Đại Giới – Ái Nô

Chương 10




Ngày họp báo, 7 giờ sáng. Vì để Snape có thể thuận lợi tham gia cuộc họp báo không thể cự tuyệt kia, Harry có thể nói đã vắt hết óc. Anh và bạn bè tìm phương pháp đối phó với tất cả những tình huống ngoài ý muốn có thể phát sinh, nhưng lúc thảo luận tới việc Snape sẽ xuất hiện như thế nào, ai cũng đờ mặt.

Hermione, Ron cùng với Draco, người bị lôi đến, cổ quái trân trân nhìn Harry ngồi trên ghế sa lông, ôm Snape trong lòng, giơ bát, để hắn dùng tay phải đã gần như khôi phục cầm thìa chậm rãi tự ăn cơm, rồi sau đó chẳng thấy điểm nào giống như Snape đang thử tự mình ăn cơm, giống như hắn đang muốn ném thìa trong tay để bắt Harry đút thì đúng hơn.

“Ừm, Harry, vì sao không để thầy Severus ngồi trên ghế sa lon rồi để thầy tự ăn, cậu chỉ cần giơ bát là được rồi?” Hermione bị chồng và Draco đẩy ra đánh phủ đầu.

Harry đau đầu thấy Snape lại dùng ánh mắt trộm ngắm anh, muốn ném thìa xuống. Anh bất đắc dĩ tiếp nhận, sau đó nhận mệnh đút từng thìa cho đối phương. “Cái quần của Merlin ạ! Mione, cậu nghĩ tớ chưa thử bao giờ sao? Nhìn xem, mới một giây thôi, tớ đã không thể không tiếp tục việc đã làm suốt hai tháng!”

Trầm tư  trong chốc lát, Hermione có chút do dự nói với Harry, “Harry, thầy Severus giống như… đang thăm dò, thầy theo bản năng thăm dò điểm giới hạn của cậu!”

Harry buồn bực tập trung vào việc mình đang làm. “Chết tiệt, thăm dò ư? Muốn thì cứ làm! Sao cũng được, chỉ cần thầy ngoan ngoãn ăn cơm là tốt rồi!”

Cuối cùng cũng dỗ Snape ăn xong bát súp không nhiều lắm, Harry để hắn ngồi cạnh mình, bảo Mimi thu dọn đồ ăn, đồng thời đưa trà nóng lên cho anh và bạn bè. “Lúc bác sĩ bảo tay thầy Severus đã gần khỏi hẳn, tớ bắt đầu thử để thầy tự ăn cơm, nhưng mà, chết tiệt! Ngoài hai lần thầy định liếm giống như lúc đầu… sau khi bị tớ ngăn cản, hoặc thầy sẽ không ăn gì hết, hơn nữa run rẩy như thể tớ đem đũa thần trỏ vào ót định phóng ra lời chú Avada vậy, hoặc là vụng trộm ném thìa đi…”

Hermione nhìn bộ dáng mệt mỏi của Harry, thở dài, “… Tớ thật xin lỗi, Harry, về khế ước giữa cậu và thầy Severus…”

Lắc lắc thủ, Harry thở dài, “Không, Mione, cậu không cần giải thích, tớ biết cậu đã rất cố gắng, việc này không thể gấp được… Hơn nữa, tớ thật nghi ngờ…” Xoa xoa thái dương, “Biểu hiện của thầy Severus có quan hệ lớn với khế ước… hoặc có lẽ cũng giống như lời cậu nói, thầy đang thăm dò. Tớ phát hiện, chỉ cần tớ làm gì cho thầy, hơn nữa lại lặp đi lặp lại, một thời gian ngắn sau thầy Severus sẽ cho rằng đây hẳn là bình thường, đúng vậy!  Một khi hành động này gián đoạn, thầy sẽ bắt đầu khủng hoảng, thật giống như tớ lúc nào cũng có thể ném thầy đi vậy… Merlin, cậu không biết đâu, cái loại ánh mắt này của thầy! Cái loại này… Ôi trời! Tớ bắt đầu tưởng niệm Severus Snape!”

