Đại Hán Phi Ca

Chương 58: Ngoại thích




“Nếu phu nhân đã không khỏe trong người, nô tì không tiện quấy rầy nữa.” Tôi thật không muốn tiếp tục tung hứng với nàng.

Hắn cũng đứng lên cùng tôi, ôm eo tôi từ sau, “Bệ hạ…”

Cúi đầu thấy hắn đang sờ soạng, “Đai lưng của ái phi sắp tuột rồi.”

Tôi lúng túng xoa gò má đã nóng lên.

Doãn phu nhân bỗng gọi tôi lại, quyến rũ nói, “Cống phẩm Tây Vực quả nhiên kì hiệu, vết sẹo trên mặt Lý mỹ nhân đã gần khỏi rồi, quả là khuynh quốc khuynh thành.”

Lưu Triệt ngay cả chuyện Ngọc Hoa cao cũng nói cho nàng? Tôi ngượng ngùng cười trừ, “Nô tì cáo lui.”

“Trên người Lý mỹ nhân có mùi thơm rất dễ ngửi.” Nàng còn bổ sung một câu.

“Nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng lộn xộn.” Tiếp sau là lời nói thân thiết của Lưu Triệt.

Ra khỏi Minh Hoa Điện, tôi có chút hờn dỗi khó hiểu, lại chút thất vọng mơ hồ, nhìn nàng có vẻ không giống đang giả vờ, huống hồ chuyện Lưu Triệt mỗi ngày đều đến chỗ nàng hẳn không thể là giả.

Trên đường về Y Lan Điện tôi lại gặp Vệ Thanh đang tuần tra ngoài Tuyên Thất Điện, đứng đầu đội ngũ phía sau hắn là Hàn Bác.

Ánh mắt sáng quắc vẫn dõi theo tôi, tôi làm như không thấy, chỉ khách sáo chào một tiếng.

Vốn định hỏi về thương thế Hoắc Khứ Bệnh nhưng hắn lại cung kính đứng đó chắn đường đi của tôi, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn mà lại nhớ tới một Vệ Thanh vui vẻ chơi đá cầu lúc ở quân doanh.

Tất cả đều đã không thể cứu vãn, không thể quay đầu được nữa rồi.

Tôi bình ổn cảm xúc, âm thầm vạch ra giới hạn.

“Lý mỹ nhân.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng phá vỡ cục diện ngượng ngùng này, tôi quay đầu thấy Trịnh mỹ nhân đang đi tới, mắt xẹt qua tôi rồi dừng lại ở phía sau.

“Bái kiến Trịnh mỹ nhân.” Vệ Thanh nghiêm cẩn kính trọng.

“Đại tướng quân hồi cung khi nào, tiền tuyến đại thắng, tướng quân vẫn luôn dũng mãnh phi thường.” Trịnh mỹ nhân mỉm cười thong thả đến trước Vệ Thanh, tay nàng giơ lên, tôi thấy nàng nhẹ nhàng đặt tay lên tay Vệ Thanh.

“Vi thần không dám.” Hắn cứng ngắc đứng đó, dây mũ bay bay trong gió.

Tạm biệt Vệ Thanh, tôi cùng Trịnh mỹ nhân tản bộ trong ngự hoa viên, nàng dường như còn đang chìm trong suy nghĩ nên hơi thất thần.

“Lý mỹ nhân trước kia ở Bình Dương phủ sao?” Nàng đột nhiên hỏi.

“Vâng.” Tôi cho tay vào tay áo, khẽ gật.

“Vậy muội thường xuyên gặp đại tướng quân rồi.” Nàng ngập ngừng.

“Có gặp, Vệ Thanh là người tốt.” Tôi bật nói.

Nàng quay đầu đi chỗ khác nhưng tôi lại thấy không khí bất ổn, thái độ của Trịnh mỹ nhân khác thường, cho đến khi về tới Y Lan Điện, chúng tôi cũng không nói năng gì nữa.

Buổi chiều tới Thừa Minh Điện thì nơi đây đặc biệt im ắng, cửa Kỳ Lân Các mở toang, tôi dừng một chút rồi để Trần Lộc chờ bên ngoài, bản thân thì thong thả đi vào.

Qua các giá sách được sắp gọn gàng, ngón trỏ lướt qua từng cuốn thẻ tre, phát ra tiếng vang nhỏ, trên tấm bản đồ da dê chi chít các ký hiệu, tôi chú mắt vào Hà Tây, mãi mới hồi thần, dịu dàng chạm nhẹ như có thể được gần chàng thêm một chút, dù chỉ một chút.

Mang theo bão cát thổi tung nỗi tịch liêu vắng vẻ, làm sống dậy những năm tháng xanh tươi, chàng đang mỉm cười với tôi bên ngoài bức mành, nắng vàng phá tan màn đêm ôm ấp nỗi nhớ nhung không thể quên.

Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, có tiếng bước chân dội đến, tôi quay phắt lại.

“Trẫm đưa người tới cho nàng gặp đây, vui không?” Lưu Triệt một thân trường bào đỏ sậm cất bước vào mang theo một trận gió nhẹ.

Tôi nhìn theo, một nam tử bước ra từ sau lưng hắn, hành lễ cười nhìn tôi. Người này vóc dáng không cao, hơi cường tráng, mặc áo bố dài màu vàng đất để lộ một khuôn mặt cực kỳ bình thường.

Lưu Triệt đi qua tôi, ngồi xuống tháp, đôi mắt thâm sâu đang đợi câu trả lời hài lòng của tôi.

Tôi vẫn còn đang sững người, đây là ai? Tôi khách sáo cười nhưng lại dùng ánh mắt hỏi Lưu Triệt.

Hắn hiển nhiên cũng giật mình, mày nhíu lại, đúng lúc này, nam tử áo vàng lên tiếng trước, “Tiểu muội, nhờ ân điển của bệ hạ ta mới có thể tiến cung gặp muội.”

Tôi nghẹn họng, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chẳng lẽ hắn chính là Lý Quảng Lợi? Nhưng dáng vẻ này chẳng giống tôi chút nào.

“Nhị ca, nhiều năm không gặp, huynh sống bên ngoài thế nào?” Tôi ngay lập tức vươn tay đỡ hắn, may là câu hỏi đã lên đến miệng nhưng chưa kịp thốt ra.

“Các ngươi là huynh muội nhiều năm không gặp sao?” Lưu Triệt nheo mắt nói.

“Thần may mắn sống ở nhà Trang đại nhân.” Lý Quảng Lợi thật thà thừa nhận.

Một nam tử trung thực là thế mà cũng muốn tranh quyền đoạt lợi, mưu toan tranh cao thấp với Vệ – Hoắc, thật không tự lượng sức.

Tôi ra vẻ thân thiết hỏi han, Lưu Triệt lại vô thức ôm eo tôi kiên nhẫn lắng nghe.

Hóa ra hôm đó sau khi nói với tôi chuyện phong chức, Lưu Triệt đã bắt đầu tiến hành, nay Lý Quảng Lợi đã là Hữu kinh phụ Đô Úy, chưởng quản chức vị quan trọng ở kinh thành, phẩm cấp mặc dù không cao nhưng quyền lực lại không nhỏ.

Ban thưởng ba tòa trạch viện, ruộng tốt ngàn mẫu, phong làm Phái An Hầu.

“Bệ hạ, thứ cho nô tì không thể thụ phong!” Tôi vội quỳ rạp xuống.

Lý Quảng Lợi bị hành động của tôi làm giật mình, cũng hành lễ theo.

“Ái phi có ý gì?” Lưu Triệt sầm mặt xuống.

“Vô công bất thụ lộc, nô tì thay huynh trưởng cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Tôi kiên quyết cúi đầu.

Cả căn phòng không một tiếng động, tôi ngẩng đầu thản nhiên nhìn lại hắn.

Thật lâu sau, trong khi chúng tôi vẫn đang chằm chằm nhìn nhau, Lưu Triệt như nghĩ tới điều gì đó, bỗng bật cười rồi nâng tôi dậy, nắm lấy bàn tay trong tay áo tôi, nói, “Trẫm sẽ không để cho ái phi khó xử, tạm không phong hầu, thu hồi ruộng đất.”

Hắn lại quay nói với Lý Quảng Lợi, “Đợi khi Lý khanh có công sẽ luận công ban thưởng.”

“Thần xin tận hết khả năng, báo ơn tri ngộ của bệ hạ.”

Lúc gần đi, Lưu Triệt cho phép tôi tiễn hắn tới Kim Mã Môn, tách khỏi người hầu, tôi khẽ gọi một tiếng, “Nhị ca.”

Hắn sắc mặt nhu hòa nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi vốn đang bất an chợt dịu lòng lại, dù thế nào hắn cũng là người thân cùng huyết mạch với tôi, cũng giống như đại ca, dù không muốn nhưng sợi dây thân tình này tôi không gạt bỏ được.

“Là đại ca an bài sao?” Tôi dỡ xuống lớp ngụy trang.

“Tiểu muội, bệ hạ rất sủng ái muội, vi huynh nhìn ra được. Bằng không chỉ dựa vào thủ đoạn của đại ca thì không thể có được ưu đãi thế này.”

“Nhị ca, muội muốn huynh cam đoan một chuyện.” Tôi dừng bước, đai lưng phất phơ.

“Chuyện gì?” Hắn cười.

Giữa bóng lá loang loáng, khuôn mặt nam tử hàm hậu trước mặt lại khiến tôi sinh ra nỗi bi thương.

