Đại Hán Phi Ca

Chương 92: Vì quân




Mấy ngày qua, tiền tuyến chiến hỏa ác liệt, quân vụ bận rộn, mà tôi lại ngã bệnh nhẹ, Lưu Triệt không rảnh rỗi để chăm sóc.

Lưu Hoành ngày một lớn, đã có phong phạm của một hoàng tử, ngoài học hành mỗi ngày thì cách mấy hôm lại đến Y Lan Điện bầu bạn cùng tôi.

Mẫu thân mất sớm nên thằng bé đối xử với tôi như mẫu phi, mỗi khi nhìn thấy nó tao nhã hành lễ, bưng thuốc cho thì tôi lại không kiềm được mà nhớ tới Thiện nhi, khi nó lớn bằng Lưu Hoành bây giờ thì sẽ thế nào nhỉ?

Đại quân tây chinh hơn một tháng rồi, bất tri bất giác mùa xuân đã qua hơn nửa. Vệ Hoàng hậu yên lặng bấy lâu lại bỗng sai người mời tôi đến Tiêu Phòng Điện.

Tôi tất nhiên là lười xuất môn nên uyển chuyển từ chối.

Không lâu sau có cung nhân báo lại, “Hoàng hậu nương nương chuyển cáo Phu nhân, Chiêu Dương công chúa xin đợi ở Tiêu Phòng Điện.”

Tôi nghe vậy thì ngồi bật dậy, Nhã Dư mang tới một bộ khúc cư dài, tôi chậm rãi khép tay nói, “Nếu Hoàng hậu nương nương đã có lòng, Bổn cung còn không đi thì có vẻ không biết nặng nhẹ rồi.”

Cung nhân không dám lên tiếng, vâng dạ đối đáp, “Phu nhân nói phải.”

“Ngươi cũng nghĩ Bổn cung không biết nặng nhẹ?” Tôi lơ đễnh nói, cầm lấy một cây trâm cài lên búi tóc, thần sắc mang bệnh nên có vẻ tiều tụy, đường nét xanh xao.

Nàng ta sợ tới mức vội vàng nằm rạp người, “Nô tỳ nói năng bất cẩn, xin Phu nhân thứ tội!”

Tôi ngồi xuống tháp, nâng nàng lên nói, “Còn không mau dẫn đường, chớ để Hoàng hậu nương nương đợi lâu.”

“Vâng!” Nàng vội vàng đứng lên, không dám nhìn thẳng tôi.

Trên đường tới Tiêu Phòng Điện phải đi qua cửa bắc Quế Cung, tôi nhìn cánh cổng bằng đá đóng chặt mà nhớ tới khuôn mặt dương dương tự đắc của Doãn phu nhân.

Không biết những tháng ngày bị cầm tù, con người kiêu ngạo như nàng sẽ thế nào, nỗi thống hận đã từng ghi khắc trong lòng nay ngẫm lại đã phai nhạt không rõ, duy chỉ khó có thể quên được là căn phòng giam cầm tăm tối và chung rượu độc ngọt ngào ấy.

“Quế Cung đã có ai ở?” Tôi đi tới hỏi.

Nhã Dư suy nghĩ một lát rồi đáp, “Quế Cung tiêu điều nên không có phi tần nào ở.”

“Doãn phu nhân ở đâu?”

Nàng là Dao Quang Bắc Đẩu tôi tìm kiếm bấy lâu, dù đã thành thế này, tôi không biết lời người lạ năm đó nói có đáng tin không nhưng dù sao nàng cũng là người duy nhất có liên quan đến lời tiên đoán, mà lời tiên đoán đó có lẽ là hi vọng cuối cùng của đời tôi.

“Nô tỳ không biết.” Nhã Dư kín miệng như bưng, không cần phải nhiều lời nữa.

Vừa đi tới trước điện đã đụng phải thái tử Lưu Cư, gần hai năm không gặp, hắn đã trở nên trầm ổn hơn cả Lưu Hoành, thiếu niên hơn mười tuổi mà thái độ đã thành thục, không còn chút tính khí trẻ con.

“Phu nhân đã đến, thật khó có dịp.” Hắn bình tĩnh chào, đứa trẻ tay cầm kiếm gỗ đùa chơi trong trí nhớ tôi đã lột xác qua thời gian, trở nên xa cách lạ lẫm.

