Đại Hào Môn

Chương 107: Tửu thần




Adger Lena hình như một chút cũng không nhận ra sự khó chịu của Diệp Hạo Văn, khẽ gật đầu.
Mái tóc vàng của cô có chút lay dộng tựa như những cơn sóng vàng. Cô nghiêm túc nói:
- Vâng, Diệp tiên sinh, Tiêu tiên sinh đã dặn tôi rằng, nếu tôi không nghe lời y, y sẽ nổi giận đó.

- Thế à? Vậy cô cứ việc ngồi xuống ở đây vậy. Về phía Tiêu đạo trưởng, tôi sẽ nói với hắn. Đảm bảo là hắn sẽ không giận đâu. Với lại, cho dù hắn có giận đi chăng nữa, cũng chẳng có gì to tát cả.

Diệp Hạo Văn cười một cách lạnh lùng rồi nói.

- Xin lỗi, Diệp tiên sinh. Tôi vẫn không thể nhận lời được, tôi đã hứa với Tiêu tiên sinh rồi.

Adger Lena nói xong, bèn hướng về phía Diệp Hạo Văn khẽ cuối người lễ phép.

- Ấy, cô làm như vậy là có ý gì?

La Soái vốn dĩ lẳng lặng ngồi ở Sopha suốt từ nãy đến giờ, mang theo ánh mắt thù địch nhìn Adger Lena, bậy giờ cuối cùng cũng bộc phát rồi. Đứng “phăng” dậy, mặt đầy sát khi quát.

- Lão Bao, ông có lộn không vậy, đây là Diệp thiếu gia đó!

Bao Sư Hoa sớm đã tóa đầy mồi hôi lạnh.

Mở vũ trường ở Tứ Cửu Thành này, cũng kiếm được lợi, nhưng rắc rối cũng không ít. Con ông cháu cha ăn chơi trác táng ở đây nhiều vô kể. Cứ cho là hậu thuẩn của Bao Sư Hoa không phải là kém, nhưng đối mặt với một thế lực có phân lượng cực lớn như vậy, vẫn là không thể đắc tội được.

Adger Lena vẫn đềm nhiên mỉm cười, nói với La Soái:
- Tôi biết anh, anh chính là diễn viên nổi tiếng đó, anh nhìn đẹp lắm…

Kim thiếu gia nhịn không được, cười khúc khích ra tiếng, ngay sau đó thấy không hay, nên lập tức ngậm miệng, quay đâu đi, không nhìn La Soái nữa.

Biểu cảm của La Soái lúc này là hết sức đặc sắc.

Nghe giọng điệu Adger Lena, rõ ràng là đang khen một người con gái. Trên thế gian này từ cổ chí kim, có thể khen con trai là “đẹp” sao?

- Tôi có đẹp hay không, không đến phiên cô nói, cô ngoan ngoãn ngồi ở đó cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi không khách sao nhá.

Không khí lúc này lập tức trở nên căng thẳng.

Diệp Hạo Văn không ngăn cản La Soái, hiển nhiên là những lời của La Soái cũng chính là những gì anh ta muốn nói, chỉ là do trở ngại về mặt thân phận, nên ngại chính miệng nói ra thôi. Diệp đại thiếu gia ở khu đô thành này, vẫn chưa để mất mặt trước những người như thế này.

- La tiên sinh không khách sáo như thế nào chứ? Nói cho tôi nghe xem nào?

Một giọng nam ấm áp, đột nhiên vang lên.

Mọi người hướng về phía giọng nói phát ra. Chỉ thấy cách đó không xa có một nam thanh niên mặc áo đời Đường màu xanh nhạt đang đứng ở đó, chính là Tiêu Phàm. Ở đó có nhiều người như vậy, mà không ai để ý Tiêu Pham xuất hiện từ khi nào. Giống như tự nhiên từ đâu đó nhảy ra vậy.

Quán bar Tinh Ngữ tràng ngập “trai thanh gái lịch”, ai nấy đều ăn diện rất thời thượng. Những thiếu gia tiểu thư ăn vận toàn hàng hiệu thì nhiều vô kể. Cách ăn mặc như vậy của Tiêu Phàm so với không khí ở đây có vẻ rất không hợp.