“Dù sau này bệ hạ có hậu đãi thế nào cũng tuyệt đối không được trầm mê trong quyền lực, không được ỷ sủng mà kiêu.”

“Vi huynh hiểu.”

“Không, huynh không hiểu, bệ hạ cần Lý thị, mà muội lại đúng đối tượng người chọn, liên quan đến việc cân bằng ích lợi huynh hẳn biết rõ. Trong triều đều không thiếu người, vì sao phải ban cho huynh chức vị quan trọng? Đừng để quyền quý làm lu mờ lý trí.”

“Tiểu muội, Vệ thị cũng không phải nhờ hoàng hậu mà cả họ được nhờ đó sao?” Hắn tranh luận.

Tôi lạnh mặt, nghiêm nghị nói, “Hôm nay quyền khuynh vua tôi, ngày sau khó tránh thảm họa! Không biết chừng mực, sớm muộn gì cũng chỉ có cái chết!”

Hắn bị tôi giáo huấn có vẻ không phục, không nói năng gì.

“Huống hồ huynh thấy việc của Vệ – Hoắc huynh có khả năng đảm đương?” Tôi nhấn mạnh.

“Không thử sao biết không thể?” Hắn phất tay áo.

“Nhị ca, chúng ta là huynh muội, muội mới nói những lời này, huynh ghét muội cũng được nhưng chỉ cần nhớ rõ lời muội nói, huynh tự bảo trọng.” Tôi rời đi.

“Tiểu muội, nhị ca hiểu.” Hắn thở dài phía sau nhưng tôi không hề quay đầu.

Nếu đã được định trước, chúng tôi chỉ có thể đi tiếp, đi đến khi không còn đường lui nữa. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy những người yêu thương của tôi bước trên con đường không thể quay đầu.

Trên đời này đầy những cám dỗ nhưng cũng chỉ mong manh như ảo ảnh.

Như sương mai, như ánh chớp.

Nguyên Thú năm thứ hai, đại chiến Hà Tây thắng lợi sau một tháng, Hán quân tiếp tục phát động đại chiến Hà Tây lần thứ hai, không nghỉ ngơi để tiến đánh quân Hung Nô chưa chuẩn bị.

Tuy nói giặc cùng đường chớ đuổi, nhưng nay xem ra, Lưu Triệt đã quyết tâm muốn một lưới bắt hết, không chừa cho Hung Nô đường lui, Hà Tây đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Hoắc Khứ Bệnh cùng Công Tôn Ngao dẫn mấy vạn kỵ binh, xuất mã chia làm hai đường tiến công tàn quân Hung Nô phía bắc Hà Tây.

Phi Tướng quân Lý Quảng cùng Vệ Úy Trương Khiên dẫn quân kiềm chế binh lực Tả Hiền Vương. Lý Quảng chí lớn không suy, dù năm mươi tuổi vẫn tự mình dẫn bốn ngàn kỵ tinh nhuệ làm quân tiên phong, Trương Khiên thống lĩnh vạn kỵ trợ giúp phía sau cùng Hoắc Khứ Bệnh tạo thành thế gọng kiềm bao vây hai mặt.

Hoắc Khứ Bệnh vượt sông Hoàng Hà, vòng qua Diên Trạch, lại qua Tây Nam, theo mép nước nông tiến vào thành Tiểu Nguyệt, sau khi điều chỉnh lại tiếp tục thẳng tiến Kỳ Liên Sơn, đại phá Tù Đồ Vương.

Đại chiến Hà Tây lần thứ hai, cánh quân mũi nhọn của Vệ Thanh vẫn chưa tham gia, biết tiến biết thoái, hiểu rõ thánh ý, không hổ là hiền tướng.

Trong đầu tôi là hình ảnh Hoắc Khứ Bệnh giáp trụ sáng loáng đại phá Kỳ Liên Sơn.

Suối Ánh Nguyệt nhất định là một nơi vô cùng đẹp đẽ, tôi từng ảo tưởng, chờ chàng khải hoàn trở về sẽ cùng chàng ẩn cư ở đó, không màng đến thế tục phân tranh, có lẽ lịch sử có thể thay đổi.

Nào ai ngờ từ biệt đêm ấy lại thành vĩnh viễn đau thương. Nửa năm qua, dù đau dù hận nhưng chưa từng hối tiếc, tôi không biết mình có thể đi bao xa trên con đường này, có lẽ sẽ mau chóng chấm dứt.

Ai từng cùng ai, có còn nhớ được mặt người? Thề non hẹn biển dài đằng đẵng, hoa nở hoa tàn chỉ trong một cái chớp mắt.

“Mỹ nhân, Chiêu Dương công chúa cầu kiến.”

