cùng với bộ phận nơi Lục Hồng làm liên hợp chế định một hạng mục chính sách mang tính toàn quốc, Tiêu Trạm tự mình cùng Lục Hồng trao đổi, kết quả cũng không được như ý.

Lục Hồng hy vọng bộ phận của bọn họ là người ký tên đầu tiên trong hạng mục chính sách mới này, bộ phận mà Tiêu Trạm làm đến hiệp trợ.

Điểm này, lại đúng là điểm mà Tiêu Trạm hoàn toàn không có biện pháp nhượng bộ.

Do ai đến kí tên đầu tiên trong văn kiện, rất đáng xem trọng.

Không chỉ liên quan đến hai bộ phận, mà còn liên quan đến danh vọng của Tiêu gia và bản thân Tiêu Trạm. Nếu hạng mục chính sách này do người bên Lục Hồng ký tên đầu tiên lên văn kiện, điều này có nghĩa là, Tiêu Trạm bắt đầu nhượng bộ, dùng thứ này để đổi lấy Lục Hồng và Lục gia tiếp tục làm đồng minh.

Trong bàn cờ chính trị, đây là hiện tượng rất thường gặp, đơn giản chính là thỏa hiệp và cân bằng thôi.

Mấu chốt là tính cách của Tiêu Trạm không cho y quyết định làm như vậy, tránh để cho mọi người cười nhạo.

Tiêu Trạm ở trong đám con cháu thế gia đời thứ hai, có thể xưng là vô cùng cứng rắn mạnh mẽ.

Tiêu bộ trưởng là người tuyệt đối không thể để mất mặt mũi.

Trao đổi hai lần, đều là ra về không vui vẻ. Tiêu Trạm vì thế tâm tình rất không thoải mái.

Tiêu Phàm cười nói:
- Cha, chuyện lớn như vậy, người được nghe nói qua cũng không ít. Chuyện này, con có thể thử một chút, may ra thực có thể thuyết phục được Lục thúc.

Tiêu Trạm lập tức sắc mặt trầm xuống, có chút không hài lòng nói:
- Chuyện như vậy, cũng có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn hay sao? Nội tình ở trong này, con hiểu được bao nhiêu? Làm thế nào thuyết phục Lục Hồng?

Đùa sao.

Lục Hồng đường đường là tiên phong trong thế gia đời thứ hai, thứ trưởng cán bộ cấp cao. Tiêu Phàm không cần nói là thuyết phục gã, chỉ sợ là muốn gặp được Lục Hồng, cũng đều phải tốn công tốn sức.

Chuyện này có thể ăn nói lung tung sao?