Đại Hào Môn

Chương 11: Đại hào môn




Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Chương 11: Đại Hào Môn​

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen.org

Tiêu Phàm vừa mới trở về thủ đô thì lập tức nhận được điện thoại của em trai.

- Anh trai à, anh về nhà đi, ông nội bị bệnh rất nặng, đang nằm ở bệnh viện 301.

Giọng điệu Tiêu Thiên lúc nào cũng sắc bén mang theo một loại mùi vị bất cần đời, rất khó diễn tả.

Lấy tư cách là một đại hào môn (Đại hào phú) bậc nhất ở chế độ cộng hòa, hai đứa cháu đích tôn của Tiêu lão gia ở trong mắt trưởng bối đúng là không thua kém ai. Trưởng tôn Tiêu Phàm từ nhỏ đã có trí thông minh hơn người, bác học đa tài nhưng cậu ta cứ một mực yêu thích đạo học của lão Trang, ghi danh vào đại học cũng chọn Học Viện Đạo Giáo. Sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp vào ngành tôn giáo khiến cho bậc trưởng bối trong gia tộc kinh ngạc đến rơi cả mắt kính.

Bề ngoài giống như là thế tử thế gia ở thủ đô, nhưng trong mắt người khác chính là đi tu làm đạo sĩ.

Tuy rằng thanh quy giới luật của Đạo Giáo không nghiêm khắc bằng Phật Giáo, đa số trường phái Đạo giáo cũng không cấm đoán môn sinh kết hôn, sinh con đẻ cái nối dòng. Nhưng những người có địa vị cao, những trưởng bối thế gia nắm trong tay quyền cao chức trọng thì sao lại đi lo lắng những vấn đề đó chứ?

Thanh quy giới luật của Đạo giáo có ít đi nữa thì người tu hành cũng vẫn là người tu hành, chẳng lẽ còn có thể tiến vào và phát triển trong vòng thể chế? Cho dù có vào thể chế thì cũng phải trải qua một giai đoạn lịch sử, thành tựu bên trong thể chế chắc chắc sẽ có giới hạn mà thôi.

Thử nghĩ xem bên trong bản lý lịch tóm tắt của những quan lớn trong Đảng cầm quyền làm sao lại xuất hiện một vị đạo sĩ chứ?

Vị trưởng tôn này của Tiêu lão gia rất thông minh, nhưng từ khoảnh khắc cậu ta đi vào cánh cửa Học Viện Đạo Giáo thì đã không còn có khả năng sẽ trở lại trong vòng thể chế rồi. Đối với một đại hào môn bậc nhất như Tiêu gia mà nói thì loại tổn thất này không thể nói là nhỏ được

Còn về nhị thiếu gia của Tiêu gia - Tiêu Thiên, so với Tiêu Phàm thì lại càng không thể, trực tiếp nói chính một công tử quần là áo lượt, từ lúc bắt đầu học sơ trung thì cậu ta đã kết bè kết phái đánh lộn, gây sự, ngang ngược hống hách không sợ ai, cậu ta chính là Hỗn Thế Ma nổi danh trong trường học, đã bị thầy cô giáo tố cáo "Ngự trạng" không biết bao nhiêu lần, bị đánh tơi bời không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà cậu càng bị đánh càng ngang bướng, chưa vào đại học đã là Tứ Cửu Thành quần là áo lượt, nổi tiếng trong thành phố với danh xưng “Nhị thiếu” giống như Cao Nha Nội trong Thủy Hử truyện.

Ở chế độ cộng hòa, Tiêu lão gia có danh vọng rất cao, cho dù có tại vị hay không đều là nhân vật có quyền quyết định quyết sách cuối cùng. Ngược lại, con cháu đời thứ hai của Tiêu gia cũng không thua kém người khác, con trai duy nhất của Tiêu lão gia - Tiêu Trạm giữ chức vụ chính trong cấp bộ, làm quan thanh liêm, uy nghiêm rất lớn, cũng chính là con cháu đời thứ hai của đại hào môn. Ông không phụ sự kỳ vọng của mọi người, có thể nói là nhân vật tiên phong. Mặt khác mấy con gái, con rể, cũng có địa vị cao trong thể chế, có đủ năng lực để kêu gọi mọi người. Duy nhất chỉ có hai đứa cháu trai của Tiêu lão gia là thực sự làm cho người khác phải thất vọng.

