Đại Hào Môn

Chương 112: Ager lena đang nói xạo




Tiêu Phàm và Tân Lâm ở trong phòng ngủ xì xào bàn luận, Ager lena liền ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng khách, hai tay để trên đầu gối, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, tuyệt không nhìn ngắm lung tung, cũng không có lo lắng bất an.

Tiêu Phàm là con cháu trong chi trưởng của một đại hào môn bậc nhất, đại tỷ từng rất rõ ràng dạy bảo cho cô, một thế gia hào môn như thế này, đều là có quy củ. Muốn giành được thiện cảm chân chính của người trong thế gia, đầu tiên là phải dung nhập vào bên trong bọn họ, thích ứng với cách làm việc của họ.

Đương nhiên, nếu chỉ là muốn được vui thích nhất thời, thế thì chỉ cần diện mạo xinh đẹp là đủ rồi.

Nhưng người dựa vào nhan sắc để hành sự, từ trước tới nay đều không phải là kế lâu dài.

Bất luận mỹ nữ tinh tế xinh đẹp đến nhường nào, đều cản không nổi sự tàn phá của thời gian.

Trong lịch sử những nữ nhân có quyền thế nhất, phong quang hiển hách nhất, Lã Trĩ, Võ Tắc Thiên, Từ Hi thái hậu, trước tiên đều là dựa vào nhan sắc hành sự, sau đó đều chuyển thân hoa lệ, trở thành đồng minh chính trị của nam nhân, tiến tới quyền khuynh thiên hạ, khống chế Càn Khôn.

Tiêu Phàm rửa mặt, đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.

Ager lena cẩn thận đứng dậy, nói:
- Tiêu tiên sinh, tôi đi pha trà.

- Ừ.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

Tân Lâm lúc này không có đứng ở phía sau hắn, mà ngồi xuống sô pha phía bên trái.

Chỉ chốc lát, Ager lena liền bưng lên hai chén trà xanh phảng phất mùi hương thơm ngát, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Tiêu Phàm và Tân Lâm, phòng Tổng Thống của khách sạn Thời Đại đã chuẩn bị các loại trà thượng hạng.

Ager lena biết rằng nam nhân quốc gia này thích uống trà.

- Ager lena, cô ngồi đi.

- Vâng.

Ager lena vuốt lại nếp váy, ngồi xuống đối diện Tân Lâm, bộ dạng phục thùy hạ mắt, vô cùng thục nữ.

- Ager lena, thời gian trước tôi có chút việc phải làm, không ở thủ đô. Cô vẫn tốt cả chứ?

Tiêu Phàm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, thuận miệng hỏi.

- Rất tốt, ông chủ Bao đối với tôi rất tốt.

- Ager lena, cô tại sao lại muốn tới Trung Quốc?

Lần này mở miệng chính là Tân Lâm, hai mắt nhìn thẳng Ager lena, tinh quang ẩn hiện.

Ager lena vội vàng hướng về phía Tân Lâm thấp giọng đáp:
- Bằng hữu giới thiệu tới?

- Bằng hữu nào?
Tân Lâm nhìn chằm chằm hỏi:
- Đem mọi việc nói cho rõ ràng.

Cho dù ngữ khí của Tân Lâm không thể nói là hòa nhã, có phần giống như hỏi cung, nhưng Ager lena vẫn là một vẻ vô cùng dịu dàng uyển chuyển, nói:
- Một bằng hữu làm buôn bán, y làm mậu dịch ở biên cảnh…

Căn cứ vào sự miêu tả của Ager lena, cô ta nguyên quán là người Belarus, nhưng lớn lên ở Vladivostok – một thành thị ở xa phía đông.

Là học sinh của trường nghệ thuật nơi đó. Sau khi tốt nghiệp làm việc trong quán rượu, sau lại gặp được một thương nhân người Hoa làm buôn bán mậu dịch ở biên cảnh, nên đã giới thiệu cô ta đến quán rượu Tinh Ngữ của Bao Sư Hoa.

Thương nhân người Hoa làm mậu dịch ở biên cảnh trong miệng Ager lena cũng là người có danh tiếng, hết thảy đều rõ ràng rành mạch, hợp tình hợp lý.

Với công việc như vậy, đại tỷ và ông chủ đã sớm làm tốt các công tác chuẩn bị. Lý lịch của Ager lena ở trường nghệ thuật Vladivostok, ảnh chụp chung với giáo sư bạn học, cùng với người nhà và bạn bè của cô ta, đều đầy đủ mọi thứ.

Ager lena đã học thuộc làu như cháo chảy, nên sẽ không nói sai một chữ.

Tân Lâm thản nhiên cười, gật gật đầu.

Ager lena âm thầm thở phào một cái.

Ai ngờ ngay sau đó Tân Lâm lại nói:
- Ager lena, tôi vừa nãy không nghe rõ ràng, cô nói lại lần nữa đi.

- Nói lại lần nữa?

Ager lena ngẩng đầu, hơi có vẻ kinh ngạc.