Bạn bè anh hiểu rất rõ Severus Snape mà Harry ‘tưởng niệm’ thực ra chính là vị giáo sư ma dược sẽ châm chọc anh, tức giận với anh, còn có tính cách âm trầm và nghị lực vô cùng kiên định, chứ không phải người ‘nô lệ’ giống như đứa trẻ dựa dẫm vào anh này.

Nhún vai, Ron nói ra sự thật tàn khốc. Nhưng mà, Harry, hiện tại an vị ở bên cạnh cậu, chằm chằm nhìn cậu, lại còn bắt đầu run lên cũng chính là Severus Snape ~ lời cuối cùng cậu nói – dọa đến thầy rồi, giọng điệu của cậu, ừ, hơi trầm trọng đó…”

Harry cơ hồ bị dọa nhảy bật khỏi ghế sa lông. Anh không thể nào quên mấy trận hỗn loạn từng xảy ra vì Snape bị dọa hoảng hốt. Nhưng lúc anh vội vã đứng lên và cúi nhìn, lại thấy người vẫn ngoan ngoãn ngồi ở một chỗ, đôi mắt đen nhìn anh thậm chí còn chớp chớp nghi hoặc.

Tức giận, Harry quay đầu, nhìn Ron đang ngoác miệng vô thanh cười lớn, Hermione mày cong lên môi mím lại, cùng với Draco sắp không duy trì nổi nụ cười giả dối, cuối cùng chỉ biết cào cào tóc, khiến mái đầu vốn đã lộn xộn kia càng rối. “Được rồi! Được rồi! Tôi bây giờ là nguồn cung cấp nguyên liệu cười tốt nhất cho các cậu, cứ cười đi!”

Harry uể oải buông mình xuống ghế sô pha, sự mỏi mệt chưa từng có cuồn cuộn ập tới, mà mấy người Hermione ban đầu còn cười cười nhìn bộ dạng này của Harry, sau đều yên lặng, hơi lo lắng nhìn bạn mình.  Snape dựa dẫm vào Harry một cách kỳ lạ, điều này rõ ràng đã khiến Harry cảm thấy nặng nề và mỏi mệt, trải qua hai tháng nay, Harry đã vì Snape làm những gì, bọn họ đều biết, chẳng qua, có một số việc, bọn họ không thể giúp được gì…

Snape nhìn Harry từ từ nhắm hai mắt, chau mày dựa vào lưng ghế sô pha. Có chút bất an, hắn trộm nhìn mấy người Hermione cũng đột nhiên trầm mặc, khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, chợt chậm rãi, từ từ lại gần Harry, dùng tay phải nhẹ nhàng chạm lên tóc anh. Hắn nhớ rõ, lúc Harry làm như vậy với mình, hắn luôn cảm thấy an tâm.

Trên tóc truyền đến cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng làm Harry mở mắt. Anh kinh ngạc quay đầu, thấy Snape vừa có chút khẩn trương, vừa bất an nhìn mình, tay phải cứng đơ mà mềm mại chầm chậm vuốt tóc anh, tay trái còn đang treo băng hơi hơi nắm chặt. Trong lòng trào lên chút ấm áp nho nhỏ,  Severus, đang an ủi anh sao?

Mỉm cười khó khăn, Harry kéo tay Snape xuống, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay vừa mới dài ra một tầng móng tay mỏng. “Ừ, được rồi, Severus, tôi không sao đâu ~” Mà mấy người Hermione thấy cảnh này, vừa kinh ngạc trước hành động của Snape, vừa cảm thấy khổ sở không thể nói nên lời.

Vựng dậy tinh thần, Harry cười cười với các bạn mình. “Tốt lắm, mấy bồ tèo, giờ thì chúng ta cần thảo luận một chút, rốt cuộc phải để thầy Severus tiến vào hội trường như thế nào! Tớ đảm bảo nếu tớ ôm thầy đi vào, Merlian ạ! Sẽ là thảm họa!”