Hai đứa con không muốn tranh giành đã trở thành hai đứa phản nghịch trong mắt Tiêu Trạm, ai cũng không dám ở trước mặt ông ấy tùy tiện nhắc đến, bằng không thì sẽ phải chịu đựng cơn giận dữ bộc phát của Tiêu bộ trưởng.

- Ừ, Ông nội nằm viện khi nào?

Tiêu Phàm vô cùng kinh hãi.

Lần này cậu ta ra ngoài thu thập các loại dược liệu, khoảng thời gian thật sự rất lâu. Trước khi đi, Tiêu Phàm đã về nhà một chuyến, nhưng lúc đó, khí sắc ông nội vẫn rất tốt, làm sao mới qua ngần ấy thời gian đã nằm viện chứ?

Tiêu Thiên trả lời trong điện thoại:

- Thì mới hôm qua, nghe nói khi trong nhà nghe văn kiện bị mất, thím Trương muốn dìu ông đến Viện để xử lý, không ngờ ông vừa mới đứng dậy thì té xỉu...

Thật ra người gọi là thím Trương chính là y tá chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho ông cụ. Lão thái thái đã qua đời vào hai năm trước, sinh hoạt thường ngày của ông cụ đều do y tá Trương phụ trách chăm sóc.

Lời này của Tiêu Thiên thật ra rất đáng trách. Cái gì mà "Nghe nói" hả? Đó là ông nội của cậu ta đó!Nhưng mà trong lúc này, Tiêu Phàm sẽ không đi so đo lỗi nho nhỏ trong lời nói của em trai.

Thật ra thì Tiêu Thiên ba đến năm ngày mới về nhà một chuyến là chuyện bình thường, mỗi lần về đến nhà cũng chỉ ngồi một lát, ăn xong bữa cơm thì vội vã rời khỏi, nguyên nhân chính là cậu ta sợ bị mắng chửi.

Mà cha của cậu ta - Tiêu bộ trưởng nhìn hắn trái cũng không vừa mắt, phải cũng không vừa mắt, tóm lại là nhìn thế nào cũng không thuận mắt.

Hơn nữa, Tiêu Phàm tuy không ăn chơi trác táng như Tiêu Thiên nhưng số lần cậu ta về nhà còn ít hơn, ngày thường cậu ta trốn ở Chỉ Thủy Quan, cùng mấy vị đạo sĩ và đạo cô lập thành một khối "Lêu lỏng" thần thần bí bí, cũng không biết là làm cái gì, mười ngày đến nữa tháng không có mặt ở nhà là chuyện bình thường.

Ở điểm này, Tiêu Phàm thật sự không có tư cách dạy bảo Tiêu Thiên.

- Được, anh đi bệnh viện xem sao. Em ở đâu? Cùng đi với anh chứ?

Tiêu Thiên tức khắc ấp úng, nói:

- Anh, em… em sẽ không đi đâu, tránh cho ông nội trông thấy sẽ buồn phiền, ngược lại bệnh tình càng nặng hơn.

Điều quan trọng là mấy vị trưởng bối trong nhà hễ gặp Tiêu Thiên là bắt đầu giáo huấn hắn, Tiêu nhị ca thật sự là không chịu nổi phiền phức này. Trong những kẻ quần là áo lượt ở thủ đô, Tiêu nhị ca tốt xấu gì cũng là "Lão đại" cấp bậc trâu bò, là nhân vật vô cùng nổi tiếng. Vậy mà về đến nhà lập tức trở thành đứa cháu bất hiếu, bất kỳ ai cũng có thể giáo huấn cậu ta, khiến cậu ta rất buồn bực.

Tiêu Phàm im lặng một chút rồi chậm rãi nói:

- Tiêu Thiên, em không nên quá ham chơi.

Tiêu Phàm và Tiêu Thiên chỉ hơn kém nhau một tuổi, thuở nhỏ tình cảm cũng rất tốt. Lúc trước, khi Tiêu Phàm ghi danh vào học viện đạo giáo, Tiêu Thiên là người duy nhất ủng hộ.

Tiêu Thiên cười hi hi nói:

- Anh cũng biết tính cách của em mà, sợ là không thay đổi được nữa rồi.

