Đại Giới – Ái Nô

Chương 45




Đêm Giáng Sinh, nhà Potter tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ. Sau khi nghe xong lời tuyên bố sung sướng của Harry rằng họ đã ‘tìm được phương pháp chống lại khế ước’, hầu như tất cả mọi người đều nhiệt tình chúc mừng, vì tin tức này mà reo hò đến nhảy cả lên, ngoài vài kẻ mừng rỡ chỉ là giả tạo. Draco không nói gì. Hắn chỉ ngồi một bên với vẻ mặt không thay đổi và quan sát hồi biểu diễn nực cười này, nhìn Harry ‘thực sự’ hưng phấn vì sự ‘khôi phục’ của Snape – nếu như khóe miệng cứng ngắc kia có thể coi là mỉm cười. Narcissa nhận lời mời của người theo đuổi bà từ nước Pháp nên không tới tham gia.

Về phần mấy người Hermione, rõ ràng họ cũng không có năng lực diễn xuất tài tình gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi, nhưng may mắn thay, Đấng cứu thế và những người khác đang đắm chìm trong ‘tin tức tốt’ không để ý thấy biểu tình hơi mất tự nhiên của họ…

Sau khi tiệc tan, mọi người về hết, gần tới đêm khuya, Snape im lặng nhìn Harry uống xong tách trà do chính tay hắn chuẩn bị và bỏ thuốc. Một lát sau, tới lúc ánh mắt Harry dại ra, Snape lấy bảng viết đã chuẩn bị tốt giơ lên trước mặt anh, đảm bảo tất cả nội dung đều được Harry ghi nhớ không sót một chữ. Thế rồi hắn tính toán thời gian, lúc đôi mắt xanh dần dần trở nên thanh tỉnh, hắn đưa lên một tách trà khác, lượng thuốc cuối cùng.

Lắc lắc đầu, Harry duỗi thắt lưng. “Ôi… Thời gian trôi qua mau quá. A, công việc chết tiệt, hồ sơ chết tiệt… May là dịp lễ Giáng Sinh bắt đầu rồi, chúng ta có thể…” Đột nhiên Harry nhăn mày, lời đang nói dở nghẹn trong cổ họng, sắc mặt hết trắng lại xanh. Điều này khiến Snape đang ngồi ở bên cảm thấy căng thẳng, ma dược có vấn đề sao? Không có khả năng!

Cũng may thần sắc Harry dần trở nên buông lỏng, khiến hắn yên tâm. “A Sev, thầy thực sự phải rời khỏi đây sao? Đi nhận lời mời của hiệp hội ma dược gì đó kia? Thầy cũng biết mà, thầy có thể…”

Cong khóe miệng, Snape đưa bảng viết lên, ‘Tôi nghĩ mấy ngày trước chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Đây là cuộc sống mà tôi mong muốn, anh cũng đã cam đoan sẽ để tôi có cuộc sống mà tôi thích. Harry Potter, anh không thể đổi ý!’

Cười gượng, Đấng cứu thế vẫn mang biểu cảm miễn cưỡng, “Không, Sev, tôi không đổi ý. Chỉ là không biết làm sao nữa, tâm tình của tôi, ôi, kỳ lạ lắm… Thôi quên đi, nếu thế ngày mai tôi tiễn thầy nhé? Ừ, chúng ta còn phải chuẩn bị cho thầy một ít đồ này nọ nữa…”

‘Không cần… Tất cả đều đã chuẩn bị tốt rồi… Tôi sẽ đi qua lò sưởi tới hiệp hội nghiên cứu ma dược, sau đó đi tiếp. Phù thủy không phải là thành viên của hiệp hội không thể tiến vào khu vực trung tâm…’

Trừng mắt nhìn bảng viết trong tay Snape, một lúc lâu sau, Harry thở dài, nhìn Snape yên lặng thu bảng viết rời khỏi giường anh. “… Tôi… nếu vậy có thể giữ liên lạc với tôi không? Sev, tôi nghĩ tôi cần biết thầy vẫn ổn… Ừm, được rồi… ngủ ngon…”

Sau khi khẽ gật đầu coi như hứa hẹn, Snape nằm trên giường mình, nhìn Đấng cứu thế phất tay quạt tắt ngọn đèn. Hắn chờ Harry nhanh chóng tiến vào giấc ngủ dưới tác dụng của ma dược, căng thẳng theo dõi biến hóa của người trên giường. Trong tủ treo quần áo nhỏ giữa hai giường đã sớm đặt các loại ma dược để ứng phó tình huống khẩn cấp. Hắn không biết ma dược sẽ có tác dụng phụ trên người Harry như thế nào, mà khoảng 20 phút sau, trên chiếc giường lớn quen thuộc, thân thể Harry bắt đầu ngọ nguậy, hơi thở vốn vững vàng dần trở nên nặng nề. Hắn biết, ma dược bắt đầu phát huy tác dụng!

Snape đứng dậy, xuống giường, đi đến bên giường Harry, quan sát phản ứng của anh dưới ánh trăng, lại thấy mặt anh đỏ bừng lên, mồ hôi mướt trên thái dương. Khiến hắn kinh ngạc chính là chăn nhô lên rõ rệt. Chết tiệt, tác dụng phụ của ma dược trên người Harry không ngờ lại là kiểu này!

Hắn cứng đơ người đứng bên giường, nhìn thái dương Harry dần dần nổi gân xanh, động tác của thân thể dưới chăn dần trở nên mạnh hơn, thậm chí ngay cả cánh tay cũng vung ra!