Nghe xong lời Harry, trong đầu họ thoáng hiện ra cảnh Harry ôm Snape đứng trên bục thông cáo, ôi chao, đúng vậy, sẽ là thảm họa!

Mọi người, kể cả Harry, đều dừng ánh mắt trên người Snape, nhìn thạch cao trên cánh tay và hai chân hắn. Điều này khiến người đàn ông lớn tuổi thấy bất an và khẩn trương,không tự chủ được rút lui thân mình, theo bản năng vươn tay về phía Harry.

Draco nhìn chằm chằm Harry đang bất đắc dĩ cầm lấy bàn tay vươn ra của Snape, chậm rãi mở miệng. “Sao? Tôi nghĩ, biện pháp duy nhất chỉ có thể như Hermione nói, dùng cái xe lăn gì đó của Muggle, phép lơ lửng khỏi cần tính tới!”

Mọi người nhìn về phía thanh niên quý tộc vừa lên tiếng, cẩn thận cân nhắc một chút, không thể không đồng ý, đây là biện pháp duy nhất. Nhưng rồi họ lại nhớ tới đoạn thời gian trước đó, vì bọn họ muốn Snape ngoan ngoãn ngồi ở xe lăn mà náo loạn tới gà bay chó sủa, trên trán mỗi người đều đổ mồ hôi.

Cuối cùng, Harry hít sâu một hơi, đứng lên, vỗ vỗ tay. “Được rồi, nếu đây là biện pháp duy nhất, tớ nghĩ chúng ta không có lựa chọn nào khác! Chết tiệt! Tớ muốn vi phạm lời thề! Đám báo chí vô liêm sỉ này, tớ nguyền rủa bọn họ!”

Nhìn nhau vài lần, mấy người Hermione sắn tay áo lên, tiến tới hỗ trợ…

Lúc McGonagall và Sirius, Remus bước ra khỏi lò sưởi, họ lập tức nhìn thấy phòng khách náo loạn… Harry bị Snape dùng sức gắt gao ôm, trong tình huống cố gắng không động tới cánh tay trái cố định thạch cao của cái người đang coi anh là cái cây mà ráng leo lên kia, tận lực tìm cách để hắn ngồi xuống một chiếc xe lăn màu đen.

Hermione đứng bên người Harry, khẩn trương mở hai cánh tay ra, để phòng ngừa vạn nhất có chuyện không mong muốn. Trong khi đó Ron và Draco cẩn thận đè đầu gối Snape xuống, để hai chân cố định thạch cao đặt yên ổn trên bàn đạp của xe lăn. Snape ôm Harry, không phát ra âm thanh, đầu chôn trước ngực Harry, không làm ra động tác tránh né gì lớn, chỉ là cố gắng muốn đem mông mình rời khỏi thứ khiến hắn vô cùng sợ hãi kia…

Sirius cứng họng, nửa ngày sau mới lắp bắp nói ra lời, “Merlin… Các cháu… đang làm gì vậy!” Mà một câu kia, khiến mấy người đã sắp đạt được mục đích lại thất bại trong gang tấc. Ngay thời điểm Ron và Draco vì Sirius đột nhiên lên tiếng mà hơi thả lỏng lực đạo, Snape thành công biến mình thành một con gấu túi, mà Harry, không thể nghi ngờ, chính là một cây bạch đàn…

Vội vàng lấy tay đỡ mông Snape, không để người đột nhiên nhanh nhẹn kia rơi khỏi người mình, Harry vừa thấy biết ơn bác sĩ đã sử dụng chú ngữ gia cố trên thạch cao của Snape, vừa gắng đem hai chân cố định thạch cao đang siết lấy mình đến đau đớn rời khỏi thắt lưng mình. “Trời ạ! Chết tiệt, Sirius! Chú làm bọn con công dã tràng hết cả rồi! Nào, Severus, ngoan, ối! Buông chân ra…”

Khóe miệng McGonagall run rẩy. Bà rút đũa thần ra, định khiến Snape thả lỏng thân mình, lại bị Harry ngăn cản, “Trời, không, dừng tay, cô Minerva, không được dùng phép thuật. Severus sợ điều đó, bằng không bọn em cũng sẽ không rơi vào tình thế này!”