- Đúng. Từ đầu đến cuối, nói lại lần nữa.

Tân Lâm chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.

Thần sắc kinh ngạc trên khuôn mặt Ager lena chợt lóe qua rồi biến mất, nhẹ nhàng gật đầu, rất mềm mại đem tình huống nói lại một lần nữa.

Tân Lâm khẽ nở nụ cười, nói:
- Ager lena, xem ra bọn họ cũng không có huấn luyện cô cho tốt.

Ager lena kinh ngạc nói:
- Tiểu thư, tôi không hiểu ••••••

- Cô hẳn là hiểu được.

Tân Lâm vung tay lên, đã cắt đứt ánh mắt lấp lánh của Ager lena, nhìn cô ta chằm chằm.

Lúc này, Ager lena không có tránh né ánh mắt của Tân Lâm, rất ôn nhu nhìn đối diện với cô, hạ giọng nói nói:
- Tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Ager lena, cô chẳng lẽ không có phát hiện, cô vừa rồi hai lần miêu tả, quá giống nhau rồi. Gần như từng chữ, từng đoạn đều là hoàn toàn lặp lại, trình tự trước sau, không sai lệch chút nào. Ager lena, cô học thuộc đoạn thoại này, tốn không ít thời gian nhỉ? Nhớ rõ ràng như vậy.

Tân Lâm cũng không vội vàng không hấp tấp mà nói.

Rốt cục trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ager lena cũng hiện lên một chút kích động, gục đầu xuống, khẽ cắn môi, ngón tay xoắn tay áo.

Gian phòng Tổng Thống lâm vào trong yên lặng.

Tiêu Phàm nâng chén trà lên uống trà.

Không lâu sau, Ager lena lại ngẩng đầu lên, hạ giọng nói:
- Tôi vẫn còn là trinh nữ.

Những lời này người khác nghe tới, thật sự có chút không hiểu ra sao cả. Lúc này, Ager lena làm sao lại đột nhiên nói ra lời như vậy? Cô ta có phải là trinh nữ hay không, với vấn đề Tân Lâm hỏi cô ta, dường như không có nửa điểm can hệ.

Tân Lâm và Tiêu Phàm liếc nhau một cái, Tân Lâm giống như cũng có chút không ngờ tới.

Tiêu Phàm chậm rãi đặt chén trà xuống, ôn hòa nói:
- Ager lena, cô không cần phải sợ, chúng tôi cũng không phải là muốn làm hại cô. Tôi tin tưởng cô cũng là người bị hại. Hơn nữa cô là một cô gái thông minh, biết làm như thế nào mới có thể bảo vệ cho mình tốt nhất.

Trong đôi mắt xanh thẳm của Ager lena bỗng nhiên trở nên ướt át, bộ dạng như sắp khóc, có lẽ những lời nói của Tiêu Phàm đã chạm đến nỗi đau trong lòng cô ta. Dịu dàng – dưới ánh đèn treo phản xạ lại, càng hiện thêm vẻ khổ sở đáng thương, ngay cả Tân Lâm cũng đều có chút mềm lòng.

Bất kể nói thế nào, Ager lena quả thật không giống một cô gái hư hỏng.

- Ager lena, đem tâm sự của cô đều nói hết ra đi, có lẽ chúng ta có thể giúp đỡ cô.

Tiêu Phàm tiếp tục khuyên nhủ, giọng nói càng thêm dịu dàng.

- Không không... Không ai có thể giúp được tôi, không ai ••••••

Ager lena lập tức lắc đầu, nước mắt rốt cục rơi xuống, vội vàng đưa tay che miệng lại, nức nở. Trong khoảnh khắc này, cô có bao nhiêu mảnh mai bất lực.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đều không có thúc giục cô, cũng không có nói lời an ủi, chỉ yên lặng ngồi ở đó.

Ager lena thất thố, cũng chỉ là việc trong thoáng chốc, lập tức liền khắc chế tình cảm của bản thân, vươn mu bàn tay chà lau nước mắt. Cô là trực tiếp từ quán rượu đến nơi đây, bởi vì phải lên đài biểu diễn, trang điểm rất đậm, lung tung chà lau như vậy, liền có chút rối loạn.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng đem hộp khăn giấy trên bàn trà đẩy đến trước mặt cô ấy.

- Cảm ơn...

Ager lena rút ra mấy tờ khăn giấy, lau khô nước mắt.

- Tiêu tiên sinh, vị này...

- Ta tên là Tân Lâm.

- Tân tiểu thư, xin chào •••••• Tiêu tiên sinh, Tân tiểu thư. Tôi không muốn nói đến chuyện của mình, có thể chứ? Tôi, tôi muốn đi về...

Ager lena giọng nói vẫn mang chút nghẹn ngào.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Ager lena, tối nay cô không thể trở về, cô nhất định phải ngủ lại đây, tôi cũng sẽ ở lại khách sạn.

- A, đúng, đúng vậy, tôi hiểu được, Tiêu tiên sinh.

