Đại Giới – Ái Nô

Chương 40




Snape chậm rãi xoay người, im lặng nhìn con đỡ đầu của mình, ánh mắt mang theo sắc thái thưởng thức. Quả nhiên, không hổ là người nhà Malfoy… Hắn chậm rãi cầm lấy giấy bút trên bàn, ‘… Gần như toàn bộ.’

Draco nhướn mày, “Từ khi nào?”

‘… Hogwarts.’ Biểu cảm không thay đổi, Snape cho Draco đáp án.

“… Vậy cha hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa cũng biết trên người mình xảy ra chuyện gì? Những việc mà Sirius Black và Hermione bắt Harry làm, cha cũng biết?” Cặp mày xinh đẹp nhíu lại, Draco nheo mắt nhìn câu trả lời của Snape viết trên tấm da dê, ‘Phải.’

“… Harry biết không? A, cậu ta nhất định đoán được một chút, cho dù cha không nói cho cậu ta hay gì cả, phải không!” Với giọng điệu khẳng định, Draco nói ra điều mình đoán, sau đó thở dài khi đọc đáp án được Snape viết xuống.

‘Con là một người họ Malfoy, Draco, ta nghĩ rằng một tên Weasley đã đủ để lấy đi lực chú ý không quá dư thừa của con… Đừng nói rằng… Hắn có thế biết…’

“Vì sao cha không nói gì, vì – khế ước sao?” Cố gắng áp chế ý tưởng đột nhiên nảy sinh trong đầu và sự ngượng ngùng khi Snape nhắc tới George, Draco muốn lấy được từ Snape một lý do có thể khiến mình bình tĩnh lại, nhưng giây lát tạm dừng của người đàn ông này khiến hắn có dự cảm bất hảo, cho dù đáp án hiện lên trên tấm da dê đúng là câu trả lời mà hắn mong muốn, ‘… Phải.’

“… Đừng sử dụng Bế quan Bí thuật, cha đỡ đầu, thân thể cha hiện tại không nên sử dụng nó quá nhiều…” Nhìn đôi mắt đen dần trở nên trống rỗng, Draco nhếch khóe miệng, chua xót và bất lực, “… Cha, quý mến Harry…” Hắn do dự, tận lực lựa chọn một từ ngữ mà người đàn ông chìm đắm trong tuyệt vọng này có thể thừa nhận. Kết quả là cha đỡ đầu của hắn sau một khắc đờ người, yên lặng xoay xoay đuôi tóc, không nhìn thẳng vào hắn.

“Được rồi… Trước tiên chúng ta hãy nói về cái khế ước chết tiệt kia đi, rốt cuộc nó là sao chứ? Cha có cảm giác gì không?” Draco kéo ghế ra để Snape ngồi xuống, đồng thời chuyển đề tài. Từ sau khi thanh tỉnh, cha đỡ đầu của hắn thay đổi nhiều lắm, nhiều đến mức làm hắn thấy xa lạ, tuy rằng chính hắn cũng thay đổi không ít… Snape khôi phục trí nhớ sau khi thanh tỉnh, lại đột nhiên trở nên yếu đuối mỏng manh, nhưng dù vậy, đây vẫn là cha đỡ đầu của hắn. Điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

‘… Nó ràng buộc ta… Không thể rời quá lâu khỏi… như vậy đấy.’ Snape chậm chạp viết, chẳng qua lúc viết tới tên, hắn tạm dừng một chút rồi cứ thế bỏ qua.

Draco đọc, nhíu mày, “Cha từng thử kháng cự chưa? Có bị khế ước trừng phạt linh tinh không? Khế ước chỉ có tác dụng lên cha sao?”

‘Đã từng thử… Bây giờ đã được như thế này rồi, không hẳn tính là trừng phạt, thân thể sẽ không cảm thấy quá thống khổ, nhưng rất khó kháng cự… Hắn hình như không cảm thấy sự ràng buộc của khế ước.’ Không thay đổi biểu cảm, Snape tiếp tục viết, “Còn chuyện đó…”

Thời gian dần dần trôi, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng gọi của Đấng cứu thế, “Draco, Sev?” Draco thấy Snape vội vàng đưa tấm da dê cơ hồ kín đặc chữ ra trước mặt mình, ‘Hủy đi! Đừng nói gì hết! Xin con…”

Một cái phất tay nhẹ nhàng tao nhã, trong nháy mắt tấm da dê bị đốt thành cho. Draco lại búng ngón tay, tro tàn không còn thấy bóng dáng. Không khí trở nên tươi mát, mang theo mùi thơm thoang thoảng, vệt cháy xém do tấm da dê cháy biến mất trong nháy mắt khi Harry đẩy cửa tiến vào.

