Đại Giới – Ái Nô

Chương 17




Khống chế được cảm xúc, Harry kéo Snape vẫn yên lặng theo anh đi vào một cửa hàng vật liệu xây dựng. Chủ hàng nhìn thấy anh liền sửng sốt một chút, kinh ngạc chào đón. Sau đó, anh bắt đầu bừng bừng hưng trí chọn lựa vật liệu. “Thế nào? Sev, xem loại thủy tinh kiểu mới này này, hình như rất tốt. À à, còn khắc chìm cả tổ hợp ma văn điều chỉnh độ ấm nữa, giỏi quá, tôi nghĩ nhà kính của thầy cần tới thứ này đây!”

Snape vừa vào cửa tiệm liền cứng đơ người, gắt gao dựa vào anh. Harry dùng sức cầm lấy tay hắn, kéo hắn về phía trước, chỉ vào tấm thủy tinh cười nói với con người tuy biểu cảm không thay đổi nhưng vẫn phảng phất thần sắc bất an này. Sau đó, chủ hàng vẫn đứng cạnh họ bắt đầu nói chuyện với Harry, “Phải, anh Potter, đúng vậy. Loại thủy tinh này có rất nhiều tác dụng, phù hợp để dựng nhà kính trồng cây thuốc hoặc trồng hoa. Cũng có một vài khách hàng vì công năng của ma văn bên trên kính mà lựa chọn kính để trang bị cho cửa sổ phòng ngủ hoặc thư phòng. Dù sao loại tổ hợp ma văn khéo léo này cũng giản tiện và thực dụng hơn những ma pháp trận phức tạp và đắt tiền nhiều lắm, ngay cả những gia đình bình thường cũng có thể hưởng thụ!”

Dừng giải thích, chủ hàng, một người đàn ông thoạt nhìn đã hơn 50 tuổi, quan sát Snape, nhìn hắn chỉ liếc qua thủy tinh rồi lại chuyển ánh mắt về trên người Harry, “Ừ… Giáo sư Snape thoạt nhìn thật không tồi!”

Harry ngẩn người, quay đầu đón ánh mắt Snape, nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo trấn an, “A, đúng vậy, ha ha. Sev hồi phục tốt lắm, rất nhanh!”

Chủ hàng nở nụ cười, gật đầu, “Thoạt nhìn mà đã thế này, có lẽ không lâu nữa chúng ta lại có thể nhìn thấy giáo sư ma dược của trường Hogwarts!”

Harry buộc lại dây cột tóc hơi lỏng của Snape, “… Chắc chắn rồi! Còn nữa, cảm ơn ông!”…

Mất nửa giờ, Harry cùng chủ hàng chọn những vật liệu cần thiết cho nhà ấm. Anh cự tuyệt ý tốt của chủ hàng muốn sắp xếp phù thủy trợ giúp họ xây dựng, sau khi để lại địa chỉ liền đưa Snape đi. Đích tiếp theo của họ, cửa hàng ma dược.

Tới cửa hàng ma dược, họ được nhóm nhân viên cửa hàng tiếp đón cũng với thái độ kinh ngạc như vậy. Harry nói mục đích tới đây của mình, sau đó nhân viên cửa hàng chẳng biết tại sao lại khẩn trương hơn hẳn, vừa trộm ngắm Snape đang yên lặng đứng bên người Harry, vừa nhanh chóng mang tới các loại hạt giống cây nguyên liệu ma dược mà Harry muốn. “Vâng, anh Potter, những loại hạt giống anh muốn đều ở đây!”

Harry cũng không am hiểu mấy chuyện này. Anh có chút phiền não nhìn đủ loại hạt giống hình thù kì dị bày ra trước mặt mình, thấy rầu cả người. Nhưng sau đó, lạ thay, Snape ở bên anh chợt vươn tay ra, tuy rằng vẫn bất an và dè dặt, nhưng những ngón tay thon dài không hề run rẩy, bắt đầu nhẹ nhàng gẩy gẩy, lựa chọn hạt giống.

Harry mừng rỡ quay đầu, nhìn Snape bình tĩnh lựa chọn hạt giống, thậm chí khi thấy có hạt giống lấy ra không tốt, còn nhíu mày theo thói quen. Mà biểu tình này, không thể nghi ngờ làm cho những nhân viên cửa hàng đã lo sợ bất an lại càng thấy khẩn trương, lắp bắp giải thích, “Giáo, giáo sư Snape, bởi vì là lấy ra cho giáo sư, những hạt giống này đều đã được chọn tốt nhất rồi đó!”