Tiêu Phàm dường như không quan tâm chuyện này, điềm đạm nhìn La Soái, không một chút ác ý.

- Tôi…

La Soái thì toàn thân rung rẫy, miệng há to, nhưng không nói không được gì.

Tuy Diệp Hạo Văn có thể gọi Tiêu Phàm là “tên đạo sĩ của Tiêu gia”, nhưng cũng không dồng nghĩa với việc La Soái có thể xưng hô như vậy. La Soái là nhờ những anh công tử này nâng đỡ cho, chính vì lẽ đó , gã rõ hơn ai hết rằng những thiếu gia nhà giàu này là không thể đụng được, họ có thể nâng anh lên, cũng có thể đập anh xuống.

Thật muốn đắc tội người ta, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy!

- Tiêu…

Adger Lena thì lại hoan hô một tiếng, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Tiêu Phàm nhìn cô cười khẽ gật đầu. Một cách chậm rãi, Adger Lena ngay lập tức bước tới bên cạnh hắn, đưa đôi bàn tay ra bắt lấy tay phải của Tiêu Phàm, không ngừng đung đưa nhè nhẹ, hệt như con chim nhỏ nếp vào người vậy. Vẻ vui mừng này, cả lời nói bộc lộ tình cảm, so với thái độ đối với Diệp Hạo Văn là hoàn toàn khác.

Diệp Hạo Văn nhìn mà tức đến bốc hỏa.

Nhắc tới việc này quả thật là không còn gì để nói. Adger Lena thích Tiêu Phàm, người khác cũng không can thiệp được. Điều đáng nói ở đây là tính chất công việc của Adger Lena khác biệt. Nếu nói về lý, cô thân thiết với Tiêu Phàm, vành tai và tóc mai chạm vào nhau cũng đã đành. Đằng này ngay trước mặt nhiều người, một chút nể mặt Diệp Hạo Văn cũng không có. Với Tiêu Phàm thì dính như kẹo. Diệp đại thiếu gia chưa tức đến điên tiết lên đã là khá lắm rồi.

- Trưởng phòng Tiêu, xin chào.

Diệp Hạo Văn chủ động chào hỏi Tiêu Phàm, giọng điệu hết sức lạnh lùng. Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra, Diệp đại thiếu gia đang rất không vui. Trong những công tử nhà giàu, hoàn toàn không có cách chào hỏi như vậy.

Tiêu Phàm hơi nhăn mày. Thản nhiên nói:
- Tiểu Diệp, vậy là có ý kiến với tôi ư?

Diệp Hạo Văn trong lòng rất bực dộc.

Tuy xét về tuổi tác, Tiêu Phàm có vẻ lớn hơn anh ta một tuổi, nhưng cách gọi Tiểu Diệp như vậy, thật sự đã làm cho Diệp đại thiếu gia hết sức tức giận. Chỉ là một câu xưng hô hết sức đơn giản, đã có thể thấy rõ sự phân biệt cao thập giữa hai người.

- À không. Tôi cùng Trưởng phòng Tiêu không mấy khi qua lại, không thể nói lên ý kiến gì đâu. Với lại Trưởng phòng Tiêu làm việc ở bộ phận tôn giáo, là nhân sĩ sùng đạo, tôi thì kinh doanh, chúng ta về mặt công việc cũng không có gì là liên quan cả, càng không thể có ý kiến gì được.

Diệp Hạo Văn cũng không phải hiền lành gì, lập tức đáp trả một cách mỉa mai.

Kim thiếu gia và Bao Sư Hòa toát cả mồ hôi lạnh.

Kim thiếu gia không ngừng ra dấu với Diệp Hạo Văn, xin anh ta vạn vạn không được chọc giận vị thiếu gia này, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

Diệp Hạo Văn làm như không nhìn thấy.

Trong lúc này, cho dù Tiêu Phàm có giết chết anh ta, thì một Diệp đại thiếu gia như anh ta không thể mất mặt như vậy được.

Tiêu Phàm cười cười, liền nói:
- Nói vậy, Diệp gia đối với tôn giáo và người sùng đạo cũng có thành kiến ư?