Tôi buông cuốn sách trong tay xuống, lời Nam Lăng còn chưa dứt, một bóng người yêu kiều nhập điện.

“Thần nữ không mời mà tới, mong rằng Lý mỹ nhân không phiền.” Lưu Tử Ngu nhún gối cúi đầu.

Y Lan Điện hiếm khi có người ngoài đặt chân tới nhưng nữ tử có duyên gặp mặt một lần này lại không làm tôi thấy khó chịu

“Không cần đa lễ.” Tôi dẫn nàng ngồi xuống.

“Hóa ra đây chính là Y Lan Điện, chả trách bệ hạ lại cho người ở đây.” Nàng nhìn quanh bốn phía rồi cười.

“Chiêu Dương công chúa đang ở tại đâu? Phụ vương ngươi có trong cung chứ?”

“Tạm ở biệt quán, lần này vào kinh, nhất định phải du ngoạn thỏa thích, Trường An phồn hoa như vậy thần nữ không về sớm được đâu.” Nàng cầm cuốn Kinh Thi mở ra.

Tôi cười khẽ, nàng bỗng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi, đồng tử đen lúng liếng sinh động đến bức người.

“Tử Ngu tuy chỉ gặp người có một lần nhưng lại thấy người không giống những người khác, trong cung buồn chán thần nữ có quấy rầy người không?”

“Chỗ ta lạnh lẽo, chỉ sợ ngươi không quen.”

“Thanh tịch đẹp đẽ, lại tao nhã như người vậy, Lý mỹ nhân tỷ tỷ.” Nàng ngọt ngào gọi.

Chiêu Dương công chúa tuổi còn nhỏ, tính cách hoạt bát, không ngừng hỏi han cái này cái nọ, mắt đen da trắng thật làm người ta phải yêu mến.

Suốt cả buổi chiều, tôi nói còn nhiều hơn nửa năm qua, tính cách hợp nhau nên cũng dễ nói chuyện.

“Nha đầu kia hóa ra ở đây.” Lưu Triệt thong dong nhập điện, Lưu Tử Ngu vội vàng đứng dậy nghênh đón.

“Thần thích Lý mỹ nhân tỷ tỷ, bệ hạ cho thần đến Y Lan Điện thường xuyên được không?”

“Nếu luận về bối phận, trẫm là hoàng thúc của ngươi, ngươi lại gọi nàng là tỷ tỷ, đáng phạt!” Lưu Triệt ra vẻ tức giận.

“Vậy phạt thần ở lại Vị Ương Cung mấy ngày đi.”

“Có mệt không?” Lưu Triệt ôm tôi, con ngươi sáng như trăng.

“Có Chiêu Dương công chúa làm bạn, nô tì cảm thấy rất thú vị.”

Tay hắn vẫn nhẹ nhàng vỗ về nghịch tóc tôi, “Vậy cho ngươi ở thêm mấy ngày.”

“Lý mỹ nhân tỷ tỷ, bệ hạ vẫn thương tỷ nhất.” Lưu Tử Ngu cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nét mặt hiện rõ ý cười.

“Hai người sao lại cứ chọc nhau, thiếp muốn dùng bữa rồi.” Tôi cười nói.

“Mỹ nhân của trẫm đã lên tiếng, sao có thể không theo? Truyền lệnh.”

Bữa tối hôm đó chấm dứt trong tiếng cười hoà thuận vui vẻ, Lưu Triệt rất cao hứng, trước khi đi ngủ còn muốn tôi đàn thêm hai khúc, ánh trăng sáng tỏ phủ xuống một sự im lặng hiếm có.

“Chiêu Dương công chúa tính tình chân thật khó gặp.” Giữa tiếng đàn, Lưu Triệt chậm rãi nói.

Bàn tay đang đàn của tôi dừng lại, nhớ tới thái độ của nàng đối Lưu Triệt, tôi khẽ trả lời, “Chi bằng để ở nàng ở lại Vị Ương Cung lâu thêm chút nữa, thiếp cũng có người bầu bạn.”

“Có trẫm ở đây, không cần thêm người ngoài.”

“Vậy hay là bệ hạ hãy phong cho nàng một tước vị, Chiêu Dương công chúa tướng mạo mỹ…”

Lưu Triệt giật phắt bàn tay đang đánh đàn của tôi, “Ngoài thân phận thân quyến, trẫm không muốn gì ở nàng, không cần ái phi nhọc công sắp xếp!”

“Thiếp vì lo lắng cho nàng thôi, bệ hạ đừng hiểu nhầm.”

“Trong lòng nha đầu kia sợ là đã có chủ ý, nhưng còn nàng,” Hắn kéo tôi vào lòng, ngón tay vuốt ve quanh đường viền khuôn mặt tôi, “chẳng lúc nào khiến trẫm bớt lo.”