Nhưng đáp lại bọn họ không phải là những lời châm chọc tràn đầy khí thế, trầm thấp êm tai như trong trí nhớ mà là một đạo ánh mắt vô thức quét qua khiến họ nhũn cả chân. Về phần người ném ra ánh mắt này, Snape hoàn toàn không ý thức được, chỉ lẳng lặng chọn lựa, sau khi xong lại nắm lấy tay Harry bất động, căn bản không biết mình đã vô thức làm gì.

Vừa lòng và mừng rỡ, Harry bảo nhân viên cửa hàng gói hạt giống lại. Quá tuyệt vời! Tuy anh khẳng định Snape không rõ mình vừa làm gì, nhưng Harry biết. Quả nhiên! Những môi trường cũ, những sự tình quen thuộc sẽ làm người đàn ông này dần dần có một số động tác và cảm xúc gần như là bản năng!

Nói lời từ biệt với nhóm nhân viên cửa hàng vẫn cảm thấy không thể tin nổi khi thấy phản ứng của Snape, Harry kéo Snape ra cửa, thấy trên đường dòng người đã đông đúc hơn. Dưới những ánh mắt rõ ràng hướng về phía anh và Snape, sau khi kéo Snape đi vòng vo một lát, cảm thấy hơi lo lắng, cuối cùng quyết định đưa người tới cửa hàng của bà Malkin một chuyến. Thời tiết đã ấm dần lên mà Snape chỉ có quần áo mùa đông và một ít đồ có thể miễn cưỡng mặc cả hai mùa xuân thu. Nếu đã tới đây, vậy đặt một ít quần áo đi, về sau họ sẽ thường rời khỏi cửa, chẳng lẽ vào ngày nóng lại còn bắt Snape mặc áo chùng dày mùa thu sao?

Sau tiếng chuông cửa trong trẻo, Harry đưa Snape vào cửa hiệu áo chùng, mỉm cười nhìn bà Malkin đầu tiên sửng sốt, sau đó vui mừng chào đón họ, “Buổi sáng tốt lành, bà Malkin, cháu đến may một ít quần áo cho Sev!”

“Merlin! Nhìn thấy hai người ta vui quá, Harry, giáo sư Snape! Buổi sáng tốt lành!” Thấy Snape hơi căng thẳng muốn trốn phía sau Harry, bà Malkin dừng chân, không chạy lại trước hai người nữa, vui mừng nói chuyện với Harry, “Quả thực không tin nổi, Harry! Ý ta là, giáo sư Snape thoạt nhìn hoàn toàn khác khi đó, ông ấy đã tốt hơn nhiều! Đây đúng là một chuyện đáng ăn mừng!”

Harry nháy mắt với bà Malkin mấy cái, đưa tay kéo bím tóc dài của Snape, “Đúng vậy, bà Malkin, Sev đang hồi phục rất tốt, hơn nữa, cháu phải cảm ơn lần trước bà nhắc nhở, tuy có muộn, nhưng nhìn xem, ngày nào cháu cũng nhớ buộc gọn tóc thầy!”

Bà Malkin hơi sửng sốt, cười to, “Ha ha, ừ, Harry, đúng là không tồi! Xem ra tay nghề của cháu khá lắm, tóc của giáo sư Snape được chăm sóc rất tốt!”

Harry cười, trả bím tóc lại cho Snape đang giật giật, động rất khẽ, muốn lấy tóc mình khỏi tay anh. Anh sung sướng nhìn người bên cạnh chậm rãi thả lỏng. “Phải, bà Malkin, cháu muốn may cho Sev một ít quần áo hợp với thời tiết bây giờ và để mặc mùa hè, xem nào, vài bộ áo chùng, áo sơ-mi, quần dài, cháu nghĩ thứ nào cũng cần!”

Bà Malkin gật đầu, sau đó trêu ghẹo hỏi, “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng Harry, thế này là cháu muốn thử thách năng lực của ta sao?”

Harry chớp mắt, chợt nhớ ra bà Malkin đang nhắc tới chuyện ước lượng để may lễ phục cho Snape ở nhà anh, sau đó nghĩ ngợi, “À… nếu thuận tiện, bà Malkin, cháu nghĩ bà có thể tự tay đo, nhưng không dùng cái này,” Anh bĩu môi về phía cái thước ma pháp đang nhẹ nhàng lay động trên bàn may.