Draco nhìn cha đỡ đầu nhu thuận, thậm chí có thể nói là chủ động tiến vào vòng tay rộng mở của Đấng cứu thế, Draco trầm mặc. Hắn nhìn biểu tình dường như nhẹ nhàng thở ra của Harry, cứng ngắc nhếch môi, “… Harry, tôi nghĩ cha đỡ đầu của tôi rất thích mấy cuốn sách trên bàn, chúng không mua được ở hiệu sách đâu!” Thấy người đang được Harry ôm chặt chậm rãi thả lỏng bả vai, Draco rũ mi mắt.

“A ~ thế à? Nếu vậy thì rất cảm ơn, Draco. Ừ, vừa lúc sách trong nhà đều được Snape xem hết cả rồi, mà lúc tôi đi làm đã dặn Mi Mi chỉ để cho thầy chế tác ma dược khoảng hai tiếng gì đó thôi. Ha ha, được rồi, giờ chúng ta đi tìm bác Narcissa thôi. Bác nói đã chuẩn bị cho Sev rất nhiều quà, a, Merlin, nghe có vẻ nhiều lắm đó ~!”

Không nhìn biểu tình của Draco, chỉ mỉm cười nhìn gương mặt của người đang gắt gao ôm trong lòng, Harry không muốn thừa nhận rằng chưa đầy một tiếng đồng hồ nói chuyện với Narcissa, trái tim hắn dần dần trở nên nôn nóng, thậm chí không thể tập trung tinh thần trả lời câu hỏi của bà, cuối cùng trong khi bà mỉm cười, anh xấu hổ đứng dậy tìm kiếm. Mãi tới khi ôm lấy người đàn ông này vào ngực, tâm tình anh mới dần dần bình tĩnh lại, ôi… Áp lực gần đây thật quá lớn…

Draco yên lặng nhìn động tác của Harry, người thanh niên này rốt cuộc coi cha đỡ đầu là gì? Cũng có thể nói là thói quen hình thành sau hai năm nay, nhưng chủ động đến mức này thì đã không thể lấy thói quen và trách nhiệm vớ vẩn gì đó ra để che dấu, chẳng lẽ trong đầu Đấng cứu thế, tất cả đều là hồ nhão hay sao? Ngay cả việc hành động của mình thể hiện điều gì cũng không nhìn ra, vẫn nói chỉ là xuất phát từ tình cảm của người nhà!

Hắn đi theo Harry trở lại phòng khách. Narcissa đã bảo gia tinh xếp đầy đủ thứ trên bàn, thấy Harry kéo Snape tới, liền cười tủm tỉm bắt đầu giới thiệu. Harry rốt cuộc buông tay ra, để người có chút cẩn trọng và bất an bị Narcissa nhiệt tình khoác thử lên người một bộ lễ phục tinh xảo.

Draco ngồi xuống cạnh Harry, thấy Đấng cứu thế chằm chằm nhìn Snape với ánh mắt thỏa mãn. Tuy rằng hắn ngầm đồng ý với việc cha đỡ đầu của mình không nói gì với Harry, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn cho Đấng cứu thế một lời ‘nhắc nhở’ của bạn bè. Có điều, cái đầu tuyệt đối thuộc đám Gryffindor kia có thể lĩnh hội được bao nhiêu, đành phải nhờ cậy vào Merlin vậy!

“… Harry, cậu có phát hiện những thay đổi gần đây nhất của cha đỡ đầu không?” Ra vẻ lơ đãng, Draco lên tiếng, sau đó Đấng cứu thế rốt cuộc keo kiệt phân cho hắn một tí chú ý.

“Đương nhiên, Draco, tình huống của Sev giờ càng ngày càng tốt, ừ ~” Hơi hơi vươn tới gần cậu thanh niên quý tộc, Harry lén lút nói, “Hơn nữa tôi cảm thấy Sev hình như khôi phục một ít trí nhớ!”

“Nếu vậy vì sao không nói chuyện cùng ông ấy?”

Ngoài ý muốn! Draco nhướn mày nhìn biểu tình của Harry dần dần trở nên bất đắc dĩ, “Sev không tỏ vẻ gì với tôi, thầy cự tuyệt trao đổi với tôi bằng bất cứ phương thức gì ngoại trừ dùng ánh mắt và động tác cử chỉ, tôi cũng chỉ là đoán mà thôi. Nếu thầy không muốn nói cho tôi biết thì tôi cũng sẽ không hỏi, có lẽ chưa khôi phục cũng nên…”

Thái dương bắt đầu nổi gân xanh, Draco cảm thấy mình có thể đổi nghề… “Nếu, Harry, tôi chỉ là nói nếu mà thôi! Tôi biết Sirius và Hermione đang giới thiệu bạn gái cho cậu. Nếu có một ngày nhà Potter có nữ chủ nhân, cha đỡ đầu của tôi – cậu định thế nào? Đương nhiên, tôi cực kỳ hoan nghênh cha đỡ đầu tới trang viên Malfoy!”

