Đại Giới – Ái Nô

Chương 7




Hít một ngụm sâu, Sirius muốn ngăn cản quyết định không hề làm hắn thấy cao hứng của Harry, “Harry, con…” Phiền não, Harry cào cào tóc. “Rồi! Chú Sirius, cứ như vậy đi! Con đã rối lắm rồi! Hơn nữa, là nếu! Nếu thôi mà! Không cần nói gì thêm!”

Remus vẫn giữ im lặng, giờ kéo kéo ống tay áo Sirius, không cho hắn nói tiếp. “Được rồi, Sirius, Harry đã là một người trưởng thành rồi, nó có quyền quyết định điều mình muốn làm!”

Cảm kích thoáng nhìn người sói ngăn lại những gì Sirius định nói, những lời chắc chắn sẽ khiến anh càng cảm thấy rối rắm bất đắc dĩ, Harry lại nhìn cha đỡ đầu của mình, cất lời, giọng mang theo sự thành khẩn và áy náy, “… Chú Sirius, thầy Sna… Severus biến thành như vậy, đều là con… Không cần nhắc tới cha mẹ con… Cha đỡ đầu, chú biết rõ rốt cuộc chuyện này vì sao lại phát sinh… Đây là con mắc nợ thầy… Con phải… trả giá tất cả những gì mình có thể trả giá, đền đáp lại tất cả những gì thầy đã làm vì con. Đây là đại giới mà con nên trả giá…”

Bị lời nói ẩn ẩn chỉ trích của Harry đả kích, Sirius ngậm miệng lại. Hắn nhìn Snape vẫn đang lẳng lặng quan sát Harry, không phải không thừa nhận, những khinh cuồng thời trẻ dại, cũng đến lúc phải bồi thường… Nhưng hắn sẽ không để Harry phải một mình gánh vác!

Kéo Remus đứng dậy, nhìn thấy Snape phản xạ rúm người lại, theo bản năng hạ giọng, động tác cũng trở nên ôn tồn. “… Được rồi, Harry, không thể không nói, con đúng là một người đàn ông chân chính, nếu vậy, bất cứ khi nào, bất cứ chuyện gì, con cũng có thể tìm tới chú và Remus. Chú nghĩ bọn chú có thể cho con một ít hỗ trợ, mà hiện tại, chú cần chấn chỉnh lại suy nghĩ một chút, ôi, Merlin… Chú chưa bao giờ nghĩ đến việc Snape lại là, trời ạ, Severus Snape Potter??? …”

Lắc đầu, Harry rốt cuộc mỉm cười. “Cám ơn, chú Sirius, nếu cần, con sẽ tìm tới hai chú. Nhưng hy vọng chú sẽ không để lộ ra tình huống của Severus. Giờ thầy ở trạng thái này, không thể ra trước mặt công chúng…”

Hít sâu một hơi, Sirius áp chế cảm giác thần kinh mẫn cảm khi nghe cách xưng hô vô cùng thân thiết của Harry đối với Snape, quyết định làm gì đó. “Được rồi, chú sẽ không hé răng nửa lời, nhưng mà, Harry à, chú nghĩ chú sẽ giúp con bày ra ít phép thuật quanh nhà. Con phải biết rằng tối hôm qua con không đến yến hội, lại thêm bộ trưởng Luther nói vài lời về con, đám phóng viên chết dẫm cũng bắt đầu rục rịch rồi!”

Sửng sốt một chút, Harry cảm kích cảm ơn. “A! Thật cám ơn chú, chú Sirius, con thật sự đã không nghĩ ra chuyện này. Chú biết không, hai ngay nay con không sao rời sự chú ý khỏi Severus được…”

Miễn cưỡng nhún vai, Sirius gắng rặn ra biểu tình thoải mái. “Ờ, xem ra… Harry… con phải tiếp tục vì mục tiêu trở thành một con gia tinh đủ tiêu chuẩn nuôi trong nhà mà cố gắng!”