Nếu đã ở trong cung, còn mong đợi chân tình mới là người si nói mộng.

Dù trong mắt thế nhân tôi ỷ được sủng mà kiêu, không xem ai vào mắt, nhưng thái tử dù sao thân phận có khác, là thiên tử tương lai, tôi vẫn phải nhún mình, “Bái kiến thái tử điện hạ.”

“Vào đi thôi, mẫu hậu đang chờ.” Hắn làm thế mời rồi đi vào trước.

Vừa vào điện, tiếng trẻ sơ sinh oe oe vọng đến làm chân tôi nhũn ra, đó là tiếng khóc của Thiện nhi, đã quanh quẩn trong giấc mộng của tôi hàng trăm ngàn lần.

Lưu Cư vén mành lên, Vệ Tử Phu đứng dậy, nhìn tôi đang theo sát sau đó.

Nét mặt nàng phẳng lặng, tự nhiên tiếp đón tôi, Lưu Tử Ngu ôm Thiện nhi chậm rãi đi ra.

Ánh nhìn của tôi chỉ dừng lại trong lòng Lưu Tử Ngu, Thiện nhi vốn đang khóc lóc ầm ỹ khi thấy tôi đến thì mở to đôi mắt tròn xoe, không nhúc nhích nhìn tôi.

Cái đầu của Thiện nhi đã khác trước rất nhiều, mái tóc lợt lạt trở nên đen nhánh, đôi bàn tay trắng mềm nhỏ bé đang nắm lấy áo Lưu Tử Ngu, lòng tôi đau xót, muốn được ôm lấy con không bao giờ buông tay nữa.

“Phu nhân hiền hòa, tiểu Thiện nhi vừa thấy người đã ngừng khóc.” Lưu Tử Ngu nói xong, cánh tay đung đưa, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ.

Tôi bước đến gần, vươn tay run run vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiện nhi, thằng bé như đã nhận ra tôi, nắm lấy ngón trỏ của tôi đưa vào miệng mút ngon lành.

Tôi mỉm cười, thằng bé vẫn như trước kia, ham ăn ham chơi, luôn dùng miệng để tìm hiểu thế giới này.

Âu yếm nhìn con, dù có nhìn đến thế nào cũng thấy không đủ, người hoặc vật chung quanh vào lúc này đã không còn tồn tại, trong mắt tôi, trong lòng tôi, chỉ có Thiện nhi, cốt nhục tôi vất vả mang thai.

“Nếu không phải Lý Phu nhân năm kia bất hạnh sinh non thì con trẻ chắc cũng đã lớn ngần này rồi.” Vệ Tử Phu đón lấy Thiện nhi từ trong tay tôi, giương mắt nói.

Lưu Tử Ngu đã thay đổi, không còn hoạt bát như trước mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.

“Nô tì phúc mỏng, không giống Hoàng hậu nương nương mệnh số tốt, con cháu sum vầy thật khiến người khác hâm mộ.” Tôi vẫn cầm bàn tay nhỏ nhắn của Thiện nhi, thản nhiên đáp lại.

“Không sao, Phu nhân còn trẻ, bệ hạ lại coi trọng như thế lo gì không có con?” Chẳng biết tại sao, lời nói này ngoài không cam lòng còn chứa đựng oán khí nồng đậm.

Không khí trong điện trở nên ngột ngạt hơn, tôi và Vệ Tử Phu không ai nhường ai, Lưu Cư khẽ ho khan, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.

Một tiếng khóc vang lên, Thiện nhi giãy dụa trong lòng Vệ Tử Phu, nhoài người về phía tôi.

Tôi theo bản năng giơ tay ra nhưng Vệ Tử Phu không buông, nói “Trẻ nhỏ khóc lóc phải giao cho mẫu thân nó mới phải.”

Sợ làm bị thương con, tôi dè dặt buông tay ra, Vệ Tử Phu quay đầu lại nói, “Nghe nói, mẫu thân của đứa nhỏ này là một dân nữ, Khứ Bệnh nạp thiếp khi nào?”

Lưu Tử Ngu sắc mặt khó xem, đón lấy đứa nhỏ nói, “Năm trước đóng quân ở Tửu Tuyền quận nên thần phụ cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng nữ tử này bạc mệnh, sinh không lâu thì ốm chết.”

