Đại Hào Môn

Chương 1: Răng báo




Hoàng hôn dần buông xuống,

Màn đêm bao phủ thành phố Khánh Nguyên, nhà nhà bắt đầu sáng rực ánh đèn.

Thành phố Khánh Nguyên thuộc tỉnh Ích Đông, nằm ở khu vực giao nhau của ba tỉnh, nơi đây được xem là thành phố lớn nhất ở phía Tây của tỉnh Ích Đông. Xung quanh mấy trăm dặm đều là núi non trùng điệp, thành phố Khánh Nguyên tựa như là một viên ngọc sáng rực trong bầu trời đêm, mê hoặc lòng người.

Dĩ nhiên nơi đây cũng không thể so với những thành phố lớn khác rồi.

Với tư cách là "đại ca" ở thành phố Khánh Nguyên, Trần Quả không phải là kẻ quê mùa, ông ta từng đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều mặt của xã hội. Những nơi như: Giang Khẩu, Sơn Thành hay những thành phố lớn phồn hoa khác trong nước, đều đã lưu lại dấu chân của ông. Bởi vì tại những thành phố đó, Trần Quả đều không có thế lực, nên không ai biết được ông ta là ai. Chỉ khi trở lại thành phố Khánh Nguyên, Trần Quả mới có cảm giác ông ta chính là Lão Đại.

Ngay lúc này, Trần Quả đang dựa người trên lan can ở hành lang lầu hai, miệng ngậm tẩu thuốc mà ông ta yêu thích nhất, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Năm đó ở trong núi sâu, chính tay ông ta đã giết chết một con báo gấm trưởng thành, tẩu thuốc này được làm từ răng của con báo ấy. Nhiều năm sau, dường như Trần Quả vẫn còn cảm nhận được chút khí thế hung mãnh của con báo kia vẫn còn lưu lại trên tẩu thuốc.

Ở thành phố Khánh Nguyên, Trần Quả có đủ tư cách để kiêu ngạo. Chẳng hạn như nơi ông ta đang đứng là khách sạn Khánh Nguyên, một nơi vô cùng xa hoa lộng lẫy, cao đến mười hai tầng, là khách sạn lớn nhất, cao nhất và xa hoa nhất ở thành phố Khánh Nguyên, đêm đêm múa hát, ngày ngày chìm trong xa hoa . Đối với những người dân ở miền núi có thu nhập hàng năm không đến hai ngàn tệ mà nói thì khách sạn Khánh Nguyên có chi phí quá cao, thật sự không thể tưởng tượng được.

Nghe nói chi phí qua đêm tại phòng tốt nhất ở khách sạn Khánh Nguyên này bằng tổng thu nhập một năm của người bình thường. Nếu như bạn còn muốn tận hưởng thêm những dịch vụ khác thì một năm thu nhập chắc chắn không đủ.

Không chỉ là những cư dân ở trong núi sâu, cho dù là những nhân viên công sở làm trong thành phố Khánh Nguyên mà nói tới khách sạn Khánh Nguyên chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên, tuyệt đối không dám bước vào một bước. Những người có thể đi vào khách sạn Khánh Nguyên đều là những kẻ vô cùng giàu có và sang trọng.

Có thể thấy được người sở hữu khách sạn này - Ông chủ lớn Trần Quả, chính là người mà ai ai cũng kính nể và ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, phần lớn người dân ở thành phố Khánh Nguyên đều không thể giải thích được, vì sao tại một thị trấn ở vùng núi xa xôi lại có thể tồn tại một khách sạn xa hoa như thế. Không biết mỗi ngày, những vị khách ra vào khách sạn, tiền bạc tiêu không bao giờ hết đó, họ đến từ đâu? Chắc chắn họ không phải là người ở Khánh Nguyên, ít nhất ở đây không có những ông chủ lớn có khả năng phung phí tiền như vậy.

Bí mật nằm ở tầng mười hai của khách sạn, ngay trước mắt Trần Quả. Toàn bộ tầng mười hai là một đại sảnh vô cùng lớn, diện tích khoảng hơn một ngàn mét vuông. Trên trần treo hơn mười cái đèn bằng pha lê xa xỉ, soi sáng cả đại sảnh như ban ngày.