Cứng họng, Harry nhìn cha đỡ đầu và Remus, người mỉm cười với anh, cùng rời khỏi phòng, sau mười phút gì đó lại quay lại, tiến vào trong lò sưởi. Anh chầm chậm quay đầu, chống đỡ đôi mắt mê mang nhìn mình, than thở, “Ôi trời… Merlin…”, tự mình cảm thấy không tự tin với những lời khoa trương thề thốt phải chăm sóc người nào đó mà vừa rồi mình nói với Sirius.

Âm thầm cầu nguyện Hermione có thể mau chóng tìm ra phương pháp giải trừ khế ước, Harry tiếp tục cuộc sống ;cố gắng trở thành gia tinh đủ tiêu chuẩn nuôi trong nhà’ của anh, mà dưới sức ép của ánh mắt luôn trân trân nhìn mình kia, cơ hồ đêm nào cũng mất ngủ. Mà dưới tình huống ngay cả thuật phong bế tâm trí cũng không thể ngăn cản ánh mắt kia xuất hiện trong giấc mộng của anh, Harry thậm chí bị dồn tới mức đi xin mấy bình thuốc ngủ từ vị bác sĩ luôn vừa đổi dược cho Snape, vừa cười nhạo anh.

Mãi đến một ngày, sau n lần làm vỡ chén đĩa khiến mình không thể không sử dụng phép Reparo, hay lắm, vô trượng ma pháp của anh càng ngày càng lão luyện… không sao nhẫn nại nổi nữa, Harry cảm thấy nóng cả đầu, dùng cái che mắt bịt mắt Snape, mà hành động này làm anh thoải mái chưa được bao lâu đã khiến anh hối hận sâu sắc.

Cả cơ thể, gương mặt Snape đều vặn vẹo  run rẩy, thân thể không ngừng run lên bần bật, tựa hồ giãy giụa rồi lại bị trói chặt, làm ra động tác chống cự cứng ngắc, biên độ cực nhỏ, giống như không thể giãy ra khỏi dây trói vô hình, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mồ hôi không ngừng túa ra mướt trán. Bị cái che mắt khi ngủ bằng vải thu hút, vốn ban đầu Harry còn cứng rắn quyết tâm muốn quan sát phản ứng của hắn, nhưng chỉ một phút sau, Snape hé miệng, những âm thanh không thành tiếng vang lên bên tai anh.”Ư… Ư… a a…”

Bị thanh âm đáng sợ đủ để dọa người nhảy khỏi ghế kia làm kinh hãi, mà giây tiếp theo lại thấy tay Snape nắm chặt lại, Harry vội vã kéo cái che mắt xuống khỏi mặt Snape, khiếp sợ nhìn đôi mắt kia toát lên sự sợ hãi kinh hoàng pha lẫn cầu xin. Ánh mắt ấy không có tiêu cự, không có mục tiêu, chỉ trân trân nhìn vào hư không, dường như không thấy Harry đang ở ngay trước mắt, sau đó, nước mắt —— theo khóe mắt mở tới không thể mở to hơn chảy xuống.

Bối rối ôm lấy cái kẻ cứng người căng thẳng tới quên cả run rẩy này vào lòng, Harry ngồi xuống, không biết phải làm sao, bị nỗi áy náy vô hạn đè nặng. Anh kéo đầu Snape ép dựa vào hõm vai mình, hai tay cầm bàn tay nắm thật chặt, tận lực nhẹ nhàng mở ra từng ngón trên bàn tay vất vả lắm mới có chuyển biến tích cực, hiện tại lại bị thương tổn.

Cố định lại thạch cao trên cánh tay, điều chỉnh lại dây treo thật tốt, Harry ôm Snape, chậm rãi vuốt ve tấm lưng cứng ngắc, có thể chạm được cả vào xương sườn, vô thức giải thích lặp đi lặp lại, liên miên không ngừng, “Thực xin lỗi… Đều là tôi sai… Thực xin lỗi…”

Hõm vai dần dần ấm lên ươn ướt khiến sự hối hận và tự trách của Harry tăng lên đến cực hạn. Anh chỉ có thể ôm lấy con người bị hành vi ngây thơ của mình làm tổn thương mà nhẹ nhàng đong đưa, tựa như an ủi một đứa bé đang ủy khuất, để mặc thân thể gầy yếu trong lòng mình từ cứng ngắc dần dần trở thành rủn ẩy, rồi sau đó khẽ phát ra tiếng khóc thút thít không thành tiếng.