Ager lena giật nảy mình, không ngừng liên tục gật gật đầu.

- Ager lena, tôi đã nói qua, chúng tôi không có ác ý. Sẽ không làm thương tổn đến cô, càng sẽ không bắt buộc cô làm những chuyện mà bản thân mình không muốn. Chúng tôi chỉ là muốn giúp đỡ cô. Có lẽ khi cô đang ở Vladivostok, chúng tôi không thể giúp đỡ. Nhưng đây là đang ở Trung Quốc, không giống với Vladivostok . Cô có hiểu không?

- Nhưng, Tiêu tiên sinh, tôi... Nhà của tôi, ở Minsk......"
Ager lena ngập ngừng nói:
- Hơn nữa, hơn nữa... Tôi đã không có nhà rồi, không có người thân, không có bằng hữu. Không còn cái gì cả......

Nước mắt lại rơi xuống, Ager lena hai tay che lại mặt, mái tóc vàng không ngừng lay động.

- Rất xin lỗi. Tiêu tiên sinh, tôi không nên nói với ngài những điều này...... thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Tiêu Phàm đứng dậy, đi tới bên cạnh Ager lena, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô, thấp giọng nói:
- Ager lena, nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc thật ngon, hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt hơn.

- Uhm...

Ager lena gật đầu lia lịa, giơ tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Phàm. Vùi đầu vào bụng của hắn, thấp giọng khóc nức nở.

Tiêu Phàm vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng gầy yếu của cô.

Một lúc sau, Ager lena buông lỏng hai tay, cầm lấy khăn giấy lau lau mặt, đứng dậy hướng về Tiêu Phàm cúi người thật thấp, lại hướng về Tân Lâm cũng cúi người một cái, bước chân lảo đảo, đi vào phòng ngủ.

Tiêu Phàm ngồi xuống, chậm rãi uống trà, hai hàng lông mày nhíu lại.

Tân Lâm nhợt nhạt cười, nói:
- Lại kích thích lòng hiệp nghĩa rồi hả?

Giọng điệu mang một chút ý trêu tức.

Tiêu Phàm cười cười, không lên tiếng.

Tân Lâm lập tức nói:
- Cô gái này rất thông minh, biết được rằng giữ bí mật cho người khác chính là tự bảo vệ mình.

Tiêu Phàm từng ở cùng Ager lena tại phòng Tổng Thống này một buổi tối, nhưng mà Tiêu Phàm và Tân Lâm hiển nhiên cũng không ngờ Ager lena vẫn là trinh nữ.

Ager lena giữ bí mật này, cũng không nói ra ngoài.

Ở bên ngoài nhìn vào, cô ta đã từng cùng lên giường với Tiêu Phàm, là người phụ nữ của Tiêu Phàm.

Ager lena tuy rằng không biết Tiêu Phàm vì sao không chạm vào cô, nhưng phỏng đoán Tiêu Phàm làm như vậy nhất định là có lý do, muốn dựa vào cô để che dấu một số sự tình nào đó.

Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Cô ấy hẳn là đã trải qua rất nhiều chuyện, từng chịu qua một số huấn luyện nghiêm khắc nào đó. Chỉ số thông minh là không thể nghi ngờ được. Loại sự tình này, rất nhiều quốc gia của Tô — Liên trước đó, thường xuyên phát sinh. Một ít thế lực ngầm, nắm trong tay nguồn quyền lực rất hùng hậu.

Tân Lâm hỏi:
- Vì sao không bắt cô ta nói ra?

- Cô ấy hẳn là vẫn chưa có sự chuẩn bị để nói ra, dù sao chúng ta cùng cô ấy mới giao tiếp lần thứ hai. Dưới tình huống như vậy, những lời cô ấy nói ra, chưa chắc đã có thể hoàn toàn tin được.

- Đây là vấn đề sao?

Tân Lâm thản nhiên nói.

Tuyệt kỹ "Ngự hương" của Thất Diệu Cung không phải chỉ là nói chơi. Thôi miên một cô gái còn trẻ như Ager lena, đối với Tân Lâm mà nói, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Trong trạng thái bị thôi miên, Ager lena không có khả năng nói láo.

Tiêu Phàm vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Chờ thêm một chút nữa, đợi thời cơ chín muồi hơn nữa.

Tân Lâm nói:
- Thời gian trì hoãn càng dài, độ mạo hiểm lại càng lớn. Vạn nhất khiến cho Quốc An bên kia chú ý, sẽ trở nên khó giải quyết.

Tiêu Phàm khoát tay, nói:
- Đừng lo. Bất kể sau lưng cô ấy là ai, để Agerlena tiếp cận tôi, đơn giản là bởi vì tôi họ Tiêu. Trước khi lấy được đồ vật mà họ cần, bọn họ sẽ không manh động. Chuyện trước mắt này cũng không phải là trọng điểm, chưa phải thời điểm bắt buộc gấp gáp xử lý, trước tiên cứ để đó, không sao cả.

Tân Lâm gật gật đầu, không nhiều lời nữa.