Bà Malkin nở nụ cười, “Ta nghĩ chuyện này càng không thành vấn đề, Harry, nếu vậy, chúng ta bắt đầu thôi? Xem ra giáo sư Snape cũng không muốn ở lại đây quá lâu ~”

Harry vỗ vỗ tay Snape, nhìn hắn với ánh mắt cam đoan, “Được rồi, Sev, ừ, sau khi để bà Malkin lấy số đo cho thầy xong, chúng ta sẽ về nhà nhé? Rất nhanh thôi, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu, tôi đảm bảo, tôi sẽ nắm tay thầy cho tới khi xong hết!”

Dè dặt và bất an, Snape bị Harry nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt bà Malkin đang mỉm cười. Hắn không tránh né, chỉ gắt gao nắm lấy tay Harry, để bà Malkin cẩn thận, nhanh chóng lấy số đo cho mình.

Thật sự rất nhanh. Chỉ hai, ba phút sau trên bản ghi của bà Malkin đã có tất cả số liệu. Bà vừa lòng trước sự phối hợp của Snape, nhưng vẫn cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn những con số biểu hiện sự gầy yếu. “Được rồi, rất tốt, nhưng ta muốn thiết kế lại một chút, làm sao để những quần áo này sau khi giáo sư Snape mặc vào sẽ không khiến ông ấy có vẻ càng gầy hơn. Merlin, thắt lưng ông ấy có thể khiến đám phụ nữ phải ghen tị…”

Snape gắng gượng chịu đựng sự đụng chạm của bà Malkin, nắm lấy áo anh hơi phát run. Harry nhanh chóng ôm hắn vào ngực, vừa thì thầm trấn an, vừa gắng mỉm cười, “Cháu sẽ cố gắng, bà Malkin. Hy vọng lần sau cháu và thầy đến, bà sẽ không tức giận vì dáng người Sev thay đổi mà phải sửa lại đồ mặc cả bốn mùa ~”

Cất cuốn sổ nhỏ ghi chép số đo, bà Malkin nhìn Harry và Snape, ánh mắt nhu hòa, “Ừ, Harry. Nếu thực sự có thể như vậy, ta nghĩ ta sẽ rất thích. Đây chính là món buôn bán hời, không phải sao? Ha ha…”

Harry nở nụ cười, sau khi nói chuyện thêm vài câu, quyết định kết thúc chuyến đi lần này. Cũng đã hai giờ trôi qua, mà Hẻm Xéo đã trở nên ồn ào tấp nập, rõ ràng sẽ không có ích gì cho một người lần đầu tiên trong mấy năm qua tiếp xúc ngoại giới, nhưng… Quay đầu nhìn những phù thủy bên ngoài đang ngó đầu nhòm vào cửa hàng, Harry day day thái dương, “A, bà Malkin, cháu có thể mượn lò sưởi của bà một chút hay không? Những người đó…”

Bà Malkin nhìn ra ngoài, gật đầu, “Có thể, Harry, chuyện này rất đơn giản. Nhưng ta tin họ không có ác ý đâu. Cháu biết không, từ lần hai người tham dự cuộc họp báo kia, đây là lần thứ hai dân chúng phù thủy lại thấy hai người xuất hiện ở nơi công cộng, hơn nữa tình huống của giáo sư Snape thoạt nhìn thật sự đã rất tốt đẹp!”

Harry gật đầu. Anh thấy trong những ánh mắt kia đích xác chỉ có sự tò mò, có lẽ còn có vài ánh mắt hoài nghi, nhưng không có chút ác ý nào. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là anh sẽ đẩy Snape ra trước mặt những người đó chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của họ. “Cháu biết, bà Malkin, chẳng qua hiện tại cháu còn chưa thể để Sev tiếp xúc với họ. Có điều cháu nghĩ, sau khi cháu và thầy ra về, bà sẽ lại vất vả ~ cám ơn!”

Khoát tay, bà Malkin cười ranh mãnh, “A, không có gì đâu, Harry, cháu phải tin rằng nếu đã là một người may quần áo có thể khiến ngay cả tiểu ác ma luôn làm người ta đau đầu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mà chịu lấy số đo, ta cũng đủ khả năng ứng phó đám người đáng ghét này! Hẹn gặp lại, chúc hai người may mắn! Quần áo ngày mai ta sẽ chuyển tới Thung lũng Godric, ta nhớ là ở đó, đúng không?”

“Phải, rất cảm ơn bà Malkin, đúng vậy, nhà Potter ở Thung lũng Godric, trí nhớ của bà vẫn luôn phi phàm! Vậy hẹn gặp lại!” Harry cảm kích nói xong, thấy một số người ngoài cửa muốn thử tiến vào cửa hàng, anh vội vã kéo Snape trở về qua lò sưởi. Anh tin rằng bà Malkin sau đó sẽ có thể ứng phó tất cả, không để những kẻ kia sử dụng lò sưởi.