Phải hai tiếng sau Snape mới chậm rãi ngủ trong lòng Harry, mà Harry vừa trải qua kinh sợ, chỉ ôm lấy đối phương không nhúc nhích, nhìn hắn ngủ, không dám mạo hiểm một cử động nhỏ nhất, dù chỉ một đầu ngón tay, chỉ sợ lại làm người vất vả lắm mới ngủ được bừng tỉnh.

Đầu hàng không làm bất cứ điều gì khác với sự chấp nhất luôn phải quan sát anh của Snape, tới lúc anh cuối cùng có thể buông người đã ngủ ra, lại bất đắc dĩ phát hiện hành vi ngu xuẩn của mình vài tiếng trước đã để lại ảnh hưởng lên Snape. Xuất phát từ tâm lý khủng hoảng bất an, người này không còn chăm chăm theo dõi anh nữa mà sửa thành nhìn trộm, mà khi bị anh bắt gặp, cả người bắt đầu lo lắng khe khẽ run. Điều này so với việc lúc nào cũng nhìn anh còn làm anh khó chịu hơn!

Harry không thể không ngừng việc đang làm, đi đến trước mặt Snape vẫn đang im lặng ngồi trên ghế sa lông, hạ người khuỵu một đầu gối xuống, nâng cái cằm gầy nhọn kia lên, hít sâu một hơi, “Được rồi… Severus, không cần phải như vậy. Thầy có thể nhìn tôi, nhìn nhất cử nhất động của tôi, tôi sẽ không lặp lại hành động gì ngu xuẩn nữa, tôi hứa đấy! Chỉ cần thầy muốn, thầy vẫn có thể nhìn tôi, được không?”

Đôi mắt đen chớp chớp, ngoài bất an ra, không có bất cứ cảm xúc gì khác. Thở dài, Harry đứng dậy, tiếp tục việc mình chưa làm xong, chẳng qua, lần này chủ động để mình lộ ra trong tầm mắt của Snape, hơn nữa bắt đầu thử mỉm cười với con người đang nơm nớp lo sợ kia.

Mãi cho đến lúc đi ngủ buổi tối, Snape mới khôi phục lại sự ‘bình thường’, lại bắt đầu chằm chằm nhìn Harry không chuyển mắt. Thế nên Harry phát hiện mình hóa ra lại thở bật ra nhẹ nhõm. Anh chưa từng dám thử để Snape lại ngủ một mình, cho nên bọn họ vẫn cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, mà trong khi ngủ, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhẹ nhàng chạm vào anh rồi lại rất nhanh rụt về, suốt một tuần nay, lần đầu tiên anh không mơ thấy đôi mắt đen ấy, mà anh cũng hề sử dụng thuật phong bế tâm trí.

Vừa mới có chút quen với cuộc sống có thêm Snape gia nhập, không được vài ngày thoải mái, chung quy giấy không thể gói được lửa, tình huống của Snape bị lộ ra ngoài. Nhất thời giới phù thủy đang đắm chìm trong niềm vui sau khi chiến tranh chấm dứt lại nổi lên phong ba bao táp. Tất cả báo chí đều dành nhiều trang đăng tin về chuyện này, mà vô số thư tín, thậm chí cả thư Sấm yêu cầu muốn biết tình huống hiện thời của Snape cơ hồ bao phủ Bộ Pháp Thuật. Nhà Harry, may nhờ Sirius sớm bày bố phép thuật bảo vệ, không hề bị ảnh hưởng.

Sau khi đưa Snape trở về qua lò sưởi sau khi tới bệnh viện Thánh Mungo để đổi dược, Harry theo thói quen đã hình thành sau nửa tháng, một tay vòng qua người Snape, ôm lấy hắn, để hắn ngồi lên đùi mình trên ghế bên cửa sổ. Vì cánh tay còn đắp thạch cao nên Snape chỉ có thể mặc áo ngủ dày, nhưng băng vải rốt cuộc đã có thể gỡ khỏi bàn tay, trên phần thịt non đầu ngón tay đã mọc ra một ít móng, khiến anh rất cẩn thận nghe theo lời thầy thuốc dặn không để ngón tay bị ngoại lực làm thương tổn.

