Đại Giới – Ái Nô

Chương 8




Harry ôm lấy Snape, người giờ chỉ cần tựa vào ngực anh là sẽ an tĩnh lại. Anh nhắm mắt, dựa vào lưng ghế rộng, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát. Mấy tiếng khổ sở ở bệnh viện Thánh Mungo còn mệt hơn cả ba ngày liên tiếp anh truy đuổi lũ Tử Thần Thực Tử. Tất cả cũng chỉ bởi vì anh cứ nghĩ sau vài lần tiếp xúc, Snape sẽ quen với sự tiếp cận của bác sĩ nên không ôm hắn để trị liệu! Con người vẫn luôn tràn ngập bất an này bắt đầu cực kỳ không phối hợp với bác sỹ. Tuy không giãy giụa mạnh mẽ nhưng đủ để làm bác sĩ phiền toái, mà Harry càng tốn nhiều thời gian hơn mấy lần trước để trấn an hắn!

Snape vẫn nhìn Harry, thấy anh thả lỏng động tác liền chớp chớp mắt, dùng tay phải không cố định thạch cao kéo kéo tay áo anh. Không được đáp lại, liền giống như cố gắng nghĩ ngợi, sau đó Snape do dự, nơm nớp lo sợ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Harry. Lúc thấy người đang nhắm mắt nâng cánh tay lên liền cứng người muốn rời đi, nhưng khi tay anh dừng lại sau lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt, lại chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ từ nhắm mắt.

Ánh sáng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người đang ngủ say, kéo dài bóng trên sàn nhà, yên bình mà ấm áp.

Ngủ được khoảng hai giờ, Harry tỉnh lại, hơi hơi giật giật cánh tay và bả vai hơi tê liệt. Tuy rằng hiện tại Snape rất nhẹ nhưng dù sao hắn cũng vẫn có khung xương của một người đàn ông trưởng thành, có sức nặng đáng kể, vẫn khiến anh dù có thân thể cường tráng vẫn thấy mỏi mệt.

Mỉm cười với đôi mắt vừa chậm rãi mở, sự mơ hồ trong nháy mắt loang một tia hoảng sợ, Harry dịu giọng, “Sáng sớm, Severus!” Sau đó ôm Snape đứng dậy, thả hắn ngồi xuống ghế, tận lận duỗi chân duỗi tay. Tiếng vang răng rắc phát ra từ khớp xương khiến anh thở dài thỏa mãn ~

Anh xoay người muốn đi vào bếp, muốn chuẩn bị ít đồ ăn cho Snape, đi vài bước, chợt nhớ ra mấy tiếng trước, người bạn quý tộc của anh vừa ràng buộc cho họ một gia tinh, liền đập tay vang lên một tiếng, kêu gọi, “Mimi!”

Gia tinh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Harry, cúi đầu, “Mimi chờ chủ nhân phân phó!” Sung sướng cười cười, Harry bảo Mimi làm ít đồ ăn cho Snape, sau đó cẩn thận dặn dò các loại công việc. Sau khi chắc chắn gia tinh đã nhớ hết, nghĩ ngợi đôi chút, bảo tiểu quản gia mới nhậm chức của mình chuẩn bị một ít điểm tâm và hồng trà.

Sự tình đã bị lộ ra ngoài, hơn nữa Sirius và Draco đều đã biết, nếu vậy, cũng đã tới lúc thông báo cho một số người cũng quan tâm tới Snape. Trước khi tới lúc họ bắt buộc phải đối mặt với giới truyền thông, anh phải vì Snape, cũng là vì mình, tìm được càng nhiều sự hỗ trợ càng tốt. Trời biết cái kiểu đưa tin loạn thất bát tao này sẽ khiến những phù thủy bình thường hiểu nhầm tới mức nào…

Thấy Mimi đã tiếp nhận nhiệm vụ và chuẩn bị rời đi, Harry ra hiệu cho nó đến gần Snape. Anh phải làm cho người đàn ông tựa hồ ngay cả một cái hắt xì hơi cũng đủ dọa sợ này nhận thức thành viên mới rtong gia đình. Cúi người, Harry vuốt mái tóc dài của Snape. Anh phát hiện hắn thích anh làm nhu vậy, mỗi khi anh làm như vậy, Snape sẽ hơi hơi nheo mắt lại, tuy không có nhiều biểu cảm nhưng rõ ràng thả lỏng. “Severus, đây là Mimi, gia tinh nhà mình nuôi. Nó sẽ giúp chúng ta làm rất nhiều việc, hơn nữa sẽ không làm hại thầy, cho nên thầy không cần sợ nó ~ được không?”