“Không có khả năng! Tôi sẽ không để Sev…” Harry nói xong một nửa liền ngây ngẩn cả người, không để cái gì? “Chết tiệt! Cái khế ước kia! Chính là cái khế ước kia!” Miễn cưỡng, Harry cố bới ra một lý do từ trong đống suy nghĩ bỗng trở nên lộn xộn.

“Nếu khế ước giải trừ rồi thì sao?! Harry Potter, cậu không thể cứ để cha đỡ đầu của tôi ở bên cậu theo cái kiểu này khi ông ấy đã khôi phục lại thân phận tự do!” Hơi hơi nâng âm lượng, Draco liếc mắt thấy thân thể Snape có một lát cứng đơ.

“… Nếu khế ước giải trừ, Sev có thể sống cuộc sống mà thầy muốn! Tôi vẫn chăm sóc thầy như trước, đây là lời thề của tôi! Nhưng đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa hiểu được cái khế ước đó là như thế nào! Mà tôi sẽ không để Sev một mình vùng vẫy, khổ sở! Cho dù nhà Potter không có nữ chủ nhân cũng được!”

Cúi đầu rống xong, Harry đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đúng vậy, khế ước không biết khi nào mới có thể giải trừ, hơn nữa dựa theo suy đoán của mình, khế ước có vẻ chỉ đơn phương tác động lên Snape, nó sẽ không để cho hắn rời khỏi anh quá lâu hoặc sống ở nơi không có anh. Phải, đúng là như vậy! Đây là sự thật!

Đầu muốn bốc hơi, Draco tận lực ép mình phải giả cười. Sao hắn lại không nghĩ ra chứ, Đấng cứu thế rồi sẽ tìm ra lý do như vậy! Nhưng Draco không kịp lại mở miệng, Snape đã đi về phía Harry, nhiệt tình của Narcissa dường như làm hắn không thể nhận. Draco chỉ có thể trơ mắt nhìn cha đỡ đầu của mình được Đấng cứu thế ôm lấy với vẻ lo lắng, đồng thời ở góc độ Harry không nhìn tới, ném cho hắn một cái liếc mắt đầy ẩn ý.

Cuối cùng, Draco chỉ có thể thở dài, sau đó hắn trịnh trọng cho Harry, đồng thời cũng là cho người đàn ông đang lẳng lặng tựa vào ngực anh một lời hứa hẹn, “Harry, lời hứ của một người họ Malfoy vĩnh viễn hữu hiệu. Nếu có một ngày như vậy, trang viên Malfoy sẽ mở rộng cửa đón  chào Severus Snape!”

Giật mình, Harry không thể phản bác ý tốt của Draco, chỉ có thể chậm rãi gật đầu, cũng đồng thời mỉm cười, “Tôi tin điều đó, Draco. Và  rất cảm ơn, tuy rằng tôi không cho ngày đó sẽ tới…”

Không lâu sau khi dùng cơm trưa, Harry liền cùng Snape cáo từ. Sau khi nhìn Harry ôm Snape sử dụng ảo ảnh di hình, Narcissa quay đầu thở dài với Draco, người chỉ nhíu mày, “Rắn con của mẹ…” Là một người nhà Malfoy, cho dù chỉ đứng ngoài quan sát, Narcissa cũng vẫn nhìn ra được điều gì đó từ những hành động của Harry và Snape. Bà hơi hơi lo lắng, tuy rằng bà chỉ cảm nhận được mơ hồ bầu không khí cổ quái giữa hai người đó.

Draco quay đầu, mỉm cười, “Không sao đâu mẹ à, con nghĩ Đấng cứu thế hẳn không đến nỗi dốt nát như vậy. Tuy con không ủng hộ, nhưng con cũng không ngăn cản Sirius Black và Hermione làm những việc đó với Harry, bởi vì khế ước giữa cha đỡ đầu và Harry. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì… Con không ngại đem cha đỡ đầu cách ly khỏi Harry và bạn bè cậu ta, vĩnh viễn!”

Lại liếc mắt nhìn về nơi Harry mang Snape biến mất, Draco nhếch môi, nụ cười mang theo một thoáng chua xót, “Nhưng điều con lo lắng là cha đỡ đầu – trước khi con kịp làm gì, ông ấy sẽ có hành động… càng thêm…”

Narcissa không đáp lại, thời gian bà biết Snape còn nhiều hơn thời gian bà biết con trai của mình. Bà hiểu rõ lo lắng của Draco, cho dù là biết tất cả từ khi ở nước Pháp, hay trước đó, hay còn lâu hơn nữa. Bà cũng biết bạn học của mình là người như thế nào, nhưng như vậy thì sao chứ? Họ không phải là Gryffindor, họ là Slytherin, là quý tộc, là — người nhà Malfoy. Lời hứa Draco lập ra, là điều mà họ sẵn sàng trả giá tất cả để hoàn thành…