Về đến nhà, sau khi bước ra khỏi lò sưởi, Harry thở phào. Sau đó lúc anh muốn kéo Snape tới ngồi xuống ghế sa lông, anh kinh ngạc phát hiện người bên cạnh không nghe lời mà xoay người. Mặt đối mặt, Harry bắt gặp ánh mắt Snape, trong đôi mắt đen thoáng qua một chút bất an, do dự và phẫn nộ.

Ối? Đây là chuyện gì vậy? Harry có chút nghĩ không thông, liền cẩn thận hỏi, “Sev, làm sao vậy? Thầy đang… tức giận ư?” Giống như anh vừa hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn, trong mắt Snape bùng lên một ít lửa giận, cũng cho thấy anh đã đoán đúng.

Bị những chuyện ‘đáng mừng’ liên tiếp đả kích, Harry cố ép mình không nhảy bật lên. Trời ạ, nếu sáu năm trước có người nói với anh, anh sẽ bởi Snape thể hiện ra một chút ‘lửa giận’ nho nhỏ không rõ ràng này mà vui sướng tới mức muốn ôm người xoay tròn, đảm bảo anh sẽ cho người nọ một câu ác chú!

Sự hưng phấn quá mức khiến Harry quên mất phải vỗ về người nào đó đang ‘tức giận’. Anh chỉ ôm chặt Snape đang mím môi, gọi Mimi, bảo gia tinh chuẩn bị đồ ăn, đồng thời anh cũng rất háo hức muốn báo với bạn bè thân thiết về thu hoạch ngày hôm nay.

Mà đợi tới lúc Harry phát tiến xong sự hưng phấn của mình rồi, tới lúc ngồi bên bàn chuẩn bị dùng bữa, anh mới phát hiện ra sự tình nghiêm trọng, Snape không muốn ăn cơm! Đối phương chỉ lẳng lặng ngồi cạnh anh, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không hướng về phía Harry, chỉ hơi cúi đầu suy nghĩ, gắng sức trân trối nhìn đồ ăn trước mặt mình, dù Harry dỗ dành như thế nào cũng bất động!

Trải qua một buổi sáng thoải mái, tinh thần căng thẳng trong thời gian dài được thả lỏng, sau khi Harry đưa Snape về sống với mình, lần đầu tiên tức giận với hắn. “Sev! Thầy đang làm cái gì?! Ăn đi, ngay lập tức!” Nhưng rõ ràng sự tức giận của Harry chỉ đem đến hiệu quả trái ngược, hơn nữa, tới lúc thấy Snape phát run mà vẫn không chịu nghe theo lời anh, không thể khống chế, cơn giận của anh trào lên dữ dội. Anh dùng lực đập mạnh lên bàn, khiến bát đĩa trên bàn nảy lên, nước canh tràn ra khắp cả bàn.

Đột nhiên Snape ngẩng đầu, lại một lần nữa mang ánh mắt dày đặc sợ hãi, run lẩy bẩy túm lấy cái thìa dính đầy mỡ gom đồ ăn trên bàn. Bộ dáng của hắn khiến Harry giống như bị dội nước lạnh lên đầu, nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh hối hận nhìn Snape run rẩy, xúc thức ăn bị trộn lẫn hỗn độn liều mạng nhét vào miệng, vội khống chế bàn tay vì sợ hãi mà nắm chặt thìa đến cứng đơ tái nhợt, mặc kệ bên miệng Snape dính đầy mỡ, ôm chặt người vào ngực mình. Anh vừa vuốt ve tấm lưng không ngừng run rẩy, vừa ảo não giải thích.

“Nào! Nào! Sev, đừng như vậy, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi quá kích động… Đừng như vậy… Những đồ ăn này không tốt, chúng ta bảo Mimi chuẩn bị lại một ít nhé, tôi sẽ không như vậy nữa… Thực xin lỗi…”

Một hồi lâu sau, Snape mới buông lỏng bàn tay cầm thìa, để Harry cẩn thận gỡ thìa ra khỏi tay hắn, đặt trên bàn. Bàn tay giờ trống không nắm chặt giữa không trung, giống như không biết phải làm gì, mãi cho tới khi Harry cầm lấy nó đặt vào trong lòng, Snape mới chậm rãi thả lỏng, sau đó trầm mặc dựa vào ngực Harry, không cử động