Mimi hiển nhiên được nhà Malfoy huấn luyện rất tốt, nó cúi đầu thật sâu. “Mimi ra mắt chủ nhân Severus, Mimi sẽ chăm sóc chủ nhân và chủ nhân Severus kỹ càng!” Sau đó kích động không thôi biến mất. Nó nhớ rất rõ, chủ nhân bảo nó không được hét toáng, không được đập tường, không được làm ra động tác hay âm thanh gì lớn quanh Severus, như vậy, chủ nhân Severus sẽ hoảng sợ!

Như thể không hiểu vì sao sinh vật kỳ quái lại kích động như vậy, Snape có chút khẩn trương bắt lấy góc áo Harry, trân trân nhìn gia tinh biến mất trước mặt mình.

Vừa lòng thở dài, Harry đã thấy yên tâm. Phản ứng của Snape cũng không tệ lắm, không phát run, không mở to hai mắt tràn đầy sợ hãi nhìn anh. Anh nhẹ nhàng kéo xuống bàn tay đang nắm góc áo mình, vỗ vỗ. “Tốt lắm, Severus, thầy cứ ngồi ở trong này, tắm nắng một chút, hôm nay thời tiết không tồi ~ tôi ở trước lò sưởi đối diện, định liên lạc với mấy người bạn, ừ, chốc nữa chúng ta sẽ có vài người khách. Nhớ kỹ đấy, bọn họ là bạn của tôi, cũng là bạn của thầy,  sẽ không làm hại thầy, hiểu chưa?”

Nhìn Snape ngoan ngoãn buông tay ra, ngồi yên ở trên nghế, Harry kéo lại áo ngủ có chút sổ ra trên người hắn, đồng thời nới lỏng dây treo cánh tay, xoay người hướng về phía lò sưởi.

Nối thông tới phòng làm việc của hiệu trưởng Hogwarts, Harry thấy gương mặt McGonagall xuất hiện trong lửa đỏ. “Chào buổi chiều, cô Minerva!” McGonagall chớp chớp mắt, dường như rất cao hứng. “Chào buổi chiều, Harry, đã lâu không gặp, xem ra tinh thần em không tồi?”

“Vâng, coi như vì Merlin, đừng trêu chọc em nữa, cô Minerva, giờ em mới phát hiện ra rằng cô có tài nói giỡn thiên phú…” Harry thở dài sườn sượt, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy Snape vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia quan sát anh như trước mới yên tâm. “Đừng nói với em cô không có đọc mấy tờ nhật báo và tuần san phép thuật! Trang đầu tất cả đều liên quan tới chuyện của em và – thầy Severus!”

Giật thót mình, McGonagall thốt lên, “Merlin! Harry, đó là sự thật??? Chuyện Severus còn sống?!”

Harry gật đầu. “Đúng vậy, cô Minerva, thầy còn sống, chỉ là, em không xác định… thầy sẽ thích bộ dạng hiện tại của mình…”

McGonagall vội vã cắt lời Harry, “Ấy, trước tiên đừng huyên thuyên nhiều như vậy, tránh ra, Harry, giờ cô qua ngay đây. A, không, cô gọi cả cô Poppy và những người khác nữa!” Sau đó, gương mặt McGonagall bắt đầu mơ hồ biến mất.

“Từ từ, cô Minerva, em còn muốn cho cô biết một việc!” Rất kịp thời, Harry gọi lại McGonagall trước khi nữ hiệu trưởng đang quá mức kích động này kịp cắt đứt liên hệ. Anh căn dặn bà một số điều cần chú ý, sau đó yên lặng nhìn cô giáo cũ của mình mang vẻ mặt chua xót cắt đứt liên lạc.