Cầm lên một tờ Nhật báo Tiên tri, tay kia nhóm lấy món điểm tâm tối hôm qua Hermione bảo Ron mang sang, dùng phương pháp đặc biệt làm xốp tới mức cho vào miệng là tan, từng miếng cho người trong lòng đang rất phối hợp mở miệng ăn.

Ném tờ báo trở lại cái bàn nhỏ, nhân tiện trấn an Snape vì động tác của anh mà hơi có chút bất an, Harry chán ghét nhíu mày, khó chịu với những lời bốc phét trên báo. Chết tiệt, bọn họ căn bản không biết tình huống thật sự! Cái mà tình cảm bị cấm đoán?! Tình yêu không thể tiết lộ ra ngoài?? Chết tiệt! Đám ngu xuẩn đó bị ngộ tiểu thuyết tình cảm rồi sao?! Còn có cái gì mà ‘vị anh hùng bị đóng băng?! Sự thật bị che dấu?!’ Đống rác rưởi gì vậy?!

Lật lật một vài tờ báo phép thuật khác, một vài bài bào đưa tin hơi tiếp cận sự thật hơn một chút làm Harry thoáng thả lỏng, nhưng lại càng trào dâng niềm thương tiếc hòa lẫn áy náy đối với người trong lòng mình.

Hít một ngụm, Harry đột nhiên nghĩ thật may là hiện tại lối suy nghĩ và hành vi của Snape giống trẻ nhỏ, bằng không, anh thật sự không tưởng tượng nổi nếu vẫn là vị giáo sư ma dược kia, anh sẽ bị tướt ướt nước bọt ‘nọc độc’ tức giận như thế nào… Được rồi, anh sám hối, anh không nên nghĩ như vậy…

Harry hơi hơi thả lỏng, dựa vào lưng ghế, cuộc sống hơn nửa tháng dính vào Snape làm anh mệt mỏi vô cùng… Trong lò sưởi xa xa, ngọn lửa bùng lên, ngay lập tức giọng nói chậm rãi đầy vẻ quý tộc truyền vào trong tay Harry. “Harry… Tuy rằng rất không phù hợp lễ nghi quý tộc, nhưng tôi không thể gửi lời đề nghị đến thăm cho cậu qua đường cú mèo… Tôi có thể sang gặp cậu không!” Câu hỏi cuối cùng dùng giọng điệu khẳng định.

Lấy khăn ướt trên bàn lau qua bàn tay vừa đút cho Snape ăn, Harry vỗ vỗ  lên cánh tay không bị cố định thạch cao của Snape. “À, được rồi, chúng ta có khách, là bạn của tôi thôi ~ cũng là học trò đắc ý của thầy trước đây! Cho nên thầy không cần sợ hãi, thả lỏng, OK?” Nhìn người ôm trước ngực một lát sau gật đầu thật khẽ, Harry phát hiện tâm tình của mình đột nhiên trở nên sung sướng, vì con người vẫn luôn tỏ ra bất an luống cuống này lần đầu tiên cho anh phản ứng trả lời.

Anh rút ra đũa thần đảo, cất tiếng, “Đương nhiên có thể, Draco, cậu có thể tới đây ngay bây giờ. Nhưng nếu cậu muốn được chiêu đãi theo hình thức quý tộc gì đó, tốt nhất tự mình mang gia tinh tới!”

Lò sưởi im lặng trong vài giây, sau đó ngọn lửa lại bùng lên, một lát sau, dĩ nhiên lớn dần bóng dáng của một nhân vật quý tộc thật sự, Draco, mang theo một gia tinh màu vàng trà xuất hiện trong phòng khác. Harry dùng tay phải rảnh rỗi vẫy vẫy thanh niên quý tộc rõ ràng đang sửng sốt.”Đã lâu không gặp, Draco, lại đây đi, nhưng không được nói chuyện lớn tiếng, không được làm ra động tác gì quá mạnh!”