“Vừa hay, đứa trẻ này vốn nên do mẹ cả nuôi nấng, không làm rối loạn bối phận mới đúng.” Vệ Tử Phu cười nói với tôi, “Phu nhân cảm thấy Bổn cung nói phải không?”

“Hoàng hậu nương nương có khi nào nói sai, tất nhiên là đúng đắn rồi, luận về bối phận, Chiêu Dương công chúa vốn cao quý, không thể so với nô tì, một kẻ xuất thân là vũ cơ được.” Tôi dấu tay áo xoay người, “Nô tì nói phải không?”

Vệ Tử Phu lúng túng, chuyển mắt thăm dò Lưu Tử Ngu.

“Chẳng biết có thể để Bổn cung ôm một chút không, Bổn cung đau đớn khi mất hài tử nên rất thích đứa bé này.” Tôi không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này nên bất chấp ý chế nhạo của Vệ Tử Phu, đón lấy con trong tay Lưu Tử Ngu.

Một cái ôm lại làm dấy lên cảm xúc lâu dài, khó có thể buông tay.

Thiện nhi im lặng nằm trong lòng tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ vào ngực tôi như vẫn còn nhớ mùi hương của tôi nên rất ngoan ngoãn nghe lời.

“Ngoan.” Tôi vỗ về xoa nhẹ lưng con.

Thiện nhi như nghe hiểu tôi nói, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn tôi, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn gắng sức phát ra những tiếng kêu bập bẹ, “a a…”

Tôi vui sướng, cúi đầu lắng nghe, thằng bé lại cười khanh khách, bật lên vài âm tiết nữa, lần này tôi nghe rất rõ, nó bì bõm lặp lại nhiều lần.

Từ đầu tiên con học được, đó là mẫu thân.

Tôi nhói lòng nhưng vẫn phải cố gắng khống chế cảm xúc dù trong lòng liên tục đáp lại, mẫu thân đang ở ngay cạnh con đây.

“Đứa nhỏ này thật thông minh, mới một tuổi đã biết nói.” Vệ Tử Phu cũng đi qua, Lưu Tử Ngu hơi kích động liếc nhìn tôi rồi bế Thiện nhi về.

Trái tim tôi cũng vì Thiện nhi rời đi mà trĩu xuống, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con dựa vào lòng ‘mẹ cả’, cảm giác này quá đau đớn!

Thừa lúc Vệ Tử Phu và Lưu Cư còn đang nói chuyện bên ngoài điện, tôi ngồi xuống cạnh Lưu Tử Ngu, nàng hiểu ý trao con cho tôi.

“Chàng… có khỏe không?” Tôi cúi đầu nói.

“Khỏe lắm, nay chàng đã được bình yên, không còn bị ai quấy nhiễu nữa.” Ngữ điệu Lưu Tử Ngu nhẹ như lông hồng, loáng thoáng xa xăm.

“Dĩ nhiên…”

Tôi còn chưa nói xong đã nghe cung nhân bẩm báo, “Bệ hạ giá lâm.”

Mọi người vội vàng tiếp giá, Lưu Triệt đã lâu không lâm hạnh Tiêu Phòng Điện nhưng lại vào lúc này mà đến.

Trên mặt Vệ Tử Phu hiện lên nét vui sướng, cung kính hành lễ, Lưu Cư cũng bái kiến, tôi và Lưu Tử Ngu từ trong thất đi ra.

Còn chưa cúi người đã được Lưu Triệt nâng dậy, “Không cần đa lễ.”

Hắn chắc vừa bãi triều, triều phục chưa thay, Vệ Tử Phu vội sai người thay y phục cho hắn, Lưu Triệt nhìn quanh bắt gặp Thiện nhi.

“Đó là ấu tử của Phiêu Kỵ tướng quân?” Lưu Triệt mắt tối lại, nhìn không ra vui giận.

“Vâng, tướng quân xuất chinh, thần phụ cùng ấu tử vào cung để Hoàng hậu nương nương cũng thấy cháu.” Lưu Tử Ngu đánh mắt qua lại giữa tôi và Lưu Triệt.

Lưu Triệt không nói năng gì, giơ tay ôm Thiện nhi, chăm chú nhìn chốc lát, Thiện nhi lại không sợ người lạ, vặn vẹo nghịch ngợm trong lòng Lưu Triệt, bàn tay nhỏ bé túm tóc mai hắn chơi đùa.