Không lâu sau, chỉ cách khoảng mười phút, ngay lúc Harry vừa đặt Snape ngồi trên ghế sa lông và Mimi bưng lên đồ ăn, điểm tâm và nước trà cho họ, từ lò sưởi của anh lục tục bước ra một vài người, McGonagall, Pomfrey, Flitwick cùng với Sprout, thậm chí McGonagall còn mang đến cả một bức họa mà Harry từng thấy ở phòng làm việc của hiệu trưởng, cũng thường xuyên tán chuyện cùng, bức họa của Albus Dumbledore.

Run run khóe miệng, Harry âm thầm cảm thấy may mắn rằng nữ hiệu trưởng không mang theo cả Hội Phượng Hoàng ập vào căn phòng nhỏ này của anh. Anh đỡ lấy Snape, người đang muốn nhích lại gần mình, bắt đầu run lên vì thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện. Sau khi hạ giọng trấn an hắn, Harry mới tiếp đón nhóm giáo sư vừa ra khỏi lò sưởi và đang nhìn họ ngẩn người. “Chào buổi chiều, cô Minerva, bà Poppy, thầy Flitwick, cả giáo sư Pomona nữa! Mời tới đây ngồi, thật xin lỗi, em không thể ra đón mọi người được!”

Lắc đầu tỏ vẻ không phật ý, McGonagall dẫn những người rõ ràng đã được căn dặn, gắng hết sức không làm động tác gì lớn trong khi chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế sa lông quanh Harry và Snape.

Harry cười với Dumbledore hiện ra trong bức ảnh McGonagall vừa đặt xuống, cũng mời nhóm giáo sư trà bánh trước, “Chào buổi chiều, thầy Albus. A, thật xin lỗi, mọi người dùng trước vài thứ này vậy, những thứ này đều là do gia tinh Mimi Draco để lại cho em làm đấy, tay nghề rất tốt. Thứ lỗi cho em trước tiên phải cho thầy Severus ăn chút ít đã, sau đó chúng ta có thể nói chuyện!”

Mấy người McGonagall liếc mắt nhìn nhau, sau đó chằm chằm nhìn con người đang tỏ ra cực độ sợ hãi, thậm chí còn gắt gao cầm lấy góc áo Harry như muốn được an ủi, giáo sư ma dược trước đây của họ – Severus Snape. McGonagall gật đầu, tỏ vẻ không phật ý. “Không sao, Harry, em cứ làm việc của em, bọn cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Em không biết đâu, vừa rồi vẫn là thời gian trong giờ học, bọn cô không thể không dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp công việc!”

Cảm kích mỉm cười với các giáo sư, Harry bưng đồ ăn của Snape lên, ngâm một ít vụn bánh mỳ vào súp kem nấm thơm phưng phức. Gia tinh thậm chí còn đem nghiền nấm thành bột phấn tới mức nhìn không còn ra hìnhdạng gì. Anh hài lòng ngồi xuống, đưa thìa lên bên miệng Snape, lại kinh ngạc phát hiện, hắn vì cực độ khẩn trương và sợ hãi mà gắt gao mím môi.

Không biết làm sao, xấu hổ cười cười với mấy người McGonagall vẫn đang uống trà quan sát họ, Harry buông bát và thìa xuống, ôm con người đang căng thẳng run rẩy kia vào lòng, Merlin, anh đột nhiên có cảm giác ánh mắt của mấy người McGonagall trở nên quỷ dị, hơn nữa còn sắc như dao!

McGonagall và nhóm giáo sư, thậm chí cả Dumbledore trong bức họa đều mang biểu cảm như thấy Merlin thoát y khiêu vũ mà nhìn Harry ôm người đàn ông mà trong ấn tượng của họ luôn kiên cường, mạnh mẽ, không chịu khuất phục, rồi từng thìa từng thìa cẩn thận dỗ ăn cơm, mà hắn cứ như vậy ngoan ngoãn phối hợp há mồm, ánh mắt vẫn gắt gao chằm chằm nhìn Harry, thật giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn!