Trong đại sảnh có khoảng hai trăm người, hơn phân nữa trong số đó là nhân viên phục vụ. Hai trăm người phân tán ở đại sảnh rộng hơn ngàn mét vuông, có vẻ không quá đông đúc.

Trần Quả tin rằng những khách mời bên trong, có người có xuất thân rất giàu có, thậm chí còn hơn ông ta gấp mười lần. Xã hội bây giờ, người có tiền rất nhiều.

Trần Quả hiểu rõ thế giới bên ngoài lớn như thế nào. Như là Giang Khẩu, một thành phố lớn, một viên ngọc sáng rực rỡ. Ở nơi đây có nhiều ông chủ lớn với tài sản trên trăm vạn, có lẽ số lượng còn nhiều hơn dân số ở thành phố Khánh Nguyên.

Thành phố Khánh Nguyên là trung tâm phân phối thuốc Đông y lớn nhất ở phía Tây Nam, là nơi giao nhau của ba tỉnh. Hơn phân nữa nguồn thu tài chính của thành phố Khánh Nguyên là từ thị trường dược liệu, mà khách sạn Khánh Nguyên lại chính là nơi giao dịch những loại dược liệu quý giá đó.

Những người có thể đến phòng giao dịch trên tầng mười hai của khách sạn đều không phải là người bình thường. Trong số đó có những nhà kinh doanh dược liệu lớn, những người có tiền từ khắp mọi nơi tụ về, có người là thành phần tri thức có tài ở nước ngoài, thậm chí còn có những quan chức chính phủ che giấu thân phận.

Cho dù thân phận của bạn là ai, chỉ cần bạn có tư cách vào phòng giao dịch của khách sạn thì nhất định bạn sẽ được an toàn. Ở nơi này không có ai kiểm tra thân phận của bạn, không ai hỏi nguồn gốc hàng hóa mà bạn giao dịch, càng không cần sợ tiền bạc lộ ra ngoài. Trần Quả - Trần Thất Gia tuyệt đối đảm bảo an toàn cho bạn.

Không người nào không tin tưởng vào điều đó, bởi vì Trần Quả lăn lộn ở trên giang hồ nhiều năm nên hiểu rõ quy tắc. Chính vì biết rõ quy tắc nên Trần Quả mới có thể từ một cậu học trò nhỏ của một tiệm thuốc bắc trở thành người nắm giữ thế giới ngầm ở thị trấn Khánh Nguyên này, danh hiệu trên giang hồ là Trần Thất Gia, không những là anh em kết nghĩa với người cầm đầu của Kha Lão Hội, ông ta còn là Bào Ca, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Cả ba tỉnh Ích Đông, Ba Thục, Sơn Thành, bất cứ ai nhìn thấy Trần Quả, đều phải cung kính gọi một tiếng "Thất Gia". Cuối cùng, ông ta tự lập nên băng nhóm Hoàng Tam Phát Câu ở Sơn Thành, chỉ có Trần Thất Gia mới làm được điều ấy.

Ở thành phố Khánh Nguyên, chưa từng có kẻ nào có thể tạo nên uy hiếp đối với Trần Thất Gia, chỉ những người có danh vọng ở thành phố Linh Nham, tỉnh Ích Đông, mới có thể khiến Trần Quả kính sợ.

Nói cho cùng thói đời khác biệt, phải nhìn nét mặt của quan viên nhà nước, vì họ có thế lực lớn, không phải thế giới ngầm có khả năng chống lại. Nếu không, hàng năm Trần Quả cũng sẽ không tốn nhiều tiền để hối lộ như vậy.

Thế giới ngầm ở Khánh Nguyên muốn có thể một tay che trời, mà không có tiền đút lót để họ che đậy cho, thì mục tiêu đó hoàn toàn không thể thực hiện được. Từ trước tới giờ, Trần Quả rất sáng suốt trong việc này.

Chỉ cần những người có danh vọng ở tỉnh bên kia giơ lên một ngón út, có lẽ không khiến Trần Quả hi sinh tính mạng, nhưng ít nhất có thể khiến cơ nghiệp to lớn ở thành phố Khánh Nguyên, cái mà ông ta cực khổ gây dựng trong mười năm qua, sụp đổ trong chốc lát.