Lưu Triệt vốn sắc mặt u lãnh cũng dần nhu hòa, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nó, chợt nghe Thiện nhi bì bõm nói, “Phụ thân…”

Mọi người đều kinh sợ nhưng Thiện nhi lại như được khích lệ mà non nớt gọi to hơn, “Phụ thân!”

Không quá to nhưng lại thu hút cảm xúc của mỗi người, ngay cả Lưu Triệt cũng hơi sửng sốt rồi bật cười hiền hậu, “Tiểu tử này không ngờ đã biết nói rồi.”

Vệ Tử Phu ôn nhu nói, “Thiện nhi thông minh lắm, mới vừa rồi còn gọi Lý Phu nhân là mẫu thân.”

Lưu Triệt ngẩng phắt đầu, cánh tay đang ôm đứa bé căng ra đoạn trả về cho Lưu Tử Ngu.

“Trẫm bận rộn cả ngày rồi, nhân mọi người tề tụ đông đủ thì cùng dùng bữa ở Tiêu Phòng Điện đi.”

“Vâng.” Cung nhân lĩnh mệnh, tản ra chuẩn bị.

“Cư nhi, con theo trẫm lại đây.”

Lưu Cư cung kính theo sau Lưu Triệt, hai người vẫn duy trì một khoảng cách.

“Đại quân chia làm hai ngả, vì sao trẫm phải phân ra Đại Quận và Định Tương, con nghĩ sao?” Phụ tử họ ngồi vào chỗ của mình, tiếng nói trầm thấp xuyên thấu qua mành che.

“Hai nơi này là cứ điểm trọng yếu nơi biên cảnh của Đại Hán ta, lại là giao giới giữa Hán – Hung.” Lưu Cư đáp.

“Nếu muốn con bài binh bố trận, con sẽ làm thế nào?” Lưu Triệt lại đặt câu hỏi.

Lưu Cư chần chờ chỉ chốc lát, “Nhi thần sẽ không phân công Phiêu Kỵ tướng quân.”

“Nguyên nhân?”

“Biên quan mấy năm liên tục giao chiến, dân chúng khổ sở không tả xiết, lưu dân tại bốn quận thuộc địa không được an cư, dân chúng lầm than, nhi thần thỉnh phụ hoàng đặt trọng tâm vào việc nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉnh đốn kế sách kinh tế cho dân chúng vì…”

Lưu Cư cảm xúc phập phồng, chỉ trích tai hại của việc phát động chiến tranh.

Choang, Lưu Triệt hất đổ nghiên mực trên bàn, mắng: “Theo như ngươi nói, Hung Nô chưa trừ diệt thì sao có thể bàn đến kế sinh nhai, chẳng lẽ muốn đợi cho người Hồ đánh vào Trường An, quân thần vẫn còn đang đóng cửa tĩnh dưỡng, án binh bất động!”

“Nhưng chiến tranh chỉ làm tăng thêm thuế má, tăng thêm gánh nặng cho người Hán, dù có thể đánh lui Hung Nô nhưng cũng đã đánh đổi mấy chục năm tích lũy của con dân Đại Hán, mất nhiều hơn được!”

Lưu Cư trái ngược hẳn với dáng vẻ ôn nhuận thường ngày mà đối chọi gay gắt với Lưu Triệt.

“Thân là thái tử Đại Hán, thiên tử tương lai mà lúc nào cũng nhu nhược nghĩ đến ngừng chiến lui binh.” Lưu Triệt tức giận trách cứ.

“Nhi thần không phải nhu nhược, trái lại, nhi thần đang suy nghĩ cho lê dân bá tánh.”

“Phụ hoàng ngươi còn chưa chết, lê dân bá tánh không phiền ngươi phải lo!”

Lưu Cư tự biết đã nói lời quá phận nên im lặng nhận sai, Vệ Tử Phu nghe ồn cũng toan mở lời khuyên giải.

Lưu Triệt chỉ vào Vệ Tử Phu cười lạnh nói, “Xem nàng đã dạy được thái tử tốt thế nào này, con không bằng cha, không ra thể thống gì!”

“Bệ hạ bớt giận, Cư nhi còn nhỏ, chưa thể hiểu hết bá nghiệp vĩ đại của người.” Vệ Tử Phu kéo Lưu Cư, tôi lẳng lặng đứng cạnh cửa, quan sát bọn họ tranh cãi.