Diệp Hạo Văn cười một tiếng, nói:
- Trưởng phòng Tiêu hiểu lầm rồi, cái này đâu có can hệ gì tới Diệp gia đâu? Cá nhân tôi cũng không có thành kiến với tôn giáo và người theo đạo gì cả, tôi chỉ là không quen giao tiếp với người giả thần giả thánh thôi!

Nếu là những người bình thường, không cần biết nói thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng con cháu Tiêu gia và Diệp gia tuyệt đối không phải là người tầm thường. Tiêu Phàm không lộ vẻ gì, muốn gán cho Diệp gia một cái danh “phản dối tôn giáo”, tuy nhiên Diệp Đại thiếu gia cũng không phải là hạng dễ bị mắc lừa.

Tiêu Phàm cười nói:
- Tiểu Diệp, ở đây là quán bar, chúng ta không nên gây sự ở đây. Ta mà động thủ với ngươi, đó là ức hiếp ngươi. Nhưng hôm nay ngươi làm như vậy, quả thật là không phải đạo. Không giáo huấn ngươi một trận, lần sau ngươi vẫn sẽ tái phạm. Như vậy đi, ngươi ra đề đi, chúng ta đấu với nhau, ai thua thì người đó cút khỏi đây, thế nào?

Bỗng nhiên lúc đó, Tiêu lão đại đổi lại bộ mặt công tử nhà giàu. Hơn nữa như từ trên cao nhìn xuống, nói thẳng muốn giáo huấn Diệp gia đại thiếu gia.

Nếu là người quen biết nhìn thấy thần thái này của Tiêu Phàm, nhất định sẽ chợn to mắt kinh ngạc.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Không ngờ trên người Tiêu Phàm lại phát sinh biến hóa cực lớn như vậy.

- Được thôi, Trưởng phòng Tiêu ra một đề mục đi, tôi sẽ tiếp.

Diệp Hạo Văn lập tức đáp, âm thầm thở phào một cái.

Anh ta đã từng nghe nói sự uy phong trong quyền cước của Tiêu Phàm, cho dù là chưa tận mắt nhìn thấy. Cái người tên Uông Lão Tam của Uông gia vừa mới đi bộ đội về phải ở trong viện 3 tháng, đây là sự thật. Toàn bộ những người có gia thế ở kinh thành đều biết việc này.

Nếu Tiêu Phàm mà thật sự muốn động thủ, thì Diệp đại thiếu gia sẽ không xong ngay.

Việc như vậy, kêu dồn công an cũng chưa chắc giúp được gì nhiều, cho dù là Diệp đại thiếu gia đi chăng nữa cũng sẽ bị đánh đến nhập viện. Đồn công an chưa chắc dám bắt cháu đích tôn của Tiêu gia về đồn tạm giam.

Bậy giờ nghe Tiêu Phàm sẽ không động võ với gã, Diệp Hạo Văn nhất thời cảm thấy yên lòng.

Còn đề mục khác thì Diệp đại thiếu gia không biết sợ ai bao giờ.

- Tôi ra đề sao? Cũng được. Nếu chúng ta đã ở quán rượu, thì hãy so tửu lượng đi.

Ánh mắt của Tiêu Phàm, ngay lập tức liếc về phía bàn trà.

- So tửu lượng sao?

Diệp Hạo Văn cười phá lên, nhìn vào ánh mắt của Tiêu Phàm, mang vẻ muốn trêu tức.

Trên gương mặt thanh tú của La Soái, cũng hiện ra vẻ châm chọc.

Kim thiếu gia mở to mắt, có chút không thể tin nổi nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu lão đại đại khái là chưa từng nghe nói về tửu lượng của Diệp đại thiếu gia rồi? Đừng nhìn bề ngoài Diệp Hạo Văn không giống một mãnh nam, lại được mệnh danh là “Tửu thần” trong giới ăn chơi. Đây là một bản lĩnh bẩm sinh, vì bố của Diệp Hạo Văn cũng uống rất được. Nghe nói loại rượu Mao Đài năm mươi ba độ do nhà họ Trần cất, một mình có thể uống một hai bình.