May mà khách sạn Khánh Nguyên chỉ là nơi giao dịch dược liệu, nhiều nhất là chuẩn bị những trò chơi tiêu khiển, cũng không làm những chuyện phạm pháp gì. Đã từ lâu rồi, Trần Quả không còn làm những chuyện dính đến máu me.

Ở thành phố Khánh Nguyên, cũng không ai dám cùng Trần Thất Gia đùa giỡn, trừ khi là hắn thật sự chán sống, muốn nhanh chóng tìm đến cái chết, lúc đó Trần Thất Gia mới thành toàn cho hắn, mà việc đó cũng không thể tránh được.

Trong đại sảnh có đến hai trăm người, trong đó khách mời có lẽ không đến một trăm người, số còn lại đều là nhân viên phục vụ, không giống như những nơi khác, họ phục vụ vô cùng tốt. Người tới đều là ông chủ, vì vậy họ phải nhận được sự phục vụ dành cho các ông chủ, những phép tắt này đi đến chỗ nào cũng không thể bỏ được.

Đây chính là nguyên nhân mà khách sạn Khánh Nguyên của Trần Thất Gia rất được giới thương nhân chào đón.

Những vị khách có khả năng đến tầng mười hai của khách sạn Khánh Nguyên giao dịch mua bán, ai lại để ý đến việc mất bao nhiêu tiền chứ? Cái họ để tâm chính là lợi ích họ được nhận hay là việc giữ thể diện, quyết không thể chịu sự uất ức nhỏ nào. Trần Quả xem khách như là ông chủ của mình, đồng thời những vị khách đó cũng xem ông ta là ông chủ.

Mỗi khi mở một hội giao dịch, Trần Quả đều đích thân đến canh giữ, chính là sợ có người đến gây rối. Trong thành phố Khánh Nguyên không ai dám gây sự với Trần Thất Gia nhưng không có nghĩa là những người khác không dám. Khách bên trong không chỉ có tiền mà còn có thế lực. Không ai có khả năng phá bỏ bảng hiệu khách sạn Khánh Nguyên của Trần Thất Gia.

Trần Quả ngậm cái tẩu thuốc làm bằng răng báo, híp hai mắt, chậm rãi quét mắt qua cả hội trường.

Trần Quả hơn bốn mươi tuổi, dáng người đúng chuẩn, trên bụng có vài vết sẹo lồi. Nhiều năm qua, chưa bao giờ Trần Quả để tài năng của bản thân bị hoang phí. Năm đó, khi ông ta còn là một học trò nhỏ trong tiệm thuốc bắc, sư phụ Lão Bất Tử đã truyền lại kinh nghiệm cho ông. Cho đến trước khi sư phụ lâm chung, Trần Quả mới biết được ngày trước sư phụ của ông ta chính là một trong mười hai thái bảo của Bào Ca, từng là nhân vật tung hoành ngang dọc mấy tỉnh phía Tây Nam, một phần của đôi "Diêm La dược thủ”, hai tay dính rất nhiều máu tươi của những người có tài có chí, lấy đi tính mạng của vô số anh hùng.

Chưa hề biết rõ đường đi nước bước bên trong núi, nên đương nhiên Trần Quả không dám một mình lên núi hái thuốc, làm sao dám tay không đấu với con báo gấm đang đói khác đó chứ? Miễn cưỡng đánh gãy ba cái răng nanh của con báo gấm, sau đó ông ta chỉ để lại một cái răng nanh nguyên vẹn, những cái còn lại đem đi chạm khắc thành cái tẩu thuốc.

Ánh mắt của Trần Quả rất sắc bén, chậm rãi đảo qua hai trăm người trong đại sảnh, mỗi người đều được ông ta nhận biết rõ ràng. Đối với người tập võ, thị lực không tốt chính là điều tối kỵ, cho dù có chăm chỉ khổ luyện, thành tựu đạt được cũng vô cùng có hạn.

Chợt, mi mắt Trần Thất Gia nhíu lại.

Ông ta thấy được hai gương mặt mới, tuổi còn rất trẻ. Đó là một nam một nữ trẻ tuổi ngồi ở bàn số hai mươi bảy, ánh mắt Trần Quả dừng lại thật lâu trên người bọn họ.