Quan niệm chính trị của Lưu Triệt và Lưu Cư xung đột đã lâu, bốn chữ ‘con không bằng cha’ chính là nguyên do cho kết cục bi thảm ngày sau của Lưu Cư.

Đế vương cường thế như hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho thái tử chính tay mình nuôi nấng lại chỉ là một nho sinh không thích chiến tranh.

Cuộc chiến gia đình tan rã trong tức giận, thức ăn dâng lên, Lưu Triệt ngồi cạnh tôi, để Lưu Cư cùng Vệ Tử Phu ngồi một bên, không khí hết sức khó xử.

Tôi cũng không thèm để ý, tâm tư chỉ đặt vào Thiện nhi nên ăn mà chẳng biết mùi vị gì.

Lưu Tử Ngu cũng chỉ dùng chút ít rồi vào trong chăm sóc thằng bé.

“Nô tì đủ rồi, bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương từ từ dùng.” Tôi muốn được nhìn Thiện nhi thêm chút nữa nên định rời khỏi đó.

Ai ngờ Lưu Triệt phản ứng rất mạnh, buông đũa lạnh lùng nói, “Không cho phép!”

Tôi thấy hắn sắp sửa nổi nóng thì không dám phản bác lại, đành bình tĩnh ngồi xuống.

“Rảnh rỗi quan tâm đến con người khác thì chi bằng quan tâm đến bụng mình thì hơn.” Lưu Triệt nhấp một ngụm rượu, bất mãn nói.

Tôi cười lạnh, đoạt lấy chung rượu của Lưu Triệt, “Bụng nô tì thế nào bệ hạ chẳng biết rõ nhất còn gì, cần chi phải châm chọc như thế?”

“Ngay cả nàng cũng muốn nghịch ý trẫm?” Hắn nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi không nói được, mặc hắn bóp đau tay, đột nhiên tiếng khóc của Thiện nhi vang lên, tim tôi nhói đau, theo bản năng vùng tay ra.

Lưu Triệt buông tay, nổi giận đùng đùng hất tôi về phía trước, mất thăng bằng tôi ngã vào án.

Trán đau buốt, tê dại, chớp mắt tối đen không còn thấy được gì.

Tôi cử động người, hai tay ôm đầu, cơn giận của Lưu Triệt đã vơi hơn nửa, khẽ động nhưng không qua đỡ tôi.

Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống tay, từ trán theo khe hở lặng lẽ tràn xuống, màu máu đỏ thẫm qua mi tâm và mũi, nhỏ giọt trên đất.

“Mau truyền Thái y.” Lưu Triệt từ phẫn nộ chuyển sang lo lắng, vội vàng đỡ tay tôi, mày nhíu lại, “Có nặng lắm không?”

Tôi nhanh chóng xé một góc trung y bịt kín vết thương, “Nô tì xin được cáo lui trước, không tiện ở lại đây làm vướng mắt bệ hạ.”

Toàn thân lảo đảo, tôi liếc nhìn vào nội thất rồi ngẩng đầu bước đi, Lưu Triệt cũng đứng dậy, phủ lên trán tôi từ phía sau rồi nhấc bổng tôi ôm vào lòng trước mặt mọi người.

Vệ Tử Phu và Lưu Cư đều lẳng lặng nhìn tôi, các cung nhân cũng không dám lên tiếng.

“Thiếp bị thương ở trán chứ không phải ở chân, bệ hạ không cần phí sức.”

Lưu Triệt không cho phép tôi phản kháng, quay đầu nói, “Trẫm đưa Lý phu nhân hồi cung, Hoàng hậu từ từ dùng bữa.”

“Ở chỗ nô tì có thuốc rất tốt, chi bằng cứ để Lý phu nhân thoa trước.” Vệ Tử Phu sắp xếp.

Lưu Triệt cũng không dừng bước, “Không phiền Hoàng hậu lo lắng, nàng dốc lòng dạy dỗ thái tử cho tốt đi.”

“Bệ hạ!” Tiếng gọi của Vệ Tử Phu xa dần.

Tôi đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi quá đỗi nên cứ thế buông tay, từng giọt máu rớt xuống nhuốm đỏ cả mảng trước ngực.