Chẳng qua, biểu tình kinh ngạc rơi rụng hết sau khi Snape vì bị Harry ôm lấy mà lộ ra cánh tay, hai bàn tay và đùi. Ai cũng cảm thấy khiếp sợ và khổ sở, đuôi tóc đen bị Harry vắt sang một bên, không hề che dấu vết thương dữ tợn trên cổ, mà những ngón tay cơ hồ trụi lủi không móng, cùng thạch cao trên cánh tay và trên đùi hiển nhiên đã cho họ biết, con người này từng chịu đau khổ. Thậm chí các giáo sư đều tin rằng bên dưới áo ngủ thật dày và thật kín, lại càng có nhiều dấu vết khiến người ta phẫn nộ và thương tiếc.

Chờ tới lúc Harry buông bát không xuống và nhẹ nhàng nựng người trong lòng mình xuống ngồi bên cạnh, Dumbledore trong bức họa mới nhẹ nhàng mở miệng, “Harry, nói cho chúng ta biết, Severus —— đứa nhỏ của ta sao lại biến thành cái dạng này, chúng ta đều nghĩ rằng…” Lão phù thủy cơ trí cho dù chẳng còn linh hồn vẫn mẫn tuệ như trước, liền biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện với Snape.

Harry để mặc tay Snape bắt lấy góc áo mình, nâng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, chua xót nhìn người bên cạnh mình rốt cuộc đã hoàn toàn trở lại bình tĩnh. “Thầy Albus, em nghĩ nếu thầy Severus thanh tỉnh, hẳn thầy thà chết đi cũng không muốn biến thành bộ dạng này…”

… Thời gian chậm rãi trôi qua, một giờ sau, nghe xong Harry dùng hết khả năng tường thuật lại mọi chuyện, lại thấy ấn ký trên người anh và Snape, các giáo sư đều rơi vào trầm mặc. Họ không tưởng tượng nổi những chuyện Snape đã trải qua phải đến mức nào, mới có thể khiến người chiến sĩ dũng cảm, kiêu ngạo, cường đại, hơn nữa vô cùng kiên nhẫn trở của họ thành đứa nhỏ trước mặt, một đứa nhỏ tựa hồ mất đi linh hồn, nhất cử nhất động đều mang theo bất an, chỉ biết dựa vào Harry tìm kiếm sự ấm áp.

Pomfrey và giáo sư Sprout đã khóc không thành tiếng, giáo sư Flitwick mang bộ dáng sắp té xỉu, chẳng qua là sau khi hắn phát tiết xong lửa giận, quanh thân hình có thể nói là ‘nhỏ xinh’ mơ hồ dao động pháp lực, không giống với dáng người thoạt nhìn vô hại của hắn.

Khóe mắt McGonagall ươn ướt, mà Dumbledore trong bức họa đau thương nhìn chiến sĩ dũng cảm của cụ, đứa nhỏ đã trả giá tất cả – kể cả sự tôn nghiêm. “Ôi, Merlin! Severus…”

Không khí trở nên trầm trọng, sau đó, Pomfrey đứng lên, nhìn Harry thỉnh cầu, “Harry, tôi biết bác sĩ của bệnh viện Thánh Mungo cực kỳ có trách nhiệm, y thuật cũng cao siêu, nhưng tôi nghĩ…”

Gật đầu, Harry không nghĩ sẽ cự tuyệt yêu cầu đến từ tình yêu thương vô hạn của thầy thuốc này, “Có thể chứ, bà Poppy, nhưng chúng ta sẽ phải từ từ…”

Thong thả và cẩn thận, Pomfrey lại gần Snape đang được Harry ôm vào trong lòng. Nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ nhìn mình, bà thậm chí muốn dừng động tác, chẳng qua nhờ sự kiên trì tiếp sức, cuối cùng cũng đi tới người bắt đầu rúm lại, muốn hoàn toàn trốn vào ngực Harry.

Không dám tới gần hơn, Pomfrey lấy đũa thần ra, sau đó, vô số phép kiểm tra dừng trên người Snape. Càng có kết quả, sắc mặt bà càng khó coi, tới cuối cùng, bà thậm chí không thể không cố gắng ngừng hô hấp để áp chế thôi thúc muốn rít gào.