Khách sạn Khánh nguyên bố trí phòng giao dịch tương tự với hội triễn lãm. Mỗi một vị khách có một chỗ ngồi riêng biệt, ghế sô - pha, bàn uống trà, bàn trưng bày làm bằng thủy tinh, ở đây có đầy đủ mọi thứ. Những vị khách mang đến dược liệu quý giá, có thể đặt ở trong quầy trưng bày hoặc có thể đặt trực tiếp lên bàn trà để cùng những vị khách khác tiến hành giao dịch mua bán.

Bàn trà và quầy trưng bày bằng thủy tinh cũng không lớn lắm nhưng rất tinh xảo, bao nhiêu đó cũng chưa đáng nói đến. Những hàng hóa được đem đến đây giao dịch đều là loại tốt nhất, Lục Phẩm Diệp Lão Sơn Lam như Hà Thủ Ô, Tuyết Linh Trùng ở sâu trong Miêu Cương và vô số những kỳ trân dị bảo khác ở nơi này đều có đủ, hơn nữa chúng cũng chỉ được xem là loại thường, bởi vì chúng thường được mang đến giao dịch. Bao nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ phòng giao dịch của khách sạn Khánh Nguyên không phải là tiệm ven đường.

Trên bàn trà số hai mươi bảy và trong quầy trưng bày bằng thủy tinh đều trống, không có bất cứ vật gì ở đó cả. Chẳng lẽ hai vị khách kia, còn chưa đem hàng hóa ra giao dịch.

Nhưng mà cái Trần Quả chú ý không phải là dược liệu, ông ta chú ý chính là hai người đó. Cả hai đều khoảng chừng hai mươi tuổi, cậu thanh niên mặc quần áo màu trắng làm bằng chất liệu bằng len dạ, không phải tơ lụa, chân mang một đôi giày làm bằng vải dệt thủ công, thân hình trung bình vì cậu ta đang ngồi nên nhìn không ra chiều cao, đoán chừng cao khoảng một mét tám, khuôn mặt tuấn tú, phảng phất phong độ của người trí thức, nhìn thế nào cũng không giống người làm ăn có tài sản bạc triệu, cũng không giống như là cán bộ nhà nước, lại càng không giống như kẻ trong giang hồ tung hoành ngang dọc, thật là có phần giống như thành phần trí thức nước ngoài.

Cậu ta đang bưng một tách trà, chạm trổ hoa văn màu xanh xung quanh, chậm rãi thưởng thức, nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng không thể hiện chút sắc sảo nào. Nếu như không phải gương mặt cậu ta còn rất trẻ, chỉ cần nhìn thoáng qua phong thái cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta là một người trung niên đã qua tuổi bốn mươi.

Người con gái trẻ tuổi đứng bên cạnh cậu ta, ăn mặc rất bình thường, ở thành phố Khánh Nguyên này tùy tiện ra đường đều có thể nhìn thấy vô số cô gái ăn mặc đơn giản như vậy. Cô ấy có mái tóc dài đen mượt vô cùng thuần khiết, làm cho người khác thoạt nhìn có cảm giác rất sạch sẽ, gọn gàng nhưng không phải loại ý nghĩa sạch sẽ bình thường mà là thuần khiết nhẹ nhàng.

Nhiều năm qua, Trần Quả đã gặp qua rất nhiều cô gái kiểu trang điểm xinh đẹp, hay kiểu ngây thơ đáng yêu, những cô gái ấy hơn mười tuổi đã xem như mình là người lớn, hận không thể đem tin tức chính mình là xử nữ công bố cho toàn bộ thế giới biết. Một cô gái trong trắng, thuần khiết như vậy, thật sự là rất hiếm gặp.

Cô gái trẻ vẫn đứng bên cạnh cậu thanh niên, im lặng mà quan sát.

Chợt đầu óc Trần Quả có chút choáng váng. Trần Quả lắp bắp kinh hãi, vội vàng lấy lại bình tĩnh, không biết tại sao bản thân lại choáng váng, dường như là bởi vì nhìn chằm chằm vào cô gái kia.

Tại sao lại có chuyện như vậy chứ? Sắc mặt Trần Quả thay đổi, cảm thấy trong ngực có chút cảm giác thoải mái.