Tiêu Phàm không nói gì. Tính tình của Tiêu Thiên có đôi khi so với cậu ta còn cứng đầu hơn.

Tiêu Phàm tắt điện thoại, sau đó đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa. Tân Lâm vẫn luôn lẳng lặng ngồi thuyền luyện khí cũng lập tức đứng dậy, đi theo phía sau hắn, giống như một cái bóng vậy.

- Đi bệnh viện 301, ông nội anh đã nhập viện.

Tiêu Phàm giải thích qua loa một câu.

Thật ra câu này thuần túy đã nói rõ nguyên nhân, không lời nào dư thừa, Tân Lâm rất ít hỏi cậu ta đi nơi nào, làm cái gì, chỉ cần cậu ta đi ra ngoài thì Tân Lâm cũng sẽ đi theo. Thời gian ba năm đủ để đạt được sự ăn ý như vậy.

Tiêu Phàm ở tại Chỉ Thủy Quan. Có không ít đạo quan lớn nhỏ ở vùng này, Chỉ Thủy Quan là một cái đạo quan nhỏ không đáng nhắc đến trong số đó, nhưng thật ra lại chiếm diện tích không nhỏ, Chỉ Thủy Quan có khoảng sân rất lớn, trong sân có núi giả, nước chảy, vườn hoa, mọi thứ đều có đủ. Nói không đáng nhắc đến là bởi vì Chỉ Thủy Quan không tiếp xúc với bên ngoài, không tiếp khách hành hương, nên thực tế có rất ít người nhìn thấy bên trong của đạo quan, càng không biết cả tòa Chỉ Thủy Quan chỉ có một người đàn ông là Tiêu Phàm, còn lại đều là phụ nữ.

Chỉ Thủy Quan thấp thoáng bên trong rừng trúc, chỉ có một con đường nhỏ trong rừng liên kết với bên ngoài. Cái gọi là hàng xóm láng giềng chính là những nông trại, gần nhất cũng cách nhau vài trăm thước đường rừng. Những người nông dân xung quanh bình thường sẽ không đến Chỉ Thủy Quan. Đừng xem thường cánh rừng nho nhỏ này, nếu không ai dẫn đường thì cho dù bạn có đi theo con đường nhỏ xuyên qua cánh rừng cũng không thể nào đến được trước cổng Chỉ Thủy Quan, nhiều nhất là đi quanh quẩn mấy vòng rồi đi ra khỏi cánh rừng mà thôi. Điều này có chút giống với truyền thuyết dân gian "Quỷ đánh tường" .

Lại nói điều này cũng không khó hiểu, bởi vì những cây cối trong rừng trúc này vừa nhìn qua thì rất lôn xộn, nhưng trên thực tế là dựa theo "Tứ Tượng trận" mà dày công sắp xếp phương hướng. Nếu không phải là cao thủ tinh thông trận pháp thì tuyệt đối không thể phá giải.

Tứ Tượng trận này cũng không phải do Tiêu Phàm bố trí.

Chỉ Thủy Quan từ thời kỳ dân quốc đã được xây dựng rồi, lúc ấy, tòa tiểu đạo quan này là nơi mà sư phụ của Tiêu Phàm cư ngụ, "Tứ Tượng trận" trong rừng trúc cũng là do chính tay sư phụ của Tiêu Phàm bố trí.

Sư phụ của Tiêu Phàm tự xưng là chưởng giáo đời thứ sáu mươi ba của "Vô Cực Môn", Tiêu Phàm chính là đệ tử đời thứ sáu mươi tư.

Vô Cực nhất mạch đạo chính thống bắt nguồn xa xưa do Cố lão truyền lại, "Vô Cực Cửu Tương Thiên" thì ra là "Vô Cực Thuật Tàng", bắt đầu từ mấy ngàn năm trước, thậm chí có thể ngược dòng đến Chu Dịch ở thời đại khởi nguyên, lại trải qua nhiều thế hệ tổ sư cùng chưởng giáo phát triển không ngừng, truyền đến ngày nay có thể nói bác đại tinh thâm, thực lực vô hạn.

Là vì Vô Cực!

Tiêu Phàm chậm rãi đi ra bên ngoài, Hắc Lân cũng đi theo bên cạnh, nhắm mắt theo đuôi, nhìn qua bộ dạng nó uể oải, không có chút tinh thần nào. Nó ngoại trừ to béo hơn một chút, có bộ lông rực rỡ một chút thì so với những con mèo bình thường khác cũng không có sự khác biệt.