Mãi cho đến khi tay Harry bắt đầu múa may trên không, thong thả, tựa hồ vừa làm một quyết định cực kỳ khó khăn, Snape run rẩy đưa tay tháo đai lưng áo ngủ của mình, sau đó xốc lên tấm chăn mềm mại và tiến vào, đem thân thể mát lạnh của mình ghé sát vào làn da tựa hồ đang bốc cháy của anh. Khát vọng luôn kêu gào ‘tới gần đi, tới gần đi’ của mấy ngày qua dần dần giảm bớt.

Nằm nghiêng, Snape nhìn Harry khẽ nhíu mày, tựa hồ cực lực ngăn mình không thở dốc, thật cẩn thận đưa tay về phía dục vọng cứng rắn như sắt thép của anh, nhưng hắn còn chưa chạm được đến mục tiêu, thân thể đã bị kéo vào vòng ôm ươn ướt mồ hôi, ánh mắt bắt gặp đôi mắt xanh có chút mê mang và tràn ngập dục vọng, hơi điên cuồng mà lại ẩn nhẫn.

Cảm xúc căng thẳng và bất an dần chuyển thành yên tâm khi Snape thấy Harry chỉ chăm chú nhìn hắn, không nói gì, rõ ràng vẫn bị ma dược khống chế. Những ngón tay hắn mơn trớn đồ án hình sao bên cổ anh, cuối cùng chạm vào mặt anh, do dự một chút, sau đó cố gắng, tận lực gọi thành tiếng cái tên mà hắn đã cố gắng yên lặng luyện tập, “Har… ry…” Mềm mại mà ngọt ngào.

Lập tức người đang ôm hắn chiếm lấy môi hắn, hai tay bắt đầu lướt lên thân thể, khiến Snape chỉ có thể gắt gao nắm lấy bả vai của người thanh niên đang thở dốc kia, vô thức dùng đầu ngón tay đầy sẹo để lại sau khi trị liệu vuốt ve làn da anh, cố gắng mà vụng về phục tùng đầu lưỡi không kiêng nể khám phá miệng hắn, nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ…



“Ô ô… Har… ry… Har… ry…” Những thanh âm không ngừng lặp lại chỉ một cái tên quanh quẩn trong phòng ngủ giữa tiếng thở dốc và tiếng đụng chạm ươn ướt. Giọng nói khàn khàn tan vỡ ấy kỳ lạ thay, lại khiến người ta cảm thấy ngọt ngào. Thế rồi vang lên một tiếng gầm nhẹ kiềm nén, sau đó tất cả trở về tĩnh lặng.

Khóe môi Harry hơi cong lên nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc. Cố gắng hô hấp, không để mi mắt nặng nề khép lại, Snape lẳng lặng nằm đó, được anh ôm lấy, hưởng thụ chút ôn nhu cuối cùng, ngắm gương mặt hơi đẫm mồ hôi, tràn đầy vẻ thỏa mãn sau khi phát tiết, tham lam và tuyệt vọng khảm từng phân, từng tấc vào chỗ sâu nhất trong linh hồn.

Hắn bấm đốt ngón tay tính thời gian, lúc này không biết đã là mấy giờ rồi. Chịu đựng cơn mỏi mệt khắp người và sự đau đớn nơi hạ thể, Snape chậm rãi đẩy Harry rời khỏi mình, nhẹ nhàng đập lên đầu giường gọi gia tinh.

Nhân lúc gia tinh đưa Harry vẫn đang ngủ say tới phòng tắm để tắm sạch, Snape uống những loại ma dược vốn chuẩn bị cho Harry, thân thể dần dần cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc này, gia tinh hoàn thành nhiệm vụ làm Harry trở nên sạch sẽ, trong nháy mắt liền khôi phục cái giường trở lại sạch sẽ mềm mại.

Snape cự tuyệt không để Mimi giúp đỡ, hắn sẽ không để bất cứ ai ngoài Harry đụng chạm tới thân thể mình, cho dù đó chỉ là một gia tinh. Hắn gian nan tự tắm gội, biểu cảm không thay đổi nhìn dịch hồng nhạt chảy xuống giữa hai chân, hai tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, cố gắng dùng sự đau đớn để gọi về một tia lý trí trấn áp khát vọng muốn trở lại vòng tay hữu lực kia. Tất cả đã xong rồi, hắn không thể thất bại trong gang tấc. Được đến một đêm ngoài ý muốn đã đủ để hắn tưởng niệm dư vị trong tất cả những ngày tháng sau này.

Hắn sắp xếp xong chỗ hành lý đơn giản, giấy tờ căn cước, một ít Galleons và bảng Anh được Draco cung cấp, không nhiều lắm nhưng cũng đủ để hắn tìm được một chỗ che gió che mưa, vài bộ quần áo, một chiếc áo khoác lông cừu thật dày, còn nữa – quà của Harry cho hắn. Sau khi dùng bảng viết ra lệnh cho gia tinh kể lại những chuyện đã phát sinh đêm nay cho Harry và nhìn gia tinh thét chói tai khóc rống rồi biết mất, Snape chậm rãi viết lên trên bảng, ‘Hẹn gặp lại!’

Đặt bảng viết bên cạnh gối của Harry, vị trí trước kia thuộc về mình, Snape dịu dàng hôn lên đôi môi đang thỏa mãn hơi hơi nhếch lên kia. Sau đó hắn nhấc chiếc va li nhỏ lên, bước ra ngoài ánh sáng nhạt nhòa buổi sớm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi lãnh địa của người thanh niên từng luôn cho hắn sự ấm áp và bảo hộ, mang theo những mệt mỏi và đau đớn, kìm nén cơn run rẩy bắt đầu xuất hiện dưới áp lực của thân thể khi rời xa anh, không hề quay đầu lại…