Từ khi chơi với Diệp Hạo Văn, Kim thiếu chưa từng thấy Diệp Hạo Văn uống say bao giờ. Mặc cho mọi người điêu đổ cả rồi, Diệp đại thiếu vẫn đứng vững, còn hết sức tỉnh táo.

Kim thiếu từng cùng với Diệp Hạo Văn so tửu lượng, năm sáu người luân phiên nhau cũng không thể chuốc say Diệp Hạo Văn, ngược lại những người đó đều say khướt, người nào người nấy đi đứng loạng choạng, được người ta khiêng ra ngoài.

Tiêu Phàm lại dám so tửu lượng với Diệp Hạo Văn sao!

Đúng là điên rồ.

- Đúng, là so tửu lượng. Đương nhiên, nêu Tiểu Diệp ngươi cảm thấy không thích hợp, cũng có thể đổi đề mục khác, do ngươi quyết định.

Tiêu Phàm trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.

Dưới ánh đèn không sáng mấy của quán rượu, sắc mặt của Tiêu Phàm trở nên tái nhợt.

Nhìn giống như đang bệnh vậy.

- Không cần đâu, cứ so rượu đi.

Diệp Hạo Văn cười ha ha, vung tay một cái nói.

- Uống rượu rất tốt, dùng Vodka đi, là loại rượu ngon của nước Nga chúng tôi.

Adger Lena gần như không hề ý thức được tính nghiêm trọng của cục diện, cao hứng nói. Nước Nga là dân tộc rất yêu chuộng rượu, ở cái nơi cực Bắc cực rét đó, không uống rượu thì lạnh chịu không nổi được. Bất kể là ở thành phố nào, chỉ cần đến tối, trên phố mọi lúc đều có thể nhìn thấy những gã say nằm lăn lóc.

Tiêu Phàm cười nhẹ, nói:
- Vodka thì yếu quá, uống không đủ vị mạnh. Uống rượu xái Hồng Tinh sáu mươi độ đi.

Ở phương Tây cái gọi là Whiskey, Vodka, kỳ thật chẳng qua độ cồn chỉ có 40% mà thôi, trong nước rất nhiều loại rượu trắng có độ cồn cao hơn Vodka nhiều.

Một số xưởng rượu sản xuất loại rượu nguyên chất, nồng độ thâm chí đạt tới 68 độ, còn có những loại đạt 70 độ. Tuy nhiên những loại rượu này trên thị trường rất ít khi thấy, loại rượu mạnh thường thấy nhất chính là rượu xáiHồng Tinh 60 độ. Hồng Tinh từng sản xuất loại rượu 63 độ, sau này thì không sản xuất nữa.

- Rượu xái ư?

Diệp Hạo Văn nhếch miệng một cái, thái dộ khinh thường biểu lộ rất rõ ràng.

Lớn từng tuổi này rồi, Diệp đại thiếu thật sự là chưa uống qua loại rượu nhân gian như vậy, nhất là sau khi bắt đầu làm việc, thâm nhập giới kinh doanh. Nếu như là loại rượu trắng sản xuất trong nước, không phải là Mao Đài thì cũng là rượu ngũ cốc.

Xem ra đạo sĩ đúng là đạo sĩ, chưa từng thấy qua sự đời.

- Ừ, rượu xái.

Tiêu Phàm gật gật đầu, thản nhiên nói.

- Được, rượu xái thì rượu xái. Trưởng Phòng Tiêu muốn uống như thế nào?

Tiêu Phàm ánh mắt vung mạnh một cái, bình tĩnh nói:
- Các người có bốn người, tôi một người. Cứ như vậy đi, các người mỗi người một ly, tôi một mình bốn ly. Ai ngã xuống trước thì người đó rời đi.

“Òa” một tiếng, hiện trường bắt đầu náo động.

Một đấu bốn!

Hơn nữa còn bao gồm cả “Tửu thần” trứ danh của giới cậu ấm.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm, giống như đang nhìn vào một người điên, hơn nữa còn là loại điên đến mức độ lợi hại, không có thuốc chữa.