Tân Lâm mở cửa xe ô tô, đây là một sản phẩm phổ biến ở trong nước, không phải là đồ cũ cũng không phải đồ mới.

Tiêu Phàm leo lên ghế lái phụ. Sau đó, bóng đen chợt lóe lên, Hắc Lân nhảy từ cửa kính xe vào, hết sức chuẩn xác mà tiến vào trong lòng Tiêu Phàm, lập tức cuộn mình thành một khối lông mềm mại như nhung, liếm liếm bàn chân. Tiêu Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Hắc Lân. Dưới ánh sáng mặt trời, bộ lông của nó trơn bóng như nước, không gì có thể sánh được.

Hắc Lân hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân, thoải mái mà nhắm hai mắt lại.

Xe ô tô nhỏ rất nhanh rời khỏi rừng cây, chạy về hướng nội thành, không lâu sau đó liền tiến vào cửa chính của bệnh viện 301.

Lấy tư cách là một trong mấy vị Nguyên lão còn lại của chế độ cộng hòa, Tiêu lão gia hiển nhiên được ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp của bệnh viện, có một hành lang uốn khúc nối liền với bên ngoài, chỗ tiếp nối giữa hành lang uốn khúc và lầu chính là nhất đạo Nguyệt Môn.

Có hai tên vệ sĩ bảo hộ, những người không có phận sự đều không được phép tới gần. Bên cạnh ông cụ có một nhóm vệ sĩ, ngày đêm phụ trách bảo vệ sự an toàn của ông cụ, những vệ sĩ này rất quen thuộc với Tiêu Phàm nên không cần kiểm tra thì đã cho phép cậu ta đi qua.

Tân Lâm và Hắc Lân ở lại bên ngoài.

Cho tới bây giờ, Tân Lâm vẫn chưa từng lộ mặt trước Tiêu lão gia, dù Tiêu lão gia là bậc trưởng bối. Ngay cả Tiêu Thiên cũng không biết bên cạnh Tiêu Phàm lại tồn tại một cô gái kỳ lạ như vậy, mà người của Tiêu gia cũng chưa từng tới Chỉ Thủy Quan.

Trên danh nghĩa, Tiêu Phàm là đi làm trong Cục Tôn Giáo, được hưởng thụ đãi ngộ của phó phòng. Cục Tôn Giáo cũng đã cấp cho hắn một ký túc xá riêng, nhưng Tiêu Phàm có đi làm ở cục hay có ở trong ký túc xá không thì lãnh đạo cục cũng chẳng thèm quan tâm. Nếu cán bộ bình thường mà lười biếng như vậy thì chắc chắn là không được, nhưng Tiêu Phàm đương nhiên là một ngoại lệ. Không bởi vì nguyên nhân gì khác mà chỉ vì cậu ta họ Tiêu, như thế là đã đủ rồi.

Những bạn bè bên ngoài của Tiêu Phàm đều không biết đến sự tồn tại của "Chỉ Thủy Quan".

Tiêu Phàm sở dĩ phải đeo một cái danh đi làm ở Cục Tôn Giáo, thật ra là bởi vì hắn mang họ Tiêu, con cháu Tiêu gia dù sao cũng phải có một đơn vị công tác, Cục Tôn Giáo dù sao cũng là một trong tám cơ quan quản lý của quốc gia, nếu là con cháu trực hệ của Tiêu gia, con trai thân sinh của Tiêu bộ trưởng thì sao có thể là người không nghề nghiệp trở thành dân lưu lạc được chứ.

Cũng giống như Tiêu Thiên, cả ngày chỉ ăn chơi lêu lỏng, cùng với bang Kinh Sư Hoàn Khố ăn chơi đàng điếm cũng có đơn vị công tác, cũng hưởng thụ đãi ngộ cấp cao, chỉ thấp hơn Tiêu Phàm một bậc thôi, mỗi ngày muốn đi làm giờ nào thì đi,cho dù có ngồi ở văn phòng uống tràxem báo cũng không có việc gì.

Nếu đó là quy tắc thực tế thì tất cả mọi người cũng phải chú ý một chút. Coi như là cho cha của cậu ta - Tiêu bộ trưởng một cái công đạo.