Giống như vừa lấy lại tinh thần, cậu thanh niên quý tộc tóc bạch kim khinh thường nhếch khóe miệng lên, thanh âm trở nên mềm nhẹ. “Hừ, Harry, tôi chẳng phải đám bạn sư tử quá mức ‘nhiệt tình’ của cậu!”

Từ từ đi đến bên người Harry và Snape, Draco yên lặng nhìn người đàn ông đang vì mình tới gần mà trở nên bất an bắt lấy cánh tay Harry —— cha đỡ đầu của hắn;

“… Cha đỡ đầu…” Cúi đầu, Draco hô một tiếng không dám tin, sau đó liền trở nên trầm mặc. Ai ngờ chính Harry lại hoảng sợ, không thể không ôm chặt người vì anh đột nhiên cứng ngắc mà bắt đầu run rẩy. “Cha, cha đỡ đầu??? Draco, cậu chưa bao giờ nói với tôi điều đó!”

Phức tạp nhìn người đàn ông lớn tuổi giống như một đứa trẻ vì hoảng sợ mà tìm kiếm sự an ủi, trốn vào ngực Harry, Draco chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, vẫy vẫy tay gọi gia tinh sau hắn. “Mimi, lại đây!”

Gia tinh đến gần, cúi đầu thật sâu, sâu tới mức mũi cơ hồ quét sàn. “Mimi chờ chủ nhân phân phó!”

Draco nheo mắt, chú ý tới Snape đang được Harry vỗ nhẹ sau lưng trấn an. “… Chuẩn bị một ít trà bánh, à, cả bữa trưa nữa. Harry, cha đỡ đầu có cần gì đặc biệt không?”

“Hả? A!” Harry ngẩng đầu, nói một loạt điều cần chú ý với gia tinh, sau đó thở dài thỏa mãn. “Draco, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi đang rầu không biết làm sao mới có thể khiến Severus ngoan ngoãn ngồi chờ tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho thầy. Cậu không biết đâu, vừa rồi ở Thánh Mungo, thầy làm bác sĩ đến là hổn hển ~”

Nhướn mày, Draco phát biểu sự bất đồng trong cách nhìn của mình. “Thế à? Harry, tôi lại nghĩ kẻ làm bác sĩ hổn hển chính là cậu đó ~”

Ế họng, sự thật bị đoán trúng khiến Harry cười gượng, lẩm bẩm vài lời gì đó không rõ tiếng bên tai Snape, muốn phân tán lực chú ý của Draco.

Đối với cứu thế chủ mấy năm qua càng ngày càng phát triển theo hướng ‘giảo hoạt’ và ‘âm hiểm’, thanh niên quý tộc đã không còn cảm thấy kinh ngạc hay có bất cứ lăn tăn gì khác. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn bạn mình mỉm cười thì thầm với người chỉ có duy nhất một loại biểu tình bất an kia, đồng thời cố tình tránh đi ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc hắn.

Draco suốt trong bữa trưa không hề mở miệng, sau khi uống xong hai tách hồng trà mới nói lời cáo từ. Harry hơi hơi ngượng ngùng. “Ừm, Draco, cậu không muốn nói gì với Severus sao?”

Nhìn thẳng vào mắt cứu thế chủ đang xấu hổ, rồi lại nhìn Snape đang được anh cẩn thận cho uống nước, Draco nhếch môi, “… Tôi còn chưa tha thứ cho ông ta!”, sau đó thong dong tao nhã xoay người ra về, nhưng mà, gia tinh Mimi kia lại ở dưới đũa thần của hắn bị ràng buộc vào căn phòng có sự tồn tại của Snape.

Ngây người nhìn thanh niên quý tộc biến mất trong lò sưởi, một hồi lâu sau, Harry mới thở dài. Đồ Slytherin kiêu ngạo lập dị! Giống hệt bộ dáng trước đây của người đàn ông trong lòng mình! Quay đầu nhìn vào đôi mắt đen chỉ có anh tồn tại, mỉm cười, được rồi, anh thừa nhận, có một người bạn như vậy — cũng không tệ lắm!