“Trong lòng vẫn không quên được hắn?” Dựa vào nhuyễn tháp ở Y Lan Điện, Lưu Triệt cúi đầu nhìn tôi.

Cảm giác áp bách này lại như hai năm trước.

Tôi nghiêng người, “Dù sao cũng là hài tử của thiếp.”

“Không, từ ngày nàng tiến cung, nó đã không còn là nhi tử của nàng nữa.” Lưu Triệt tàn nhẫn nói, buộc tôi quay mặt lại.

Tôi nhìn hắn một lát, đột nhiên cảm thấy Lưu Triệt không còn là quân chủ suy nghĩ bất định trước kia nữa, tâm tình của hắn ngày càng dễ bị tôi nhìn thấu nhưng ở trước mặt hắn, tôi lại che đậy ngày càng thành thạo.

Tôi sẽ không làm hắn tức giận như trước nữa, dù không cam tâm, tôi cũng hiểu, câu nói cuối cùng trong một cuộc tranh chấp nhất định phải để hắn nói.

Trong hậu cung, có bức tường nào không có gió lùa, chuyện ở Tiêu Phòng Điện rồi sẽ nhanh chóng được lan truyền, cuối cùng sẽ là, Lý phu nhân mị hoặc quân chủ, xúi giục thái tử và bệ hạ phát sinh tranh chấp, nhiễu loạn hậu cung, gây họa cho triều chính.

Tin đồn nghe được tôi còn chẳng để trong lòng, chớ gì chuyện rõ ràng bịa đặt, mà cho dù có thì cũng làm sao?

Nhưng thế lực của thái tử trong triều không có ý định bỏ qua, chúng liên minh dâng tấu, thỉnh làm rõ sự tình.

Cuộc tranh đấu càng lúc càng nghiêm trọng, mũi nhọn nhanh chóng hướng về phía hai vị ca ca của tôi, Lý Duyên Niên vốn là dùng tài sắc phụng sự vua, thấu hiểu lòng người nhưng lại thiếu năng lực.

Còn Lý Quảng Lợi lại tài cán tầm thường, Lý thị chẳng mấy chốc đã trở thành tiêu điểm mâu thuẫn trên triều.

Mãi đến đêm đó, Lưu Triệt đặt những cuốn thẻ tre trước mặt tôi thì tôi mới bất giác kinh ngạc, nay đã không còn chỉ là việc của cá nhân tôi nữa, hậu cung cũng là chính trường, ở nơi này mỗi tấc biến hóa đều liên quan mật thiết đến cục diện chính trị.

“Hôm nay Thừa tướng đích thân dâng tấu, trẫm rất khó xử.” Lưu Triệt ngồi trước mặt tôi, đặt thẻ tre xuống, thở dài nói.

“Bệ hạ không cần cho nô tì xem, người quyết định thế nào cũng được, Vĩnh Hạng hoặc trưởng tôn, nhưng phải xử lý công bằng.”

“Trẫm sẽ không bao giờ để nàng rời xa dù chỉ nửa bước,” hắn dịu dàng ôm tôi vào lòng, “nhưng phải để nhị ca nàng chịu thiệt thòi một thời gian.”

“Hắn mặc dù không phải kỳ tài nhưng cũng an phận thủ thường, bệ hạ không thể tùy tiện viện một tội danh gán cho hắn được.” Tôi ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên tôi lên tiếng vì Lý Quảng Lợi.

Lúc này đây, trong mắt tôi, hắn dù ngu dốt, lại làm người khác khó chịu nhưng cũng chưa phạm phải sai lầm gì.

Còn Vệ Tử Phu trăm phương ngàn kế, tôi sẽ không để nàng mãn nguyện.

“Nàng đừng nghĩ lung tung, tất cả cứ giao cho trẫm, trẫm sẽ không để nàng phải chịu uất ức, chỉ là tạm thời thôi, đại quân đang chinh chiến, không thể rối loạn quân tâm.” Lưu Triệt trấn an nói.

“Thiếp chỉ còn hai người thân nhất đó.” Tôi ra vẻ bi thương than thở, trong lòng lại lặng như mặt gương.

Lưu Triệt hiếm khi thấy tôi bày ra tư thái yếu đuối nên càng cảm thấy hổ thẹn mà thầm dung túng tôi gấp bội.