Mấy người đứng ngây ra. Chờ Harry rốt cuộc dỗ Snape buông thắt lưng mình ra xong, ngoan ngoãn để anh ôm, họ mới từ từ tới ghế sô pha ngồi xuống. Hắng giọng, McGonagall hơi nhíu mày. “Nếu vậy thì làm sao tới Bộ Pháp Thuật được?”

Harry ngồi thở dốc trên ghế sa lông, vừa nhẹ nhàng vuốt lưng Snape, vừa thở dài bất đắc dĩ. “Ôi dào… Nghỉ ngơi một chút đã, đợi lát nữa thử lại, tốt xấu cũng còn hơn một tiếng…”

Mimi xuất hiện đúng lúc, đưa trà nóng và chút điểm tâm lên. Không có cách nào khác, mấy người McGonagall chỉ có thể ngồi uống trà, chờ Snape hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Khoảng nửa giờ sau, Snape rốt cuộc buông lỏng tay, không gắt gao ôm cổ Harry nữa, mà sau khi Harry ôm hắn đứng lên đi tới gần xe lăn, hắn lại bắt đầu dùng sức.

Harry chậm rãi vuốt ve tấm lưng run rẩy, dịu dàng trấn an bên tai Snape, “Nào, Severus, thứ này có đáng sợ chút nào đâu. Thầy xem, tôi ở đây, bạn bè tôi và bạn bè thầy đều ở đây, vật nhỏ này sẽ không làm hại thầy, tôi cũng sẽ không để nó làm hại thầy. Thầy chỉ cần ngồi lên nó, ba giờ, à không, hai giờ gì đó thôi, sau đó sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi nó… Tôi cam đoan…”

Câu trả lời cho anh chỉ là Snape càng kịch liệt run rẩy. Anh hơi sửng sốt, đột nhiên ý thức được, thứ có thể khiến Snape kháng cự mạnh mẽ đến như thế, khẳng định chính là thứ đã từng làm hắn trải qua thống khổ, dù không giống như đúc, tuyệt đối có phần tương tự. Lại một lần nữa Harry vì sự vô tâm của bản thân, hậu tri hậu giác nghiến răng khi nghĩ tới đám khốn kiếp đã bị giam trong ngục thất. Nhưng vì Snape, anh không thể không ép hắn điều này, anh không muốn để những tên đầu óc rỗng tuếch kia nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này của giáo sư ma dược.

Ôm chặt tay, để người trong lòng cảm nhận được an toàn, Harry hạ giọng cầu xin bên tai Snape, “Severus, nghe lời tôi, tuyệt đối chỉ khoảng hai giờ thôi, thậm chí có thể ngắn hơn nữa mà, xin thầy… Vì tôi…”

Nghe Harry khẩn cầu đến gần như hèn mọn như thế, lạ lùng thay, Snape chậm rãi thả lỏng thân thể, để mặc Harry thong thả, nhẹ nhàng đặt hắn lên cái xe lăn. Hắn cứng đơ ngồi đó, mặt không chút thay đổi, hai mắt trống rỗng, chỉ dùng tay phải gắt gao nắm lấy tay áo Harry.

Thấy Snape rốt cuộc đã chịu ngồi lên xe lăn, tất cả mọi người đều thở hắt ra nhẹ nhõm. Nhưng họ không hành động, họ đang chờ, chờ Snape có thể càng thả lỏng nhiều hơn một chút.

Nhưng rồi thời gian đã hết, tình huống của Snape cũng không tốt đẹp hơn. Bất đắc dĩ, nhóm Harry đành chuẩn bị xuất phát, McGonagall và Sirius đi trước, sau đó là Hermione, Ron và Draco, cuối cùng, Harry đẩy xe lăn, đưa Snape vẫn đang vươn tay phải lên cầm lấy áo anh cùng tiến vào lò sưởi…